TS Medic's Battlefield Di...
Masa Kitama daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 8 - Kì tích Argalia

Chương 147

4 Bình luận - Độ dài: 3,131 từ - Cập nhật:

“Em là Thiếu úy Touri Lowe. Em đến theo yêu cầu của anh.”

“…Ah. Cảm ơn vì đã đến, Thiếu úy Touri.”

Sáng hôm sau, tôi đến lều của Verdi.

Có vẻ như có anh đã sắp xếp trước, vì tôi được phép vào mà không cần phải đợi.

“…”

“…?”

Trong lều, Verdi hình như chưa hoàn toàn hồi phục.

Anh ta có một miếng băng quấn quanh vai, khuôn mặt tái nhợt và có quầng thâm dưới mắt.

“Chào buổi sáng, Thiếu úy Touri. …Em có khỏe không?”

“Vâng. May mắn thay, em vẫn khỏe.”

“Anh hiểu rồi.”

Không hiểu sao giọng điệu của Verdi lại có vẻ do dự.

Anh ấy trông có vẻ không thoải mái, liên tục nhìn đi chỗ khác và tránh giao tiếp bằng mắt.

“Umm, em có thể hỏi sao anh lại gọi em vậy…?”

“Ah, được, tất nhiên rồi. Anh mời em tới đây hôm nay không gì hơn chuyện sau.”

Sau đó anh im lặng một lúc.

Sau khi lấy lại quyết tâm, anh ngước lên và nói:

“Anh nợ em một lời xin lỗi, và lời cảm ơn.”

“Một lời xin lỗi và cảm ơn?”

Nói xong, anh cúi đầu chào tôi.

“Ngày hôm ấy, anh đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Em biết đấy, vụ tấn công khí độc.”

“Tấn công khí độc…”

“Anh lo rằng khí độc cũng sẽ gây ra thiệt hại ngoài dự kiến cho quân ta, nên anh đã giảm số quân nhân thực hiện chiến dịch. Anh đã quá tự tin rằng quân địch không thể phản công.”

Verdi vừa nói vừa bặm môi.

Anh tiếp tục nói với vẻ mặt như đang thú tội.

“Một đỉnh cao của sự ngu ngốc. Vì thế, quân đội Sabbath đã đột phá qua tiền tuyến của chúng ta và gây thiệt hại nặng nề. Và kết quả tệ nhất có thể đã xảy ra, làm giảm đi lợi thế của Austin. Cũng vì thế, Sĩ quan liên lạc của Lenalee đã hi sinh.”

“…”

“Anh đã nghe về em và Lenalee. Em ấy đã hạnh phúc kể rằng đã có một thành viên gia đình mới. Lúc đó, Lenalee đã thực sự hạnh phúc.”

“…!”

Rồi Verdi cuối gầm mặt và lại cắn môi.

Lenalee Lowe. Em gái duy nhất của Rodri, người đáng lẽ sẽ trở thành em dâu tôi.

“Lenalee có thể đã sống sót nếu anh chỉ huy đúng cách.”

“Nghĩa là…”

“Anh xin lỗi. Hoàn toàn là lỗi của anh.”

Verdi xin lỗi, thừa nhận lỗi lầm của anh đã gây ra cái chết của em ấy.

Có vẻ như Verdi đối xử với tôi như với gia đình của Lenalee.

“Trái lại, quyết định của em là xuất sắc. Ngay khi hiểu được tình hình, em đã đe dọa hậu quân Sabbath và đánh bại Ace của kẻ thù. Quyết định của em là hoàn hảo.”

“Trong tình huống đó, mọi chỉ huy cũng sẽ làm như vậy thôi. Về chú Gorski… chuyện em có thể giết được Ace kẻ thù, và đạt được thành công như vậy, hoàn toàn nhờ vào may mắn.”

“Không đâu, nếu là anh thì anh đã tránh giao tranh rồi. Anh chỉ sẽ chỉ nhìn, nhìn đồng đội của anh bị bắn giết. Một sĩ quan không nên giao chiến mà không có sự cho phép từ cấp trên, và một quyết định đó là bình thường.”

Verdi nhìn lên và nói với vẻ mặt buồn bã.

Tôi cũng nhớ Trung sĩ Gavel cũng đã ra một quyết định tương tự.

“Có lẽ là nhờ trực giác chiến trường, hoặc như em nói, may mắn. Anh nghĩ Thiếu úy Touri có những phẩm chất như vậy đấy.”

“…”

“…Liệu Bác thăng chức em lên chỉ huy đại đội là vì thế ư? Anh thực sự xin lỗi.”

“Oh, anh đừng xin lỗi mà. Em thấy vinh dự lắm.”

“Anh đã hứa một điều với chị họ Aria khi chị còn sống. Em rất tử tế. Em càng gánh vác nhiều thì em càng bị tổn thương. Anh đã hứa, đã đảm bảo để em có thể là một binh nhất.”

Tôi thực sự ngạc nhiên trước những gì Verdi nói.

Aria thực sự quan tâm tới tôi nhiều đến vậy sao?

“Vậy, thưa Thiếu tá Verdi, anh đang cố gắng giáng chức của em sao?”

“Đúng vậy.”

“Cảm ơn anh vì đã quan tâm.”

Sau này, tôi nghe được Verdi đã cãi nhau với Renvel khá nhiều khi cố giáng chức của tôi.

Anh phải trấn an Renvel, người đang rất tức giận vì đã hạ quân hàm của một người thân, và thúc đẩy việc giáng chức tôi xuống làm trung sĩ quân y. 

Khi chấp nhận thăng chức, tôi đã làm toàn bộ công sức của Verdi đổ sông đổ bể.

“Trưởng bộ y tế, Reitalyu, đã liên lạc với anh và hiện đang thương lượng xem liệu anh có thể đưa em trở lại bộ y tế hay không.”

“Cảm ơn. Nhưng em ổn với việc làm lính bộ binh. Em đã không còn do dự khi giết kẻ thù nữa.”

“Anh hiểu rồi…”

Verdi trông có vẻ hơi buồn khi nghe điều này.

Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng nhẹ và nói:

“Vậy thì, Thiếu úy Touri sẽ chỉ huy đại đội du kích một thời gian. Sẽ có một đợt huấn luyện, hãy chuẩn bị thật tốt nhé.”

“Đã hiểu, thưa Thiếu tá.”

“Các em dường như sẽ bắt đầu với nhiệm vụ vận chuyển, nhưng đừng đánh giá thấp chúng và hãy cố gắng hết sức để hoàn thành. Khi trận chiến quyết định đến, các em có thể sẽ tham gia với tư cách là một đơn vị du kích. Hãy huấn luyện thật kỹ lưỡng.”

“Đã hiểu.”

Anh đã ra lệnh cho tôi như thế đấy.

Tôi chào lại và nhìn lên Verdi.

…Vì chúng tôi đã thảo luận về nó nên tôi nên hỏi ý Verdi luôn.

“Thiếu tá Verdi, về chuyện huấn luyện…”

“Có chuyện gì thế, Thiếu úy Touri?”

“Có lẽ vì ngoại hình trẻ trung của tôi, nên giữa các binh lính lan truyền lời đồn rằng chúng em là ‘đơn vị tuyên truyền’. Chính vì vậy, một số binh sĩ không coi trọng việc huấn luyện.”

“À, vâng, anh hiểu rồi. Ừm…”

Khi tôi hỏi về binh lính lười biếng trong quá trình huấn luyện, ánh mắt của Verdi kẽ lia đi chỗ khác.

Tôi nhìn anh với vẻ nghi ngờ và cảm thấy anh đang cố che giấu điều gì đó.

…Oh, không lẽ nào.

“Tất nhiên là không rồi, vậy nên hãy huấn luyện họ thật chăm chỉ. Nếu cần thiết, anh có thể sắp xếp huấn luyện viên đặc biệt─”

“…Umm, Thiếu tá Verdi.”

“Chuyện gì thế?”

“Bọn em thực sự là một đơn vị tuyên truyền ư?”

“Ugh…”

Thắc mắc về chuyện ấy, tôi nhìn vào mặt Verdi và có thể dễ dàng thấy sự kích động của anh.

…Tôi cứ tưởng đơn vị tuyên truyền chỉ là lời đồn.

“Ah, Anh xin lỗi. Thật lòng mà nói, khi thành lập đại đội, bác anh đã nhấn mạnh rằng tuyên truyền cái tên ‘Lucky Carry’ để nâng cao tinh thần là một trong những mục đích của chúng ta.”

