Chúng Ta Chỉ Là Bạn C...
Cốt Sấu Như Sài Khuyển
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Tất Cả Là Lỗi Của Chất Diệp Lục!

Chương 16 - Xe này đi hơi xóc

5 Bình luận - Độ dài: 3,418 từ - Cập nhật:

Phong cảnh vụt qua nhanh chóng trước cửa sổ xe, bên trong xe lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. An Lâm từ trước đến nay chưa từng ngồi xe sang, giờ phút này có chút khó tin những gì đang thấy trước mắt là sự thật.

Dù sao đi nữa, xe hơi đang chạy cũng không thể yên tĩnh đến vậy, nhất định là ta lại đang mơ rồi, đúng, nhất định là vậy.

Ta chắc chắn vẫn còn đang ngủ, lát nữa tỉnh dậy còn phải kéo Phỉ Ca đến bệnh viện kiểm tra, sau đó để bác sĩ chọc ta một cái... Không đúng! Chẳng phải những chuyện này đều đã xảy ra rồi sao! Vậy, đây không phải là mơ?!

Mãi đến khi khó khăn lắm mới hồi phục lại từ trạng thái ngây người, An Lâm mới nghe thấy tiếng Thỉ Phỉ nói chuyện với tài xế.

"Chú Trần, trước đó con đã nói khi đón con thì lái xe rẻ tiền thôi mà, sao chú lại quên rồi."

Chú Trần mà Thỉ Phỉ nhắc đến tên đầy đủ là Trần Giang, trông khoảng hơn 30 tuổi, ngày thường quan hệ với Thỉ Phỉ rất tốt, cũng là tài xế thường dùng nhất của Thỉ Thiên Thu, phụ thân của Thỉ Phỉ.

Trần Giang nghe Thỉ Phỉ oán trách, liền cười làm lành, ha ha đáp:

"Đại thiếu gia, chuyện này cậu không thể trách tôi được, chiếc Maybach rẻ nhất của chúng ta bị nhị công tử đâm hỏng khi tập lái rồi, xe rẻ còn lại thì chỉ có chiếc Panamera của tam tiểu thư thôi, nhưng cậu cũng biết đấy, tam tiểu thư đã nói, chiếc xe đó ngoài cô ấy ra thì không ai được phép động vào."

Vừa nói, Trần Giang còn ra vẻ thở dài một hơi.

"Ta chọn tới chọn lui trong gara xe của Thu tổng, phát hiện ra chiếc rẻ nhất cũng là chiếc Rolls-Royce Ghost này, hết cách thật."

An Lâm vểnh tai nghe ngóng, nghe được cái gì đó hình như là tên xe, vội vàng móc điện thoại ra tra trên mạng, không ngờ nhanh chóng tra ra được.

Kết quả tìm kiếm chỉ có duy nhất một nhãn hiệu Rolls-Royce, côkhông chút do dự nhấp vào xem thử, vừa nhìn báo giá thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Giá chiếc xe này còn đắt hơn cả giá trị bản thân cô trước kia.

Hơn nữa nghe người được gọi là chú Trần kia nói, chiếc xe này hình như là một trong những chiếc xe rẻ nhất nhà Thỉ Phỉ?

Giờ khắc này, An Lâm rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là bị nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng.

Đồng thời, cô cũng sâu sắc tin chắc vào cái hiện thực ảo ma là người bạn cùng phòng bần cùng của mình lại là một tên phú nhị đại.

Không biết nên nói thế giới này thật điên cuồng, hay là người có tiền đều biết chơi như vậy!

Trên đường nghe Thỉ Phỉ nói chuyện với tài xế, An Lâm lại trở nên có chút buồn ngủ, có lẽ là vì tối hôm qua quá căng thẳng, sợ mình thật sự mắc bệnh gì đó, nên vẫn luôn ngủ không yên giấc.

"Đại thiếu gia, bạn gái ngài ngủ rồi, có cần lái chậm lại không?"

Nghe được ba chữ "bạn gái", Thỉ Phỉ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Lão Trần này, không có khuyết điểm gì khác, chỉ là luôn thích trêu chọc hắn, Thỉ Phỉ liếc hắn một cái.

