• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 - Sự kết thúc của thuật thôi miên.

Chương 05.1

3 Bình luận - Độ dài: 1,662 từ - Cập nhật:

Translated by HoanBeo1123

Trở lại với thực tại.

_________________________________

“Nếu nhìn thấy mấy nét vẽ bậy nguệch ngoạc này, chắc chắn ông sẽ nhớ ra, đúng không?”

Rinko nhẹ nhàng lướt tay theo từng nét vẽ.

Đó là hình vẽ nguệch ngoạc mà Rinko và tôi đã để lại vào lần đầu gặp nhau.

Dù thời gian đã làm phai mờ vài nét khiến nó khó đọc, nhưng chúng vẫn còn hiện hữu ở nơi đây.

“Từ đó tới giờ, Akkun vẫn luôn ở bên tui – đúng như những gì ông đã từng hứa.”

“Dù có nói là ‘ở bên’, thì cũng chỉ là chơi cùng nhau thôi mà. Mà những lúc bên nhau cũng đâu có chuyện gì đặc biệt.”

Không giống như những nhân vật chính trong câu chuyện – tôi chẳng thể cứu được Rinko.

Tôi đã không làm gì ngoài việc ở bên cạnh cô ấy.

Kể từ khi chúng tôi gặp nhau, tất cả những gì tôi có thể làm là lắng nghe những nỗi buồn của cô ấy về cha mẹ chứ không giúp được gì.

Nếu chỉ cần hành động của tôi có thể giải quyết được những vấn đề ấy, tôi sẵn sàng làm mọi cách. Nhưng thực tế đâu có dễ dàng như vậy.

Dù ‘tôi’ của năm đó có cố gắng làm gì đi chăng nữa, cũng chỉ khiến tình cảnh của Rinko thêm tồi tệ mà thôi.

“Có lẽ đúng là vậy thật. Nhưng... chỉ cần vậy thôi là đủ rồi. Chính vì chỉ như vậy thôi nên lại càng tốt.”

Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt.

Giọng nói của Rinko thật nhỏ nhẹ, vậy mà chẳng hiểu sao lại không bị tiếng mưa át đi mất – mà cứ thế vang lên rõ ràng trong tai tôi.

“Ông luôn chịu khó ở cạnh một đứa con gái phiền phức như tui. Không bác bỏ, cũng không đồng tình, chỉ đơn giản là ở bên cạnh tui. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tui hạnh phúc lắm rồi.”

Rinko là một cô gái thông minh.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, chỉ qua lời nói và cách cư xử của cô ấy, tôi đã luôn nghĩ là vậyvà càng ở bên nhau lâu, tôi càng chắc chắn về điều đó.

Chính vì thông minh như vậy, nên khi đối mặt với những vấn đề của bản thân, cô ấy luôn hiểu rõ mình phải làm gì.

Không, có lẽ phải nói là cô ấy ‘buộc phải hiểu’ ra điều đó thì đúng hơn.

Vì dù cô gái ấy có trải qua bao nhiêu chuyện đau buồn hay khó khăn, Rinko cũng chẳng bao giờ giải toả bằng cách than vãn, phàn nàn hay nói xấu sau lưng người khác.

Vì cô ấy biết rằng than vãn cũng vô ích, và nói xấu sau lưng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.

Luôn bình tĩnh và đầy lí trí. Chính vì vậy nên chẳng thể đồng cảm được cùng ai.

Những con người bình thường – kể cả tôi – cũng không thể giữ được sự điềm tĩnh và chính xác như Rinko được.

Kể cả khi có góp ý hay đưa ra lời khuyên cho Rinko trẻ tuổi về cách sống, thì với cô bé đó, tất cả cũng chỉ là những lời viển vông – đầy mơ mộng và nhiều lỗ hổng.

Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là lắng nghe cô ấy.

Chỉ vậy thôi.

“Tôi chẳng thể tìm được một người bạn nào hợp với chính mình như bà.”

Thực sự thì Rinko và tôi có chung một sở thích, và nói chuyện cũng rất ‘hợp cạ’ với nhau.

Tôi nghĩ rằng, chúng tôi quá đủ thân thiết để có thể gọi nhau là ‘bạn thân’.

“Trong tình huống này mà lại tuyên bố rằng ‘chúng ta chỉ là bạn’… Akkun tệ lắm đó có biết không?” – cô ấy khẽ cười khi nói vậy.

Tiếng mưa mỗi lúc một lớn dần.

Những giọt mưa nhỏ xuống từ vết nứt trên mái vòm, rớt vào má tôi.

Sau một thoáng tĩnh lặng, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Rinko.

“À không… tôi không có ý đó…”

Với người con gái luôn thích mình, người luôn mong muốn được trở thành ‘người yêu’, vậy mà tôi lại lỡ lời tuyên bố rằng ‘chúng ta chỉ là bạn’.

Giống y hệt như cái cách các cô gái từ chối một chàng trai bằng câu nói ‘Tớ chỉ xem cậu như một người bạn thôi”…

Tôi không hề có chủ ý nói ra những lời lẽ như vậy.

Ngay khoảnh khắc tôi định lên tiếng giải thích, Rinko chậm rãi cất lời.

“Nếu tui là một cô gái yếu đuối thì chắc đã bật khóc rồi đấy. Biết đâu còn chạy vụt mất trong cơn mưa nữa cơ.”

Rinko nhẹ nhàng đặt bàn tay ướt sũng vì mưa lên má tôi.

“Giống như Akkun ban nãy.”

“…!”

Bị người mình yêu từ chối.

Nỗi đau đó tôi hiểu rõ hơn ai hết.

Dù mới vừa lúc nãy, tôi đã không thể chịu nổi nỗi đau ấy đến mức bật khóc mà vụt chạy ra khỏi trời mưa để chạy tới đây; vậy mà tại đây, tôi lại đang làm điều tương tự với Rinko.

“X-xin lỗi… Tôi…”

Trái tim tôi tràn ngập trong cảm giác bất lực, đầy tội lỗi.

Khi tôi đang cúi đầu xuống, thì đột nhiên, vai phải của tôi bị đẩy mạnh.

“Chờ đã! Rinko!”

Tôi bị Rinko đẩy ngã xuống đất.

Lớp cát khô ép vào lưng, dính chặt trên tấm lưng ướt đẫm vì mưa.

Những giọt nước ấm áp len lỏi theo mái tóc mảnh mai của Rinko lướt nhẹ xuống khuôn mặt và cổ tôi.

Khoảng cách giữa hai người quá gần.

Hai bờ hông ướt át của chúng tôi chạm vào nhau.

Tôi lập tức cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể tôi thậm chí không thể nhúc nhích.

Bàn tay trái của Rinko đè nhẹ lên phần lõm ở ngực dưới [note77479]  tôi.

Cảm giác như toàn bộ cơ thể tôi bị những chiếc đinh đóng chặt xuống.

“Akkun đã làm rất nhiều điều tệ bạc với em đó~ Nhưng không sao cả~ Vì chính em mới là người đã khiến mọi chuyện trở nên như vậy mà~”

Hơi thở ấm áp của Rinko phả vào mặt tôi.

Mùi hương ngọt ngào ấy khiến tâm trí tôi chao đảo.

“Akkun dịu dàng và tốt bụng của em chắc chắn sẽ không thể bỏ rơi em. Dù đang sử dụng em như một ‘công cụ’ của riêng mình, Akkun vẫn không thể làm ngơ trước những tổn thương của em đúng không?”

Rinko tựa cả cơ thể vào tôi – người đang bị cô ấy đè xuống.

Bên trong toà mái vòm chật hẹp, hai cơ thể ướt sũng vì mưa đang áp vào nhau.

Bộ ngực quá khổ của Rinko ép chặt lên lồng ngực gầy gò của tôi, lún xuống như một quả bóng nước mềm mại.

Nếu có ai đó không biết gì về chúng tôi mà nhìn vào chúng tôi ngay lúc này, hẳn là họ chỉ thấy một cặp đôi đang mải mê ‘ân ái’ tại nơi công cộng mà thôi.

Thế nhưng, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ về tình cảnh giữa tôi và Rinko hiện tại.

“Chừng nào Akkun còn tiếp tục yêu Shizuku-chan, anh sẽ còn phải đau khổ vì sự cắn rứt lương tâm tới chừng đó.”

Một tiếng thì thầm nhỏ kề bên tai tôi.

Đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào dái tai.

“…Rinko, tôi xin lỗi… tôi phải làm gì bây giờ đây…”

Lẽ ra tôi phải là ‘người ra lệnh’, vậy mà cảm giác này lại khiến tôi lầm tưởng rằng mình mới chính là người bị thôi miên.

Từng lời từng chữ của Rinko bám chặt lấy trái tim, lay động sự mềm yếu trong những cảm xúc đơn sơ của bản thân tôi.

“Kể cả khi em có tha thứ, thì chính Akkun cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Kể cả, nếu Akkun có đến được với Shizuku đi chăng nữa, thì cái kết đó cũng sẽ chẳng thể viên mãn trọn vẹn. ‘Cái gai’ mà Akkun đâm vào tim em sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhổ ra được. Sự thật rằng Akkun đã ‘thôi miên’ em – một người yêu Akkun đến điên cuồng, rồi bắt em phải làm tất cả mọi thứ vì Shizuku-chan, tình địch của mình – sẽ không bao giờ biến mất. Nỗi đau âm ỉ ấy sẽ ám ảnh em đến suốt cuộc đời, nhất định là không thể quên, và em cũng sẽ không bao giờ để cho Akkun được quên.”

Tôi đã thôi miên Rinko.

Tôi đã ra lệnh cho Rinko “Hãy sống vì tôi”.

Dù tôi đã dùng ‘thuật thôi miên’ để buộc cô ấy vâng lời; thế nhưng Rinko lại làm ngược lại với những gì mà tôi mong muốn.

Bởi vì, đối với Rinko, chính hành động mà cô ấy đang làm lúc này mới là cách để đáp ứng lại mệnh lệnh đó.

Kết cục của việc ‘sống vì tôi’… lại chính là cái tình cảnh này.

‘So với việc đến được với Shizuku, thì việc tôi ở bên Rinko – chính bản thân cô ấy – sẽ tốt hơn cho tôi.’ Đó mới thực sự là điều mà Rinko tin tưởng tuyệt đối.

“Akkun hãy buông bỏ và yêu em đi.”

Rinko đan chân cô ấy vào giữa hai chân tôi.

Tay trái cô ấy mơn trớn lên phần lõm ở ngực dưới, tay phải xoa đầu tôi.

Cô ấy nghiêng người, dựa sát vào tôi và khẽ thì thầm bên tai. [note77480]

Ghi chú

[Lên trên]
Vùng thượng vị là phần bụng trên, nơi thường thấy một vết lõm nhỏ nằm ngay dưới phần giữa hai ngực. Vết lõm này dễ nhận thấy khi cơ thể gầy hoặc khi hóp bụng, tạo cảm giác như một điểm trũng nhẹ trên bề mặt da. Đây là vùng chuyển tiếp mềm mại giữa ngực và bụng, thường hiện rõ theo từng nhịp thở.
Vùng thượng vị là phần bụng trên, nơi thường thấy một vết lõm nhỏ nằm ngay dưới phần giữa hai ngực. Vết lõm này dễ nhận thấy khi cơ thể gầy hoặc khi hóp bụng, tạo cảm giác như một điểm trũng nhẹ trên bề mặt da. Đây là vùng chuyển tiếp mềm mại giữa ngực và bụng, thường hiện rõ theo từng nhịp thở.
[Lên trên]
còn tiếp ( ͡° ͜ʖ ͡°)
còn tiếp ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Mạnh vcl 🔥
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
tôi rất thích cái phần "sẽ ám ảnh em đến suốt cuộc đời, nhất định là không thể quên, và em cũng sẽ không bao giờ để cho Akkun được quên".

Đọc rất nhiều lần để có thể chốt được ra một câu ưng ý, mang đủ sức nặng trong Rinko, cũng như mang đủ áp lực dành tới Akkun 😋
Xem thêm