• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 20: Ra mắt...gia đình...?

15 Bình luận - Độ dài: 2,182 từ - Cập nhật:

Trái ngược với những gì Doyoon đã dự đoán—rằng bố anh sẽ mắng anh trên đường đi—ông Lee Do-jin, bố anh, không nói một lời nào.

‘Ít nhất bố cũng nên nói gì đó chứ…’

Nếu ông nói bất cứ điều gì, Doyoon ít nhất cũng có thể đoán được phần nào suy nghĩ của ông. Nhưng với gương mặt gần như vô cảm và không một lời thốt ra, không thể nào đọc được suy nghĩ của ông.

Ông thậm chí có thể không chấp nhận việc Doyoon sống cùng một cô gái khi còn đang học trung học… Nỗi lo lắng cứ thế lớn dần.

“Đến nơi rồi. Xuống xe đi.”

“Vâng ạ.” Nghe lời bố, Doyoon bước ra khỏi xe.

Nơi họ đến là một nhà hàng buffet cao cấp, cách nhà một quãng. Doyoon đã nghĩ sẽ chỉ là một bữa ăn đơn giản ở một quán ăn địa phương, nên anh khá ngạc nhiên trong lòng.

“Vào thôi.”

Ông Do-jin bước vào nhà hàng buffet trước, Doyoon theo sau.

Khi họ đi vào trong, Elysia và mẹ anh, đã ngồi sẵn ở đó, hiện ra trong tầm mắt.

“Con trai, con đến rồi!”

“Doyoon…!”

Cả hai người phụ nữ đều đứng dậy và chào đón anh bằng những nụ cười ấm áp.

“Vâng, thưa Mẹ. Ely, em vẫn khỏe chứ?”

“Nhờ có người mẹ tuyệt vời của anh, em rất thoải mái ạ.”

“Anh nhớ em nhiều lắm.”

“Em cũng vậy. Em nghĩ về anh liên tục trong lúc anh đi vắng.”

Mới chỉ vài tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng sau chuyến đi ngột ngạt với bố, việc nhìn thấy gương mặt vợ khiến anh cảm giác như được đoàn tụ sau ba ngày xa cách.

Doyoon muốn ngay lập tức ôm hôn Elysia, nhưng có bố mẹ ở đó, anh tự kiềm chế và chỉ đơn giản ngồi xuống cạnh cô.

Khi cả bốn người đã yên vị, ông Do-jin cuối cùng cũng mở lời.

“Vậy. Elysia… phải không cháu?”

Ực. Với vẻ mặt gần như không chút biểu cảm, bố anh bắt đầu nói. Doyoon, lại căng thẳng, nuốt khan một tiếng.

Đến lúc bị mắng rồi sao? Anh nghĩ, Nếu có bị đánh thì thà chịu một lần cho xong, rồi cúi đầu xuống, thầm cầu nguyện bố sẽ không phản đối mối quan hệ của họ.

“Ơn trời.”

Tuy nhiên, điều phát ra từ miệng ông Do-jin không phải là lời mắng mỏ.

“…Hả?”

“Thật đúng là nhẹ cả người. Khi mẹ con đột nhiên nói sẽ đưa con dâu tương lai về nhà, bố đã lo đó có thể là một vụ lừa đảo nào đó. Nhưng nhìn cách hai đứa nhìn nhau… bạn gái của con không giống người đang cố lừa chúng ta.”

Khi Doyoon ngẩng đầu lên trước những lời nói dịu dàng đó, anh nhìn thấy một nụ cười hiền hậu trên gương mặt bố mình—một biểu cảm hiếm thấy ở người đàn ông thường ngày vốn rất khắc kỷ.

“Doyoon, từ khi con còn nhỏ, bố đã lo lắng vì con luôn quá trưởng thành so với tuổi của mình. Con dường như không bao giờ hòa hợp tốt với những đứa trẻ cùng trang lứa, và con cũng không bao giờ đòi hỏi bố mẹ bất cứ điều gì. Điều đó làm bố lo lắng rất nhiều. Nhưng thấy con trong một mối quan hệ như thế này khiến bố thấy yên lòng.”

“Bố…”

“Một mối quan hệ tốt cần có thời gian. Con không cần phải tiếp tục đáp ứng yêu cầu mà bố đã đặt ra—duy trì điểm cao nhất tất cả các môn chỉ để được sống riêng. Đó chỉ là một cách để con chứng minh trách nhiệm của mình. Và con đã làm được điều đó.”

Ông Do-jin vươn tay ra và vỗ nhẹ lên vai con trai một cách đầy trấn an.

“Bố tin con, Doyoon. Hai đứa hãy chăm sóc cho nhau nhé.”

Những lời nói chứa đựng ý nghĩa chúc phúc cho mối quan hệ của họ. Nghe những lời đó, cả Doyoon và Elysia đều mỉm cười rạng rỡ.

“Con cảm ơn bố.”

“Con cảm ơn bố chồng nhiều lắm ạ…!”

“Không cần phải cảm ơn bố vì chuyện như thế này đâu… À, phải rồi, Doyoon. Bố định đưa cho con thứ này sau khi chúng ta nói chuyện xong.”

Ông Do-jin lấy thứ gì đó từ trong áo khoác ra và đặt lên bàn. Đó là một cuốn sổ tiết kiệm.

“Đây là…?”

“Như con biết đấy, bố mẹ thực sự không chi tiêu nhiều cho con vì con không bao giờ học thêm ở các lò luyện thi, và ngoài đồ dùng học tập ra, bố mẹ cũng gần như không mua cho con thứ gì. Đây là số tiền bố mẹ đã tiết kiệm được. Cứ xem đi.”

Doyoon cẩn thận nhận lấy cuốn sổ tiết kiệm từ tay bố rồi mở ra xem số dư.

“…!”

Một số tiền mà không một học sinh trung học bình thường nào có thể tưởng tượng nổi mình sẽ cầm trong tay.

Sững sờ, Doyoon ngay lập tức đặt cuốn sổ tiết kiệm lại lên bàn.

“Bố, con không thể nhận cái này được.”

“Cứ nhận lấy đi. Số tiền sinh hoạt phí con nhận được bây giờ có lẽ không đủ để hai đứa sống thoải mái đâu.”

“Nhưng mà…”

“Hai đứa cũng sẽ muốn đi hẹn hò nữa chứ, phải không?”

Ông Do-jin nhẹ nhàng đẩy cuốn sổ tiết kiệm lại về phía Doyoon rồi tiếp tục.

“Hiện tại, chúng ta sống tốt là nhờ công việc kinh doanh bố khởi nghiệp thành công, nhưng khi bố không có tiền, bố luôn hối hận vì đã không thể mua cho mẹ con đồ ăn ngon hay quần áo đẹp khi hẹn hò.”

“Ngay cả sau khi kết hôn, mẹ con cũng phải đi làm vì cần thiết—và bố cũng hối tiếc cả điều đó nữa. Đó là lý do bố hy vọng… tuổi trẻ của các con có thể được gìn giữ một cách tươi đẹp. Hai đứa trông thật đáng yêu khi ở bên nhau, ngay cả từ chỗ bố ngồi nhìn.”

Nghe những lời chân thành đó—nhuốm một chút buồn bã—Doyoon miễn cưỡng nhận lấy cuốn sổ tiết kiệm.

“Nếu bố cảm thấy như vậy, thì… con xin trân trọng nhận ạ.”

“Tốt lắm. Và đừng lo lắng về việc cố gắng báo đáp bố mẹ. Cách tốt nhất để làm điều đó chỉ đơn giản là hai đứa tiếp tục yêu thương nhau thật tốt thôi.”

Ông Do-jin vươn tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu cả hai. Một cử chỉ ấm áp, an ủi chan chứa tình phụ tử.

Cảm nhận được sự chân thành của bố, Doyoon gật đầu đáp lại.

“Vâng. Con sẽ cố gắng hết sức cùng Ely ạ.”

“Chúng ta nói chuyện cũng khá lâu rồi. Các con chắc đói rồi—cứ đi lấy đồ ăn đi.”

Ông Do-jin đứng dậy đi lấy thức ăn trước, và Mina, vẫn mỉm cười ngọt ngào, lên tiếng.

“Bố con trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra ông ấy rất tình cảm với những người ông ấy quan tâm. Khi mẹ nói hôm nay chúng ta ăn tối cùng các con, ông ấy đã thực sự rất vui.”

“Thật sao ạ? Lúc mới đến ông ấy im lặng quá, con cứ nghĩ có khi nào ông ấy giận không.”

“Chỉ là ông ấy hay ngại thôi. Hồi hẹn hò mẹ cũng từng trải qua rồi. Mẹ hiểu cảm giác đó lắm.”

Thấy được một khía cạnh khác của bố mình—người luôn có vẻ xa cách—khiến Doyoon bật cười khe khẽ.

“Và Ely này.”

“Vâng, thưa Mẹ?”

“Chúc mừng con nhé. Có lẽ con sẽ sớm thực sự trở thành con dâu của bác rồi đấy.”

Một vệt ửng hồng hiện trên má Elysia.

“Trong lòng con, con đã là con dâu của bác rồi ạ.”

“Ôi chao, nghe con bé nói ngọt ngào chưa kìa.”

Bầu không khí vui vẻ tiếp tục, và khi cuộc trò chuyện trôi đi, Doyoon nghĩ đã đến lúc họ đi lấy thức ăn. Anh đứng dậy lấy đĩa cho mình và Elysia.

Anh cẩn thận chọn những món hợp khẩu vị của cô—tránh bất cứ thứ gì quá cay. Khi anh đang làm vậy, Elysia bước tới và nhìn đồ ăn trên đĩa của anh.

“Nhiều món thật đấy. Ngay cả trong những bữa tiệc linh đình trước đây, em cũng không nhớ có nhiều loại món ăn đến vậy.”

“Đó chính là sự hấp dẫn của tiệc tự chọn mà. Còn mẹ anh thì sao?”

“Bố anh qua đó rồi, nên em lùi lại một chút. Em nghĩ sẽ tốt nếu để hai người họ nói chuyện. Với lại, em thích ở đây với anh hơn.”

Elysia khoác tay anh rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.

…Đâu đó phía sau, anh nghĩ mình nghe thấy một tiếng hét nghe đáng ngờ giống Sohee.

“Asher.”

“Ừm?”

“Thật lòng mà nói… em có một nỗi sợ với khái niệm ‘gia đình’. Ký ức về mẹ em vẫn còn ám ảnh em, và những vết sẹo đó thể hiện qua cách em hành xử.”

“Anh biết điều đó.”

“Nhưng… gặp gỡ gia đình anh khiến em bắt đầu suy nghĩ khác đi. Rằng có lẽ ý niệm về gia đình… không phải là thứ em phải sợ hãi.”

Elysia siết chặt vòng tay quanh tay anh hơn khi cô tiếp tục.

“Điều em cảm nhận được từ gia đình anh là một cảm giác bình yên. Nhận ra điều đó khiến em nghĩ… có lẽ việc xây dựng một gia đình cũng không phải là một ý tưởng tồi. Và khi mà trái tim em thật sự thay đổi… thì em sẽ muốn xây dựng gia đình đó cùng với anh.”

“Ừm. Khi nào em sẵn sàng, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng nó.”

Doyoon mỉm cười và dịu dàng vuốt tóc cô.

“Chúng ta có cả một tương lai phía trước, nên anh sẽ đợi em. Anh yêu em… và vì anh yêu em, anh muốn tôn trọng mong muốn của em.”

“Asher…”

“Anh sẽ làm mọi thứ có thể để khiến em hạnh phúc. Giờ chúng ta đã được chính thức chấp nhận rồi, coi như mình đã gần như là vợ chồng rồi, phải không?”

Cảm động trước người chồng luôn tốt bụng của mình, Elysia mỉm cười và gật đầu.

“Vâng. Chúng ta chưa kết hôn, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ làm vậy.”

Cô bước lại gần anh hơn— Gần đến mức môi họ gần như chạm vào nhau.

“Ely, đây là nơi công cộng đó…”

“Em không quan tâm.”

Búng—

Elysia búng tay, dùng một chút ám thị nhẹ lên những người xung quanh.

“Họ không thể xen vào chuyện của em—không, của chúng ta được.”

“Em đúng là không thể tin nổi. Em thật sự định xóa trí nhớ của mọi người trong nhà hàng chỉ để cướp một nụ hôn sao?”

“Với một người chồng đáng yêu như vậy ngay trước mắt, việc kìm nén còn đau đớn hơn nhiều. Và đừng giả vờ nữa—anh cũng muốn mà.”

“Bị bắt quả tang rồi. Lại đây nào.”

Khi Elysia nhón chân lên, Doyoon cúi đầu xuống và hôn cô.

Dù họ đang ở nơi công cộng và chắc chắn có nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía họ…

Nụ hôn đó đã trở thành một khoảnh khắc chỉ được Elysia và Doyoon ghi nhớ.

———

“Về nhà cẩn thận nhé, con trai. Cả con nữa, con dâu.”

“Tiếp tục yêu nhau thật tốt nhé! Và Doyoon, chăm sóc cô dâu của con cho tốt vào!”

Sau bữa tối, bố mẹ Doyoon đưa hai người họ về nhà.

“Bố mẹ về cẩn thận ạ.”

“Sớm gặp lại hai bác.”

Tay trong tay, Elysia và Doyoon trìu mến bước về nhà.

Nhìn bóng dáng ngọt ngào của hai đứa từ trong xe, ông Do-jin mỉm cười ấm áp rồi lái xe về nhà.

“Con bé đúng là một cô con dâu đáng yêu.”

“Anh thực sự thích Ely, phải không?”

“Làm sao mà không thích được chứ? Đó là lần đầu tiên anh thấy Doyoon yêu ai đó sâu đậm đến vậy.”

Ông không bao giờ thể hiện ra bên ngoài, nhưng ông Do-jin luôn yêu thương con trai mình sâu sắc. Chỉ là ông không biết cách thể hiện điều đó—nên ông có vẻ hơi xa cách với Doyoon.

Nhưng cũng giống như bất kỳ người cha nào khác, ông là một người đàn ông bình thường hết mực yêu quý con trai mình.

“Anh hy vọng hai đứa nó sẽ tiếp tục hạnh phúc bên nhau.”

Giống như Mina, ông Do-jin cũng tưởng tượng đến ngày Doyoon và Elysia kết hôn.

Tất cả trong khi tự hỏi mình có thể làm gì hơn nữa cho đứa con trai mà ông yêu thương.

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Đoạn 83 cái khúc bao giờ nó cứ kì kì ý=))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
tks b, de minh fix lai cho de hieu hon
Xem thêm
nhà này phúc ai nấy múc
Xem thêm
Trans dịch theo eng vậy tới chap 27 là drop à ? :(((
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
tới 27 xong đợi eng ra rồi dịch tiếp th, cũng chưa chắc bên eng drop ma
Xem thêm
@Glutt: thấy cả tháng rồi bên đấy chưa ra chap mới, nghi lắm :((
Xem thêm
Nhị vị phụ huynh chưa quá cao niên mà tại sao đạo hữu lại nỡ lòng nào tráo đổi cách bậc phụ mẫu xưng hô vậy? Nghe cao tuổi quá
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
da sua, tks b
Xem thêm
Hội FA chỉ biết mơ thôi
Xem thêm
Tuyệt đối điện ảnh🙌🗿
Xem thêm
+1, chả biết nói gì hơn 👍
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
bù hqua ốm nhé
Xem thêm
AI MASTER
Anh biết hong, mỗi ngày em chờ anh đăng chương á, thông thường mỗi sáng tầm 8-9-10h là anh sẽ up một chương nì xong cho tới tối thì anh sẽ up tầm 17-18h nì, chúc anh sớm khỏe hơn nhaaa
Xem thêm