Khi Mina và Doyoon về đến khách sạn, Elysia cũng vừa tỉnh giấc và bước ra đón họ.
“Elysia, em dậy rồi à?”
Doyoon dịu dàng kéo vợ vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Cảm nhận bàn tay ấm áp đang xoa đầu mình, Elysia khẽ rúc vào lòng anh rồi ngước lên hỏi:
“Em vừa dậy một lúc và đợi hai người về. Em nghe nói hai người đi mua sắm. Mọi người đi mua gì thế ạ?”
“Một vài món ngon để chuẩn bị cho bữa tối thôi em.” Doyoon vừa nói vừa chỉ vào chiếc túi đựng hải sản, như thể muốn nói rằng cô cứ chờ xem.
“Anh nói vậy làm em háo hức quá.”
“Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, anh sẽ vào bếp ngay đây. Em về phòng nghỉ một chút nhé?”
“Nằm trên giường thư giãn cũng được, nhưng em thích ở bên cạnh anh hơn.” Elysia ôm Doyoon chặt hơn, như không muốn buông ra.
Thấy vậy, Doyoon khẽ mỉm cười.
“Được rồi. Vậy em vào xem anh chuẩn bị bữa tối nhé?”
“Vâng. Miễn là được ở cạnh anh.”
Đứng nhìn cặp đôi tình tứ, Mina không thể không mỉm cười. Sao cả hai lại có thể đáng yêu đến thế cơ chứ?
Trong lòng, Mina hy vọng sẽ sớm được thấy họ kết hôn và sống hạnh phúc. Dù lúc này cả hai cũng đã chung sống với nhau chẳng khác nào vợ chồng rồi… Nhưng nếu họ kết hôn thì đảm bảo rằng sẽ không kẻ nào có thể nhòm ngó cô con dâu xinh đẹp của bà.
‘Mà nhìn Doyoon và Elysia thế này, có lẽ cũng chẳng bao giờ có chuyện xa nhau đâu nhỉ.’
Dẫu vậy, với tấm lòng của một người mẹ, bà không khỏi lo xa. Mina thầm nhủ sẽ càng yêu thương Elysia hơn nữa, như một người mẹ chồng thực sự để vun đắp cho tình cảm của hai đứa ngày một bền chặt.
Dĩ nhiên, bà vẫn chưa hề biết rằng cả hai đã kết hôn ở kiếp trước và kiếp này vẫn sẽ như vậy.
———
Sau khi cùng Elysia chuẩn bị, giờ ăn tối cuối cùng cũng đến. Doyoon đặt những món ăn đã hoàn thành trước mặt cha mẹ mình.
“Mời cha mẹ dùng bữa.”
Chất lượng món ăn có thể sánh ngang với một nhà hàng cao cấp. Do-jin và Mina không khỏi kinh ngạc.
“…Tất cả những thứ này là do con chuẩn bị sao?”
“Không phải một mình đâu, con làm cùng với Elysia ạ.”
“Tình yêu đúng là có thể thay đổi một người nhỉ. Con trai chúng ta mà lại chuẩn bị được những món ăn thế này…”
Do-jin liền lấy máy ra chụp lại từng món ăn. Nhìn cái cách ông hối hả gõ trên điện thoại, có vẻ như ông đang vội vã khoe khoang với bạn bè của mình.
“Mừng vì hai người thích nó.”
“Có cha mẹ nào mà không vui khi thấy con trai và con dâu chuẩn bị những món ăn như thế này chứ? Chúng ta sẽ ăn thật ngon miệng.”
“Vâng. Mời cha mẹ thưởng thức. Con sẽ ăn cùng Elysia.”
“Đi đi con. Hai đứa cứ thoải mái dùng bữa nhé.”
“Vâng. Con cũng định vậy ạ.”
Doyoon mỉm cười, rời khỏi phòng của nhị vị phụ huynh và trở về phòng mình. Mở cửa ra, anh thấy Elysia đang kiên nhẫn đợi, thức ăn đã bày sẵn trước mặt cô.
“Em có thể ăn trước mà. Em không đói sao?”
“Chúng ta đã cùng nhau chuẩn bị mà, sao em nỡ ăn một mình được? Với lại, ăn cùng anh mới ngon.”
“Ugh, vợ của anh. Đến cả tâm hồn của em cũng ‘tuyệt đẹp’ nữa.”
Doyoon trìu mến xoa đầu Elysia. Cả ngày hôm nay cô đã không được ăn uống tử tế, chắc hẳn đã đói lắm, vậy mà vẫn đợi anh. Điều đó khiến anh vô cùng tự hào.
“Giờ anh về rồi, chúng ta ăn nhanh thôi nào. Anh đã chuẩn bị đặc biệt để em thưởng thức đó.”
“Vậy thì… Em ăn đây ạ.”
Rõ ràng là rất đói, Elysia bắt đầu say sưa thưởng thức món hải sản. Trong khi đó, Doyoon tỉ mỉ bóc thịt cua rồi đưa cho cô.
“Thử cái này đi em. Một hương vị mà em chưa từng nếm thử đâu.”
“Đây là gì vậy anh?”
“Là cua. Nhưng nó hoàn toàn khác với loại cua ở thế giới của em.”
Elysia nhìn chằm chằm vào con cua Doyoon đang cầm trước khi khẽ “ahh” một tiếng và đón lấy phần thịt đã được bóc sẵn. Ngay lập tức, phản ứng đặc trưng của cô khi ăn đồ ngon xuất hiện.
“Nó thực sự khác với cua ở thế giới của em…! Em đã luôn nghĩ cua là một món ăn vừa dai vừa nhạt, nhưng cái vị mềm ngọt này…”
Đôi mắt Elysia mở to kinh ngạc, cô nhìn những con cua còn lại. Nhận ra đó là dấu hiệu cô muốn ăn thêm, Doyoon lại bóc một miếng khác đưa cho vợ.
“Còn nhiều lắm, em cứ ăn từ từ thôi.”
“Anh không ăn sao?”
“Để sau khi đút vợ anh ăn no đã.”
Nghe Doyoon nói, Elysia nhìn miếng thịt cua trên tay mình, rồi cô đưa nó vào miệng anh.
“Món ngon thế này em không thể ăn một mình được. Chồng yêu của em cũng phải ăn nữa chứ.”
“…Anh mua tất cả là để cho em ăn, nhưng đúng là anh không thể từ chối em được.” Doyoon bật cười khe khẽ.
“Nhân tiện, Elysia, tối nay sau khi ăn xong chúng ta ra biển nhé?”
“Anh muốn ngắm biển à?”
“Một phần thôi, có thứ anh muốn cho em xem.”
“Nếu anh đã nói vậy thì được thôi.” Elysia mỉm cười đáp lại.
Dù chỉ đơn giản là cùng nhau ăn tối và trò chuyện, tại sao lại cảm thấy hạnh phúc đến thế này? Có lẽ bởi vì sâu bên trong tâm hồn, cả hai đều biết mình sinh ra là để dành cho đối phương.
Một nụ hôn tự nhiên tìm đến, chẳng rõ là ai đã bắt đầu trước. Có lẽ vì món hải sản, nụ hôn có vị mặn hơn bình thường một chút. Dù vậy, hai người vẫn không hề ngừng lại, bởi niềm hạnh phúc và sự ngọt ngào của khoảnh khắc này đã khiến họ quên đi tất cả.
———
Bữa tối kéo dài hơn dự tính một chút vì nụ hôn. Sau đó, cả hai nô đùa trên giường một lúc rồi mới ra ngoài ngắm biển. Doyoon mang theo một chiếc túi chứa thứ mà anh đã đặt trước chuyến đi.
“Elysia, em có thể tách biệt không gian này một lát được không?”
Việc anh định làm chỉ có thể thực hiện vào ban đêm, nhưng lại có nguy cơ làm phiền người khác.
“Rộng khoảng bao nhiêu thì được hả anh?”
“Cỡ một sân vận động đi, vậy cho em dễ hình dung hơn.”
“Hmm. Vậy thì cũng không khó lắm.”
Elysia gật đầu và đưa tay về phía trước. Một kết giới vô hình khổng lồ lan rộng ra xung quanh, đóng băng chuyển động của mọi thứ bên trong. Cô đã tách biệt hoàn toàn không gian này khỏi thực tại. Bất cứ điều gì xảy ra bên trong sẽ không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.
'Có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì nó vẫn tuyệt như vậy.' Doyoon thầm nghĩ.
Nó làm anh nhớ đến một bộ phim đã xem từ lâu. “Mirror Di▄sion” thì phải...
“Thế này đủ chưa anh?”
“Hoàn hảo luôn. Cảm ơn em.”
“Nhưng anh định làm gì mà phải tách biệt cả không gian thế?”
Thay vì trả lời, Doyoon mỉm cười, lôi thứ đó ra khỏi túi và cắm nó xuống cát.
Đó là pháo hoa.
“…? Đây là gì vậy anh?”
“Em sẽ biết ngay thôi.”
Doyoon dùng bật lửa châm ngòi. Sau một lúc chờ đợi, những vệt sáng bắt đầu bay vút lên trời.
Bùm! Bùm!
Những đóa pháo hoa nổ tung, vẽ nên một màn trình diễn rực rỡ chỉ dành riêng cho hai người.
“Woa…” Elysia ngước nhìn, đôi mắt đỏ như ruby cố gắng thu trọn từng đóa pháo hoa lộng lẫy.
“Anh đã đặt riêng cái này để cho em xem. Thường nếu làm vậy ở bãi biển là bị bắt liền.”
“Ra đó là lý do anh nhờ em tách biệt không gian.”
“Ừm. Đây là màn bắn pháo hoa chỉ dành cho chúng ta thôi.”
“Em hiểu rồi. Vì nó không ảnh hưởng đến thực tại, nên người bên ngoài sẽ không nhìn thấy.”
Doyoon ngắm nhìn Elysia đang say sưa, rồi lặng lẽ ôm cô từ phía sau.
“Pháo hoa đẹp quá em ha?”
“Vâng, quả thực rất đẹp. Có lẽ là vì em đang ở cùng anh, nên chúng còn đẹp hơn cả những màn pháo hoa em từng xem ở lâu đài nữa.”
“Đối với anh, bây giờ em còn đẹp hơn.”
“…E-em cũng thấy vậy.”
Má Elysia ửng đỏ. Dù trời đã tối, nhưng ánh sáng từ những đóa pháo hoa vẫn giúp Doyoon nhìn rõ gương mặt cô.
“Dễ thương quá đi. Chúng ta đã bên nhau hơn trăm năm rồi mà em vẫn còn ngượng ngùng vì những lời này sao?”
“Chẳng phải cảm thấy như vậy là điều hiển nhiên sao… khi người nói ra lại là người em yêu?”
“Em cũng nói những lời ngọt ngào quá đi mất.” Doyoon hôn nhẹ lên đôi má đang ửng hồng của Elysia.
“Ugh, anh nói là cho em xem pháo hoa, nhưng cứ nói những lời như vậy thì làm sao em tập trung được chứ…”
“Nhưng em đâu có ghét đâu.”
“…Anh hiểu em quá rồi đó.”
Chụt.
Lần này, đến lượt Elysia rướn người, đặt lên môi Doyoon một nụ hôn.
“…Nhân tiện, em cũng có điều muốn làm cho anh.”
“Em định làm gì vậy?”
“Chẳng phải có một thứ mà anh yêu thích nhất ở thế giới kia sao?”
Dứt lời, kết giới tách biệt không gian tan biến. Mái tóc của Elysia chuyển sang màu trắng tuyết và một đôi cánh thuần khiết mọc ra từ bên hông cô. Cô đã biến thành hình dạng ma cà rồng.
“Đi thôi anh.” Mỉm cười, Elysia nắm lấy cổ tay Doyoon và nói.
“Chẳng phải anh thích bay lượn trên bầu trời nhất sao?”
Trái tim Doyoon đập rộn lên vì mong đợi.
“Elysia, đừng nói là...”
“Đúng như anh nghĩ đó.”
Khi Elysia dứt lời, cơ thể Doyoon bắt đầu từ từ bay lên không trung.
“Cùng bay nhé. Nếu anh muốn, chúng ta sẽ bay đến tận cùng chân trời luôn.”


9 Bình luận