Translated by HoanBeo1123
Vào một buổi chiều muộn.
Tại một địa điểm nào đó trong nội thành Tokyo.
Tôi tranh thủ kỳ nghỉ hè của mình để họp bàn về tác phẩm mới với biên tập viên Yoshizawa-san tại Phòng tiếp khách của Ban biên tập Drive Bunko.
Trong căn phòng tiếp khách đơn giản, có nhiều bàn tròn café được xếp dọc thành hàng.
Tại đây, các tác giả mới cũng như các tác giả kỳ cựu đều đến để gặp mặt và trao đổi công việc. Gần đây, cũng có nhiều tác giả bắt đầu trao đổi qua điện thoại, nhưng với tôi, việc chuẩn bị những tài liệu giấy và gặp mặt trực tiếp để bàn bạc vẫn là điều tốt nhất.
Không phải vì tôi câu nệ hình thức đâu; chỉ là tôi có một cảm giác rằng – khi gặp mặt trực tiếp thì những ý tưởng sẽ nảy ra nhiều hơn.
“Ichino-sensei, tôi có thể hỏi vài câu được không ạ?”
“… Dạ vâng”
Chị Yoshizawa – người mặc bộ vest đen và trang điểm nhẹ, vừa sắp xếp tài liệu trên tay vừa hỏi tôi.
“Hạn chót là ngày nào vậy sensei?”
Chỉ là câu nói vỏn vẹn chưa đến một dòng, nhưng nó lại gây sát thương cực kì lớn tới trái tim của một nhà văn.
“… Dạ… hạn chót là hôm nay ạ…”
Yoshizawa-san lập tức dừng tay lại.
“Từ buổi họp trước đến hôm nay là bao nhiêu ngày rồi nhỉ?”
“C-Cũng khoảng một tháng rồi ạ…”
“Vậy… tại sao đến giờ vẫn chưa có lấy một bản thảo mới nào cho tác phẩm tiếp theo?”
“E-Em xin lỗi…”
Tôi chỉ còn biết cúi đầu nhận lỗi.
Biết bao chuyện đã xảy ra, như là bị cô em gái kế ghét tôi đến chết phát hiện ra tôi chỉ giả vờ bị thôi miên, như là việc bị cô bạn thuở nhỏ – người mà ngày nào cũng tỏ tình với tôi – nổi trận lôi đình rồi cưỡng hôn… Nói thật, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện viết lách nữa.
Tuy nhiên, đó không phải là chuyện mà tôi có thể đem ra than thở với biên tập viên Yoshizawa.
“À thì, nếu không có thì cũng không sao. Vấn đề là tại sao lại chưa có một bản thảo nào vậy? Với tính cách của Ichino-sensei, dù chất lượng của bản thảo có ra sao, thì số lượng bản thảo cũng thường vượt trội cơ mà.”
Yoshizawa-san khéo léo sử dụng tiếng Nhật hơn cả tôi – một tiểu thuyết gia – để tra hỏi tôi về lí do. Tôi cũng chẳng rõ là mình vừa được khen hay là bị chê nữa.
“…”
“Sao vậy? Nhất định là phải có lí do chứ? Nào, sensei hãy liệt kê ra những lí do thật thảm hại và đáng thương đi. Sensei là một tiểu thuyết gia mà, chắc hẳn phải giỏi biện minh lắm chứ nhỉ?”
“Hừ…”
C-Cái đồ…
Tôi cũng có nỗi khổ của riêng mình chứ! Đồ ngốc! – Tôi cố gắng kiềm nén cơn tức giận đang dâng trào.
Yoshizawa-san ép tôi giải thích lí do chưa hoàn thành bản thảo, nhưng thật sự tôi không biết phải trả lời sao…
Chẳng lẽ tôi lại nói rằng “Em yêu cô em kế của mình, nhưng chuyện em giả vờ bị thôi miên đã bị lộ, nên hiện tại ngày nào cũng bị em ấy ngó lơ, buồn đến mức không viết nổi một dòng tiểu thuyết nào…” sao?
Lỡ mà nói ra mấy chuyện kiểu đó, thì thể nào cũng sẽ bị đánh giá với ánh nhìn kiểu “tên này đang nói cái quái gì vậy…” mất thôi.
Trong tình huống này, chỉ còn cách khéo léo nói một cách thật vòng vo và mơ hồ để người nghe không nắm được chi tiết!
“Ờ thì… do đời sống cá nhân đang gặp phải khá nhiều rắc rối… nên chuyện viết bản thảo mới có hơi… sao nhỉ… hơi lơ là…”
“Ra là vậy. Rắc rối có liên quan đến em gái của Sensei.”
“Cô là một nhà ngoại cảm à!”
Chỉ trong một tích tắc mà suy nghĩ của tôi đã bị nhìn thấu, khiến cơ thể tôi toát mồ hôi hột.
Nàng biên tập viên với một trực giác nhạy bén đến mức tôi không khỏi nghi ngờ rằng – có thể cô ấy đang ẩn giấu trong mình một loại năng lực siêu nhiên.
Mà nếu thật sự có thể đọc được suy nghĩ của người khác đến mức đó, thì cũng nên có biện pháp ứng xử thận trọng hơn một chút để bảo toàn sức khoẻ tinh thần của tác giả chứ nhỉ…
“Những chuyện như này, tôi chỉ thảo luận với Ichino-sensei thôi. Đặc biệt dành riêng cho cậu đấy.”
“Xin hãy ngừng việc đọc suy nghĩ của người khác lại đi.”
“Tôi có cố đọc đâu. Chỉ là những suy nghĩ nông cạn khoảng 2 kilobyte của Ichino-sensei dễ đọc quá thôi. Cũng như cái cách mà người ta nhìn thấy biển hiệu và tự động đọc chữ trên nó vậy. Nó là kiểu như vậy đấy.”
“Chị bị nguyền rủa là phải làm tổn thương người khác trong khi nói chuyện thì mới sống nổi à?”
Sau một hồi đôi co qua lại, chị Yoshizawa thở dài ‘haaaa…’ rồi bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính.
“Vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy Sensei?”
“Ừm… Nói ra bằng lời thì hơi khó… kiểu như… chuyện này cũng khá nặng nề…”
“Hãy nói ra đi ạ. Nếu có điều gì đó đang cản trở việc sáng tác của sensei thì chúng ta cần phải loại bỏ nó. Biết đâu tôi có thể tìm ra cách giải quyết. Dù sao thì, Ichino-sensei cũng chỉ là một tên ngốc hết thuốc chữa… à, xin lỗi, một kẻ đầu đất không thể cứu rỗi, nên nếu để yên chắc chắn sẽ chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi.”
“Hả? Việc sửa lại lời nói của chị có ý nghĩa gì không vậy?”
“Dù gì thì tôi cũng là người lo lắng cho Ichinose-sensei mà, sensei hãy nói nhanh lên đi.”
“Yoshizawa-san…”
Yoshizawa-san nắm tay tôi và nở một nụ cười đáng yêu.
Cử chỉ ấy đáng yêu đến mức tôi không thể tin được rằng chị ấy lại là một biên tập viên ‘ế chỏng ế chơ’, dù đã ngần này tuổi vẫn không có bạn trai.
Nếu không vì cái tính cách ‘có vấn đề’ của cô ấy, cũng như không có sự xuất hiện của Shizuku, có lẽ tôi đã xiêu lòng với cô ấy rồi.
Tôi bắt đầu kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra từ vụ ‘trùng lịch hẹn hò’ trong buổi kí sách, theo lời thúc giục của Yoshizawa-san.


3 Bình luận
còn nó làm thế nào để thành cái tiêu đề thì chờ nhé