ARC 3: Mùa Hè ở Lãnh Đô
Chương 65: Triệu hồi cửa hàng lần thứ 9
4 Bình luận - Độ dài: 2,060 từ - Cập nhật:
“A… ủa?”
Tôi mở mắt, ngơ ngác nhìn lên trần nhà xa lạ phía trên đầu – à không, là mái vòm của chiếc giường này mới đúng. Một thoáng hoang mang không biết mình đang ở đâu.
À phải rồi, hôm qua mình vừa đến lãnh địa công tước Philharmonie mà.
Bên cạnh tôi, Kohaku-san vẫn duỗi người ngủ ngon lành, bốn chân dang rộng kiểu “đại bàng sải cánh”. Đúng là mèo… à không, hổ mà cũng ngủ tư thế này thì tài thật.
Tôi liếc nhìn mu bàn tay phải – nơi in dấu ấn của Nữ thần Triệu Hồi Samonia. Thấy vạch chỉ số đã tăng thêm một nấc. Lên cấp rồi! Vậy là đã đạt tới cấp chín.
Nghĩ lại, tôi vẫn chưa hỏi các nữ thần về cơ chế lên cấp này. Đến giờ tôi đoán chắc mỗi lần hoàn thành một sự kiện trong game thì lại tăng thêm một lần. Lần này cũng vậy.
Dù vừa gặp hai người – Ritsu và Leon – nhưng chỉ tăng một cấp, chắc là vì trong game, hai người họ xuất hiện cùng lúc nên chỉ tính là một sự kiện.
Nhớ hồi gặp Bianca và Jean cũng vậy, dù gặp riêng sau đó nhưng vẫn không lên thêm cấp. Đúng là khó hiểu thật.
Mà thôi, chuyện đó để sau!
Giờ điều tôi háo hức là: Lần này sẽ triệu hồi được cửa hàng gì đây!? Hồi hộp quá đi mất!
◇◇◇
“Một cửa hàng mới à… Lẽ ra nên thực hiện nghi lễ này ở nơi có kết giới bảo vệ mới phải…”
Khi nghe tôi kể về việc lên cấp, bố khẽ nhăn mặt.
Khác với dinh thự ở hoàng đô, lâu đài ở lãnh địa này không có khu vực triệu hồi an toàn. Nghe nói ngày xưa từng có nhưng đã dỡ bỏ vì xuống cấp.
Không có nơi triệu hồi, bố lo lắng chuyện không kiểm soát được thứ gì sẽ xuất hiện – lỡ như triệu hồi ra một trung tâm thương mại khổng lồ thì nguy to.
Ừ cũng đúng, lỡ gọi ra cả cái đại siêu thị thì phiền phức cho cả vùng…
『Với lượng ma lực của chủ nhân nhỏ bé hiện tại thì chưa thể triệu hồi ra thứ gì quá lớn đâu. Chắc là ổn thôi.』
“Vậy sao?”
Nghe Kohaku-san nói vậy, tôi thử cảm nhận ma lực trong mình. So với hồi đầu thì tăng lên nhiều rồi, nhưng để gọi ra cả cái siêu thị thì vẫn chưa đủ.
Trong số các cửa hàng từng triệu hồi, tiệm thời trang là ngốn ma lực nhất – chắc vì diện tích lớn, dù chỉ một tầng mà đã thế rồi.
Siêu thị bình thường cũng phải ba, bốn tầng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ma lực tiêu hao gấp ba, bốn lần. Một tầng mà kiểu như home center thì cũng ngốn lắm.
Mà lần đầu triệu hồi thì cửa hàng nào cũng tốn ma lực kinh khủng.
Không biết tính theo diện tích hay thể tích, nhưng Kohaku đã bảo ổn thì chắc là ổn thôi.
Vậy thì thử luôn nào!
May mà phía sau lâu đài lãnh địa có một bãi đất trống rộng, gọi cửa hàng ở đây thì trừ khi ra cả cái siêu thị mới có chuyện.
…Nghĩ kỹ thì Kohaku bảo “không ra siêu thị đâu” cũng giống như dập tắt luôn hy vọng của mình ấy nhỉ… Nhưng thôi, ma lực tăng rồi thì sau này vẫn còn cơ hội mà. Nghĩ tích cực lên nào!
“Triệu hồi mới của Sakuraliel sao? Thú vị thật đấy!”
“Chắc chắn Sakuraliel-sama sẽ gọi ra cửa hàng siêu hoành tráng cho xem!”
“Phấn khích quá!”
“Tớ chỉ mong là tiệm ăn thôi!”
Elliot, Estelle, Bianca, Jean hào hứng bàn tán phía sau lưng tôi. Đừng gây áp lực thế chứ… Bản thân tôi còn chẳng biết sẽ ra cái gì nữa mà.
Tôi cũng mong đừng xuất hiện cửa hàng “dị” nào thôi… Nhưng nghĩ lại, mình đâu có từng vào cửa hàng nào kỳ lạ đâu nhỉ.
Tập trung ma lực. Ước gì ra tiệm sushi thì tốt quá… Dù mọi người chắc chẳng thích ăn cá sống đâu.
“【Triệu Hồi Cửa Hàng】!”
Tôi cảm nhận ma lực rút ra từ cơ thể – lần này không nhiều lắm. Đúng như Kohaku nói, chắc chỉ là cửa hàng nhỏ.
Khi luồng sáng lấp lánh tan đi, tôi nhìn thấy cửa tiệm trước mặt mà không kìm được giơ nắm đấm lên trời.
“──Được rồi! Trúng lớn rồi!”
Trước mắt tôi là biển hiệu màu vàng tươi, mặt tiền đơn giản – chính là chuỗi tiệm ramen “Hou Rakuen” mà tôi thường ghé mỗi khi tan học hồi còn ở trường chuyên ngành. Tiệm ramen nổi tiếng từ thời Showa ấy!
Ramen! Ramen thật sự! Mình sẽ được ăn ramen rồi!
“A, Sakura-chan!?”
Mặc kệ tiếng mẹ gọi với theo, tôi lao thẳng vào Hou Rakuen.
Cửa tự động vừa mở, tôi đã vội vã chạy vào, ngồi phịch xuống ghế quầy và mở thực đơn.
Trời ơi, ramen! Ramen đầy ắp luôn! Chọn món nào bây giờ đây!?
“Chọn loại truyền thống… hay là thử miso nhỉ…”
Tôi còn đang lẩm bẩm cân nhắc thì bố mẹ và mọi người cũng bước vào tiệm.
Bố tôi giờ đã quá quen, đặt luôn mấy đồng vàng vào khay bên quầy thu ngân.
“Đây là tiệm ăn nhỉ? Cái này là thực đơn sao?”
Bố cúi xuống xem thực đơn tôi đang mở.
“Đây là tiệm mì ạ. Ngoài ra còn có gyoza – kiểu bánh bao nhân thịt và rau nữa…”
Tôi vừa giải thích vừa lướt lại thực đơn, chợt mắt sáng lên khi thấy một thứ ở góc.
■ Cơm trắng (150g)
Cơm! Gạo! Cơm trắng! Có cả cơm ăn kèm ramen luôn!
“S-Sakura-chan?”
“Cho con một ramen shoyu, một đĩa gyoza, và cơm trắng thật nhiều nhé!”
Tôi hét lên trong phấn khích, mặc cho mẹ hơi ngại ngùng nhìn sang. Ngay lập tức, bát ramen shoyu thơm lừng, đĩa gyoza nóng hổi và núi cơm trắng mơ ước xuất hiện trước mặt. Ưu điểm của [Triệu Hồi Cửa Hàng] là chẳng phải đợi lâu!
Mùi thơm ngào ngạt khiến tôi cảm thấy hạnh phúc tột cùng.
Tôi lấy đôi đũa dùng một lần từ giá trên quầy, bẻ đôi – sẵn sàng chiến đấu!
“Mời mọi người dùng bữa!”
Đầu tiên là ramen! Gắp một đũa mì, đặt lên muỗng rồi húp sột soạt.
Sợi mì thấm đẫm nước dùng, hòa quyện tuyệt diệu trên đầu lưỡi. Chính là hương vị này! Ôi, nhớ quá!
“Sakura-chan, con ăn như vậy là hơi… mất lịch sự đấy? Ăn mà phát ra tiếng…”
“Mẹ ơi, món này phải ăn như vậy mới đúng chuẩn ạ! Vừa hút mì vừa hít không khí để khỏi bị bỏng, lại còn giúp cảm nhận trọn vẹn hương vị nữa!”
“Thật… thật vậy sao?”
“Vâng, đúng thế ạ!”
Tôi vừa giải thích vừa tiếp tục hút mì sột soạt.
Ramen ở thế giới này đâu có, nên tôi cứ tự quyết đây là cách ăn đúng chuẩn! Ai quan tâm “nude-hara” chứ!
Tiếp theo là gyoza! Vỏ ngoài giòn tan, cắn một miếng là nước thịt ngọt lịm trào ra. Ngon tuyệt!
Còn dư vị ấy chưa kịp tan, tôi xúc luôn một thìa cơm trắng.
Gyoza và cơm hòa quyện, nhảy múa trong miệng… Ôi trời ơi, ngon quá… ngon đến phát khóc luôn ấy…
“Thật sự ngon đến thế sao?”
“Ngon lắm ạ…!”
Tôi vừa ăn vừa rơm rớm nước mắt vì xúc động, trong khi bố mẹ và mọi người bắt đầu chọn món cho mình.
Mẹ ngồi cạnh chỉ vào một món trong thực đơn hỏi tôi:
“Sakura, mẹ muốn thử món này nhiều rau ấy.”
“Đó là Tammen ạ. Có hai vị: muối và miso, mẹ thích loại nào?”
“Miso? Ừm… mẹ không rõ lắm, thôi cứ muối đi.”
Tôi gọi một tô Tammen vị muối, ngay lập tức một bát mì đầy rau xuất hiện trước mặt mẹ.
