• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 - Sự kết thúc của thuật thôi miên.

Chương 05.2

1 Bình luận - Độ dài: 2,160 từ - Cập nhật:

Translated by HoanBeo1123

_________________________________

<tiếp tục>

Chỉ cần đưa tay đẩy Rinko ra, tôi có thể dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc đầy ngọt ngào này.

Thế nhưng, tôi không thể làm vậy, và cũng chẳng có ý định làm điều đó.

Tôi không thể nào ra tay với một người thân thiết đến mức có thể gọi là ‘bạn thân’.

Chắc hẳn điều đó cũng đã nằm trong sự tính toán của Rinko.

“Anh đã luôn ở bên cạnh em suốt thời gian qua… nghĩa là, ít nhiều gì thì anh cũng có tình cảm với em, dù chỉ một chút đúng không?”

“À thì…”

Tai tôi bị một thứ gì đó mềm mại và nóng ẩm trượt lên.

Cái thứ mềm mại và trơn nhớt ấy có lẽ là lưỡi của Rinko.

Thì thầm những lời dụ dỗ đầy ngọt ngào, đầu lưỡi dần xâm nhập vào lỗ tai tôi.

“Akkun à, xin anh đừng bỏ rơi em mà…”

Trong không gian vang lên tiếng nước lép nhép.

Sâu trong lồng ngực mềm mại của Rinko, tôi cảm nhận từng nhịp tim thình thịch vang vọng dồn dập truyền qua.

“Tôi…”

“Em sẽ làm bất cứ điều gì Akkun muốn. Dù là những chuyện xấu hổ đến đâu, em cũng sẵn sàng làm cho anh đó?”

Hơi thở của Rinko dần trở nên gấp gáp.

Kể từ lần tôi bị Shizuku hôn trong quán cà phê, tôi chưa từng thấy Rinko bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ đến vậy.

Mắt tôi dần quen với bóng tối, và tôi có thể nhìn rõ gương mặt của Rinko.

Đôi má đỏ bừng, đôi mắt lơ đãng ướt át, cùng làn da lấm tấm mồ hôi.

Những giọt nước mưa ấm áp nhỏ xuống từ mái tóc ướt.

Cơ thể hai đứa áp sát nhau khiến cô ấy trở nên kích thích.

“Rinko, sao bà lại yêu tôi nhiều đến vậy chứ… Tôi đâu có làm được điều gì đặc biệt đâu…”

“Cũng giống như cách mà Akkun yêu Shizuku-chan vậy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã biết rằng ‘người duy nhất mà em tìm kiếm chỉ có thể là Akkun’.”

Tôi hiểu rõ điều đó đến đau lòng.

Cả cái cảm xúc yêu một người, lẫn nỗi tuyệt vọng khi nhận ra tình cảm đó không được đáp lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Rinko tới đây để quyến rũ tôi.

Cô ấy đang dùng những lời lẽ ngọt ngào để khơi gợi những cảm xúc mà tôi hiểu rõ – cảm giác bất lực, vô vọng – khiến tôi đồng cảm, rồi từ đó dụ dỗ tôi sa ngã.

Đúng vậy, lòng tôi đang lay động.

Rinko – không cần phải bàn cãi – là một cô gái rất quyến rũ.

Cô ấy xinh đẹp, thông minh, tận tâm, vòng một cũng to tròn, và sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà tôi mong muốn.

Một cô gái hiện thân từ lí tưởng của mọi đàn ông.

Đến mức tôi có thể nói rằng, Rinko chính là hình mẫu lí tưởng đó.

Nếu tôi gật đầu ngay lúc này, Rinko chắc chắn sẽ khiến tôi hạnh phúc.

Bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa.

“Nếu không đến được với Akkun, thì phần đời còn lại của em sẽ chỉ toàn là bất hạnh. Em yêu anh đến mức có thể khẳng định điều đó.”

Lưỡi cô ấy tiếp tục di chuyển.

Từ vành tai xuống cổ tôi.

“Aah… ư…”

Tay trái của Rinko trượt từ phần lõm ở ngực dưới, khẽ luồn vào trong áo khoác, rồi vuốt ve bên sườn tôi.

Những nơi Rinko chạm vào bỗng trở nên nóng rực, cảm giác như có thứ gì đó đang trào dâng từ sâu trong bụng dưới. [note77817]

“Akkun… Hôn em đi… Làm ơn đó…”

Chỉ cần tôi ngẩng mặt lên một chút nữa, môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau.

Rinko nói ra điều đó ở một khoảng cách gần đến vậy.

“Mình hôn nhau thật nhiều nhé… nếu anh muốn làm ‘chuyện đó’… ngay tại đây với em cũng không sao mà…?”

“Rinko…”

Một luồng nhiệt dồn lại dưới bụng tôi.

Mùi hương của Rinko len lỏi vào mũi, như muốn xâm chiếm lấy tâm trí tôi.

Nếu cứ thế này mà hôn cô ấy, có lẽ tôi sẽ được giải thoát.