“Em hiểu rồi”

“Đúng là có khía cạnh tuyên truyền trong việc thành lập đại đội. Tuy nhiên, bọn anh mong đợi binh lính sẽ tham gia chiến đấu thực tế, vì vậy hãy đảm bảo họ được huấn luyện bài bản.”

Verdi truyền đạt điều này bằng một nụ cười nhẹ.

Thì tin đồn đó chắc chắn có thể là một công cụ tuyên truyền hữu ích nếu được sử dụng hiệu quả.

“Quân đội tận dụng mọi thứ có thể. Tinh thần của binh lính không thể được xem thường. Touri có thể có suy nghĩ riêng về chuyện này, nhưng…”

“Không, nếu vậy thì em không có gì phàn nàn cả.”

“Thật tốt khi em nói vậy.”

Verdi mỉm cười nhẹ nhõm trước câu trả lời của tôi.

…Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy anh đang giấu gì đó.

“Kể cả có yếu tố tuyên truyền, có thực sự bọn em sẽ chiến đấu thực tế không?”

“Tất nhiên rồi. Anh thực sự hy vọng các binh sĩ sẽ thể hiện được khả năng của mình trong thực chiến.”

“Đã hiểu.”

Vậy anh ấy muốn những người lính thể hiện khả năng của mình sao?

Cách anh ấy diễn đạt có khiến tôi cảm thấy hơi vướng mắc.

“Vậy thì,”

“Chuyện gì vậy? Anh không có gì để nói nữa.”

“Em có một câu hỏi, Thiếu tá Verdi. Nếu bọn em được mong đợi để chiến đấu, thì có một lượng tân binh nhiều đến bất ngờ.”

“…Umm, dạo này bọn anh hơi thiếu nhân sự.”

Đơn vị của tôi có quá nhiều tân binh nên không thể chiến đấu được.

Hôm qua, có quá nhiều người lính mới đến nỗi không thể tiến hành đào tạo bài bản được.

…Và các chiến binh kì cựu đều đã khá lớn tuổi.

Như thể bọn họ được điều đến chỉ để huấn luyện tân binh—

“Liệu đơn vị em tôi có thực sự là đơn vị huấn luyện kiêm tuyên truyền không?”

“Ôi trời ơi.”

Verdi không nói nên lời trước câu hỏi của tôi.

Sau vài giây im lặng ngượng ngùng, anh thở dài.

“Tại sao em lại đi đến kết luận như vậy, Touri?”

“Nếu mục đích là chiến đấu, cần phải có sự kết hợp cân bằng hơn giữa tân binh, lính trung cấp và chiến binh kì cựu. Tỷ lệ tân binh hiện tại quá cao.”

“…”

“Hầu như không có lính trung cấp nào có thể thực sự chiến đấu, và chỉ có tân binh và quân nhân kì cựu có thể chất suy giảm. Tuy Austin đúng là thiếu nhân lực, nhưng em thấy rất kì lạ.”

Đúng vậy, tôi thấy khá lạ khi nghĩ về điều đó.

Những người chỉ huy thiếu kinh nghiệm thường có những quân nhân kì cựu hỗ trợ làm phụ tá.

Tuy nhiên, chỉ huy đại đội là tôi, đã phục vụ ba năm, và phó chỉ huy là Trung sĩ Gavel, tân binh năm đầu phục vụ.

Khi nghĩ về điều đó, bạn sẽ thấy thật vô lý khi triển khai một cặp đôi thiếu kinh nghiệm như vậy vào trận chiến thực sự.

“Em thông minh đấy, Thiếu úy Touri. Nếu sinh ra trong gia đình anh, em hẳn đã trở thành một sĩ quan tham mưu xuất sắc.”

“Anh không cố gắng phủ nhận sao?”

“Đúng vậy, anh chịu thua. Anh xin lỗi, nhưng anh không có ý định để Thiếu úy Touri chưa qua đào tạo ở học viện quân sự tham gia chiến đấu. Anh đã cãi nhau gay gắt với bác về vấn đề này, nhưng anh đã kiên quyết từ chối.”

Ngay từ đầu, Verdi không hề có ý định để tôi chỉ huy một trận chiến thực sự.

Mục đích của đơn vị tôi là tuyên truyền “Lucky Carry” trong khi tiến hành huấn luyện cho tân binh.

Thế nên những quân nhân giàu kinh nghiệm như Nauman được điều động để hướng dẫn tân binh, còn lại là tân binh hoặc những người lính kinh nghiệm trung bình có vấn đề.

Rõ ràng là anh đã có kế hoạch dần dần “tái triển khai” những người lính đã được tôi huấn luyện ra tiền tuyến.

“Gần đây, chất lượng tân binh trong quân đội Austin đã giảm sút. Vì chúng ta đang thiếu nhân lực, anh đề xuất nên đào tạo họ một cách bài bản, không nên vội vàng.”

“Em hiểu rồi.”

“Dân số Austin đã giảm đáng kể. Để bảo vệ tân binh, chúng ta không nên bắt họ nhập ngũ và ngay lập tức đưa họ vào chiến đấu như chúng ta vẫn làm cho đến nay.”

Sau khi nghe lời giải thích của Verdi, mọi thứ đã bắt đầu trở nên hợp lý.

Anh đã nêu lên mối lo ngại khi triển khai những tân binh thiếu kinh nghiệm vào chiến đấu và ủng hộ việc thành lập một đơn vị tập trung vào huấn luyện.

Đề xuất này đã được Bộ Tư lệnh Chiến dịch chấp thuận, và họ đang thực hiện các kế hoạch thử nghiệm một đơn vị không trực tiếp tham chiến, mà là nơi để binh lính lấy kinh nghiệm.

Bởi vì tôi đã đạt được thành tựu kha khá khi vấn đề này đang được thảo luận, và tôi được đề cử làm chỉ huy vì tôi “có chút thành tựu, có thể sử dụng cho công tác tuyên truyền và có khả năng điều trị y tế như một quân y.”

Hiểu rồi…

“Em đã hiểu ý định của Thiếu tá Verdi. Em sẽ đảm bảo cấp dưới của em được huấn luyện bài bản để sẵn sàng chiến đấu.”

“Cảm ơn em.”

Lúc đó, tôi cảm thấy hơi thất vọng.

Mặc dù tôi đã quyết tâm giết kẻ thù, nhưng tôi lại biết rằng đơn vị của tôi sẽ không được triển khai chiến đấu.

Nhưng hoàn thành vai trò được giao là nhiệm vụ của người lính.

Với suy nghĩ đó, tôi chào lại một cách đúng mực.

“… Vẻ mặt của em có vẻ không hài lòng.”

“Xin lỗi, em thể hiện lên trên mặt như thế à?”

“Chỉ có những người quen em từ lâu mới nhận ra, nhưng đúng vậy, chắc chắn em trông có vẻ không hài lòng. Vẻ mặt em giống như hồi em bị Trung sĩ Rodri lạnh nhạt vậy.”

“…Em chưa bao giờ làm vẻ mặt như thế.”

Thiếu tá Verdi mỉm cười gượng gạo sau khi kể một câu chuyện cười nhẹ.

Đột nhiên, khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc và anh tiếp tục nói như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“Chúng ta sẽ sớm tiến đánh lãnh thổ Flamel. Chúng ta sẽ nhắm vào dân thường và tiêu diệt dân thường địch.”

“…”

“Anh không muốn em tham gia vào việc đó… Đây chỉ là mong muốn ích kỉ của riêng anh thôi.”

“Em hiểu rồi…”

Anh kiên định nói với giọng điệu không cho phép bàn cãi.

Austin hiện đang lên kế hoạch cướp bóc và thảm sát dân thường, hướng đến thủ đô của Flamel.

“Bọn anh cũng đang cân nhắc một cuộc tấn công bằng khí độc vào thành phố. Liệu em có đủ quyết tâm thực hiện những cuộc tấn công như vậy không?”

“Tấn công bằng khí độc vào thành phố?”

“Em có đủ quyết tâm bắn vào những người dân Flamel đang đau khổ và quằn quại trước mắt em không?”

“V-Vậy…”

Tôi thực sự bị sốc bởi chiến lược mà Verdi nói với tôi.

Nhưng khi nghĩ kĩ hơn, bạn sẽ thấy Austin đưa ra chiến lược như vậy là hợp lý.

Đối với Austin, nơi có ít quân, biện pháp hiệu quả nhất để tiêu diệt kẻ thù chắc chắn là tấn công bằng khí độc.

“Em có thể làm được không, Touri?”

“…Em quan ngại về vấn đề nhân đạo.”

“Đúng vậy, một số sĩ quan tham mưu đã kịch liệt phản đối ý tưởng này, cho rằng nó ‘vô nhân đạo’. Tuy nhiên, anh đã đề xuất và dự định thực hiện vụ tấn công bằng khí độc này.”

Chắc chắn là nó sẽ có hiệu quả.

Rất khó có khả năng dân thường có bất kỳ biện pháp hiệu quả nào để chống lại các cuộc tấn công bằng khí độc.

Tuy nhiên, chiến lược rất quá đáng… và có thể sẽ tạo ra sự bất đồng lớn sau chiến tranh.

“Em phản đối sao, Touri?”

“…Các cuộc tấn công bằng khí độc đi kèm với nhiều rủi ro khác nhau. Ví dụ, hướng gió thay đổi đột ngột hoặc quân địch phục kích bằng súng gió.”

“Thì chắc chắn rồi.”

“Ngoài ra, việc xử lý hậu chiến… sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý người dân. Em không nghĩ những hoạt động đi chệch quá xa khỏi các tiêu chuẩn nhân đạo nên được thực hiện.”

“Anh hiểu rồi. Anh sẽ coi đó là một ý kiến.”

Verdi có vẻ hơi buồn trước ý kiến của tôi.

Mặc dù có thể hiệu quả, nhưng tôi khó có thể ủng hộ những phương pháp như vậy vì những hậu quả sau chiến tranh.

“…Đừng lo, Touri. Kế hoạch này có quá nhiều sự phản đối. Chắc chắn nó sẽ bị bác bỏ thôi.”

“Thật vậy sao?”

“Đúng vậy. Tại cuộc họp gần đây, đã có sự phản đối mạnh mẽ, với lập luận, ‘Những hành động vô nhân đạo như vậy là quá vô lý.’”

Wow, vẫn còn một số sĩ quan ở Austin vẫn giữ được lương tâm.

Chắc chắn xét theo tình hình hiện tại thì Austin không có đủ khả năng để kén chọn phương pháp tấn công.

Tuy nhiên, việc tấn công các khu vực đô thị bằng khí độc là điều cần phải tránh bằng mọi giá.

“Ha ha, Touri thật sự rất tốt bụng. Chẳng phải em hận kẻ thù đến mức muốn giết chết chúng sao?”

“Nhưng…”

“Anh không yêu cầu em làm vậy. Hãy tập trung huấn luyện tân binh để họ không phải bỏ mạng.”

Verdi, nhìn thấy sự xung đột nội tâm của tôi, đã tỏ ra dịu dàng.

…Không phải là tôi tử tế, tôi chỉ phản đối các cuộc tấn công bằng khí độc vì tôi biết lịch sử ở thế giới trước đây của tôi diễn ra như thế nào.

“Austin sẽ tiếp tục sử dụng những chiến thuật vô đạo đức.”

“…”

“Anh sẽ trở thành ác quỷ. Nên, anh xin em, đừng thay đổi nhé.”

Verdi nói điều này với một nụ cười nhẹ nhàng.

“Chà, chúng ta vẫn chưa biết chính xác sẽ dùng cách gì để xâm lược. Không có cuộc xâm lược là nhân đạo cả.”

“Chắc chắn rồi.”

“Khả năng cao là Thiếu tá Bern sẽ có trách nhiệm đề xuất điều gì đó.”

“Thiếu tá Bern?”

Sau khi lẩm bẩm như vậy, vẻ mặt của Verdi trở nên có phần tự ti.

“Thực ra, Thiếu tá Bern phản đối mạnh mẽ đề xuất tấn công bằng khí độc của tôi vì ‘quan ngại về nhân đạo’.”

“…Thật ư?”

Verdi cho tôi biết rằng người người “vô nhân đạo” nhất lại phản đối dữ dội nhất vì quan ngại về “nhân đạo”.

----------------------------

Rõ ràng là Touri là tsundere + kuudere rồi.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Bern kiểu : đừng dùng khí độc vì quá vô đạo bất lương, thay vào đó là hãy dùng lửa để đốt sạch kẻ thù 🐧
Xem thêm
Vì họ là những con "Người" tự "Do", "Thái" bình và "Nóng bỏng"🗣️🔥
Xem thêm
Verdy nghe mùi deathflag quá,anh mà đi nốt thì coi như cả tiểu đội garback ko còn ai ngoài main😓
Xem thêm
Đời lính mà
Xem thêm