"Đây là huynh đệ của cháu, bạn gái đâu ra, đừng có mà đồn bậy."

"Ấy! Được rồi."

Trần Giang tuy rằng miệng đầy đáp ứng, nhưng vẫn thừa dịp đèn đỏ liền móc điện thoại, gửi tin nhắn cho [Thu Tổng] trên điện thoại.

【Tôi vừa từ bệnh viện đón đại thiếu gia, đại thiếu gia còn giống như là đi bệnh viện cùng một cô gái, cô gái ăn mặc có chút trung tính, từ lời nói việc làm mà xem thì đi rất gần với đại thiếu gia.】

Ông vô cùng nghiêm khắc làm theo yêu cầu của Thỉ Phỉ, không nói rõ quan hệ của hai người, cũng không viết lên những suy đoán của mình, chỉ là đem tất cả những gì mình thấy nói thật gửi qua.

【Bây giờ cô gái ngủ rồi, chúng ta sẽ về chậm một chút. Ồ ồ! Đầu cô gái tựa vào vai đại thiếu gia, đại thiếu gia đang giả vờ xem phong cảnh, giả bộ như mình không cảm thấy gì, tôi cảm thấy mình lại trẻ ra hai mươi tuổi!】

Tay nhanh chóng gõ chữ, Trần Giang trong lòng không khỏi cảm thán, đám người trẻ tuổi bây giờ chơi thật là hoa mỹ.

Đại thiếu gia từng được gọi là thông minh hơn người, không ngờ muốn cua một cô bạn gái lại còn phải giả ngốc, chậc chậc chậc.

Kỳ thật, ở tập đoàn Thanh Hồng – cũng chính là công ty nhà Thỉ Phỉ, tất cả mọi người đều gọi Thỉ Phỉ bằng tên, chỉ có Trần Giang là thỉnh thoảng nửa đùa nửa thật gọi như vậy, lâu dần cũng không ai để ý nữa.

Trần Giang là một lão tướng dưới trướng Thỉ Thiên Thu, một thành viên của Thanh Hồng, luận công lao, đáng lẽ đã sớm nên được làm lão tổng một phân công ty rồi, nhưng ông ta tự thấy đầu óc mình không được tốt, không quản được công ty, dứt khoát vẫn luôn lái xe cho Thỉ Thiên Thu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Thỉ Phỉ kế thừa Thanh Hồng, ông cảm thấy mình chắc cũng có thể lái xe cho Thỉ Phỉ.

Cũng chính vì tính cách dễ gần lại có chút khác người của mình, quan hệ của lão với đám người trẻ tuổi như Thỉ Phỉ bình thường đều không tệ, thậm chí tam tiểu thư Thỉ Bạch Diên được sủng ái nhất cũng do ông lái xe đưa đón.

Tam tiểu thư nhà này được sủng ái đến mức nào ư? Có lẽ phải nói, quà sinh nhật tuổi 12 khi Thỉ Bạch Diên lên cấp hai, chính là một tòa biệt thự, chỉ nhỏ hơn của Thỉ Phỉ một chút. Bãi đỗ xe dưới tầng hầm chứa không dưới mười chiếc xe thể thao và xe sang. Ngoại trừ chiếc Panamera màu đỏ "rẻ nhất" đã nói trước đó, thì những chiếc còn lại, tùy tiện một chiếc cũng có giá trên ba, bốn triệu tệ.

Mà quan hệ của ông với tam tiểu thư tốt đến mức tùy tiện chiếc nào nói lái là có thể lái đi.

Dĩ nhiên, Bạch Diên không coi những thứ đó là bảo bối cũng là một nguyên nhân. Ví như chiếc Panamera màu đỏ kia, con bé sẽ chẳng cho ai đụng vào, ngay cả Trần Giang cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa "ngăn ngừa lão hóa" mà chạy loanh quanh trên con đường nhỏ gần biệt thự.

Xe vẫn bon bon trên đường, đầu dây bên kia điện thoại của Trần Giang đã ồn ào như cái nồi lẩu rồi.

Thỉ Thiên Thu là người đầu tiên thấy tin nhắn, dù ngoài mặt tỏ ra trầm ổn, nhưng trong lòng vẫn dậy sóng.

Phu nhân của Thỉ Thiên Thu là Bạch Nhiễm, khi vào nhà nghe thấy Thỉ Thiên Thu lẩm bẩm: "Nếu ta mà có công lực này hồi trẻ, đừng nói ba đứa, ba mươi đứa con ta cũng đẻ được!" thì liền túm lấy tai ông ta, hỏi cho ra lẽ.

Sau đó, Bạch Nhiễm gọi điện thoại thông báo cho Thỉ Song An và Bạch Diên đến mở cuộc họp gia đình. Vốn dĩ căn nhà tĩnh lặng như mặt nước hồ thu bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Cuối cùng, mọi người đều bàn đến một chủ đề mà ai nấy đều nghĩ đến:

Thỉ Phỉ nghèo như vậy, sao lại có cô gái nào cam tâm tình nguyện đi theo hắn chịu khổ thế nhỉ?

Một hòn đá ném xuống làm dậy sóng ngàn trùng, những người có mặt lập tức bắt đầu gọi điện thoại, quả thực là Bát Tiên Quá Hải, mỗi người một vẻ, ra sức dò hỏi thông tin về những người thân cận với Thỉ Phỉ.

Chỉ có Bạch Diên là nhìn ba người bận trước bận sau, chẳng làm được gì. Dù sao cô bé cũng chỉ mới 14 tuổi, làm gì có ai dưới trướng nào để mà điều khiển, chỉ có thể bĩu môi, bất mãn trừng mắt nhìn ba người kia, giám sát bọn họ không được giấu giếm điều gì.

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì ai nấy đều ngớ người. Dù dò hỏi từ góc độ nào, bên cạnh Thỉ Phỉ căn bản không có bạn nữ nào, nhiều nhất cũng chỉ có một người bạn cùng phòng tên An Lâm. Mà đã là bạn cùng phòng thì chắc chắn là nam rồi.

"Trừ phi..."

Người lên tiếng đầu tiên là Thỉ Song An, lời cậu ta nói khiến mọi người đều tập trung sự chú ý vào hắn: "Hay là đại ca có nhân mạch nào, có thể sửa đổi hồ sơ của người khác, để một cô gái cùng mình sống chung trong ký túc xá?"

"Con xem phim tổng tài bá đạo nhiều quá rồi đấy, nước ta làm gì có thế lực lớn nào có thể hô mưa gọi gió như vậy, nói chuyện trước khi nói thì động não đi."

Bị mẫu thân nhà mình chê bai một trận, Thỉ Song An có chút mất mặt, vội vàng dồn hỏa lực sang phụ thân.

"Vậy theo phụ thân thì sao, đại ca con không thể nào giấu cha chuyện có bạn gái chứ?"

Bị nhắc đến, sống lưng Thỉ Thiên Thu lạnh toát, ông rõ ràng cảm thấy câu hỏi của Thỉ Song An có mục đích không thuần khiết, hiển nhiên là muốn kéo mình xuống nước. Bình thường Bạch Nhiễm quan tâm nhất chuyện Thỉ Phỉ có bạn gái hay không, nếu để vợ mình nảy ra ý nghĩ mình biết Thỉ Phỉ có bạn gái mà không nói cho nàng, vậy buổi tối gã đoán chừng phải quỳ lên cưa máy mất.

Đáng giận nhất là, thằng nhãi này còn giả bộ nâng mình lên một tay, cái gì mà không thể giấu được ta, chẳng phải là đã giấu được rồi sao!

Tuy rằng muốn hung hăng thu thập thằng nhãi này một trận, nhưng ngại ánh mắt lạnh băng của Bạch Nhiễm, ông chỉ có thể chọn cách hóa giải hiểu lầm trước.

"Khụ khụ, cái kia... thằng nhóc này có hai mặt, những người ta quen đều không biết có chuyện này, Hiệu trưởng Hồng Trung Hoa của Dụ Hoa ta cũng đã hỏi rồi, hắn cũng không biết, ta bảo hắn giúp ta hỏi thăm mấy thầy giáo của bọn họ rồi."

"Ông thật sự không biết?"

