Cuối tháng sáu, một thời gian nữa lại trôi qua.
Doyoon nhận được một cuộc điện thoại.
— Doyoon, hay là chúng ta cùng nhau đi biển nhé?
Đó là mẹ anh, bà Mina.
“Đi biển ạ?”
— Ừ. Dạo này trời ngày càng nóng hơn, phải không? Đưa cả Ely đi cùng nhé con.
‘Biển à.’
Khi mùa hè thực sự đến gần, căn hộ của Doyoon càng trở nên nóng nực hơn, nên anh nghĩ đi biển có lẽ không phải là một ý tồi.
‘Chắc Ely cũng sẽ thích.’
Dù họ sẽ không thể đi dạo vào ban ngày vì nắng... Dù vậy, cùng nhau ngắm đại dương yên bình vào ban đêm và cảm nhận làn gió biển cũng không tệ chút nào.
Ngay khi Doyoon định đồng ý, bà Mina nói thêm một điều nữa.
— Ồ, và nơi chúng ta ở cũng có cả hồ bơi trong nhà nữa, nên nếu con không muốn xuống biển, có thể bơi ở đó...
“Con đi ạ.”
Doyoon chấp nhận lời đề nghị trước cả khi nghe hết câu.
Hồ bơi trong nhà có nghĩa là Elysia cũng có thể tận hưởng làn nước. Và nếu điều đó xảy ra, anh sẽ được thấy cô trong bộ đồ bơi.
Cạch.
Cuộc gọi kết thúc, và Elysia, người đang nằm ở một góc giường, lăn người về phía Doyoon.
“Đó là giọng của mẹ anh phải không?”
“Ừm. Mẹ mời chúng ta cùng đi biển.”
“Đúng lúc quá. Em cứ cảm thấy như mình sắp tan chảy vì nóng rồi.”
“Nhưng trước đó, anh nghĩ chúng ta cần mua cho em một bộ đồ bơi.”
Elysia nghiêng đầu.
“Asher, anh quên em là ma cà rồng rồi sao? Anh biết rõ hơn ai hết là em không thể xuống biển vào ban ngày mà.”
“Họ nói ở đó có hồ bơi trong nhà. Chúng ta có thể bơi ở đó.”
“Cùng với anh sao?” Elysia tưởng tượng cảnh mình bơi cùng Doyoon.
‘Nếu mình bơi, nghĩa là mình sẽ mặc đồ bơi, và điều đó có nghĩa là Asher cũng vậy…’
Phừng.
Mặt cô đỏ bừng.
Có lẽ vì họ là một cặp. Cô cũng đã nghĩ đến điều y hệt như Doyoon.
“Báo cho mẹ anh ngay là chúng ta sẽ đi.”
“Anh báo rồi. Cuối tuần sau chúng ta sẽ đi.”
“Tuyệt vời. Vậy thì chúng ta hãy nhanh chóng mua đồ bơi cho em thôi.”
Đồ bơi của Doyoon… Không—để cho thấy cô nghiêm túc với chuyến đi đến mức nào, Elysia nhanh chóng chộp lấy điện thoại và mở một ứng dụng mua sắm.
Khi Doyoon không có ở nhà, Elysia thường tự mình nghịch điện thoại, và giờ cô có vẻ đã khá quen với việc sử dụng nó.
“Bộ này thì sao anh?”
Elysia cười tinh nghịch rồi đưa cho anh xem màn hình điện thoại của cô. Một bộ bikini trông như thể sẽ phô bày gần như mọi thứ mà không che giấu điều gì.
Tưởng tượng Elysia mặc bộ đó, Doyoon hơi đỏ mặt rồi lắc đầu.
“Không đời nào. Hở hang quá.”
“Nếu nó hở hang, chẳng phải sẽ tốt cho anh sao? Anh sẽ được ngắm cơ thể mà anh yêu nhiều đến thế.”
“…Chỉ khi có hai chúng ta thôi.”
Chụt!
Doyoon áp môi lên cổ Elysia và nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, khẽ nói.
“Ở bên ngoài, anh không muốn ai khác nhìn thấy em xinh đẹp đến nhường nào đâu.”
“...Hic.”
Elysia nấc lên một tiếng với vệt ửng hồng lan rộng trên mặt. Cô đã cố trêu chồng để xem phản ứng dễ thương của anh, nhưng thay vào đó, chính cô lại là người bối rối.
“V-Vậy thì… những thứ như vậy chỉ nên dành cho lúc chúng ta ở một mình thôi…”
“Ý em là em sẽ mặc nó chỉ cho mình anh xem sao?”
“...Em thậm chí có thể mặc thứ gì đó táo bạo hơn nữa.”
Lời nói của Elysia khiến Doyoon chớp mắt ngạc nhiên.
“Em còn có thể mặc gì hơn nữa chứ? Chỉ riêng bộ này đã dữ dội lắm rồi.”
“Hôm nọ trong giờ học tối em có nghe Sohee nói gì đó. Rằng đàn ông ở thế giới này phát cuồng vì một thứ gọi là… tai thỏ.”
Một ‘bunny girl’. Và người mặc nó sẽ là người vợ vô cùng đáng yêu của anh.
Ngay cả một người tự chủ như Doyoon cũng khó lòng chống lại những gì Elysia vừa mô tả.
“…Anh thực sự rất muốn thấy em trong bộ đó.”
“Vậy thì, sau khi em trưởng thành, coi như một bất ngờ đặc biệt trong đêm tân hôn của chúng ta thì sao anh…?”
“Anh đồng ý.” Doyoon gật đầu lia lịa.
“Em không nghĩ anh lại phấn khích đến vậy đâu.”
“Dù sao thì anh vẫn là con trai mà.”
“Phì… Được rồi. Em sẽ lên kế hoạch cho nó như một sự kiện sau này, nên hãy chờ xem nhé.”
Kim Sohee, cô gái đó… Anh đã nghĩ cô ấy là người kín đáo và truyền thống… Vậy mà cô ấy lại giới thiệu thứ như vậy cho Elysia sao? Cô ấy đúng là một người bạn tuyệt vời.
‘Cảm ơn nhé, Sohee.’
Doyoon thầm bày tỏ lòng biết ơn chân thành.
“Vậy thì, em nên chọn bộ đồ bơi nào đây?”
“Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu nó che chắn một chút—thay vì thứ gì đó quá hở hang.”
“Hừm…”
Elysia tiếp tục lướt điện thoại như đang mải mê suy nghĩ. Rồi, đột nhiên, cô tìm thấy thứ gì đó và cho Doyoon xem.
“Vậy còn cái này thì sao… thứ gọi là áo bảo hộ chống nắng (rash guard)?”
Doyoon liếc nhìn màn hình điện thoại và nghĩ đó không phải là một ý tồi. So với bikini, nó không quá hở hang, và quan trọng hơn, nếu họ phải ra ngoài, nó sẽ giúp bảo vệ làn da của cô khỏi ánh nắng mặt trời.
Vì Elysia là ma cà rồng, cô cực kỳ yếu trước ánh nắng.
"Cái này trông được đấy."
"Vậy chúng ta đặt nó nhé."
Sau khi nhấn nút đặt hàng, Elysia nhẹ nhàng nằm lên đùi Doyoon. Doyoon, dịu dàng vuốt tóc cô khi cô ngước lên nhìn anh, mắt họ chạm nhau.
"Em đã thấy háo hức rồi, chỉ cần nghĩ đến việc đi du lịch cùng anh sau một thời gian dài như vậy."
"Nghĩ lại thì, cũng đã một thời gian rồi chúng ta không đi du lịch. Đã bao lâu rồi nhỉ?"
"Theo em tính, khoảng 430 năm."
Nghe nhắc đến 430 năm, bàn tay Doyoon đang vuốt tóc cô khựng lại một lúc.
"Đúng là một thời gian dài thật."
"Đó là lý do tại sao em lại càng háo hức hơn." Elysia ngước lên nhìn anh và cười rạng rỡ.
Nhưng Doyoon không thể hoàn toàn mỉm cười đáp lại—lòng anh cảm thấy hơi nặng trĩu.
Chính xác là vì anh đang trải qua một khoảnh khắc hạnh phúc như vậy với cô. Thời gian họ ở bên nhau một lần nữa còn chưa đến hai tháng.
‘Nếu là mình, mình không nghĩ mình có thể chịu đựng được dù chỉ một ngày nếu em biến mất khỏi thế giới này…’
Em đã thực sự chịu đựng 400 năm một mình, chỉ để gặp lại anh sao?
Với ý nghĩ đó, gánh nặng trong lòng anh chỉ càng thêm nặng nề. Thậm chí còn nặng hơn cả khi anh lần đầu nghe cô đã chờ đợi 400 năm đó.
"Asher, em ổn mà."
Như thể đọc được suy nghĩ trong lòng anh, Elysia nói với cùng một nụ cười dịu dàng.
"Chờ đợi 400 năm để gặp lại anh hoàn toàn là lựa chọn của em. Và đó là cách em đã được gặp lại anh một lần nữa. Nên… không có sự hối tiếc nào trong lựa chọn đó cả."
"Anh chỉ nghĩ… chắc hẳn em đã khổ sở lắm..."
"Sẽ là nói dối nếu bảo không phải. Nhưng chẳng phải bây giờ anh đang yêu em nhiều hơn cả trước đây sao?"
Chụt—
Elysia nâng người dậy và hôn lên môi Doyoon.
"Như mọi khi, điều quan trọng nhất đối với em là tình yêu của anh. Miễn là em có được điều đó, em sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Ngay cả khi đó là mạng sống của em."
"Đừng nói những điều như vậy. Anh muốn chúng ta sống thật lâu, thật lâu bên nhau."
"Dĩ nhiên rồi. Em cũng không muốn bỏ lại anh phía sau đâu."
Elysia nhẹ nhàng kéo Doyoon đang chùng người xuống vào vòng tay và vỗ về anh một cách an ủi.
"Tất cả những gì em cầu xin chỉ là anh tiếp tục yêu em như vậy. Đó là… tất cả những gì em cần."
"…Khi em yêu anh như thế này, làm sao anh có thể không yêu lại em được chứ?" Doyoon ôm đáp lại Elysia.
“Em là người đầu tiên dạy anh về tình yêu. Và giờ em vẫn là người đang trao đi tình yêu đó.”
“Cảm giác như em đang nhận được nhiều hơn những gì em đã từng trao đi vậy.”
“Em vẫn còn thiếu sót so với những gì anh đã cho em… nhưng em đang, và sẽ cố gắng bù đắp cho anh.”
Elysia nới lỏng vòng tay và ngả người ra sau một chút, nhìn thẳng vào mắt Doyoon.
Đôi mắt đẹp như bầu trời đêm được phản chiếu trong mắt cô. Màu đen. Màu sắc yêu thích của cô—bởi vì đó là màu của người đàn ông cô yêu nhất.
“Nhân tiện… trông anh có vẻ hơi mệt. Nếu tối nay chúng ta định dành thời gian bên nhau, hay là anh chợp mắt một lát nhé?”
“ …Em bắt bài anh rồi. Anh định nói chuyện với em thêm một chút nữa, nhưng hôm nay ở trường bọn anh có một tiết thể dục rất năng động… Anh nghỉ một lát có được không?”
“Dĩ nhiên rồi. Ngủ ngon nhé. Em sẽ ở ngay đây với anh.”
“Vậy anh nghỉ một chút thôi, Ely nhé…”
———
Asher chắc hẳn đã thực sự kiệt sức—anh ngủ thiếp đi gần như ngay lập tức.
Tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn của anh khẽ vang lên.
Đó là bằng chứng cho thấy anh đã chìm vào một giấc ngủ sâu.
‘Ngay cả tiếng thở của anh ấy… sao có thể đáng yêu đến thế này chứ?’
Cô vươn tay và lướt trên gò má đang say ngủ của anh.
Anh có đang mơ một giấc mơ đẹp không? Ngay cả trong giấc ngủ, nụ cười trên gương mặt anh cũng trông thật đẹp.
Quả là một điều thực sự vui sướng biết bao—
Được một người thân thương đến vậy yêu.
Được yêu một người đẹp đẽ như vậy.
"Asher."
Cô cẩn thận thì thầm cái tên, quý giá đến mức ngay cả việc nói thành tiếng cũng cảm thấy như một hành động cần sự tinh tế.
Như thể đáp lại tiếng gọi của cô, nụ cười trên môi anh càng thêm sâu.
Nhìn thấy vậy, chính cô cũng không khỏi mỉm cười.
Chỉ đơn giản được ở bên anh—trong cùng một không gian, vào cùng một thời điểm—cũng đủ khiến trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.
A… cô không thể kìm nén được nữa rồi.
"Em yêu anh."
Cảm xúc dâng trào bên trong cô, lan tỏa khắp cơ thể cô một cách dễ chịu nhất. Đó là cảm giác luôn đến với cô mỗi khi cô nhìn anh.
Đó không thể nhầm lẫn được, chính là tình yêu.
Thình, thịch.
Tim cô đập nhanh hơn. Càng nhanh hơn nữa khi cô ôm anh trong vòng tay khi anh ngủ.
"Em yêu anh."
Asher, em thực sự ngưỡng mộ anh.
Em yêu cách vòng tay mạnh mẽ của anh luôn ôm em ấm áp.
Em yêu cách anh gọi tên em và nói anh yêu em.
Em yêu đôi mắt của anh, vẫn chứa đựng hình bóng em y như vậy dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa.
Tất cả những điều nhỏ bé đó hợp lại… và khiến em không thể không ngừng yêu anh.
Asher… Asher.
Em yêu anh bằng cả trái tim mình. Sâu đậm đến mức chỉ riêng anh thôi cũng có thể tô màu cho trái tim này, cho cả thế giới của em.
Và em thề tình yêu này sẽ không bao giờ thay đổi—
Nên xin anh, trong kiếp này… và cả kiếp sau nữa… hãy ở bên cạnh em thật lâu, thật lâu nhé.
Gửi đến anh—quá khứ, hiện tại, và cả tương lai của em—em mong thực hiện được ước nguyện này.


9 Bình luận
Đoạn 72: sửa thành nằm lên đùi thì sẽ hợp hơn đấy