‘Tôi và Shizuku sẽ không bao giờ có thể đến được với nhau nữa.’

Nếu có thể dứt khoát mà chấp nhận điều đó và cứ thế chìm đắm vào Rinko… thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng biết bao.

“…Nnn~”

Thấy tôi vẫn bất động, có lẽ Rinko đã mất kiên nhẫn.

Cô ấy đưa đầu lưỡi ra, khẽ liếm lên má tôi.

Mùi hương ngọt ngào cứ thế áp sát dần đến bên môi tôi.

Tôi không thể kiềm chế nổi bản thân nữa rồi.

“Akkun… đừng bỏ em lại một mình…”

Ngay vào khoảnh khắc lí trí của tôi bị bẻ gãy, tôi định áp mặt lại gần Rinko.

Như thể đang bám víu lấy, như thể đang gắng gượng ép ra từng lời van xin, Rinko đã nói như vậy.

“Rinko…”

Nếu như tôi bị Shizuku từ chối.

Nếu như tôi thật sự bị Shizuku ghét bỏ hoàn toàn.

Có lẽ tôi cũng sẽ cảm thấy giống như Rinko.

“Xin lỗi… Rinko, tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu.”

Vì vậy, tôi đã dứt khoát nói ra.

Không một chút do dự.

Tôi cứ ngỡ rằng mình đã quyết tâm ‘Lợi dụng Rinko vì Shizuku’.

Tuyệt đối không thể để điều gì làm lung lay quyết tâm đó.

Nghe thấy giọng nói buồn bã khi ấy, tôi mới thật sự hiểu ra.

Rinko không phải là một con người hoàn hảo.

Cô chỉ là một cô gái tốt bụng mà thôi.

Một cô gái luôn chỉ có một mình, cô đơn đến mức không thể chịu nổi – cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác.

Tôi muốn mang lại nụ cười cho Shizuku.

Chỉ để đạt được điều đó, tôi đã lừa dối một cô gái dịu dàng đến vậy.

Một khi đã chọn con đường ấy, tôi chỉ có thể nắm lấy điều đó mà thôi.

Tôi không được phép với tay tới điều gì khác nữa.

Nếu tôi mở lòng với Rinko ngay lúc này, có lẽ Rinko sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng tôi sẽ phải sống trong sự dối trá suốt quãng đời còn lại.

Dù trong lòng này đã có người mình thật sự yêu, tôi vẫn sẽ phải nói dối rằng Rinko là người mình yêu nhất trên đời.

Tôi sẽ phải lừa dối một Rinko tốt bụng hơn bất kì ai khác thêm một lần nữa.

Và lần này là cả đời.

“Sau tất cả những chuyện này, tớ vẫn không thể thay đổi tình cảm... Thật sự xin lỗi… Nhưng… tớ không muốn nói dối và che giấu cảm xúc của mình.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu nóng bừng của Rinko.

Từ tốn, tôi cất lời.

“Tớ yêu Shizuku.”

Tôi biết rằng bản thân mình thật tệ hại.

Thế nhưng, ngay cả kẻ tệ hại nhất cũng có những lẽ phải mà họ buộc phải tuân theo.

Tôi không có ý định bào chữa cho bản thân, và nếu có bị trách mắng, tôi cũng phải chấp nhận.

Riêng tình cảm mà tôi dành cho Shizuku, dù thế nào cũng không thể giả dối được.

“Vậy à…”

Một lời đáp cộc lốc.

Đôi mắt nâu của Rinko trở nên u tối, vẩn đục, rồi sau đó…

“Hể…?”

Chúng chuyển màu đỏ ngầu.

“Ugh!”

Khoảnh khắc đó. Những tia lửa loé lên ngay trước mắt.

“Bốp! Bốp!” – hai cú đấm giáng thẳng vào mặt tôi.

Tôi cố gắng mở mắt để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ khốn! Là của em cơ mà! Là của em! Thế mà!”

Vừa khóc, Rinko vừa nắm tay lại mà đấm tôi túi bụi.

“Rinko! Tôi xin lỗi”

“Nếu định xin lỗi thì hãy hôn em đi! Hãy chọn em đi! Tại sao lại không được chứ! Tại sao lại chọn con nhóc chết tiệt đó!?”

“Agh! Ugh!”

Rinko giữ chặt tôi lại bằng cả hai chân, rồi tiếp tục đánh tôi tơi bời khói lửa.

Khoan đã, đau quá đấy…!

Cô ấy mạnh đến mức này sao…!?

Tôi cảm nhận được vị máu nơi cổ họng.

Có lẽ tôi đã bị chảy máu mũi.

Nhưng tôi không hề có ý định ngăn cản cô ấy lại.

Dù tôi đã ra lệnh cho cô ấy rằng “Hãy sống vì tôi”, nhưng chính tôi lại là người đã từ chối thứ ‘hạnh phúc’ mà Rinko tin là dành cho tôi.

Cô ấy không nổi giận mới là chuyện lạ.

“Vẫn chưa đủ đúng không? Chưa đủ đau đúng không? Anh vẫn còn hi vọng rằng mối quan hệ với Shizuku-chan sẽ quay lại như xưa đúng không…?”

“…”

Nếu nói là tôi không còn hi vọng gì thì là nói dối.

Nhưng tôi cũng hiểu rõ rằng việc hàn gắn mối quan hệ này là một việc vô vọng.

“Ơ! Khoan —!”

Cô ấy nắm lấy cổ áo tôi, kéo mặt tôi lại gần.

Và đặt lên đôi môi tôi – đang bê bết máu mũi và sưng húp – một nụ hôn đầy cưỡng ép.

“Đủ rồi, Akkun. Đến mức này mà anh vẫn không thuộc về em nữa thì thôi vậy.”

Trong lúc tôi dần mất đi ý thức, Rinko cứ thế lặp đi lặp lại những nụ hôn.

“Nói trước nhé, em không hề bị thôi miên đâu đấy.”

“Hả?”

“Sức mạnh của thuật thôi miên đó là thật đấy. Lúc suýt bị thôi miên, em cảm nhận được một sức mạnh khiến mình không thể kháng cự. Nhưng Akkun có còn nhớ mệnh lệnh mà anh đưa ra cho em sau đó chứ?”

Tôi đã thôi miên Rinko.

Tôi đã ra lệnh cho Rinko “Hãy sống vì tôi”.

“Vốn dĩ lẽ sống của em là vì Akkun rồi. Nên hình như em không bị ảnh hưởng gì cả. Đúng như em dự đoán.”

Cô bạn thuở nhỏ nở nụ cười đầy thách thức.

Rinko không hề bị thôi miên!?

“Sự thật về ‘thuật thôi miên’ bị bại lộ, tất cả cũng là do em cả đấy. Loại người đê tiện như Hayami-kun dễ xử lí lắm, chỉ cần chút mánh khoé là khiến hắn lục lọi túi xách của Shizuku-chan ngay. Khi em đưa cuốn sách ‘thuật thôi miên’ cho Akkun, em đã bảo rằng Shizuku đã để nó trên bàn, anh nhớ không? Điều đó cũng là nói dối. Vị trí thực sự là bên trong ngăn bàn. Em nghĩ rằng sau khi thôi miên em, nếu Akkun đặt cuốn sách ở trên bàn, Shizuku-chan sẽ hoảng loạn khi phát hiện ra nó đã được đặt ở chỗ khác, nên sẽ luôn mang cuốn ‘thuật thôi miên’ theo bên mình.”

Tôi chợt hiểu ra tất cả.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Rinko, để trói buộc tôi bằng một cảm giác tội lỗi.

Cô ấy nắm giữ sự thật về ‘thuật thôi miên’, bắt ép tôi sử dụng nó, rồi nói dối về vị trí của cuốn sách để tôi đặt nó sai chỗ, khiến Shizuku phải sống trong nghi ngờ và luôn giữ sách bên mình; rồi sau đó lợi dụng Hayami để phơi bày ‘thuật thôi miên’ ấy ra ánh sáng.

Do Rinko đang bị thôi miên, nên dù hành động có đôi chút chệch hướng, cô ấy cũng không thể làm ra điều gì đi ngược với ý chí thôi miên của tôi. Bằng cách đó, Rinko đã tự tạo cho mình một ‘bằng chứng ngoại phạm’.

Và nếu bỏ qua việc ‘thuật thôi miên’ thực sự có hiệu quả [note77818], cũng như việc ‘tôi’ không chịu khuất phục trước cảm giác tội lỗi… à không, phải nói là, ngoại trừ việc ‘tôi’ là một thằng khốn nạn không chịu nhận trách nhiệm với Rinko, thì mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cô ấy.

“Nếu như Akkun yếu đuối hơn một chút nữa thì mọi chuyện đã có thể kết thúc trong yên ổn rồi. Nhưng giờ thì đủ rồi.”

Rinko buông cổ áo tôi ra, đẩy tôi nằm phịch xuống đất.

“Em sẽ phá huỷ tất cả. Và lần này, anh nhất định phải là của em.”

Tôi không thể đáp lại điều gì.

Cô bạn thuở nhỏ từng luôn nói yêu tôi mỗi ngày, vậy mà giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như kẻ thù truyền kiếp, lại túm lấy cổ áo tôi, rồi tiếp tục hôn tôi tới tấp.

Khi ý thức dần mơ hồ, tôi cứ thế buông xuôi mà nằm dài trên bãi cát khô cằn.

Ghi chú

[Lên trên]
if you know what I mean ( ͡° ͜ʖ ͡°)
if you know what I mean ( ͡° ͜ʖ ͡°)
[Lên trên]
nó hiệu quả nhưng nó lại vô hiệu ngay tức khắc, nên có thể bỏ qua vấn đề này
nó hiệu quả nhưng nó lại vô hiệu ngay tức khắc, nên có thể bỏ qua vấn đề này
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận