Tập 03 Vực sâu bi thảm và Bạch vũ cứu rỗi
Chương 94: Một giấc mộng dài
1 Bình luận - Độ dài: 1,857 từ - Cập nhật:
Đêm đến, Willis ngồi một mình ở chiếc bàn trong phòng, nhìn lên trần nhà trống rỗng trong trạng thái choáng váng.
Dĩ nhiên, cô không có lý do gì để từ chối lời mời của Sigrid. Dù là vì trách nhiệm với Theresa, người xui xẻo bị liên lụy một cách khó hiểu, hay vì thông tin mà Theresa có được, bà mục sư cũng không thể ngồi yên.
Mặc dù không rõ tại sao Sigrid hoặc Đôi cánh của Tự do lại phản ứng mạnh mẽ với hạt giống như vậy, nhưng chắc chắn điều này có liên quan đến sự mâu thuẫn giữa hai vị thần.
Thành thật mà nói, Willis hiện đã có một ý tưởng chung chung về toàn bộ câu chuyện. Cái cô ấy thiếu chính là chìa khóa mấu chốt để giải thích.
Có thể đó là Minerva, Thần của Bầu trời, hoặc một thứ gì đó mà cô ấy vẫn chưa thể xác nhận được thân phận thực sự của nó.
Hoặc có thể là…
Willis cúi đầu và liếc nhìn bức tượng đá nhỏ trên bàn.
Sau đêm đó, bức tượng đá nhỏ này không bao giờ phát ra ánh sáng nữa, và ý chí bên trong nó đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Willis đã ở bên Siflin một thời gian. Tuy có thể cô ấy đang che giấu điều gì đó, nhưng bản tính của cô ấy không hề xấu. Thậm chí có thể nói cô ấy khá giỏi trong việc am hiểu người khác nói gì và là một người rất dịu dàng.
Nói cách khác, vị thần này không phải là xấu.
Văn tự khắc trong linh thất trên đảo Omo đã được tiểu thư mục sư ghi nhớ kỹ càng, nhưng cô ấy vẫn hơi bối rối. Nó có nghĩa là gì khi thế giới mang đến ác ý? Tại sao Sif lại được miêu tả là ác ma của Vực sâu?
“Haiz…”
Thiếu nữ thở dài một hơi, cô rồng tóc vàng nằm trên giường mở mắt ra đúng lúc và phát ra âm thanh hơi lo lắng.
"Chủ nhân, người có sao không? Sắc mặt người không được tốt lắm. Sao người không đi ngủ sớm đi?"
Willis quay lại, mỉm cười nhẹ và vẫy tay.
"Đừng lo lắng, em không biết thể lực của ta sao? Ta chỉ đang có chút chuyện phải suy nghĩ thôi. À mà, ta cũng hơi lo cho cô bé nhà quê tên Theresa kia. Lần này chúng ta thực sự làm cô ta khổ quá rồi."
Tiểu thư cự long, người chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ ai ngoại trừ chủ nhân của mình và một vài người khác, đứng dậy và ngồi đối diện với Willis trong tư thế giống như con vịt, chọc vào giường bằng đầu chiếc đuôi trắng mềm mại của mình.
Hiện tại, cô ấy không mặc bộ đồ cơ bản mà Willis mặc cho trong game, mà là một chiếc váy ngủ liền mảnh màu trắng nhạt được may tại thế giới này. Đôi bắp chân trắng nõn và đôi chân trần lộ ra, kết hợp với khe ngực không che giấu và vóc dáng thon thả với tỷ lệ vàng, trông cô rồng vô cùng quyến rũ.
Mặc dù bản thân tiểu thư mục sư không thích mặc quần áo lòe loẹt, xinh đẹp, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy cũng có thái độ như vậy đối với thú cưng của mình.
Hơn nữa, bản thân Hiểu Quang cũng không hề thua kém Willis. Tiểu long nương là mỹ nhân hàng đầu với khí chất hoàn toàn khác biệt nữ mục sư, hay còn gọi là móc treo quần áo của cô ấy.[note78317]
Lúc đầu, vì bị một Nữ vương bệ hạ nào đó ép buộc phải thay đổi trang phục nên tiểu thư mục sư đã thức tỉnh một số thói quen kỳ lạ và tự nhiên cũng mặc bộ đồ này cho tiểu long nương.
Nhưng điểm bất đồng chính là Tiểu Quang không hề phản kháng mà ngược lại còn rất thích thú.
Trên đường đi từ Thành Dũng Khí đến đây, khi đi qua những nơi thích hợp, Willis còn mua cho Hiểu Quang rất nhiều quần áo và váy đẹp.
Nhưng vì thói quen kỳ lạ của cự long, Hiểu Quang dường như rất ghét đồ lót, cô ấy lại thích “chân không” hơn. Dù tiểu thư mục sư có nhắc nhở thế nào, cô rồng vẫn không chịu thay đổi, cũng giống như bây giờ vậy.[note78318]
Sau khi cố ý hoặc vô tình duỗi người ra và thể hiện sự quyến rũ của mình với thiếu nữ tóc đen, tiểu long nương, người muốn dùng điều này để xoa dịu tâm trạng của chủ nhân, đã nói một cách thờ ơ.
"Em nghĩ không sao đâu. Chúng ta là người đã cứu cô gái ấy khỏi tay kẻ thù, nên mạng sống của cô ấy đương nhiên thuộc về chủ nhân. Theresa kia đã không biết điều, từ chối người, nên cô ta đáng phải chịu khổ một chút. Nếu cô ấy chấp nhận lời mời của chủ nhân, thì bây giờ đã không phải chịu nhiều phiền phức như vậy."
Thiếu nữ tóc đen có lẽ không hiểu ý tứ trong hành động của tiểu thư cự long, trông cô rồng giống như một con khổng tước đang xòe đuôi. Cô ấy chỉ rời mắt khỏi cặp bánh bao trắng nõn nà gần như lộ ra ngoài, rồi lại lắc đầu bất lực.
"Nói như thế đã không tệ rồi, nhưng chúng ta là những sinh vật có tình cảm, chúng ta không thể và không nên lúc nào cũng suy nghĩ hoàn toàn theo lý trí."
"Điều đó có nghĩa là gì? Lý trí có phải là xấu không?"
Tiểu thư mục sư đã làm một cử chỉ thủ thế và giải thích một cách kiên nhẫn.
"Giống như em vậy, liệu em có trở nên giận dữ và không kìm được cảm xúc vì những công kích rõ ràng không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho ta không?"
"Mặc dù về mặt lý trí, ta biết mình không làm gì sai và không nợ Theresa bất kỳ điều gì. Nhưng sau khi biết cô ấy đã liều mạng để giữ bí mật của ta ngay cả trong tình cảnh này, ta không khỏi tự hỏi nếu ta cẩn thận hơn, liệu có thể tránh chuyện này xảy ra được không?"
Thành thật mà nói, Willis đôi khi ghen tị với khả năng dự đoán tương lai của Mona. Dù nó không có mấy tác dụng với những sinh vật cấp cao, nhưng vẫn rất đáng gờm rồi.
"Chuyện đó thì không giống nhau. Một con người hèn mọn và yếu đuối như cô ta làm sao có thể so sánh với chủ nhân được?"
Nhìn vẻ mặt tự cho mình là đúng của tiểu long nương, Willis hiểu rằng không có mấy ý nghĩa thực tế gì khi thảo luận những điều này với cô rồng.
Suy cho cùng, Hiểu Quang là một con rồng khổng lồ, coi thường hầu hết các sinh vật khác, cô ấy chỉ quan tâm đến những gì mình thực sự coi trọng. Xuất phát điểm suy nghĩ của họ về vấn đề này cơ bản là hoàn toàn khác nhau.
Ít nhất là về mặt tư duy logic, Willis tự nhận rằng bản thân cô ấy gần gũi hơn với con người.
Thiếu nữ từ từ đứng dậy khỏi ghế, cất bức tượng chứa đựng ý thức của Siflin trở lại kho đồ và mỉm cười.
"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút. Ta đã hẹn Sigrid gặp Theresa vào ngày mai. Đây sẽ là cơ hội tốt để mở rộng thông tin tình báo. Đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng nhau."
Nghe Willis nói vậy, tiểu thư cự long ngây thơ lập tức gạt đi chủ đề trước đó sang một bên, vẫy đuôi và vỗ nhẹ vào giường ngủ mềm mại bên cạnh.
"Được rồi, chủ nhân, nhanh tới đây nào. Em đã dọn giường rồi. Em hứa hôm nay sẽ không để chiếc đuôi đặt trên thân người nữa
…………………..
Sáng sớm hôm sau.
“……?”
Trời vừa hửng sáng, thiếu nữ tóc đen nằm trên chiếc giường mềm mại đột nhiên mở mắt. Đôi mắt xanh bạc tựa như viên đá quý của cô không hề có chút buồn ngủ nào, mái tóc đen buông xõa sau lưng, khuôn mặt tinh xảo đến mức không thể tin nổi.
Cô kéo chiếc đuôi trắng lớn quấn chặt quanh eo mình như một con rắn nhỏ tinh nghịch, rồi đẩy nó sang một bên. Cô liếc nhìn chủ nhân của chiếc đuôi vẫn đang ngủ say khò khò bên cạnh, thiếu nữ không đánh thức cô rồng, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sau tấm rèm.
Với thị lực siêu phàm, cô vẫn có thể nhìn thấy tòa tháp cao ngất ngưởng ẩn sau tấm rèm, thấp thoáng dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời. Đó là một kiến trúc có tên là [Thiên Không Thần Miếu].
“Vừa mới lúc nãy đó là..... Cảm giác gì vậy?”
Willis không thể giải thích rõ ràng được.
Cảm giác này giống như cô ấy đang trong một giấc ngủ hỗn loạn và đột nhiên có thứ gì đó chạm vào trán, mang lại cảm giác hơi lạnh, hoặc như một miếng gạc cọ vào má, khiến cô ấy ngứa ngáy và muốn hắt hơi.
Không phải cảm giác bất an hay linh cảm điều gì sắp xảy ra, mà chỉ là một cái chạm nhẹ. Có điều gì đó trong tòa tháp cao ngất ấy khiến cô cộng hưởng... đúng vậy, đó là cảm giác nó đang cộng hưởng với cô.
Cảm giác cộng hưởng này không mạnh, thậm chí có thể nói là rất yếu, nhưng trong mơ, cảm giác này lại được khuếch đại rõ ràng vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Willis trải qua cảm giác tương tự kể từ khi cô xuyên qua. Cô ấy thấy khó có thể giải thích nguồn gốc của cảm giác này.
"Những điều kỳ quái cứ liên tục xảy ra..."
Cô nhìn vào thời gian trên giao diện bảng điều khiển và mới chỉ 6:30 sáng.
Nói đến chuyện đó, từ khi mình rời khỏi trò chơi, thứ này chỉ có tác dụng xem giờ, ngoài ra còn hiển thị thuộc tính và trang bị của mình và Hiểu Quang nữa.
Khi Willis dành nhiều thời gian hơn để sống trong thế giới này, thỉnh thoảng cô lại có những suy nghĩ ngớ ngẩn khi nhìn vào tấm bảng đã mất hết mọi chức năng.
Giống như một giấc mơ, quá khứ... dù là trò chơi hay cuộc sống bình thường trên hành tinh có tên Trái Đất.
Tính đi tính lại thì thôi quên đi, mình nên ngủ thêm một chút nữa.


1 Bình luận