“Trông ngon quá! …Nhưng Sakura, món này phải dùng hai cái que này mới ăn được à?”
Ôi, quên mất, mẹ đâu biết dùng đũa. Giá mà có thể xin được cái nĩa thì tốt…
“Cho con xin một cái nĩa nhé.”
Nói thử vậy mà trước mặt mẹ xuất hiện luôn một chiếc nĩa gỗ. [Triệu Hồi Cửa Hàng] của mình cũng linh hoạt phết nhỉ.
Mẹ dùng nĩa gắp mì đặt lên muỗng, ăn rất thanh lịch. Có vẻ mẹ vẫn ngại hút mì sột soạt như tôi.
“…Ngon quá! Cả nước dùng lẫn mì đều tuyệt vời!”
Không biết mẹ có nhận ra không, mà lát sau cũng bắt đầu hút mì như tôi. Vừa ăn rau vừa xuýt xoa ngon lành. Nhìn tô Tammen mà thèm thật đấy…
“Sakuraliel, mình muốn gọi món này.”
Vì mọi người không đọc được tiếng Nhật nên tôi phải gọi món giúp từng người. Chắc phải dạy ai đó tiếng Nhật thôi, chứ cứ thế này thì ăn chẳng yên.
Bố tôi chọn loại mì cay với hành. So với lần trước gọi Hot Sauce Special thì món này vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều… Không ngờ bố lại thích ăn cay nhỉ?
Chắc bố đoán được là mì cay nhờ biểu tượng ngọn lửa và chữ “辛” trên thực đơn.
Tôi gọi luôn cho bà nội, Hoàng hậu, Elliot… Ai nấy đều mê mẩn hương vị món ăn.
Tôi thì chỉ tiếc mãi, lật lại thực đơn mới phát hiện có cả cơm cà ri. Đau lòng quá, bụng sáu tuổi không thể ăn thêm được nữa… Mà đã gọi là phải ăn hết, không để thừa!
Trưa nay nhất định phải ăn cà ri!
Bố mẹ và mọi người cũng ngạc nhiên khi phát hiện trên bàn có lọ tiêu. Ở thế giới này tiêu là gia vị quý lắm mà? Nhà mình thì thỉnh thoảng vẫn có, nhưng chắc không phổ biến.
Thích thì rắc thêm, không thì thôi, tùy khẩu vị.
“Ngon quá! Trong các tiệm của Sakuraliel thì tiệm này là số một!”
Jean vừa ăn mì chashu vừa hét lên sung sướng. Đúng là con trai khỏe mạnh thì mê thịt mà!
“Lần đầu ăn món này, mà ngon thật đấy. Còn cơm trắng này, ở nước mình không có nhỉ?”
Elliot vừa nhẩn nha ăn cơm rang vừa trò chuyện với Jean. Không biết ở thế giới này có trồng lúa không nhỉ? Nếu có thì mong là phổ biến hơn nữa.
…Cơm rang trông cũng ngon ghê. Hay trưa đổi sang cơm rang… Không, phải kiên định! Trưa nay là cà ri!
“…Cho tôi một phần cơm rang.”
Tôi còn đang thòm thèm nhìn Elliot ăn cơm rang thì Estelle đã gọi luôn một suất. Ủa, Estelle vừa ăn mì muối rồi mà, ăn nữa không sợ mập à?
“Sakuraliel-sama, Bianca, hai người có muốn ăn cùng tôi không? Một phần này nhiều quá, ăn một mình không hết…”
“Ăn chứ!”
Tôi đáp ngay rồi chạy sang bàn Estelle ngồi. Đúng rồi, chia sẻ là giải pháp! Estelle thông minh ghê!
Bianca cũng vừa ăn mì miso với gyoza, nhưng một phần ba cơm rang thì vẫn “chứa” được.
Tôi được chia cho một phần cơm rang vào đĩa gyoza, xúc muỗng ăn thử.
Gạo thấm đẫm vị dầu, trứng, thịt heo, hành lá hòa quyện… Trời ơi, ngon không chê vào đâu được!
Tôi vừa ăn vừa tận hưởng hương vị thì Estelle lại quay sang bàn Elliot làm mặt đắc thắng. Gì vậy trời?
Elliot thì chỉ biết nghiêng đầu ngơ ngác.
Chắc là kiểu “tôi cũng được ăn cơm rang rồi đấy” – muốn khoe với Elliot chăng? Mà đúng thật, cơm rang này ngon tuyệt mà.
Công nhận, lần trước “La Vie en Rose”, lần này “Hou Rakuen” – lần nào cũng trúng lớn!
Không biết có phải được Nữ thần Sáng Thế phù hộ không, hay Samonia-sama đã chọn giúp mình những cửa hàng tuyệt vời nhất. Cảm ơn các nữ thần, cảm ơn nhiều lắm!
Tôi vừa thầm cảm tạ các nữ thần, vừa vét sạch phần cơm rang cuối cùng trong bát.


4 Bình luận
Mà jean với gene chọn 1 tên thôi chứ trans