ARC 3: Mùa Hè ở Lãnh Đô
Chương 79: Sự hồi sinh của Thần Mộc
3 Bình luận - Độ dài: 2,019 từ - Cập nhật:
[note80393]
Vừa mới mở khóa được cửa hàng mới, tôi đã háo hức định triệu hồi thử ngay thì bị Arisa ngăn lại.
“Không thể để tiểu thư tùy tiện triệu hồi thứ gì đó lạ lẫm khi chưa có kết giới hay được chủ nhân và phu nhân cho phép đâu ạ.”
Ừm… Tôi hiểu ý Arisa muốn nói. Nhưng mà, vốn dĩ các cửa hàng tôi từng đến đều chẳng có cái nào nguy hiểm cả.
À, trừ khi… lỡ đâu lại xuất hiện cây xăng thì đúng là nguy hiểm thật. Khoan đã, cây xăng có tính là cửa hàng không nhỉ? Họ bán nhiên liệu, có bán lốp xe, sáp đánh bóng… chắc cũng là cửa hàng thôi. Nhưng mà, lỡ có chuyện gì khiến nó bốc cháy thì cả khu này tiêu tan mất… Thôi, nghe Arisa nói cũng phải, giờ chưa phải lúc thử đâu.
Sáng sớm, Rexlam lại dẫn chúng tôi lên Thần Mộc.
Vẫn sợ độ cao như hôm qua…! Sao không ai nghĩ tới chuyện lắp tay vịn nhỉ!
“Woa…!”
Thần Mộc hôm nay trông khác hẳn hôm qua, chỉ liếc qua đã thấy hồi phục rõ rệt. Từ những tán lá lấp lánh ánh sáng như pháo hoa nhỏ.
Dù chưa đạt tới trạng thái rực rỡ như trong game, nhưng đã mạnh mẽ hơn hôm qua rất nhiều. Tuy vậy, để chắc chắn, tôi vẫn nhờ Estelle dùng phép chữa trị lên Thần Mộc.
Tôi đã dặn trước rồi, nên Estelle giả vờ cúi xuống buộc lại dây giày, lén đặt tay lên thân cây và truyền vào đó phép 【Thánh Tích Kỳ Diệu】.
Để sức mạnh của Estelle không bị các Elf phát hiện, tôi chủ động thu hút sự chú ý, còn Bianca, Ritsu, Arisa và Tanya thì đứng chắn, che khuất tầm nhìn của mọi người.
“Cái… cái gì thế này…!?”
Ngay khi Estelle truyền phép, từ cành lá Thần Mộc lập tức bừng lên những hạt sáng lấp lánh, tung bay rực rỡ, khiến các Elf sững sờ, mắt mở to kinh ngạc.
Đúng rồi! Chính là cảnh tượng Thần Mộc hồi sinh như trong game đây mà!
“Thần Mộc…! Ánh sáng này hệt như thời hoàng kim của Thần Mộc…! Thần Mộc đã phục sinh rồi…!”
“Phải, nhờ không còn lũ ngoại xâm quấy phá nên Thần Mộc mới lấy lại được sức mạnh thôi.”
Myutiria còn đang ngỡ ngàng thì Kohaku lên tiếng với vẻ cực kỳ “thần bí”. Chả có bằng chứng gì, nhưng với danh nghĩa Thần thú, lời Kohaku nói lại càng thêm thuyết phục. Các Elf đều gật gù tin tưởng. Nếu chỉ cần diệt bọ vàng là Thần Mộc phục hồi, thì năm nào chẳng phục hồi rồi…
Có vẻ họ cũng nghĩ Kohaku là sứ giả của thần linh, nên phép màu xảy ra cũng chẳng có gì lạ. Dĩ nhiên, tôi chẳng đời nào lại đi đính chính.
“Vậy là chắc chắn có thể đáp ứng mong muốn của tiểu thư Sakuraliel rồi. Xin hãy nhận lấy.”
Myutiria vừa nói vừa nhẹ nhàng ngắt khoảng mười chiếc lá từ cành, trao tận tay tôi.
Dù đã tách khỏi cây, những chiếc lá vẫn tỏa ra những hạt sáng lấp lánh. Đẹp thật đấy.
Tuyệt vời, đã có Lá Thần Mộc! Chỉ cần nhận đủ nguyên liệu còn lại là có thể chế thuốc giải rồi!
“Nếu trồng được hạt giống habanero và ớt togarashi, chắc từ năm sau sẽ không còn phải lo lũ bọ vàng nữa. Thật sự cảm ơn các vị rất nhiều.”
Trưởng làng Rexlam cúi đầu cảm tạ, các Elf phía sau cũng đồng loạt cúi đầu theo.
Tôi cứ tưởng sẽ có ai đó trong tộc Elf nổi nóng kiểu “bị con người cứu là nhục nhã lắm!” cơ, nhưng mọi chuyện lại êm đẹp ngoài mong đợi.
Có lẽ phần lớn là nhờ khí thế của Kohaku. Dù sao, nếu quan hệ giữa Elf và loài người được cải thiện thì cũng tốt thôi.
“…Oboro?”
“Hả?”
Đang nghĩ ngợi về tương lai quan hệ với Elf thì đột nhiên Ritsu ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía xa bên kia ngôi làng.
Oboro? Chẳng lẽ Oboro đang đến?
Tôi nhìn theo hướng Ritsu nhưng chẳng thấy gì cả. Có lẽ chỉ mình Ritsu nhìn thấy Oboro thôi.
“Không được…! Sao lại thế này…!”
Sắc mặt Ritsu thoáng hiện vẻ hoảng hốt và kinh ngạc. Gì vậy chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao!?
“Tiểu thư Sakuraliel! Hiện tại Oboro đang bị tấn công! Xin cho phép tôi rời khỏi đây một lát!”
“Oboro bị tấn công!? Ừ, cậu cứ đi đi, nhưng rốt cuộc là…”
“Cảm ơn tiểu thư! Xin phép!”
Chưa kịp hỏi hết câu, Ritsu đã lao vụt qua ngọn Thần Mộc, nhảy thẳng xuống phía làng bên dưới. Khoan đã…!? Em định làm gì thế!?
Từ độ cao hàng trăm mét mà nhảy xuống thì có mà tan xác mất! Tôi hoảng hốt chạy đến nơi Ritsu vừa nhảy, thì Kohaku bên cạnh lên tiếng.
“Đừng lo, tiểu chủ nhân. Nhóc ấy không sao đâu.”
“Hả?”
Tôi nhìn xuống, thấy Ritsu vừa rơi vừa lẩm nhẩm gì đó.
Ngay khi chỉ còn cách mặt đất vài mét, tốc độ rơi của Ritsu đột ngột chậm lại, rồi nhẹ nhàng bật lên, xoay một vòng và đáp đất an toàn.
Cái gì vậy? Cứ như vừa rơi xuống một cái đệm khổng lồ…
“Đó là ma pháp gió, tạo ra khối không khí để giảm lực va chạm.”
“Đó là phép 【Phong Cầu】 đấy. Thường dùng để phòng thủ trước ma thú lao tới, không ngờ còn dùng để giảm chấn khi rơi tự do…”
Kohaku vừa giải thích, Myutiria liền bổ sung thêm.
Khối không khí… giống như túi khí an toàn ấy nhỉ? Nhưng dù thế thì cũng đừng nhảy bất ngờ như vậy chứ, làm tôi suýt đứng tim.
“Mà Oboro bị tấn công là sao… Oboro—Simurgh vốn mạnh lắm mà?”
“Simurgh có năng lực chữa lành, nhưng chiến đấu thì không quá mạnh. Dù sao với thân hình ấy, cũng khó mà bị hạ dễ dàng. Cùng lắm thì bay đi trốn là được.”
Ừ nhỉ… Chẳng lẽ có lý do gì khiến nó không bay được? Hay bị thương? Dù gì, chắc chắn Oboro đã phát tín hiệu cầu cứu và Ritsu cảm nhận được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
◇◇◇
Gift 【Điều Khiển Dực Loại】 của Ritsu là một năng lực mạnh mẽ cho phép điều khiển các loài chim, động vật hoặc ma thú có cánh, nhưng không phải cứ muốn là được.
Chỉ những loài thực sự thân thiết mới có thể điều khiển, và càng thông minh thì càng khó. Với chim nhỏ thì đơn giản, nhưng ma thú dạng chim thì trí tuệ cao, không dễ thuần phục.
Ritsu có thể điều khiển Simurgh—linh điểu huyền thoại—là vì đã tự tay ấp nở nó từ trứng.
Nhờ Gift này, Oboro và Ritsu có thể giao tiếp ý chí, thậm chí gắn bó như anh em, như hai nửa linh hồn.
Chính vì thế, khi cảm nhận được nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, giận dữ của Oboro, Ritsu đã không kìm được mà xin phép tiểu thư Sakuraliel cho mình rời đi.
Vệ sĩ không được phép rời khỏi người cần bảo vệ. Chắc chắn khi trở về sẽ bị Arisa mắng té tát, nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
“Oboro…! Mình tới đây…!”
Ritsu lao xuyên qua làng Elf, phóng thẳng vào rừng. Kết giới Elf chỉ ngăn người ngoài vào, chứ đi ra thì không bị ảnh hưởng, không bị mất phương hướng.
Băng qua rừng rậm, Ritsu hướng về phía Oboro. Trước mắt cô là cảnh mấy gã đàn ông mặc đồ đen đang tấn công Oboro, con chim khổng lồ bị trùm lưới, không thể cử động.
