Mãn cấp xuyên không tại s...
清酒浅辄 - Thanh tửu thiển triếp
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 Vực sâu bi thảm và Bạch vũ cứu rỗi

Chương 51: Thấm Hương Cư

0 Bình luận - Độ dài: 1,958 từ - Cập nhật:

Sau khi đi bộ nhanh vài vòng và tìm hiểu về phong tục và văn hóa địa phương, Willis tình cờ tìm thấy một nhà hàng gần đó trông khá sạch sẽ và tươi ngon nên đã lên kế hoạch ăn trưa.

Nơi này tên là [Thấm Hương Cư]. Nhìn thì có vẻ là một quán nhỏ bình dân, nhưng lại có rất nhiều người đến ăn ở đó.

Có lẽ một mặt là vì lúc đó là buổi trưa, vừa kịp giờ ăn, mặt khác là vì quang cảnh ở đây thực sự rất đẹp. Willis cũng cảm nhận được sự tinh tế của nơi này nên cô quyết định thử đến đây.

Mặc dù toàn bộ tòa nhà chỉ cao hai tầng và tầng một chỉ rộng khoảng 200 mét vuông, nhưng bên trong đã được chia thành các phòng đơn nhỏ nhưng không chật chội bằng vách ngăn bằng gỗ, giúp thực khách không phải chịu quá nhiều tiếp xúc thị giác gây khó chịu trong khi dùng bữa và đảm bảo sự riêng tư.

Trang trí ở đây không cầu kỳ, nhưng lại rất yên tĩnh và giản dị, lại rất sạch sẽ gọn gàng. Trong không khí thoang thoảng mùi hương thoang thoảng, hơi mát do ma pháp sinh hoạt [Làm lạnh] tạo ra khiến mắt Willis sáng lên khi cô bước vào.

Gần đó không có nhang hay thứ gì tương tự. Nguồn gốc của mùi hương hẳn là từ những bông hoa trắng nhạt, tuy kín đáo nhưng lại hiện diện khắp nơi trong hành lang, trên quầy và gần các phòng riêng.

Willis chưa từng thấy loài hoa này bao giờ. Có lẽ đây là loài hoa đặc hữu của Vương quốc Thiên Thanh. Quả thực xứng đáng với cái tên "Thấm Hương".

[Thấm Hương Cư] là một quán ăn nhỏ. Sau khi nhìn lướt qua lối vào, Willis dễ dàng tìm được quầy gọi đồ ăn.

Điều khiến tiểu thư mục sư ngạc nhiên là cô gái trên quầy thực ra là một thiếu nữ đến từ tộc Bạch vũ.

Cô ấy có mái tóc ngắn màu trắng, mặc đồng phục làm nổi bật vóc dáng mảnh mai. Trông thanh tú và yếu đuối, ngoại hình cũng khá ổn. Cô ấy có vẻ là một cô gái mang phong cách văn chương và nghệ thuật.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tiểu thư mục sư nhìn thấy một Dực nhân mang đôi cánh màu trắng ở ngoài thiên nhiên hoang dã  trong ngày hôm nay.

Theo thông tin mà Willis biết được, trong các nhánh cao quý và mạnh mẽ nhất trong số những Dực nhân, là tộc Bạch Vũ gần như là một tồn tại toàn năng.

Trước hết, có lẽ vì thiên sứ chỉ có giới tính là nữ, nên gần 95% tộc Bạch vũ thừa hưởng nhiều máu nhất từ sinh vật huyền thoại này đều là con gái. Ngay cả nam giới cũng có vẻ ngoài thanh tú, thường được gọi là trai đẹp.

Bạch Vũ Dực nhân là sự kết hợp từ sức mạnh chiến đấu của Hồng Dực, trí tuệ của Hắc Dực và ngoại hình của Thanh Dực. Họ cũng sở hữu tài năng ma pháp trung bình đáng kinh ngạc và sự hiểu biết sâu sắc về các kỹ thuật khác nhau.

Bất kể trong lĩnh vực nào, Bạch Vũ đều có thể hoạt động ở trình độ không kém gì các Dực nhân chuyên nghiệp khác. Về cơ bản tuổi thọ của họ dài hơn các Dực nhân thông thường gấp ba lần mức trung bình.

Nhược điểm duy nhất có lẽ là tộc Bạch vũ có quá ít cá thể.

Đây là một loại cân bằng sinh thái.

Phải biết, toàn bộ tộc Dực nhân có ít nhất 500 triệu người, mà ba nhánh lớn là Hắc, Thanh, Hồng, mỗi loại đều đạt hơn 100 triệu người. Tổng số người của tộc Bạch Vũ Dực nhân là chỉ có mấy ngàn người. Nếu nhìn riêng lẻ thì có vẻ không thiếu, nhưng so với toàn thể tộc Dực nhân thì quả thực quá ít.

Cô sợ rằng toàn bộ đảo nổi Spree không có nhiều Bạch Vũ Dực nhân. [Thấm Hương Cư] này thực ra...

Lại là ngẫu nhiên sao?

Willis hơi im lặng. Cô ấy thực ra chỉ ra ngoài dạo chơi và ăn uống thôi. Khó có thể ngờ nhà hàng cô ấy chọn theo sở thích lại chứa đầy những thứ kỳ lạ.

Tuy nghĩ vậy, nhưng tiểu thư mục sư đương nhiên không biểu lộ ra ngoài. Cảm nhận được hai người đang đến gần, cô gái trên quầy của tộc Bạch Vũ lập tức ngẩng đầu lên, nở một nụ cười xã giao.

"Chào buổi trưa, hai người có muốn gọi món không?"

Cô ấy nói bằng ngôn ngữ Thiên Không, ngôn ngữ chung của Vương quốc Thiên Thanh.

Ngôn ngữ của Dực nhân khác với các ngôn ngữ của các quốc gia trong vùng vô luật pháp, nơi ngôn ngữ Liên hiệp Vương quốc về cơ bản được lưu hành. Vương quốc Thiên Thanh có một lịch sử lâu đời. Nó được thành lập từ thời kỳ thần thoại, trước cả khi các hòn đảo nổi xuất hiện. Ngôn ngữ và chữ viết được sử dụng ở đây về cơ bản là do chính họ sáng tạo, được truyền lại từ hàng ngàn năm trước, nó đã được các thế hệ sau tinh chỉnh và vẫn được sử dụng cho đến ngày nay.

Hầu hết Dực nhân ở Vương quốc Thiên Thanh không thể hiểu, chứ đừng nói đến nói, các ngôn ngữ khác như tiếng của Liên hiệp Vương quốc. Vì vậy, điều rất quan trọng đối với khách du lịch nước ngoài đến đây là phải mang theo người phiên dịch.

Suy cho cùng, chỉ có một số ít người như Leila, Renee và Hilda thường xuyên hoặc bắt buộc phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài và do đó họ khá thành thạo ngôn ngữ địa phương. Tuy nhiên, Bạch vũ Dực nhân có khả năng học tập rất tốt, nên thường không mất quá nhiều thời gian để họ học một ngôn ngữ nước ngoài.

Nhưng thiếu nữ Bạch vũ trước mặt cô rõ ràng không phải là loại người như vậy.

Khi họ ra ngoài, người đứng đầu phái đoàn, tiểu thư Philena, cũng đã đề cập đến vấn đề này và nói rằng cô ấy có thể cung cấp một phiên dịch viên đi cùng họ, nhưng Willis đã từ chối.

Có đạo cụ dịch thuật tiện lợi và cực nhanh hơn trong game, tự nhiên họ không cần phải tốn nhiều công sức như vậy. Willis và Hiểu Quang đã chuẩn bị sẵn nó ngay từ đầu rồi.

"Vậy, ở đây có những món ăn đặc biệt nào? Ý tôi là những món ăn chỉ có ở Vương quốc Thiên Thanh và bình thường không thể tìm thấy ở bên ngoài."

"Ừm?"

Nghe vậy, đối phương tò mò nhìn hai người Willis. Hiển nhiên, rất ít chủng tộc ngoại lai giống như họ, không phải là Dực nhân mà lại có thể sử dụng ngôn ngữ Thiên Không một cách "thành thạo".

Nhưng loại câu hỏi về món ăn địa phương này hiển nhiên không phải lần đầu tiên thiếu nữ Bạch vũ nghe thấy. Cô ta lập tức rút một tờ thực đơn từ dưới gầm bàn ra, đẩy đến trước mặt Willis.

"Tất cả các món ăn của chúng tôi đều được liệt kê ở đây. Những món có dấu sao ở phía sau là món đặc biệt ở địa phương. Ngài có thể xem qua trước."

Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của thiếu nữ Bạch vũ , Willis sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, dù sao đây cũng là một thành phố du lịch, du khách từ nơi khác chắc hẳn cũng có tâm lý tương tự. Chắc hẳn cô ấy đã quen rồi.

Thực đơn quán ăn này tự hào với hơn một trăm món ăn hấp dẫn, cả món mặn có thịt lẫn đồ chay. Mỗi món ăn đều có nguyên liệu riêng và phần mô tả ngắn gọn bên dưới. Thậm chí còn được dịch sang ba ngôn ngữ phổ biến nhất thế giới, bao gồm cả tiếng Liên hiệp Vương quốc. Đây là một điều khá chu đáo từ phía quán ăn.

Đạo cụ phiên dịch chỉ có thể hoạt động với âm thanh. Còn với văn bản, phải dùng đến những thứ khác. Nó thực sự giúp tiết kiệm rất nhiều công sức.

Về các món ăn được đánh ngôi sao mà người kia nhắc đến, Willis xem qua và thấy rằng chúng chủ yếu được chế biến từ động vật hoặc rau củ quả địa phương trên đảo nổi.

Hầu hết các đảo nổi ở Vương quốc Thiên Thanh đều nằm trên không trung, ở độ cao ít nhất hai nghìn mét. Áp suất không khí, nhiệt độ, độ ẩm và các điều kiện khác rất khác so với trên mặt đất. Chúng thực sự có thể sản sinh ra nhiều loại trái cây và rau quả khó trồng dưới đất, và chất lượng thịt của gia cầm và gia súc chắc chắn cũng khác biệt.

Willis chọn ngẫu nhiên một vài món ăn trông có vẻ thú vị. Sau khi đọc tên các món ăn, cô gái Bạch vũ trên quầy cũng ghi chép lại.

"Được rồi, nhà bếp sẽ chuẩn bị ngay. Xin ngài vui lòng ngồi chờ một lát. Đây là thẻ số của ngài... Ôi, hai người thật may mắn. Hiện tại chúng tôi chỉ có..."

"Xin lỗi, chúng ta có năm người. Có còn chỗ trống không?"

Một giọng nói thô ráp, nhưng rõ ràng là không mấy điêu luyện, vang lên bên cạnh họ. Hai cô gái, Willis và cô gái Bạch vũ trên quầy đồng loạt quay đầu lại, nhưng điều thu hút sự chú ý của họ là vài bóng người lực lưỡng và uy nghiêm đang sải bước từ cửa vào.

"?"

Vì Willis và những người khác đã gọi món, cầm thẻ số và chuẩn bị rời đi nên năm người vừa bước vào [Thấm Hương Cư] vừa đúng lúc đi thẳng đến quầy hàng trống.

Từ bên cạnh, tiểu thư mục sư có thể nhìn rõ diện mạo của người kia.

Hắn cao ít nhất hai mét, thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, lông tơ vàng dày đặc mọc khắp người. Khuôn mặt rõ ràng khác biệt với Dực nhân và con người, trông giống dã thú hơn.

Tuy hắn ăn mặc chỉnh tề nhưng rõ ràng tay nghề lại không được tốt lắm. Móng vuốt sắc bén như lưỡi dao tuy giấu trong lòng bàn tay, nhưng vài móng vuốt vãn lộ ra vẫn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, nhìn thoáng qua cũng biết là cực kỳ lợi hại.

Là Thú nhân. Đây là một trong những nhánh tộc hùng mạnh nhất của chúng…Hổ nhân.

Hắn không phải là giống lai như Epunya, mà là Thú nhân thuần chủng thực sự. Mặc dù loài Thú nhân này không sống hoàn toàn ở Vương quốc Thú nhân ở phía tây thế giới, nhưng chúng thực sự rất hiếm ở những nơi khác, đặc biệt là ở khu vực vô luật pháp, nơi lối vào về cơ bản bị chặn bởi Liên hiệp Vương quốc và Vương quốc Thiên Thanh ở phía nam.

Ở đây thế mà lại có tới năm tên Thú nhân thuần chủng xuất hiện ở đây cùng một lúc?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận