• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 - Sự kết thúc của thuật thôi miên.

Chương 04.1

4 Bình luận - Độ dài: 1,422 từ - Cập nhật:

Translated by HoanBeo1123

“Tớ sẽ nhốt cậu ở đây!”

“Ở đây là…”

“Nhà tớ.”

Cơn mưa rào buổi chiều cũng đã tạnh, kim đồng hồ đã gần điểm sáu giờ tối.

Dù đang là mùa hè với những ngày dài, bóng tối đã bắt đầu phủ xuống khung cảnh xung quanh.

“…Nghe ông nói là ‘bắt cóc’ nên tui cứ tưởng sẽ bị đưa đi đâu cơ, ai ngờ… lại là chỗ này à.”

“Biết sao được! Tụi mình vẫn còn là học sinh tiểu học mà! Đi nào!”

Bắt cóc một cô bé mà mình thậm chí còn chẳng biết tên về nhà mình.

Nếu chỉ nhìn vào mặt chữ thì đúng là một vụ án nghiêm trọng thật đấy – vậy mà ‘tôi’ của ngày đó chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế mở cửa bước vào nhà.

"Nghe này, tuyệt đối đừng có mà hét lên đấy."

"Ủa sao vậy? Đây là nhà ông mà?"

"Thì đúng là nhà tớ... nhưng mà có một người không được biết là cậu đang ở đây."

"Ai cơ?"

"...Em gái tớ."

"Hai người không thân à?"

“Cũng không hẳn là không thân… mà đúng thật là bị ghét ra mặt… Nói chung là, không hiểu sao em ấy lại cảm thấy khó chịu khi thấy tớ chơi cùng con gái. Nên tuyệt đối đừng có làm ồn đấy nhé.”

"Ừm, hiểu rồi."

Phòng của tôi nằm ở tầng hai.

Ngay khi lên cầu thang nằm ngay bên trái cửa chính, sẽ thấy căn phòng ở cuối hành lang.

Tôi rón rén bước nhẹ nhàng lên cầu thang, cố không gây ra tiếng động.

Ngoái đầu nhìn qua vai – dù sắp bị ‘bắt cóc’, cô bé ấy vẫn cười toe toét trông có vẻ rất thích thú.

“Này, cậu sắp bị bắt cóc đấy. Cười gì mà cười!”

“Thì tại… ông còn chưa hỏi lí do vì sao tui không muốn về nhà mà lại đi bắt cóc người ta mất rồi, đúng là đồ ngốc mà~”

"Hả? Ai ngốc hả? Nói như vậy thì cậu mới là đồ ngốc đó! Đau mà không chịu nói ra, cứ cố gắng chịu đựng, thế mới là đồ ngốc chứ còn gì hả! Đồ ngốc!"

“…Được hét lớn như vậy luôn hả?”

“A…!”

Tôi lập tức lấy tay bịt miệng mình lại, giữ im lăng mà lắng tai nghe về phía phòng của Shizuku.

… Có vẻ như không có động tĩnh gì cả.

“Cậu… Tớ đã bảo đừng có hét to lên rồi mà…!”

“Là ông hét chứ bộ.”

“Ưư…! Dù sao thì, nếu Shizuku mà phát hiện ra là coi như xong! Con bé đáng sợ cực kì luôn!”

Shizuku gần như không nói chuyện với tôi.

Tuy vẫn chịu đi chơi khi được rủ – nhưng lúc nào mặt mày cũng cau có, cũng như chẳng chịu nói lời nào.

Cho dù có nói chuyện thì cũng chỉ đối đáp vài ba câu.

Thế mà – cái khoảnh khắc hiếm hoi mà em ấy nổi điên thực sự – chính là lúc thấy tôi chơi cùng người con gái khác.

Shizuku ghét cay ghét đắng việc bị ai đó xâm phạm vào ‘lãnh thổ’ của mình.

Ví dụ như, chạm vào chiếc nơ gắn chuông yêu thích của em ấy trên đầu là sẽ bị mắng, vào phòng riêng của em ấy cũng bị mắng, thậm chí chỉ cần đụng vào bát đũa mà Shizuku dùng cũng bị mắng luôn.

Nói chung là, Shizuku là một cô gái có tính chiếm hữu cực kì cao.

Đối với con bé, tôi – là người bạn chơi duy nhất, dù có bị ghét bỏ như nào đi chăng nữa – vẫn bị xem như là một ‘vật sở hữu’ của con bé.

Nếu một ‘tài sản’ như tôi mà đi chơi với một người con gái hoàn toàn xa lạ, lại còn cùng tuổi, thì chắc chắn Shizuku sẽ nổi giận điên cuồng.

Tôi không dám tưởng tượng rằng con bé sẽ làm gì tôi nữa.

“Nè, Shizuku-chan là người như nào vậy?”

“Một cô gái siêu cấp dễ thương, tóc đen, đeo chiếc nơ có gắn chuông trên đầu. Bằng tuổi với tớ.”

“Ra vậy…”

Cô bé vừa khóc trong toà mái vòm khi nãy, giờ đang nhìn chằm chằm về phía cầu thang qua vai tôi.

“Cô bé tên là Shizuku ấy… là người đang đứng sau lưng ông đó hả?”

“Hể?”

Tôi giật mình quay lại.

Cô em gái nuôi của tôi đứng đó với đôi lông mày xinh đẹp nhướng lên hết cỡ, đứng chống nạnh như tượng Niō [note77262], trừng mắt nhìn về phía tôi.

“Sh… Shizuku, không phải như em nghĩ đâu…!” – mấy lời biện hộ quen thuộc của tôi tự động bật ra khỏi miệng.

“Ai vậy?”

Một giọng nói thấp trầm, u tối và đầy sát khí mức khó mà tin rằng nó vừa được phát ra từ miệng của một cô bé xinh xắn và dễ thương như tiên nữ.

Lập tức, màng nhĩ tôi truyền tín hiệu lên não –

Shizuku-san đang nổi cơn thịnh nộ cực đại!

“Cô ấy, là… bạn! Là bạn thôi! Trông có vẻ đang gặp rắc rối nên anh mang cô ấy tới đây!”

“Origami.”

“À – ưm…”

“Đã hứa sẽ gấp Origami.”

“X-Xin lỗi…”

Shizuku chất vấn tôi bằng mấy câu nói cộc lốc.

Hôm nay, tôi đã hứa sẽ gấp giấy origami với Shizuku.

Tôi lặng lẽ siết chặt vào chiếc túi giấy đang cầm trong tay phải.

Trong túi giấy mà tôi gìn giữ như báu vật để không bị ướt mưa suốt cả buổi chiều chính là xấp giấy dùng để gấp origami.

“Vứt cô ta đi.”

“Hả…?”

“Vứt cô gái đó đi chỗ khác.”

“Ơ, nhưng mà…”

“Nếu không mang cô ta đi, sẽ méc mẹ. Mẹ mà biết, sẽ gọi cho cha mẹ cô ta tới đón về ngay. Nếu không muốn phiền phức, thì mau vứt đi.”

Shizuku hôm nay nói nhiều gấp đôi bình thường.

Điều đó cho thấy em ấy đang giận đến mức nào.

Và điều tệ nhất là – nếu để mẹ biết chuyện là tiêu luôn.

Đúng như Shizuku đã nói, nếu mẹ liên lạc với người giám hộ của cô bé kia thì chắc chắn họ sẽ đến đón cô bé về.

“…”

Vết bầm lớn lộ ra nơi cổ cô bé cứ in hằn mãi trong tâm trí tôi.

Khẽ ngoái nhìn cô bé qua vai, tôi thấy cô bé đang cúi đầu, trông đầy áy náy.

“Hiểu rồi... Không được cho cô bé ấy vào nhà.”

“…Đúng.”

Nghe vậy, khoé miệng của Shizuku khẽ nhếch lên.

“Biết vậy là tốt.”

Và rồi với những tiếng bước chân nhỏ nhẹ nhịp nhàng vang lên, Shizuku quay trở lại phòng mình – để lại một khoảng lặng giữa tôi và cô bé.

Dù không hề nhìn sang, tôi vẫn có thể cảm nhận được một nét thất vọng cũng như sự hối lối hiển thị trên khuôn mặt ấy.

“…Tui có thể tự về nhà được mà.”

Một giọng nói pha lẫn sự cam chịu.

Hình như cô ấy đang hiểu lầm điều gì đó.

“Không cần phải về nhà đâu!”

“Hả?”

“Đợi một chút!”

Tôi lén lút vào phòng mình và nhà bếp, nhét chăn, bánh kẹo và bất cứ thứ gì mà cô ấy có vẻ sẽ cần đến vào một cái túi thật to.

Ngay cả một đứa trẻ như ‘tôi’ của năm đó cũng hiểu được vết bầm lớn nơi cổ cô bé mang ý nghĩa gì.

Tôi chẳng thể thay đổi được gì, và tôi cũng hiểu rõ rằng việc ‘bỏ nhà đi bụi’ một hai ngày cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề.

Thế nhưng, tôi không thể nào bỏ mặc cô bé đã khóc trong mái vòm mà không thử làm bất cứ điều gì cho cô bé ấy.

“Nào, đi thôi!”

Tôi nắm lấy tay cô bé đang đứng ngẩn ra trước phòng, rồi kéo cô bé chạy ra khỏi nhà.

Ánh sáng cam của hoàng hôn dần lặn về phía tây, nhường chỗ cho ánh xanh dịu nhẹ lan toả khắp đất trời.

“Ông định đi đâu vậy?”

“Tớ cũng không biết nữa!”

“Đúng là… đồ ngốc mà.”

Ánh đèn đường chiếu sáng đôi mắt long lanh của cô bé ấy.

Tôi thấy có thứ gì đó lấp lánh – như thể một giọt nước trong vắt loé sáng trong khoảnh khắc. [note77263]

Ghi chú

[Lên trên]
Tác giả chơi chữ: Tên Shizuku '雫' có ý nghĩa là 'giọt nước', cũng có nghĩa là: Sự lấp lánh từ 'giọt nước mắt' của Rinko, là một góc nhìn rất đẹp, hoà quyện và ẩn dụ trong 'nỗi đau của Shizuku' – thứ đã quyến rũ Aoto suốt cả cuộc đời.
Tác giả chơi chữ: Tên Shizuku '雫' có ý nghĩa là 'giọt nước', cũng có nghĩa là: Sự lấp lánh từ 'giọt nước mắt' của Rinko, là một góc nhìn rất đẹp, hoà quyện và ẩn dụ trong 'nỗi đau của Shizuku' – thứ đã quyến rũ Aoto suốt cả cuộc đời.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

cố lên sốp
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
vẫn luôn chiến đấu với sự lười biếng
và chiến đấu với công việc hằng ngày 😋
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ra chap mới rất chậm mong các anh em thông cảm nhé. Vì mình cũng là người đọc nên không thể hời hợt với chính mình 😁
Xem thêm