Tập 03 Vực sâu bi thảm và Bạch vũ cứu rỗi
Chương 111: Vào tiệc
0 Bình luận - Độ dài: 1,619 từ - Cập nhật:
“Lão già này... không đơn giản sao, họ Tu...?"
Nhìn theo hướng sứ đoàn đại diện Đế chế Oster rời đi, Willis dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lão già họ Tu kia hình như là thủ lĩnh của nhóm người này. Chắc hẳn ông ta đã nhận ra tiểu thư mục sư kia mới là trung tâm của đội ngũ này. Nếu không thì đáng lẽ ông ta nên chào hỏi Hiểu Quang đang bực bội kia thay vì Willis vừa mới chạy đến.
Chỉ cần nhìn một chút biến đổi trên nét mặt của mọi người, là ông ta đã có thể phân tích được đến mức độ thông tin này, chẳng trách lão có thể khiến cho tên thiếu niên được gọi là Điện hạ kia ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Có lẽ ông ta đã nhận ra danh tính của một số người trong nhóm mình rồi. Suy cho cùng, họ đã giao du với sứ đoàn Liên hiệp Vương quốc và Sigrid của [Tứ Dực] suốt cả ngày.
Nhưng tên đàn ông tóc đỏ này...mình đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải?
Bởi vì ấn tượng quá mơ hồ, nên tiểu thư mục sư thực sự không nhớ ra được gì cả. Đúng lúc này, câu trả lời vừa đúng lúc của Leila vang lên bên tai.
"Đại nhân Willis, tên vừa rồi... chẳng phải là tên biến thái mà chúng ta gặp trên đường thảo phạt [Nam tai] sao? Chính là tên đã bị ngài Epunya đánh ở quán trà..."[note78465]
"Ừm?"
Haiz, đừng nói thế, có vẻ như đó là sự thật.
Chẳng trách trông chúng quen quen. Tuy trang phục rất khác, nhưng diện mạo... nhất là thái độ ngạo mạn bá đạo, lại giống hệt nhau. Ngay cả những hộ vệ hùng mạnh lúc đó cũng dường như trà trộn vào nhóm người này.
Chính là một số tên cấu kết với nhau làm việc xấu, mình không biết chúng đã chạy đi đâu.
Lão già họ Tu gọi hắn là "Điện hạ" và còn đeo cả huy hiệu hoàng tộc nữa. Vậy ra hắn thực sự là hoàng tử của Đế quốc Oster sao? Chẳng trách hắn lại kiêu ngạo đến vậy. Thấy các cô gái xinh đẹp liền dám trực tiếp đi tới đùa giỡn.
Nhưng lúc đó chúng phải đi một mình, tại sao chúng không đi cùng đoàn?
Còn có một điểm rất quan trọng nữa.
Cái tên này không nhận ra họ sao?
Nếu chỉ là những khuôn mặt bình thường thì còn ổn, nhưng nói Edwina là một mỹ nhân được chọn lọc từ hàng triệu mỹ nhân thì cũng không khoa trương. Dù cô ấy có thay đổi trang phục và ăn mặc chỉnh tề hơn một chút, tên hoàng tử trông như có lỗ thủng trên não kia cũng sẽ không quên người đã đánh hắn nhanh như vậy, đúng không?
Giả sử dung lượng não bộ của đối phương không thấp đến mức kinh ngạc, thì lời giải thích duy nhất chính là gã này rõ ràng nhận ra nhưng cố tình giả vờ không thấy. Cái lý do nghe có vẻ khập khiễng vừa rồi, xem ra chỉ là muốn lợi dụng tình thế để trả thù cá nhân.
Đúng rồi, khả năng cao là như vậy, nếu không thì các hộ vệ đã nhắc nhở hắn ta rồi.
Xem ra vị hoàng tử này tuy bá đạo ngang ngược nhưng không ngốc. Nhưng tại sao hắn lại che giấu chuyện trước đó? Là không muốn người ta biết mình bị đánh, hay là sợ mất mặt?
Thôi bỏ đi, mình bận tâm làm gì? Willis thậm chí còn chẳng biết tên của gã đàn ông này. Miễn là không gặp rắc rối vì va phải cô, tiểu thư mục sư chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của một gã chẳng có quan hệ xã hội gì với mình và cũng chẳng gây ra mối đe dọa nào cho mình.
"Vậy Dolina, chúng ta sẽ lên trước."
“Đi nhanh đi đi nhanh đi!!! Thật là... cô nên đi ngay từ đầu rồi…”
Tiểu thư Dực nhân đang làm hầu gái tạm thời, vẫy tay như thể muốn xua đuổi một thảm họa. Willis không quan tâm và bước vào trận pháp dịch chuyển tức thời cùng đồng bạn.
Không gian trận ở đây cùng loại với không gian trận ở Thấm Hương Cư, nhưng lại rộng lớn và vững chắc hơn, ngay cả một đội hơn mười người như đội quân của Đế quốc Oster cũng có thể chứa được.
Xét đến trình độ ma pháp ở thế giới này thì đây thực sự là một thành tựu lớn.
Sau cảm giác trôi nổi quen thuộc, khi họ đáp xuống mặt đất vững chắc, Willis và những người khác đã đứng ở một góc của đại sảnh rộng lớn và tráng lệ.
Vô số ánh sáng từ đèn ma pháp rực rỡ từ bốn phương tám hướng chiếu rọi, chiếu sáng không gian rực rỡ như ban ngày. Khắp nơi đều bày biện tinh tế những món ăn hảo hạng, từ thịt, rau, quả, đến đồ tráng miệng và đồ uống.
Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp khán phòng. Không phải do một hay hai người độc tấu, mà là cả một dàn nhạc. Những nốt nhạc hòa quyện vào nhau tạo nên một giai điệu tuyệt đẹp, lúc du dương, lúc dịu dàng. Ánh đèn nhấp nháy và lắc lư theo, hòa cùng điệp khúc im lặng.
Những thiếu nữ bạch vũ dễ thương với mặc đồng phục tiếp tân mang khay và di chuyển xung quanh như những tinh linh, mang đến đây những phần thức ăn mới nướng và thỉnh thoảng hướng dẫn và giúp đỡ các vị khách thuộc nhiều loại chủng tộc khác nhau.
Số lượng và sự đa dạng của các vị khách ở đây thực sự phong phú, gần giống như một thế giới thu nhỏ của bản đồ thế giới.
Những gì Hiểu Quang và Willis nhìn thấy và biết vào lúc này bao gồm con người, hỗn huyết nhân tộc, Dực nhân, Thú nhân, Quang tộc, Ma nhân, Tuyết tộc, Thụ tinh và nhiều nhánh không nổi danh ma vật khác mà cô không thể gọi tên.
Chỉ cần liếc nhìn xung quanh, tiểu thư mục sư dễ dàng tìm thấy sứ đoàn từ Vương quốc Thú nhân mà cô đã thấy trước đó, sứ đoàn từ Liên hiệp Vương quốc do Philena dẫn đầu, thậm chí cả sứ đoàn từ Đế chế Oster vừa mới đụng độ với họ bằng thị lực tuyệt vời của cô ấy.
"Ồ, có rất nhiều người ở đây. Bệ hạ là người thật có mặt mũi khi có nhiều quốc gia và chủng tộc đến chúc mừng sinh nhật của ngài ấy."
Phía sau, cô nghe thấy tiếng Renee thốt lên đầy ngưỡng mộ. Willis mỉm cười nhưng không nói gì.
Vũ Hoàng quả thực rất có mặt mũi, nhưng lần này sở dĩ gây ra phản ứng khoa trương như vậy, thực ra phần lớn là do lời đồn về [Vực sâu] do Vương quốc Thiên Thanh cố tình lan truyền.
Người cai trị càng có địa vị cao, hoặc cao thủ càng có sức mạnh và hiểu biết thì càng hiểu rõ ý nghĩa của từ "Vực sâu" và việc họ được chú ý là điều dễ hiểu.[note78466]
"À mà này, tiểu thư Willis, cô có muốn gặp... sứ đoàn của Thánh quốc không? Tôi nghĩ là tôi vừa mới thấy họ."
"?"
Willis ngạc nhiên quay lại và bắt gặp ánh mắt của Edwina, ánh mắt dường như tràn đầy mong đợi và ao ước, nhưng đôi mắt của cô ấy lại rất trong trẻo, dường như có điều gì đó sâu sắc và thuần khiết, nhưng lại không tích chứa mảy may mưu đồ.
Nghĩ lại thì, tiểu thư mục sư gần như quên mất rằng vị thánh kỵ sĩ cơ ngốc nghếch đã ở bên cô rất lâu. Dù ban đầu cô ấy không ở bên cô nhưng vì lý do nào đó vẫn luôn bám theo cô sau khi được cô giúp đỡ vài lần, thực ra lại là một lữ khách du lịch đến từ Đế quốc Thần thánh.
Hơn nữa, cô gái này có vẻ là đích nữ rất lợi hại của một Thần Duệ gia tộc. Cái gọi là thiên kim của một đại gia tộc.
"Đế quốc Thần thánh... Tôi nhớ người đại diện của họ lần này là chị gái của cô, Frederica Cecilia, là [Thánh nữ Tài Quyết] hiện tại, đúng không?"
Trên thực tế, Willis đã biết được chuyện này khi lẻn vào tiền sảnh của Vũ Hoàng cung và nghe lén cuộc trò chuyện giữa Estini và Edwina. Khi cô đến nơi, ba người họ vừa mới bước vào, nên tiểu thư mục sư cơ bản đã biết hết mọi chuyện.
Dĩ nhiên, cô chắc chắn không thể nói thẳng ra. Tình cờ Edwina sau đó biết được tin tức và đã đến sứ quán của Thánh quốc để tìm chị gái mình. Cô ở lại đó một thời gian, điều này cho Willis một lý do để "hiểu rõ" về chuyện này.
"Đúng vậy, nếu tiểu thư Willis thấy phiền thì tôi cũng có thể trực tiếp đi báo cho chị gái tôi biết và bảo chị ấy qua đây... À, để gặp cô, tuy tôi chưa nói nhiều với chị Phỉ Phỉ, nhưng chị ấy vẫn có thể thấy được những sự thay đổi trên cơ thể tôi."[note78467]


0 Bình luận