“Bọn khốn các ngươi…! Tránh xa Oboro của tao ra!”
Ritsu rút hai con dao nhỏ giấu ở cổ tay, phóng thẳng vào đám người vây quanh Oboro.
“Guh!?”
“Gah!?”
Hai tên trúng dao, một vào vai, một vào đùi. Đám người mặc đồ đen đồng loạt quay lại nhìn Ritsu.
Toàn là gương mặt quen thuộc. Đúng như linh cảm, đây chính là thuộc hạ của người chú mà Ritsu từng nghi ngờ.
Một trong số đó, chừng hai mươi tuổi, tiến lên trước. Một bên đầu cạo trọc để lộ hình xăm con rắn, ánh mắt khinh khỉnh y hệt người chú.
“Tìm được mày rồi, Ritsu. Dám giết cha tao hả, con khốn?”
“Chỉ là báo thù cho cha tao thôi. Tên khốn đó đã nhận báo ứng xứng đáng. Còn đám mấy tụi bây còn dám oán hận vì vụ này nữa thì thật đáng xấu hổ.”
Tên đó tên là In—con trai của chú, cũng là anh họ của Ritsu.
Một kẻ biến thái thích tra tấn giết người. Hắn từng cầm đầu đội sát thủ dưới trướng chú của Ritsu, cũng chính là kẻ từng truy sát Ritsu.
Có vẻ bọn chúng vừa mới nhận được tin về làng này. Đám thuộc hạ của chú trong làng đều đã bị tiêu diệt, nhưng chắc chúng đã kịp gửi tin báo trước khi chết.
Chắc chắn chúng đã truy dấu Oboro khi thấy nó bay trên trời, Ritsu thầm đoán.
“Hừ, cha con nhà mày đúng là khó ưa! Cha mày lúc chết cũng chỉ biết lải nhải về tự trọng với chính nghĩa thôi! Thời buổi này mà còn tin vào mấy thứ đó thì chẳng ích gì đâu!”
“Lũ phản bội tụi bây mà dám xúc phạm cha tao à!”
Không thể chịu nổi sự xúc phạm với người cha đã khuất, Ritsu rút con dao ngắn từ túi nhỏ đeo sau lưng váy hầu.
Chiếc túi này cũng được phù phép 【Không Gian Lưu Trữ】 như túi của Sakuraliel, là vật báu được công tước ban tặng, tuy không lớn nhưng đủ đựng những vật dụng cần thiết của một cận vệ.
Vũ khí là thứ không thể thiếu. Ritsu vung dao lao về phía In, nhưng một tên thuộc hạ đã kịp chắn ngang, dùng kiếm đỡ lấy đòn.
“Chết tiệt thật!”
Ritsu chém thêm hai ba nhát nữa, đến lần thứ tư thì cắt trúng chân đối thủ, nhưng In đã kịp lùi ra xa.
Trong tộc Shichion, Ritsu là thiên tài hiếm có. Từ nhỏ đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, sở hữu kỹ năng và sức mạnh vượt xa người lớn.
Nhưng dù vậy, cô bé cũng chỉ mới sáu tuổi. Một mình đối đầu với mấy gã đàn ông trưởng thành được huấn luyện bài bản thì rõ ràng là bất lợi.
Dù thế, việc hạ gục In có thể để sau, mục tiêu lớn nhất của Ritsu lúc này là giải cứu Oboro.
Nếu may mắn, cô có thể cưỡi Oboro thoát khỏi đây. Việc xử lý bọn In tính sau cũng được.
Vừa né đòn, Ritsu vừa tiến sát đến Oboro đang bị trói trong lưới.
Cố gắng dùng dao cắt lưới, nhưng dù dồn hết sức vẫn không làm nổi.
“Cái lưới đó được dệt bằng hợp kim Mithril! Dao thường không chặt đứt đâu!”
“Khốn nạn thật…!”
Ritsu lăn sang bên tránh một con dao phóng tới.
Mithril là kim loại chứa ma lực, cứng đến mức dùng chế tạo kiếm phép. Dao thường hoàn toàn vô dụng.
Bị bọn đàn ông vây đánh, Ritsu chỉ có thể chống đỡ, chẳng thể cứu nổi Oboro.
Bọn chúng gồm sáu tên, tính cả In. Ritsu chỉ có một mình. Dù đã làm bị thương vài tên, nhưng vẫn chưa đủ để giảm sức chiến đấu của chúng.
“Guh!?”
Đang tránh một nhát chém, Ritsu chợt cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân phải.
Cô nhìn xuống, tưởng trúng dao, nhưng lại thấy một cái hàm đen kịt, không mắt không mũi, chỉ có cái miệng đỏ lòm, đang ngoạm chặt lấy chân mình—rợn người.


3 Bình luận
Đoạn cuối có 2 phần xưng hô của ritsu sao lại để là "cậu" vậy :)))