Liều Mạng Né Tránh Kết Cụ...
Ameito Suzume kodamazon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 10: Thánh Nữ (I)

4 Bình luận - Độ dài: 2,304 từ - Cập nhật:

"—Hả!? Trích Mệnh Giả đã bị tiêu diệt á!?"

Ở trung tâm Thánh Đô <Grand Florose> là Đại Thánh Đường, có thể xem như cơ quan đầu não của <Thánh Đạo Giáo Hội (Criscres)> nơi Wolka đang tá túc. Nó mang một vẻ uy nghiêm và tráng lệ không hề thua kém tòa vương thành, biểu tượng cho vinh quang của Vương Đô, đủ sức áp đảo bất cứ ai ghé thăm.

Cũng phải thôi. Bởi vì Đại Thánh Đường này cũng là thánh địa nơi bốn vị Thánh Nữ, hiện thân của thần linh, đang sinh sống.

Nếu có thể qua mặt hàng trăm tín đồ mộ đạo, lọt qua sự giám sát của đội kỵ sĩ tinh nhuệ không để lọt một con chuột, và cuối cùng đánh bại ba vị Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất Thánh Đô, người đó sẽ có thể bước chân vào thánh đường nơi các hiện thân của thần linh đang sống.

Và từ một trong những căn phòng đó, một tiếng hét không mấy ra dáng Thánh Nữ vừa vang lên.

"Uô, thật á, bao nhiêu năm rồi mới có người hạ được nó vậy. A, hình như lần trước là lũ khốn nạn <Thất Hoa Pháp Điển (Sevens)> của Vương Đô thì phải. Tụi nó cứ cà khịa mãi 'Bọn Thánh Đô các ngươi có làm được không', cái đám đó chết hết đi cho rồi."

Với một giọng điệu không mấy ra dáng Thánh Nữ, một cô gái đang vừa có phần phấn khích vừa đọc một bản báo cáo. Bộ lễ phục trang nghiêm và hoa lệ bao phủ lấy thân hình mảnh mai của cô cho thấy cô có một địa vị cực kỳ cao trong <Thánh Đạo Giáo Hội (Criscres)>. Chính giữa chiếc vương miện nhỏ trang trí mái tóc trắng tinh là một huy hiệu tinh xảo hình tinh thể 'Tuyết'.

Cô gái tuyết đó tiếp tục nở một nụ cười nhe răng không mấy ra dáng Thánh Nữ.

"Mà party tiêu diệt nó lại là hạng A... Này này, mạo hiểm giả của chúng ta không phải dạng vừa đâu. Được rồi, lát nữa phải đi cà khịa lại lũ khốn đó mới được. ...Này, có nghe không hả <Thiên Kiếm>."

"Vâng. Tôi rất ngạc nhiên... Đã bốn năm kể từ lần tiêu diệt của các vị <Thất Hoa Pháp Điển> rồi ạ."

Bên cạnh cô gái tuyết là một cô gái khác, người được gọi là <Thiên Kiếm>. Cô cũng mặc một bộ lễ phục tráng lệ không một nếp gấp, và chính giữa vương miện là huy hiệu hình 'Kiếm'. Ít nhất so với cô gái tuyết, phong thái của cô toát lên vẻ cao quý và trong sáng xứng với danh hiệu Thánh Nữ.

"Không cần phải thêm 'vị' cho bọn đó đâu, bảy đứa hợp sức mới hạ được con quái mà một party hạng A của chúng ta cũng hạ được, vậy còn dám lên mặt."

"Thưa ngài <Bạch Á>, Trích Mệnh Giả không phải là quái vật mà người thường có thể đánh bại đâu ạ..."

"Ồn ào ồn ào, ta nhất định sẽ đi cà khịa cho ra trò."

Cô gái tuyết, tức người được gọi là <Bạch Á>, quay lại đọc tiếp bản báo cáo.

"Hừm, party <Con Đường Bạc Xám (Silvery Grey)> à... Hả? Khoan đã, cái này,"

"Không phải là party của ngài Wolka sao!"

<Thiên Kiếm> đột nhiên tăng xông. Mặc kệ vẻ mặt tỏ rõ sự phiền phức của <Bạch Á>, cô tiếp tục nói tới tấp.

"A, ngài Wolka, ngài ấy vẫn bình an... Thật tốt quá! Vậy thì đội tìm kiếm mới thành lập hôm trước có thể giải tán được rồi."

"Thành lập cái gì mà thành lập. Chính ta đã bác bỏ ngay trước mặt cô rồi còn gì, bộ ký ức bị sửa đổi rồi à."

<Bạch Á> thở dài một tiếng não nề.

"Thiệt tình... Cho nên ta nói rồi, cô lo lắng thái quá đó. Đàn ông không về nhà hai tuần là chuyện thường mà."

"Thưa ngài <Bạch Á>."

<Thiên Kiếm> mạnh mẽ ngắt lời <Bạch Á>.

<Bạch Á> nhìn <Thiên Kiếm>. Đôi mắt của cô ấy ướt đẫm nỗi bi thương và hối hận không thấy đáy, tựa như một vách đá cheo leo.

"Tôi đã từng đứng nhìn ngài ấy chết một lần rồi... nên dĩ nhiên là tôi phải lo lắng, không phải sao?"

"..."

Lần này, <Bạch Á> chỉ thở dài một tiếng nhỏ.

"...Cô cũng bị nặng lắm rồi đó."

"...Tôi chỉ đang cầu nguyện cho cuộc hành trình của ngài Wolka được bình an thôi."

"Chắc ngài Wolka của cô nằm mơ cũng không nghĩ tới đâu. Rằng mình lại được Thánh Nữ lừng danh thiên hạ để mắt tới."

"..."

Nụ cười mà <Thiên Kiếm> đáp lại yếu ớt đến mức như sắp tan vỡ. <Bạch Á> cảm thấy nói thêm cũng chỉ làm không khí tệ đi.

"Rồi rồi, vậy thì lúc cậu ta về thì cứ chúc mừng cho thỏa thích đi. Dù sao cũng là đại kỳ công tiêu diệt Trích Mệnh Giả, Thánh Đô cũng phải có phần thưởng. Thưởng phạt phân minh là phong cách của chúng ta mà."

"Vâng! Nhất định phải tổ chức một buổi diễu hành mừng chiến thắng trên toàn Thánh Đô ạ!"

"Làm quá rồi đó đồ ngốc. Cô lúc nào cũng vậy."

Cô cười khổ trước <Thiên Kiếm> đã lấy lại tinh thần ngay lập tức, rồi đọc tiếp bản báo cáo.

"Nhưng mà Trích Mệnh Giả à, bọn này đã vào cái hầm ngục nguy hiểm bằng cách nào vậy—"

Lời nói định thốt ra đột ngột bị nuốt lại.

Im lặng.

"Thưa ngài <Bạch Á>?"

"...À không, ta thấy cái tên hầm ngục này quen quen. Không phải là cái vừa mới bị chinh phục hôm nọ sao?"

"Chuyện đó..."

"A, bắt đầu có dự cảm không lành rồi."

<Bạch Á> đột nhiên ngồi thẳng dậy, hơi rướn người về phía trước và xem xét lại nội dung bản báo cáo. Từ trang đầu tiên lật sang đến cuối trang thứ hai, với một vẻ mặt nghiêm trọng như muốn nhìn xuyên qua cả trang giấy.

"..."

Cô ngẩng mặt lên, khẽ rít một hơi qua kẽ răng "Ssss...".

Lại nhìn vào bản báo cáo.

Lại rít lên một tiếng.

<Thiên Kiếm> nghiêng đầu.

"Thưa ngài <Bạch Á>, có chuyện gì vậy ạ?"

"...Này, <Thiên Kiếm>."

<Bạch Á> trông như thể vừa ôm phải một quả bom hẹn giờ, một vẻ mặt chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "thống hận".

Đó không phải là vẻ mặt dành cho nội dung bản báo cáo, mà là dành cho <Thiên Kiếm> sau khi đã đọc xong nó.

"Nghe đây, ta nói trước nhé. Chuyện này cô phải nghe thật bình tĩnh. Thật sự phải bình tĩnh. Được chưa, ta nói thật đó."

"? Tôi hiểu rồi ạ."

"Cô có hiểu đâu."

"Dù ngài có nói vậy, nhưng tôi lúc nào cũng bình tĩnh mà..."

"À, rồi rồi, cô là loại người như vậy, chết tiệt."

Lại một khoảng lặng. <Bạch Á> nhăn mặt "A~~~~~" một tiếng đầy dằn vặt, rồi cuối cùng như thể đã quyết tâm, hay đúng hơn là đã buông xuôi. Cô mở miệng.

"Cái ngài Wolka đó, à... Bị thương nặng, mất một mắt một chân r—"

"————Hả?"

"Híc."

"—Này <Thiên Kiếm>, ta hiểu cảm giác của cô. Chuyện này đúng là không thể ngồi yên được, muốn bay đến đó ngay lập tức đúng không. Nhưng mà, dù vậy cũng không có ai thật sự bay đi liền trong một giây đâu, ta nghĩ vậy. Này, chúng ta không phải ở cái vị thế có thể tự tiện rời khỏi Thánh Đô, mà nơi đó cũng khá xa, nên nếu đi thì cũng phải chuẩn bị hành lý đàng hoàng chứ? Cơm nước, quần áo thay đổi phải chuẩn bị kỹ càng, không thì lúc gặp được ngài Wolka lại xấu hổ thì sao? Cho nên bình tĩnh lại đã, này thật đó làm ơn, nếu đi thì ít nhất cũng phải để ta điều chỉnh lại lịch trình làm việc đã chứ, này thật đó đột nhiên biến mất là ta khổ lắm đó, toàn bộ lịch trình của chúng ta sẽ rối tung lên đó, á á á á á chết tiệtttttttttt ai đó cản con nhỏ này lại điiiiiiiiii!!"

Nghe nói ngày hôm đó, thánh đường trong Đại Thánh Đường đã ồn ào hơn thường lệ rất nhiều.

Đó là chuyện của hai ngày trước.

/

"Sao? Có thấy khó chịu không?"

"Có. Khó chịu lắm."

"Hihi, ai đeo cái chân giả này cũng nói vậy hết. Ráng chịu đi, ở cái thị trấn nhỏ này thì chỉ chuẩn bị được loại chân giả đó thôi."

Tôi đã bắt đầu phục hồi chức năng.

Đã nói phục hồi chức năng thì tức là tập đi, mà đã tập đi thì tức là chiếc chân giả cho chân trái của tôi đã hoàn thành. Thế là tôi lập tức mượn phòng phục hồi chức năng của giáo đường, vừa nghe vị Sơ già giải thích vừa thử đeo vào—

Ừm, cái này tệ thật.

Đầu tiên là vẻ ngoài. Nó có một thiết kế cực kỳ đơn giản và tinh tế, chỉ là một cái thanh hơi dày được gắn vào phần khớp nối (socket) để nhét 'mỏm cụt', phần chân còn lại sau khi bị cắt. Tôi nhớ đã thấy loại chân giả này trong một bộ manga hay anime nào đó. Suy cho cùng thì nó chỉ cần làm trụ đỡ cho cơ thể là được, nên có lẽ thế giới nào cũng sẽ cho ra một hình dạng giống như cây gậy thế này.

Mà thôi, vẻ ngoài không quan trọng. Vấn đề là cách lắp vào mỏm cụt.

Là Slime.

...Là Slime, đó.

