• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC 3: Mùa Hè ở Lãnh Đô

Chương 66: Thị sát Lãnh đô

3 Bình luận - Độ dài: 1,975 từ - Cập nhật:

Sáng nay, tôi đã đánh chén no nê nào là ramen, gyoza, cơm trắng rồi cả cơm rang nữa. Nhưng hôm nay chỉ định dạo quanh lãnh đô nhẹ nhàng thôi.

Tất nhiên, đến trưa tôi sẽ quay về để thưởng thức món cơm cà ri mà mình đã nhắm từ trước.

À, tiện thể nói luôn, tiệm Hou Rakuen vẫn đang “cắm” ở phía sau lâu đài nên tôi cho phép cả các gia nhân sử dụng thoải mái. Đương nhiên, ai nấy đều cực kỳ thích thú.

Chỉ tội nghiệp có mỗi bếp trưởng, sáng nay vừa ăn ramen vừa như muốn khóc vì tuyệt vọng… Xin lỗi nhé. [note79710]

Cũng phải thôi, món ramen sáng nay còn được khen hơn cả bữa tiệc mà ông ấy dốc hết tâm huyết làm tối qua…

Nhưng tôi mong ông ấy đừng nản chí mà hãy cố gắng trau dồi tay nghề hơn nữa. Người của nhà công tước giờ đã “khó tính” về ăn uống mất rồi… mà cũng tại tôi cả.

Thôi, chuyện đó để sau. Hôm nay là chuyến tham quan lãnh đô!

Lần này, chúng tôi đi bằng xe ngựa chính hiệu của nhà công tước ra phố.

Thành phần gồm: tôi, Estelle, Bianca, Elliot, Jean – nhóm “trẻ con”, cùng với chị Tanya và mấy hiệp sĩ hộ vệ của Elliot, thêm Kohaku-san nữa.

Bố tôi thì đang vật lộn với đống báo cáo chất cao như núi của lãnh địa, còn mẹ thì cùng Hoàng hậu và bà nội mở tiệc trà… ngay tại tiệm ramen.

Tiệm Hou Rakuen không chỉ có ramen mà còn có đủ loại nước ngọt, kem lạnh, mấy món tráng miệng nhẹ nhàng. Đặc biệt là có máy lạnh…!

Hoàng hậu và bà nội vốn theo chúng tôi chỉ vì máy lạnh, nên việc các bà ấy “cắm rễ” ở đó cũng không lạ… Thôi kệ vậy.

Chúng tôi chia nhau lên mấy chiếc xe ngựa, bắt đầu hành trình vào trung tâm lãnh đô.

“Lâu lắm rồi mới ngồi xe ngựa thường, cảm giác xóc dữ dội thật đấy.”

“Đúng vậy. So với kitchen car của Sakuraliel-sama thì…”

“Các cậu đúng là… Đây mới là bình thường đấy! Bọn tớ di chuyển bằng xe ngựa suốt, chứ cái xe kia mới là dị thường!”

Jean xen vào khi tôi và Estelle vừa than thở.

Estelle mỗi lần đến nhà tôi đều đi bằng kitchen car do mẹ cậu ấy – cô Yulia – lái. Trên đường, xe còn ghé qua nhà Bianca để đón bạn ấy, nên dạo này hai người gần như chẳng mấy khi phải ngồi xe ngựa. Lúc về cũng đi kitchen car nốt.

Có hôm nghỉ tập, ngủ lại qua đêm thì sáng hôm sau kitchen car “biến mất”, thế là lại phải ngậm ngùi đi xe ngựa.

Còn Elliot và Jean thì hầu như toàn di chuyển bằng xe ngựa.

Dù vậy, xe ngựa hoàng gia hay công tước đều là hạng sang, chắc chắn êm hơn xe ngựa thường nhiều. Nhưng dù sao thì vẫn xóc nảy người.

Giá mà có hệ thống giảm xóc như ô tô, hoặc ít nhất là lốp cao su như kitchen car thì đỡ biết mấy. Nhưng “cửa hàng” triệu hồi thì không thể tháo rời linh kiện được, nên bó tay.

Tôi từng đến tiệm chuyên bán lốp xe rồi, biết đâu sau này có thể triệu hồi được nhỉ.

Xe ngựa lăn bánh xuống con dốc thoai thoải trước lâu đài, và chẳng mấy chốc, cảnh phố xá nhộn nhịp của lãnh đô đã hiện ra ngoài cửa sổ.

“Hôm qua mình cũng nghĩ rồi, mà chỗ này đông vui thật đấy. So với lãnh đô nhà mình thì không thể sánh nổi.”

“Chỗ này từng là hoàng đô mà, thế nên cũng phải thôi. Lãnh địa nhà Estelle lại sát biên, mà nghe nói lãnh chúa trước còn làm đủ trò nữa.”

Estelle và Bianca vừa nhìn phố xá lướt qua cửa sổ vừa trò chuyện.

Lãnh địa nam tước Euphonium của bố Estelle trước đây từng do một lãnh chúa tham nhũng cai quản, bị xử tử, để lại hậu quả khá nặng nề.

Dù nhà nước và cả nhà công tước cũng hỗ trợ phần nào, nhưng muốn vực dậy kinh tế cũng cần có biện pháp lâu dài.

Nếu để tình trạng này kéo dài mười, hai mươi năm thì nguy cơ bị tước quyền cai trị cũng không phải chuyện đùa.

Estelle cũng muốn tìm xem có gì học hỏi được để phát triển lãnh địa mình, nên mới đi tham quan cùng tôi hôm nay.

Mẹ tôi bảo, ngoài việc là điểm du lịch thì lãnh địa này cũng không có gì nổi bật cả…

“Sakuraliel, đầu tiên chúng ta đi đâu vậy?”

“Tất nhiên là chợ rồi. Phải xem ở đây bán gì, cái gì bán chạy, cái gì không có – đó là bước đầu tiên. Điều tra thị trường ấy mà.”

Tôi trả lời Elliot. Nếu không biết rõ thị trường thì không thể nghĩ ra đặc sản mới cho vùng này được.

Ví dụ muốn làm hamburger mà ở đây hiếm cà chua thì chỉ có thể làm hamburger “không cà chua”. Vì thế, mấy món như sandwich cà chua, minestrone hay mì Ý sốt thịt cũng bó tay.

Nghe đâu vương quốc Prelude láng giềng có trồng cà chua, nên nhập khẩu thì vẫn có thể làm được. [note79711]

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường đá, cuối cùng cũng đến khu chợ.

Vừa bước xuống, tôi đã bị choáng ngợp bởi đủ thứ âm thanh, mùi vị và cả những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình.

“Mọi người nhìn mình quá…”

“Công nhận, đi xe ngựa nhà công tước thì ai mà chẳng nhìn.”

Jean đáp lại lời thì thầm của tôi với vẻ kiểu “Ơ kìa, chuyện thường ấy mà”.

Hừm, tôi chọn đi xe ngựa thay vì kitchen car để bớt nổi bật, ai ngờ vẫn bị chú ý như thường…

Chợ đông đúc với vô vàn hàng hóa chất thành núi, người mua kẻ bán tấp nập, không khí nóng hổi, sôi động lan tỏa khắp nơi.

Thoạt nhìn, thực phẩm vẫn là mặt hàng chủ đạo. Rau củ quả xanh đỏ vàng tím chất đống, trông cực kỳ bắt mắt.

Có cả bắp cải, cà rốt, táo, dâu tây – những thứ quen thuộc, xen lẫn cả những loại tôi chưa từng thấy bao giờ.

Ơ, kia chẳng phải cacao sao? Ở đây bán cả quả luôn, không biết có bán riêng hạt không nhỉ? Nếu có thì biết đâu mình làm được sô-cô-la?

“A, Sakuraliel-sama, bên kia có bán cá kìa!”

“Đúng thật!”

Estelle chỉ về phía một quầy hàng bày đầy cá tươi, chắc mới đánh bắt sáng nay. Nhìn thì tươi đấy, mà mùi tanh vẫn nồng quá…

Dĩ nhiên, chẳng có cá ngừ to như ở Nhật, đa phần chỉ tầm 20–30 cm, giống loại hôm qua ăn tối.

Ngoài cá tươi, còn có cá khô treo lủng lẳng trên cột – chắc là để làm thực phẩm dự trữ.

Kế bên là một cửa hàng treo đầy thứ gì đó tròn tròn, màu nâu đỏ, khô quắt lại.

“Cái này là gì vậy?”

“Đó là hồng khô ạ. Quả pashimo được phơi khô để bảo quản lâu dài.”

Chị Tanya, người hộ vệ, giải thích cho tôi.

Pashimo… à, cái quả giống hồng mà tôi từng thấy. Thì ra đây là hồng khô – món ngọt nhỉ.

Chúng tôi tiếp tục dạo quanh chợ, người dân lúc đầu còn xôn xao thì giờ chỉ lén lút nhìn từ xa.

“Còn cái này là gì nhỉ? Mùi thơm nồng quá…”

“Gia vị đấy ạ. Còn đây là các loại thảo mộc.”

Ông chủ râu quai nón ngồi trên thùng trả lời thắc mắc của Bianca.

Gia vị… nhưng số lượng chẳng nhiều. Không thấy tiêu đâu, tôi chỉ nhận ra hạt cây gai dầu, ớt, hồi, mè thôi. Có lẽ tiêu đắt nên để riêng ở đâu đó.

Thảo mộc cũng chỉ nhận ra bạc hà, sả, rosemary là cùng.

Còn loại này… chive chăng? Hay là hẹ ta nhỉ?

Nếu đủ gia vị thì mình đã có thể làm cà ri rồi, nhưng tỷ lệ pha trộn thì chịu, chắc phải nhờ bếp trưởng thử nghiệm.

Gia vị ở Đế quốc này không mấy phổ biến, chủ yếu nhập từ vương quốc Minuet của công chúa Tifa.

Nếu vậy, bên nước Tifa chắc làm được cà ri ngon.

Hay là nhờ bếp trưởng ăn thử cà ri ở Hou Rakuen rồi nghiên cứu nhỉ?

“Bên này bán cây giống hoa này.”

“Bên kia có bán tranh vẽ nữa!”

Như Elliot và Jean nhận xét, ngoài thực phẩm, chợ còn đủ loại hàng hóa khác, chỉ đi dạo thôi cũng thấy thích mắt.

“Ồ, bên này bán thịt kìa!”

“Ugh…”

Nghe tiếng Jean, tôi quay sang – và không kìm được rên lên.

Một con vật trông giống lợn, đã bị chặt đầu, treo lủng lẳng ngay trước cửa tiệm…

Khác hẳn với thịt đóng gói ngoài siêu thị, nhìn nguyên con thế này thật… sống động quá mức.

Thời ở khu ổ chuột, tôi hiếm khi được ăn thịt, về nhà công tước rồi cũng chưa từng thấy cảnh này.

Estelle thì quen đi săn ở lãnh địa, Bianca và Gene cũng từng tham gia diễn tập cùng kỵ sĩ đoàn, nên ai nấy đều bình thản.

Chỉ có Elliot là tỏ ra hơi sợ giống tôi. Cũng phải thôi, đường đường là Thái tử mà, chắc chưa từng thấy cảnh này bao giờ.

Nên, việc Thái tử và tiểu thư công tước cùng “xanh mặt” cũng chẳng có gì lạ đâu nhé, thật đấy!

Có cái gì nhìn như chó cũng bị treo nữa, thôi kệ, đừng nghĩ nhiều…

Gia cầm thì bị vặt lông, treo cổ lủng lẳng, nhưng không hiểu sao lợn thì không có đầu còn gà thì lại để cả đầu…

Tôi cứ tưởng làm thịt thì phải chặt đầu để rút máu chứ? Nhưng nhìn kỹ thì cổ vẫn có vết cắt, chắc đã làm đúng quy trình.

Đầu gà và mào có ăn được không nhỉ? Hồi trước có anh tiền bối bảo nhắm rượu ngon lắm, mà mấy con gà này lại chẳng có mào…

“Con chim này là gà phải không?”

“Không, đây là ngỗng đấy. Thịt béo hơn gà, ăn ngon lắm.”

Estelle giải thích cho tôi. À, ra là ngỗng.

Nhắc tới ngỗng thì tôi lại nghĩ đến gan béo foie gras. Không biết ở thế giới này có không nhỉ?

“Ở đây có ai nhồi ngỗng cho ăn thật nhiều để lấy gan béo không?”

“Cậu có thù oán gì với ngỗng à…?”

Jean nghe tôi hỏi thì nhìn tôi như thể tôi là kẻ kỳ quặc. Có vẻ ở đây chưa ai biết đến foie gras.

Chắc chỉ nuôi ngỗng lấy thịt thôi. Ngỗng được nuôi từ thời Ai Cập cổ đại cơ mà – thịt ngỗng chắc cũng phổ biến.

Mà ngỗng ở đây nhiều thật. Có lẽ vì nuôi dễ hơn đi săn lợn rừng, hươu nai trong rừng.

Nếu nghĩ ra món ngon từ ngỗng, biết đâu lại thu hút khách từ nơi khác đến? Nhưng ngoài foie gras thì tôi chẳng biết gì về món ngỗng cả…

Hay là quay ngỗng nguyên con? Hoặc ăn mỗi da như vịt quay Bắc Kinh… Nhưng vịt với ngỗng khác nhau mà.

Ngỗng là goose chứ nhỉ?

Ơ, mà goose thì…

“Sao thế, Sakuraliel-sama?”

“Hả? À, không có gì đâu.”

Tôi mỉm cười đáp lại Estelle đang nhìn mình nghi hoặc, rồi tiếp tục chuyến tham quan chợ lãnh đô.

Ghi chú

[Lên trên]
ad: từ chap này chính thức thấy tội đầu bếp trong bộ này, đầu bếp ở thế giới này giỏi, hàng đầu đến mức nào thì đụng mấy cái cửa hàng của main thì thôi rồi, rip:))) mong các anh cố gắng làm thành công các món ăn từ dị giới:)))
ad: từ chap này chính thức thấy tội đầu bếp trong bộ này, đầu bếp ở thế giới này giỏi, hàng đầu đến mức nào thì đụng mấy cái cửa hàng của main thì thôi rồi, rip:))) mong các anh cố gắng làm thành công các món ăn từ dị giới:)))
[Lên trên]
Ad: từ chap này chị main chính thức lộ mặt thật làm trùm kinh tế ngầm cho vương quốc của chị từ chap này :))) Quả không hổ danh "ác nữ kinh tế" :))). À nhân tiện không thích spolier lắm nhưng sắp tới chuẩn bị có màn chị main thao túng luôn cả Hoàng đế của đất nước để phát triển đồ ăn :))) cụ thể như thế nào thì cứ mong chờ.
Ad: từ chap này chị main chính thức lộ mặt thật làm trùm kinh tế ngầm cho vương quốc của chị từ chap này :))) Quả không hổ danh "ác nữ kinh tế" :))). À nhân tiện không thích spolier lắm nhưng sắp tới chuẩn bị có màn chị main thao túng luôn cả Hoàng đế của đất nước để phát triển đồ ăn :))) cụ thể như thế nào thì cứ mong chờ.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Truyện ẩm thực :v
Xem thêm