• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 - Sự kết thúc của thuật thôi miên.

Chương 04.2

1 Bình luận - Độ dài: 1,386 từ - Cập nhật:

Translated by HoanBeo1123

“Vậy là cuối cùng cũng quay lại đây thôi nhỉ.”

“Biết sao được! Tớ cũng đâu còn chỗ nào khác để đi đâu!”

Sau khi đi lang thang khắp nơi, cuối cùng chúng tôi lại quay trở về công viên ban đầu.

Công viên nhỏ quen thuộc giờ đây đã phủ một màn đêm, toát lên một bầu không khí hoàn toàn khác lạ so với thường ngày.

Tôi bước vào toà mái vòm nhỏ ở giữa công viên, đặt chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng dịu nhẹ xuống nền cát, rồi mở cái túi lớn của mình ra.

“À ừ… lót bìa các-tông bên dưới, rồi trải thêm chăn lên… với cả bánh kẹo và mỳ ly nữa… Mùa hè mà, chừng này đồ chắc là đủ để sống vô tư ha!” [note77307]

“Ông đúng là chẳng có tí kế hoạch nào hết!”

“Ư…!”

“…Nhưng mà, cũng khá vui đấy chứ.”

“Phải rồi ha, trông giống như một ‘căn cứ bí mật’ vậy, nghe thôi đã thấy hào hứng rồi.”

Chiếc đèn lồng toả sáng bên trong toà mái vòm.

Hai chúng tôi ngồi tựa sát vai nhau, trên chiếc chăn trải lên bìa hộp các-tông.

“Mà này, mì ly thì sao mà nấu? Không có nước nóng mà?”

“He he! Khoản đó thì tớ chuẩn bị sẵn rồi!”

Tôi lôi từ trong túi ra một bình giữ nhiệt và rót nước nóng đã chuẩn bị sẵn vào ly mì.

“Đúng là chỉ được mỗi cái láu cá là nhanh.”

“Nhưng cũng nhờ cái mưu mẹo này mà chúng ta có một bữa ăn tối, vậy là lời to rồi còn gì!”

Hương thơm hấp dẫn lan toả khắp toà mái vòm.

“Tuyệt thật… trông ngon quá… đúng là một bữa tiệc thịnh soạn.”

Vừa nhìn chằm chằm vào hộp mì ly phổ biến nhất Nhật Bản, cô ấy vừa nói như vậy.

“Mì ly mà cũng gọi là thịnh soạn á? Vậy bình thường cậu ăn gì?”

“Bánh mì gối.” [note77302]

“Bánh mì gối… Cậu có nướng nó lên ăn không?”

“Không đâu, tui không phết gì cả, cũng không nướng. Vì nhà tui chẳng có loại bếp nào để nướng cả. Thứ Hai hằng tuần, bố dượng cho tui một bịch bánh mì gối – loại sáu lát. Đó là phần ăn cả tuần của tui đó.”

“Gì cơ…?!”

“Ông thấy lạ hả?”

“À không, không phải như vậy…”

Tôi đã đoán ra được phần nào từ vết bầm, nhưng khi sự thật ấy được chính miệng cô ấy nói ra, tôi vẫn cảm thấy trong tôi có gì đó thật nghẹn ngào.

Như thể một thứ gì đó đen tối và u ám, trào dâng từ sâu trong lồng ngực.

Khi tôi còn đang bối rối không biết có nên hỏi chi tiết hay không, thì dường như cô ấy đã nhận ra điều đó và bắt đầu kể một cách chậm rãi.

“Hồi nhỏ, tui vẫn còn mẹ ở bên cạnh. Tui yêu mẹ lắm. Nhưng rồi mẹ mất, kể từ đó tui được người bố dượng mà mẹ tái hôn trước khi qua đời nhận nuôi. Bây giờ tui đang sống cùng với ông ấy và vợ mới.”

“…”

Nghĩa là, cả cha và mẹ cô đều là những người hoàn toàn xa lạ với cô.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy cô độc đến mức nào rồi.

“Cả hai ông chú và bà cô đó đều là những kẻ ngu ngốc. Ngay cả một đứa tiểu học như tui cũng dễ dàng phản bác giữa những lời họ nói và cách họ sống. Chắc não họ nằm ở nửa thân dưới luôn rồi. Mà… việc cố tình chửi bới hai người ngu ngốc như thế để rồi bị ăn đòn, đúng là tui còn ngu hơn cả họ ấy chứ.”

Ánh mắt cô bé trở nên vô hồn.

Cô ấy dùng những từ ngữ thật cay nghiệt để dè bỉu cha mẹ hiện tại của mình.

Với sự thông minh của mình, hẳn là việc sống hoà thuận cùng cha mẹ hiện tại mà không xảy ra bất kì rắc rối nào cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Thế nhưng, cô không làm như vậy là vì cô không công nhận họ là cha mẹ mình.

“Mà, cũng không đến mức quá khổ sở đâu. Dù sao thì hai người đó cũng hiếm khi ở nhà.”

Cô bé nắm chặt chiếc chăn, mắt nhìn về phía xa xăm.

“Sao mà không khổ cho được!”

“Hể…?”

Thật ra, cô ấy đang khóc.

Trong toà mái vòm tối tăm, nơi chẳng ai lui tới.

Trước một cô bé đang cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi chẳng biết phải làm gì.

Vậy nên, tôi nắm lấy tay cô ấy.

Bàn tay cô ấy siết chặt tấm chăn – tôi khẽ đặt tay lên, bao bọc lấy bàn tay đó.

“Ông đúng là một kẻ bắt cóc tử tế.”

“Im đi. Ăn lẹ lên không mì nở hết bây giờ.”

“Tui tưởng nghe được chuyện như vậy, ông sẽ nói ‘Để tui đấm cho ba mẹ bà một trận ra trò!’ cơ chứ.”

“…Như vậy chỉ khiến mọi thứ thêm rắc rối thôi.”

Tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Tôi chẳng biết gì cả, mà dù có biết, cũng chẳng thể làm được gì.

Nếu thật sự có cách, thì chắc hẳn chính cô gái thông minh ấy đã thực hiện nó từ lâu rồi.

Nếu bản thân mình hành động dại dột, chỉ khiến cô ấy phải chịu thêm nhiều tổn thương.

Trừ khi chính miệng cô ấy nói “cứu tớ”, ngoài ra thì tôi không nên tự tiện làm gì cả.

“Ừm, cũng phiền thật đó. Cha mẹ hiện tại của tui thì đúng là ngu ngốc, nhưng cũng không đến mức khó đối phó. Chỉ cần tui đóng vai là một đứa con ngoan trò giỏi, mọi chuyện sẽ trở nên êm đẹp thôi.” – Cô ấy mỉm cười và khẽ nói như vậy.

“Tớ ngốc lắm, đến mức dù cậu có đau khổ thế nào, tớ cũng chỉ biết chơi đùa cùng cậu thế này thôi.”

“Ông tự biết vị trí của mình nhỉ.”

“Vì tớ vẫn chỉ là học sinh tiểu học mà.”

“Nhưng… thế là được rồi. Như vậy là đủ rồi.”

Vừa húp xì xụp tô mì ramen, cô vừa cười và đáp “Ngon thật.”

“Chỉ cần ông ở bên cạnh tui, vậy là đủ rồi.”

Nụ cười của cô bé toả sáng dưới ánh đèn lồng.

Dù chỉ mới gặp mặt nhau lần đầu, tôi bất giác thấy tim mình chợt lỡ nhịp.

Một cô gái dễ thương ngồi ngay bên cạnh – mà lại chẳng khiến tôi căng thẳng theo kiểu thường nhật.

Mới chỉ trò chuyện với nhau hôm nay thôi, vậy mà lại cảm thấy hợp nhau đến kì lạ.

“À mà, hình như tui vẫn chưa hỏi tên ông nhỉ.”

“Giờ nghĩ lại thì đúng là vậy thật. Tớ tên là Ichigaya Aoto. Còn cậu?”

“…Tui tên là Sasaki Rinko. Ông tên Aoto, vậy gọi là ‘Akkun’ nhé.”

“ ‘Akkun’ á?”

“Ừ đó. ‘Akkun’, nghe dễ thương mà đúng không?”

“Mà… sao cũng được…”

Đột nhiên gọi nhau bằng ‘biệt danh’ thế này khiến tôi có hơi ngại, nhưng cũng chẳng thấy khó chịu chút nào.

“Đừng gọi tui bằng họ, hãy gọi là ‘Rinko’ nhé.”

“Ừ, hiểu rồi.”

“Vậy thì, để khỏi quên, tui sẽ ghi tên ở đây luôn nha~”

Rinko cười tinh quái, cầm một viên đá trắng lên tay.

“Cậu định vẽ bậy lên đây à…?”

“Chỉ vẽ bậy chút xíu mà cũng sợ à kẻ-bắt-cóc ơi?”

“T-Tớ mà biết sợ cái gì chứ!”

Rinko bắt đầu những nét nguệch ngoạc lên tường mái vòm, vang lên tiếng sột soạt.

Cô thổi ‘phù’ một cái, soi sáng bức tường bằng chiếc đèn lồng rồi quay sang khoe với vẻ hài lòng.

“Chờ đã! Sao lại vẽ hình ‘Aiai-gasa’ vậy hả!” [note77303][note77304]

“Thì có sao đâu chứ~”

Tên của tôi và Rinko được nối lại với nhau dưới một hình vẽ chiếc ô ‘Aiai-gasa’.

Cô nhẹ nhàng nhìn ngắm hình vẽ ấy bằng ánh mắt đầy dịu dàng.

“Vì tui… cũng thích Akkun lắm đó~!”

Rinko đã nói như vậy.

Ghi chú

[Lên trên]
Shokupan (食パン) là một loại bánh mì sữa kiểu Nhật Bản, nổi tiếng với vỏ bánh mềm, thơm và ruột bánh mềm mịn, xốp. Nó còn được biết đến với tên gọi bánh mì sữa Hokkaido hoặc đơn giản là bánh mì sữa. Shokupan thường được làm từ bột mì, sữa, bơ, đường và đôi khi có thêm phương pháp tangzhong (một loại bột làm từ bột mì và nước) để tạo độ mềm và dai cho bánh. Khác với bánh mì gối (sandwich) phương Tây. Shokupan có kết cấu mềm mịn, dai nhẹ và hương vị thơm ngọt của sữa. Đây là loại bánh rất được ưa chuộng trong bữa sáng của người Nhật.
Shokupan (食パン) là một loại bánh mì sữa kiểu Nhật Bản, nổi tiếng với vỏ bánh mềm, thơm và ruột bánh mềm mịn, xốp. Nó còn được biết đến với tên gọi bánh mì sữa Hokkaido hoặc đơn giản là bánh mì sữa. Shokupan thường được làm từ bột mì, sữa, bơ, đường và đôi khi có thêm phương pháp tangzhong (một loại bột làm từ bột mì và nước) để tạo độ mềm và dai cho bánh. Khác với bánh mì gối (sandwich) phương Tây. Shokupan có kết cấu mềm mịn, dai nhẹ và hương vị thơm ngọt của sữa. Đây là loại bánh rất được ưa chuộng trong bữa sáng của người Nhật.
[Lên trên]
Aiai-gasa (相合傘) là từ tiếng Nhật chỉ hành động hai người cùng che chung một chiếc ô, thường mang ý nghĩa lãng mạn. Hình ảnh này tượng trưng cho sự thân mật và tình cảm giữa hai người, đặc biệt là các cặp đôi. Trong văn hóa học đường, học sinh đôi khi vẽ chiếc ô kèm tên hai người như một cách ngầm thể hiện "đang thích nhau." Aiai-gasa thường xuất hiện trong manga, anime và văn hóa đại chúng với sắc thái dễ thương, bẽn lẽn.
Aiai-gasa (相合傘) là từ tiếng Nhật chỉ hành động hai người cùng che chung một chiếc ô, thường mang ý nghĩa lãng mạn. Hình ảnh này tượng trưng cho sự thân mật và tình cảm giữa hai người, đặc biệt là các cặp đôi. Trong văn hóa học đường, học sinh đôi khi vẽ chiếc ô kèm tên hai người như một cách ngầm thể hiện "đang thích nhau." Aiai-gasa thường xuất hiện trong manga, anime và văn hóa đại chúng với sắc thái dễ thương, bẽn lẽn.
[Lên trên]
Vì mùa đông thì sẽ rét nên sống không nổi
Vì mùa đông thì sẽ rét nên sống không nổi
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận