"Chúng ta hãy quay về Thánh Đô ngay lập tức, và từ nay hãy cùng sống với tôi ở Đại Thánh Đường!"
" " "————Hả?" " "
Tôi cảm nhận được không khí như vừa nứt ra.
Là giọng nói đầy sát khí của sư phụ, Yuritia và Atori. Dù chắc chắn không nhắm vào tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh từ tận đáy lòng khiến sống lưng phải co rúm lại.
Thế nhưng, Anze vẫn giữ nguyên nụ cười đầy lòng nhân ái, không chút lay chuyển. Cứ như thể áp lực kinh khủng đến mức có thể cảm nhận cả mặt đất rung chuyển kia, chỉ là một cơn gió thoảng qua.
"Đại Thánh Đường là nơi an toàn nhất trên thế giới này. Chúng ta hãy cùng nhau chữa lành vết thương ở đó."
"À... Anze, chuyện đó..."
"Xin ngài cứ yên tâm, sẽ không có bất cứ ai có thể làm tổn thương ngài Wolka. <Thánh Đạo Giáo Hội (Criscres)> sẽ dùng tất cả những gì mình có để hỗ trợ ngài Wolka. Xin ngài, hãy giao phó tất cả cho tôi..."
Hừm, thiện ý siêu to khổng lồ.
Giờ thì nói về vị Sơ có trái tim lớn hơn cả trời, rộng hơn cả biển, Anze.
Nếu kiến thức nguyên tác ít ỏi của tôi không sai, thì cô ấy không phải là một nhân vật trong nguyên tác. Một cô gái ấn tượng như vậy mà xuất hiện, dù chỉ là nhân vật phụ, chắc chắn phải sót lại trong một góc ký ức nào đó. Việc tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, có nghĩa cô ấy không hề xuất hiện trong nguyên tác.
Mà vốn dĩ, theo những gì tôi đã đọc, thành phố 'Thánh Đô' trong nguyên tác cũng chỉ được nhắc đến qua loa.
Có hai lý do.
Thứ nhất, nhân vật chính trong nguyên tác đã cố tình tránh hoạt động ở hai thành phố lớn là Thánh Đô và Vương Đô. Vì nhân vật chính không đến gần, nên câu chuyện cũng không được vẽ ra. Rất hợp lý.
Đối với nhân vật chính, một cuồng chiến sĩ chỉ biết diệt trừ quái vật, Vương Đô và Thánh Đô là hai đối tượng của sự căm hận, vì chúng có lực lượng quân sự hùng mạnh nhưng lại không cứu giúp người dân. Theo tôi nhớ, phải đến những tập sau của manga, cậu ta mới bắt đầu miễn cưỡng hợp tác với các nhân vật của Vương Đô. Có lẽ từ đó câu chuyện mới dần tập trung vào cả Thánh Đô, nhưng những năm sau này truyện ra khá chậm, và quan trọng nhất là chính tôi cũng đã chết nên không thể biết được kết cục.
Và lý do thứ hai, đây là suy đoán của tôi. Tác giả đã định sẵn Thánh Đô là sân khấu cho nửa sau câu chuyện, nên cố tình che giấu thông tin.
Hình như ở Thánh Đô có bốn vị Thánh Nữ, và chỉ riêng họ thôi đã có thể vượt qua toàn bộ lực lượng của Vương Đô. Rõ ràng đây là một thế lực sẽ xuất hiện hoành tráng ở nửa sau, nên việc chỉ được nhắc đến qua loa cũng dễ hiểu.
Nhân tiện, nội dung qua loa đó là gì thì tôi hoàn toàn không nhớ...
Vì vậy, đối với những gì liên quan đến Thánh Đô, chút kiến thức nguyên tác ít ỏi của tôi gần như vô dụng.
Trở lại chuyện của Anze.
Cô ấy là một Sơ thuộc Đại Thánh Đường, cơ quan đầu não của <Thánh Đạo Giáo Hội>, và cũng giống như các Sơ bình thường khác, cô khoác lên mình bộ tu phục màu đen kín đáo. Mái tóc bạch kim (platinum blonde) dài phủ kín lưng, đôi mắt màu ngọc bích (cobalt green) như hút lấy ánh sáng, làn da trong trẻo đến mức không nghĩ là cùng loài người với tôi. Cô ấy toát lên vẻ đẹp thần thánh dường như chỉ cần chạm bàn tay trần tục vào thôi cũng có thể bị trời phạt.
Và tính cách của cô ấy cũng hoàn toàn tương xứng với vẻ ngoài đoan trang đó, trong sáng như một dòng suối thánh. Luôn giữ một nụ cười nhân từ, bất cứ lúc nào cũng đối mặt với người khác bằng một trái tim thanh khiết, hành động với một thiện chí ngây thơ. Cách hành xử không hề toát ra một chút cảm xúc tiêu cực nào như giận dữ hay ghen tị. Thật xứng đáng với danh hiệu người phụng sự cho thần linh.
Có lẽ do tác hại của một trái tim không vẩn đục, quy mô lời nói và hành động của Anze lại cực kỳ hoành tráng. Lòng dạ rộng rãi, trái tim bao dung, độ lượng, trời cao biển rộng, chí lớn tài cao—có thể dùng nhiều từ ngữ để miêu tả, nhưng đối với tôi, tôi muốn dùng từ 'thiện chí siêu to khổng lồ'.
Thật đó, cứ như thể cả thế giới này đang tỏa sáng dưới sự chúc phúc của thần linh vậy.
Ví dụ như lúc nãy, cô ấy đã đường đường chính chính nói ra một câu dễ gây hiểu lầm là "cùng sống với nhau ở Đại Thánh Đường", và thực tế là đã bị hiểu lầm. Nhưng nếu dịch sang ngôn ngữ của dân đen thì chắc chỉ có nghĩa "xin hãy tịnh dưỡng ở Đại Thánh Đường".
Thật lòng mà nói, tôi có hơi không hợp với Anze.
Kiếp trước tôi là một người Nhật chính gốc được nuôi dạy trong tín ngưỡng đa thần, nên cái kiểu "Hãy tin vào Chúa và ngươi sẽ được cứu rỗi" làm tôi có chút đề phòng, cứ có cảm giác như một tôn giáo đáng ngờ. Anze không có lỗi gì cả, nên tôi cũng đang cố gắng để làm quen...
Tuy nhiên, ngoài việc thiện chí có hơi siêu to khổng lồ ra thì cô ấy cũng là một cô gái bình thường. Tuổi hình như bằng với Atori thì phải. Chiều cao thì thấp hơn Atori, và có lẽ vì không quen với việc nặng nhọc, nên đường nét cơ thể rất mềm mại và đầy bao dung.
Hơn nữa, vòng một của cô ấy cũng lớn không kém gì trái tim—à mà, nói đến đây thôi. Nhìn bằng ánh mắt đó thì thật là thất lễ.
Chỉ là, sư phụ 'màn hình phẳng' của tôi trước đây đã từng bị cú sốc chênh lệch xã hội này làm cho gục ngã, lẩm bẩm "Ăn cái gì mà nó thành ra như vậy chứ...".
Có lẽ vì vậy, mà sư phụ đến bây giờ vẫn xem Anze như một đối thủ—
"—Này, con nhãi ranh."
Vết nứt trong không gian của phòng phục hồi chức năng ngày càng lan rộng, đến mức không thể sửa chữa được nữa.
Sư phụ nhảy khỏi đùi Atori, đứng ngay cạnh tôi và đối diện với Anze.
"Ngươi, lẽ nào định mang Wolka đi sao? Wolka là của ta—khụ, là đồng đội quan trọng của chúng ta. Đừng có nói những lời đùa cợt như vậy?"
Sư phụ vốn đã nóng tính, nhưng khi đối đầu với Anze lại càng có vẻ nguy hiểm hơn bình thường khoảng ba phần. Ma lực vô thức rò rỉ ra khỏi cơ thể, làm cho mái tóc bạc của người rung lên như một sinh vật kỳ dị.
Có lẽ người đã hiểu lầm phát ngôn của Anze thành ý định lôi kéo tôi khỏi party. Cứ yên tâm đi sư phụ, tôi hoàn toàn không có hứng thú với <Thánh Đạo Kỵ Sĩ Đoàn (Chrisknights)> đâu. Trước mắt thì hãy thu ma lực lại đi, bao tử của tôi cũng đang rung lên đây này.
Tôi đã mong Yuritia và mọi người sẽ can ngăn, nhưng Yuritia thì đang lẩm bẩm với đôi mắt đen như vật chất tối "Tiền bối sắp bị mang đi rồi... mình phải bảo vệ...", hừm, hay là mình làm như không thấy đi.
Ôi, đáng sợ quá, không dám nhìn thẳng nữa rồi.
Mặt khác, Atori vẫn bình chân như vại... à không được rồi, cô ấy đang trong tư thế sẵn sàng giải trừ phép <Trang Bị Hóa (Accessorize)>, một ma thuật biến trang bị thành phụ kiện nhỏ để mang theo, và triệu hồi cây Halberd bất cứ lúc nào. Mấy người định làm gì vậy hả? Vị Sơ già đang trợn tròn mắt run lẩy bẩy kia kìa.
Hết cách rồi, chỉ có tôi mới có thể ngăn họ lại.
"Sư—"
"Wolka im lặng."
"D-Dạ..."
Sư phụ đáng sợ quá... Tôi không nói được tiếng nào luôn. Bị đối diện với khí thế này mà Anze vẫn không hề nao núng, tinh thần của cô ấy đúng là ở một đẳng cấp khác.
"Ôi chao..." Anze làm điệu bộ suy nghĩ.
"Không được ạ? Nhìn cơ thể của ngài Wolka thế này, tôi nghĩ giao phó cho Đại Thánh Đường là tốt nhất..."
"Chuyện đó..."
Sư phụ nghiến răng.
"...Chuyện đó ta không thể phủ nhận. A, dù cay đắng nhưng ta không thể phủ nhận. Đối với ngươi... những kẻ đã không thể bảo vệ được Wolka như chúng ta, chắc chắn không thể tha thứ được, đúng không."
"Không ạ, thưa ngài Lizelarte. Không phải vậy."
Anze ngay lập tức lắc đầu. Lần này, cô ấy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của sư phụ với vẻ thương cảm, rồi nhìn sang cả Yuritia và Atori.
"Tôi biết rất rõ mọi người đều rất trân trọng ngài Wolka. Nỗi đau của mọi người... chắc chắn không thể nào đong đếm được."
"Ờ, ừm...?"
"Một người không biết gì cả, thậm chí còn không có mặt ở đó như tôi, làm sao có thể trách móc mọi người được chứ..."
Chính là nó. Lý do mà tôi có hơi không hợp với Anze, cô ấy hoàn toàn không có ác ý. Quá mức không có.
Dù có đối lập ý kiến với người khác, đó cũng chỉ là suy nghĩ xuất phát từ 100% thiện ý sau khi đã nghĩ cho đối phương, và nó hoàn toàn trong sáng, không chút giả tạo. Nói tóm lại, khi nói chuyện với cô ấy, thế nào cũng bị lệch nhịp.
Sư phụ đã hoàn toàn bị dập tắt khí thế.
"V-Vậy sao... Kh-Không! Nhưng mà!"
Lâu lắm rồi mới thấy sư phụ bung hết hào quang của người lớn tuổi nhất, nhưng có vẻ đã bị thiện chí của Anze làm cho mềm lòng, không thể duy trì được sự uy nghiêm nữa.
Người phồng má giận dỗi, rồi bắt đầu dậm chân bình bịch.
"Vậy thì lúc nãy...! Lúc nãy! Cùng sống với nhau là sao!? Ý cô là sao hả! Vô sỉ! Vô sỉ quá! Chuyện đó tôi tuyệt đối không cho phép nha!!"
Không phải là "nha" sư phụ ơi, uy nghiêm của người lớn tuổi mà người vừa mới gầy dựng lại đã sụp đổ tan tành rồi.
Mà thôi, so với việc không khí cứ mãi căng thẳng thì như vậy cũng tốt. Cảm giác như một quả bóng bay sắp nổ, rồi đột nhiên xì hơi một cách lãng xẹt.
"Wolka là của tôi,... ừm, cái đó... là đệ tử! Là đệ tử quan trọng! Sẽ không giao cho một người ngực bự như cô đâu!?"
"Sư phụ, bình tĩnh lại."
Lẫn cả sự hằn học về chênh lệch xã hội rồi kìa. Có tôi là con trai ở đây, người đừng có nói thẳng ra như vậy chứ. Thất lễ với Anze lắm đó.
Tuy nhiên, ngay cả điều này, Anze cũng ung dung đón nhận bằng một nụ cười dịu dàng.
"Hihi. Quả nhiên ngài Lizelarte rất trân trọng ngài Wolka nhỉ."
"Tất nhiên rồi!"
"Vậy thì, tôi xin phép đổi cách nói một chút. Mọi người cũng—"
"X-Xin hãy chờ đã."
Lúc này, vị Sơ già đã khởi động lại và xen vào. Vẻ mặt từng trải của người đã đi đâu mất, thay vào đó là một vẻ mặt tái mét, không thể tin nổi. Người tiến lại gần sư phụ.
"V-Vị này, người có biết là ai không..."
Anze khúc khích cười.
"Không sao đâu ạ. Xin đừng bận tâm."
"Nhưng—"
"Tôi vừa nói là không sao rồi mà."
Vị Sơ già nuốt lại những lời định nói, và im lặng. ...Ể, Anze có chức vị cao đến mức có thể khiến một Sơ lớn tuổi hơn phải im lặng ngay lập tức sao? Đúng là Sơ ưu tú của Đại Thánh Đường...
"Chúng ta quay lại câu chuyện nhé. Vâng, tôi đã hiểu rất rõ ngài Wolka là đồng đội quan trọng của mọi người. Vì vậy—"
Anze chắp hai tay trước ngực, tuyên bố như thể có ánh sáng từ thiên đường chiếu xuống.
"Mọi người cũng cùng đến sống ở Đại Thánh Đường nhé? Như vậy, tất cả chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc cho ngài Wolka!"
Con nhỏ này là kẻ địch...! Là thích khách của giáo hội phái đến để cản trở việc tái hòa nhập xã hội của tôi bằng 100% thiện ý...!
"Như tôi đã nói lúc nãy, Đại Thánh Đường là nơi an toàn nhất trên thế giới này. Mọi người không cần phải lo lắng về ngoại địch, và nếu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng có thể chữa trị ngay lập tức. Các bữa ăn hàng ngày, vật dụng cá nhân, sắp xếp một cái chân giả tốt hơn, và mọi sự hỗ trợ khác, Đại Thánh Đường xin hứa sẽ cung cấp đầy đủ!"
" " "...Ra là vậy..." " "
Đừng có "ra là vậy".
"Hơn nữa, luôn có sự tuần tra của Kỵ Sĩ Đoàn... hihi, như vậy sẽ không còn lo lắng việc lỡ mất dấu ngài Wolka nữa."
Lạ nhỉ, nghe như đang nói về việc giam lỏng tôi ở Đại Thánh Đường vậy.
"Ngài Wolka có thể từ từ chữa lành vết thương, mọi người cũng có thể tập trung vào việc chăm sóc cho ngài ấy... Mọi người thấy sao ạ. Tôi nghĩ đây là một diệu kế không gì bằng..."
" " "..." " "
Này đừng có suy nghĩ nữa chứ. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu "Cũng có lý ha..." chứ. Bao tử và lòng tự trọng của tôi không chịu nổi cuộc sống đó đâu.
"Anze."
"Vâng, có chuyện gì ạ."
Anze quay lại với đôi mắt lấp lánh. Tôi có hơi rụt rè trước sự trong sáng thuần khiết đó, nhưng,
"Cảm ơn lời đề nghị, nhưng đây không phải là chuyện để cô phải bận tâm đến mức đó."
"Thưa ngài Wolka, xin ngài đừng bận tâm. Ngược lại, tôi còn thấy đau lòng vì sự bất lực của mình khi chỉ có thể làm được đến thế. Ngay cả khi ngài Wolka phải chịu đau đớn, tôi ở Thánh Đô lại không hề hay biết. A, nếu có thể, tôi muốn dùng tất cả của mình để chữa lành cho ngài Wolka..."
Thiện ý siêu to khổng lồ này nặng quá...
Nhưng tôi không thể bị khuất phục ở đây. Tôi muốn tái hòa nhập xã hội. Tôi không thể ngồi ỳ trên tình cảm mà sư phụ và mọi người dành cho mình. Lười biếng không chịu cố gắng đứng dậy—làm như vậy, với tư cách một người đồng đội, là không đúng.
"Dù cơ thể đã thành ra thế này... nhưng tôi không yếu đuối đến mức chỉ vì vậy mà gục ngã."
"Nhưng mà..."
"Chân giả rồi cũng sẽ quen, rồi sẽ đi lại bình thường. Chắc tôi không cần đến sự giúp đỡ của Đại Thánh Đường đâu."
Trước mắt, việc quay lại Thánh Đô là chắc chắn. Còn có căn phòng đang thuê dở, có những người quen cần phải báo tin bình an.
Và nếu có thể tự mình quay lại Thánh Đô với chiếc chân giả này, đó đã là bước đầu tiên cho việc tái hòa nhập, và tôi nghĩ mình có thể sống một cuộc sống bình thường mà không cần phải làm phiền Đại Thánh Đường.
May mắn, thiện ý của Anze là bản chất của cô ấy, chứ không phải là do dằn vặt những cảm xúc tội lỗi như sư phụ và mọi người. Cho nên, tôi đã nghĩ nếu từ chối một cách bình thường thì cô ấy cũng sẽ hiểu—
"Vậy—sao ạ. Thì ra tôi không thể trở thành sức mạnh cho ngài Wolka... được ạ."
...Hửm? Ủa? Sao, có vẻ cô ấy thật sự sốc hơn tôi nghĩ. Nụ cười của Anze, người không hề nao núng dù bị sư phụ và mọi người lườm nguýt, đột nhiên tối sầm lại...
"Tôi xin lỗi, đã làm phiền ngài... đúng không ạ. ...Tôi, thật sự bất lực quá..."
"Ực..."
Khoan đã, từ nãy đến giờ không hề lay động mà bây giờ lại suy sụp hoàn toàn là sao...!? Nụ cười của cô ấy, ngay cả tôi cũng có thể nhận ra đó là nụ cười của một người đang thật sự bị tổn thương...!
Sư phụ và mọi người đang nhìn tôi với ánh mắt kiểu "Cũng không cần phải nói đến mức đó...". Này, mấy người lúc nãy còn định xông vào đánh Anze mà. Sao lại trở mặt nhanh vậy.
Vị Sơ già nghĩ sao—à, làm lơ luôn rồi kìa. Hoàn toàn bị bỏ rơi rồi.
Đ-Đúng rồi. Nghĩ lại, Anze đã vì lo lắng cho tôi mà chạy từ Thánh Đô đến tận thị trấn này... Đó là một điều rất đáng quý. Từ chối thẳng thừng lời đề nghị của cô ấy, quả nhiên có chút không phải...
"X-Xin lỗi Anze. Không có gì phiền đâu."
Dù vậy, tôi cũng không thể để tình cảm lấn át ở đây được. Lý do thì tôi đã nói rồi.
Tôi không đánh cược mạng sống của mình để được nhận lấy những thứ này.
"Tôi tin tưởng cô. Chính vì vậy, tôi nghĩ mình không nên ỷ lại. ...Khi quay lại Thánh Đô, chắc sẽ có nhiều chuyện khó khăn. Lúc đó tôi sẽ nhờ cô tư vấn, nên là, cô có thể để tôi cố gắng thêm một chút được không."
"..."
Anze khẽ mím môi. Như thể đang xấu hổ, như thể đang hối hận, ...như thể, đang thất vọng về chính bản thân mình.
"...Nếu có việc gì tôi có thể giúp được, xin ngài cứ nói nhé. Trái tim của tôi, sẽ luôn ở bên cạnh ngài Wolka, dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào."
"À, ừm..."
...Có lẽ, tôi vẫn chưa hiểu rõ về cô gái tên Anze này.
Tôi và cô ấy không có thời gian cùng nhau vun đắp tình đồng đội như với sư phụ và mọi người. Lần đầu chúng tôi gặp nhau là trong một nhiệm vụ hộ tống ngay sau khi <Con Đường Bạc Xám (Silvery Grey)> bắt đầu hoạt động ở Thánh Đô. Nhưng lúc đó còn có nhiều party khác, và tôi cũng không nhớ mình có nói chuyện gì thân thiết hơn mức xã giao hay không.
Không biết sự tận tụy như muốn chúc phúc vạn vật của cô ấy, liệu có phải xuất phát từ tấm lòng thật sự, hay chỉ đơn giản là làm theo chức trách của một Sơ.
—Phải. Để 'tôi' có thể nhớ ra cô gái tên 'Anze' này, sẽ cần phải mất thêm một chút thời gian nữa.


2 Bình luận
YAAI