Liều Mạng Né Tránh Kết Cụ...
Ameito Suzume kodamazon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 14: Sơ Anze (III)

10 Bình luận - Độ dài: 1,897 từ - Cập nhật:

Sau hơn mười đêm nữa trôi qua, theo đúng lịch trình Anze đã quay lại ngôi làng này trên đường trở về.

Dĩ nhiên, Anze đã quên cả nghỉ ngơi mà đi tìm Wolka.

Hai tuần qua, Anze đã nỗ lực hành hương với một tinh thần như được tái sinh và rèn luyện hết sức mình. So với sự quyết tâm đến mức rướm máu của cậu, nỗ lực của một tiểu thư được nuôi trong nhà kính như cô chỉ mới đạt đến mức độ cố gắng của người thường. Tuy nhiên, cô nghĩ nếu muốn nói chuyện với cậu một lần nữa, bản thân cô cũng phải thay đổi.

Chắc chắn cậu ấy cũng đang tiếp tục cuộc luyện tập khắc nghiệt, rồi lại bị thương khắp nơi. Anze muốn được phép chữa lành vết thương cho cậu ấy một lần nữa. Và lần này, hãy thử nói những câu chuyện khác xem sao. Chuyện về Wolka, chuyện về Anze, hay là chuyện tương lai. Nếu cậu ấy mong muốn, sau này có thể trở thành kỵ sĩ ở Đại Thánh Đường chẳng hạn.

"...?"

Thế nhưng, Wolka lại biến mất không dấu vết. Dù đã tìm kiếm khắp làng, thậm chí lén lút nhìn vào khu đất nhà cậu, vẫn không thấy bóng dáng cậu bé đầy thương tích đâu cả.

Không thể chịu đựng được nữa, cô hỏi một người dân trong làng, và người đàn ông trung niên ngay lập tức lộ vẻ mặt đau buồn.

"Cô bé, là bạn của thằng nhóc đó à? Ôi, thật đáng thương..."

"...Đã có chuyện gì xảy ra ạ? Ngài Wolka đang ở đâu?"

—Lạ quá.

Một dự cảm không lành.

Đầu ngón tay run rẩy. Tim như sắp đóng băng.

"Thằng nhóc đó... khoảng một tuần trước, hình như đã một mình đi ra ngoài làng. Kể từ đó..."

"—"

"Người lớn trong làng đã đi tìm... nhưng nghe nói chỉ thấy một thanh kiếm gãy và vết máu ở gần một vách đá khá xa nơi đây. Chắc là, bị quái vật tấn công rồi..."

Bên ngoài làng. Bị quái vật tấn công. Thanh kiếm gãy và vết máu. Vách đá. Đã một tuần không trở về.

"...Ể? Ể...? ...Không phải sự thật, đúng không ạ...?"

Không muốn tin.

Bản năng của Anze đang cố gắng từ chối hiểu những gì xảy ra tiếp theo. Đúng vậy, chắc chắn là nói dối. Bởi vì lúc Anze rời khỏi làng, cậu ấy còn đang cãi nhau hăng hái với lão nhân kia. Để thể hiện được thanh kiếm lý tưởng trong tâm trí mình, cậu ấy tràn đầy một sức sống mãnh liệt hơn bất kỳ ai mà Anze từng thấy. Dù có đứng trước một vách đá cheo leo, cô đã nghĩ người như cậu ấy nhất định sẽ leo lên được tới đỉnh.

Vậy mà một người như thế, chỉ mới xa cách có hai tuần—

"Thật đáng thương... một đứa trẻ ra ngoài một mình, bảy ngày không có tin tức gì... chắc là..."

"—————!!"

—Lại biến mất khỏi cõi đời này.

Đúng vậy, Anze đã học được điều đó trong chuyến đi này. Rằng bên ngoài thành phố có những con quái vật nguy hiểm sinh sống, và con người phải cầm vũ khí để đối đầu với chúng. Vì vậy mới có kỵ sĩ, có mạo hiểm giả, mới có kiếm và ma thuật trên thế gian này.

Cho nên, dù người đàn ông có nói lấp lửng, cô vẫn hiểu.

Một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi không thể nào sống sót chỉ với một thanh kiếm, cô đã hiểu ra một cách phũ phàng.

"Ư, a..., a, aaaaa..................!!"

Cơ thể hoàn toàn mất hết sức lực, Anze suy sụp ngay tại chỗ, ánh mắt trống rỗng.

—Rốt cuộc, Anze nên làm gì.

Cô bị nhấn chìm trong một dòng lũ hối hận ngay lập tức. Lẽ ra mình nên ngăn cản cậu ấy? Lẽ ra mình nên chà đạp lên quyết tâm vươn tới thanh kiếm lý tưởng của cậu, và cầu cứu những người lớn ở giáo đường? Dù có bị ghét bỏ, lẽ ra mình nên phủ nhận con đường mà cậu muốn đi?

"Thế tôi mới nói, cái kiểu tu luyện điên rồ đó tuyệt đối là sai lầm. Vậy mà cả ông già và đứa bé đó..."

Anze cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng Anze đã thua trước sự quyết tâm phi thường của Wolka, đã xấu hổ vì sự bất tài của chính mình, và đã từ bỏ việc ngăn cản cậu.

Nếu thật sự muốn ngăn cản, chắc chắn đã có vô số cách.

Trong đầu cô, một giọng nói vang lên.

—Vậy, đây cũng giống như chính tôi đã đứng nhìn cậu ấy chết?

Ký ức từ đó trở đi rất mơ hồ.

Cô chỉ lờ mờ nhớ rằng mình đã được ông quản gia già, người phụ trách giáo dục, ôm lấy và đã khóc nức nở.

Đối với Anze, Wolka là người đầu tiên biến mất khỏi cuộc đời cô. Điều đó đã để lại một vết sẹo sâu sắc và tàn nhẫn trong trái tim non nớt của Anze lúc bấy giờ. Hối hận, tuyệt vọng, chán nản, Anze không thể ăn uống được gì, và chuyến hành hương đã phải tạm thời từ bỏ.

Mãi cho đến khi có thể đứng dậy được, cũng đã mất mấy tháng trời.

Cô nhận ra một cậu bé chỉ tình cờ gặp ở một ngôi làng hẻo lánh, đã trở thành một sự tồn tại to lớn trong lòng mình lúc nào không hay.

Người đã phá vỡ những giá trị quan ngây thơ của Anze, và cho cô một cơ hội để chân thành đối mặt với bản thân. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đó là một cuộc gặp gỡ đã thay đổi cả cuộc đời của Anze.

Cho nên... à, cho nên.

"—Ta là đội trưởng của <Con Đường Bạc Xám (Silvery Grey)>, Lizelarte. Tuy là một party toàn người trẻ, nhưng thực lực thì gấp mấy lần người khác đó. ...Này, đệ tử ngốc, tự giới thiệu đi."

Đó là khoảng hai, ba năm sau khi Anze nhậm chức.

Vì một số việc, Anze đã phải đến Vương Đô, cô đã che giấu thân phận và cùng với đội kỵ sĩ hộ vệ, thuê thêm vài party mạo hiểm giả. Họ thông qua các nhiệm vụ hàng ngày, hoạt động và tiếp xúc mật thiết với người dân. Vì vậy, vừa thuê họ làm hộ vệ vừa trò chuyện phiếm là một cơ hội quý giá để nghe được tiếng nói của người dân Thánh Đô một cách rõ ràng hơn.

Và trong số những party đã nhận nhiệm vụ đó.

"Tôi là Wolka. Ừm... rất mong được giúp đỡ."

"..................!!"

Khi nhìn thấy hình bóng đó,

Khi nghe thấy cái tên đó,

Trái tim của Anze đã được cứu rỗi biết bao nhiêu.

Từ lúc đó đến giờ cậu ấy đã trưởng thành rất nhiều, nhưng cô không thể nào nhầm lẫn được. Mái tóc màu xám buộc ở gáy, cách nói chuyện cộc lốc, vẻ mặt ít thân thiện có hơi khó gần, và lòng bàn tay đã chai sạn đầy sẹo vì luyện tập khắc nghiệt.

Cậu ấy còn sống.

Cậu ấy đã sống sót.

Cậu ấy đã sống, và gặp lại Anze một lần nữa.

Lẽ ra mình đã có thể làm gì đó. Chính mình đã không làm gì cũng giống như đứng nhìn cậu ấy chết, những suy nghĩ hối hận bấy lâu nay đột nhiên dâng trào, và việc kìm nén cơn đau như xé lòng thật sự rất khó khăn.

Cảm thấy nước mắt sắp trào ra, cô dùng hai tay che miệng và cúi gằm mặt.

"C-Cô sao vậy...?"

Cậu ấy không nhận ra Anze là cô bé ngày ấy. Nghĩ lại cũng phải, Anze lúc đó gần như che hết mặt. Anze của bây giờ tóc đã dài hơn rất nhiều, và cũng đã học được cách cư xử cho phù hợp với địa vị của mình. Nhận ra đứa trẻ yếu đuối ngày ấy mới là chuyện lạ.

Thật ra, cô đã muốn hét lên ngay lập tức.Anh còn nhớ không. Anh còn nhớ tôi không. Là tôi đây, là tôi của ngày ấy đây, may quá anh vẫn bình an, may quá anh vẫn còn sống, tôi xin lỗi vì đã không thể làm gì cả. Cô đã muốn vỡ òa như vậy.

Nhưng,

"Hửm? A, chắc là do con cộc cằn quá nên làm con bé sợ đó. Nào, cười lên. Cười lên đi."

"N-Này sư phụ, thôi đi."

"Oa oa, trước mặt mọi người đó chị Lizel!"

"? Trông vui quá. Cho tại hạ tham gia với."

"Cả Atori nữa! X-Xin lỗi, xin lỗi, ừm, mọi người party tôi đều là những người rất mạnh đó! Tụi tôi sẽ hộ vệ cẩn thận ạ!"

Nhìn thấy hình bóng của cậu được bao quanh bởi các đồng đội, Anze cảm thấy những cảm xúc đang chực trào ra của mình từ từ dịu lại.

Như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, cô hiểu ra.

À, chắc chắn, cậu ấy đã gặp được rồi.

Không giống như một Anze chẳng làm được gì. Đó là những 'người' không thể thay thế được, những người có thể thật lòng giúp đỡ, tin tưởng lẫn nhau, và có thể làm bất cứ điều gì vì nhau...

Điều đó, khiến cô vui mừng không sao tả xiết,

Và——————————————————cũng có một chút, đau lòng.

"...Xin lỗi, không có gì đâu ạ. Chỉ là, nắng có hơi chói thôi."

Cô vội lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, ngẩng mặt lên.

Cô nuốt lại tất cả những lời định nói. Thật ra, cô muốn cậu ấy nhớ ra mình. Cô muốn được phép khóc ở đây. Nhưng đối với cậu của bây giờ, người đã gặp được những người đồng đội không thể thay thế, một người chẳng làm được gì như cô không có tư cách thổ lộ tình cảm của mình.

À, ra là vậy.

Cơn đau nhoi nhói ở một góc trái tim này, chắc chắn là ghen tị. Cô ghen tị với những cô gái đang đứng bên cạnh Wolka với tư cách là những người đồng đội không thể thay thế. Cô đã nghĩ, nếu có điều gì đó khác đi, liệu vị trí đó có phải là của mình không.

Đây có lẽ là sự trừng phạt dành cho Anze.

...Dù vậy cũng không sao. Dù cho cậu ấy không nhớ, dù cho không bao giờ có thể nhớ lại được.

Với tư cách là một người phụ nữ không còn phải xấu hổ khi đối mặt với cậu, lần này chính mình cũng sẽ trở thành một sự tồn tại cần thiết đối với cậu.

"Rất vui được gặp mọi người."

Cái tên để giới thiệu đã được quyết định. Khi tiếp xúc với ai đó với tư cách một Sơ bình thường, Anze đã quyết định sẽ luôn dùng cái tên này.

Bởi vì đó là một cái tên quan trọng, được tặng bởi một người không thể thay thế.

"Tôi là Anze. Xin cứ gọi tôi là Anze."

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

thôi, đợi bão chap hoặc tích chứ đang cuốn
Xem thêm
Tht su peak
Xem thêm
Nếu rẽ theo hướng đó thì cx ổn, main thành mhg đi cùng thánh nữ, nghe quen quen:))
Xem thêm
Peak vl🥺
Xem thêm