Bên trong phần khớp nối được phủ một lớp vật liệu từ Slime, và khi truyền ma lực vào, nó sẽ bám chặt vào da. Ban đầu tôi đã rất nghi ngờ, không biết như vậy có ổn không, nhưng khi thử thì quả nhiên lực bám của nó rất đáng nể, ít nhất là khi nhấc nhẹ chân lên thì không có dấu hiệu bị tuột ra.

Dù vậy, nó là Slime.

Nó là Slime đó.

Điều tôi muốn nói là nó cực kỳ nhầy nhụa.

"Uô..."

"Wo-Wolka? Con ổn không?"

"À, vâng. Nhưng cái này... chắc sẽ mất thời gian để làm quen."

Có lẽ do mặt tôi nhăn nhó quá, sư phụ đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển sang chế độ bảo vệ quá mức. Chỉ mới đeo chân giả thôi mà đã làm người lo lắng thì sau này không xong rồi, không được, không được, tôi phải nghiêm mặt lại.

"Nào chị Lizel, sẽ vướng víu lắm đó nên chúng ta qua đây ngồi nhé?"

"Ừm. Lizel hay lo."

"Ưư. Tại vì..."

Trong phòng phục hồi chức năng còn có cả Yuritia và Atori. Tôi không nghĩ đây là thứ gì to tát đến mức phải cho mọi người xem, nhưng có người trông sư phụ giúp thì tôi cũng đỡ lo.

Nhìn thế này thì party của chúng tôi đúng là có một cấu trúc hoàn hảo: Yuritia dịu dàng và chững chạc là chị cả, Atori luôn bình tĩnh là chị hai, và sư phụ không thể xóa bỏ được cảm giác bé bỏng là em út. Nếu sư phụ mà nghe thấy chắc chắn sẽ nổi giận...

"Này, không phải chúng tôi dùng vật liệu đó vì sở thích kỳ quặc đâu nhé."

Trở lại với lời giải thích của vị Sơ già.

Một trong những vấn đề không thể bỏ qua của chân giả là sự tác động lên mỏm cụt. Tức là, mỗi khi đi lại, nếu mỏm cụt và chân giả va chạm, cọ xát, hoặc bị đè nén, nó sẽ gây ra đau đớn và sưng tấy. ...Chắc cũng giống như bị phồng rộp khi đi một đôi giày không vừa chân nhỉ?

Chân giả Slime giúp giảm thiểu những tác động đó ở mọi mặt. Vì nó bám chặt vào da nên dù có cử động chân cũng không bị lệch, và nó cũng đóng vai trò như một lớp đệm giữa khớp nối, giúp phân tán lực tác động. Cách đeo cũng chỉ có ba bước đơn giản: nhét chân vào, thắt đai, và truyền ma lực, rất tiện lợi cho việc chỉ đeo khi cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày.

"Này, nó chỉ dùng cho sinh hoạt hàng ngày thôi nhé. Đừng có nghĩ dùng tới nói để tiếp tục phiêu lưu đấy."

Mặt khác, dù là bám bằng Slime nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nhét chân vào, nên không khuyến khích các vận động mạnh như chạy hay nhảy. Chân giả cũng được làm bằng vật liệu nhẹ để không vượt quá lực bám của Slime, nên so với các loại khác thì dễ hỏng hơn.

Và, cái cảm giác nhầy nhụa thật khó chịu.

...Rất, khó chịu.

Mà thôi, hết cách rồi. Nếu không thể tự đi lại được thì việc tái hòa nhập chỉ là giấc mơ, và tôi sẽ không bao giờ có thể thúc đẩy mọi người đến một tương lai hạnh phúc được. Nếu việc làm quen với cái sự nhầy nhụa này là bước đầu tiên, thì tôi sẵn sàng chấp nhận.

"Wolka..."

"Con ổn mà. Không thể cứ nằm mãi được."

Tôi vỗ nhẹ lên đầu sư phụ, người có vẻ đang lo lắng không yên.

Lần đầu tiên sau hơn hai tuần, tôi đứng dậy bằng chính sức mình mà không cần sự trợ giúp của ai.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Con ai kho hon anh ko
Xem thêm