Bạch Nhiễm bên cạnh vẫn không đổi ánh mắt lạnh như dao, lẳng lặng nhìn chồng mình.

"Thật sự, thật sự, tôi đâu dám gạt bà, à có điện thoại rồi, không tin tự mình nghe đi."

"Ê, Hồng ca, hỏi thế nào rồi?"

【Mấy thầy giáo có giao tiếp với bọn họ tôi đều đã hỏi qua rồi, cũng nhờ các thầy cô hỏi qua mấy học sinh, đều nói không thấy Thỉ Phỉ có bạn gái a, ông xác định tin tức đáng tin không?】

Giọng điệu đầu dây bên kia chắc chắn như đinh đóng cột, có thể thấy được cũng thật sự chưa từng nghe nói chuyện này. Đại học không phản đối yêu đương, cho nên học sinh bình thường cũng không cần phải đánh du kích như thời cấp ba, nhưng như vậy thì vấn đề xuất hiện rồi, bạn gái của Thỉ Phỉ từ đâu nhảy ra vậy?

"Haizz, đừng nói là xác định, sắp đến nhà chúng tôi ra mắt phụ huynh rồi."

【???】Hồng Trung Hoa đối diện vẻ mặt mờ mịt, nếu Thỉ Phỉ thật sự là mấy ngày nay quen bạn gái, vậy mình thật sự có khả năng không biết, nhưng cửa nhà người có tiền đâu dễ vào như vậy, Thỉ Phỉ dám dẫn về thì có thể nói là đã nắm chắc phần nào, bạn gái quen mấy ngày nay rõ ràng không làm được.

【Hít——, ông đừng nói, tôi cũng tò mò rồi đấy, để tôi đi hỏi lại xem.】

Lại là mấy câu hàn huyên vô nghĩa, Thỉ Thiên Thu cúp điện thoại, nhìn một đám người im lặng trong phòng, đắc ý thở ra một hơi.

"Thế nào, ta đã nói là ta không biết rồi mà!"

Nhưng, sự đắc ý này lại đổi lấy sự khinh bỉ của toàn trường.

"Tch! Cái rắm gì cũng không biết còn có mặt mũi đắc ý, sao không tìm cái khe đất mà chui vào đi, cái mặt dày của ông có thể lấp bằng khe đất đấy."

"Đúng đó, ông già lấy đâu ra cái mặt ấy vậy, nếu là con, thì con còn ngại không dám nói."

"Haizz, ông gi... khụ, ba à ba đừng nói nữa, hà tất chứ?"

Bạch Nhiễm, Thỉ Song An và Bạch Diên thay nhau khinh bỉ Thỉ Thiên Thu, gã mơ hồ cảm thấy, địa vị của mình trong nhà rất nhanh sẽ thấp hơn Thỉ Song An rồi.

Tiện thể nói một chút, hiện tại thứ tự địa vị trong nhà là Thỉ Phỉ → Bạch Nhiễm → Bạch Diên → Bức tường không thể vượt qua → Thỉ Thiên Thu → Thỉ Song An → Gián trong nhà.

Thỉ Thiên Thu không dám nuôi mèo chó, gã sợ một ngày nào đó tỉnh dậy thứ tự của mình lại giảm xuống một bậc, cho nên mấy năm nay con gái bảo bối Bạch Diên quấn lấy mình làm nũng, đòi mua động vật nhỏ, mình vẫn đau lòng từ chối.

Có những chuyện, ngươi cảm thấy nó là trò cũ rích, nói ra cũng không có ý nghĩa gì, nhưng một khi thật sự xảy ra trên người mình, ngươi chỉ có nước muốn khóc mà không ra nước mắt thôi. Đừng hỏi sao biết, đau lòng!

Ngay lúc Thỉ Thiên Thu đang thương xuân bi thu thì Thỉ Song An lại lần nữa khiêm tốn phát biểu.

"Hay là... để gia gia hỏi xem?"

"Dừng dừng dừng, thằng ngốc nhà ngươi nói chuyện đáng tin cậy chút đi được không hả, nếu để gia gia con lên tiếng, vậy ít nhất phải Cục An ninh Quốc gia ra mặt, con không sợ dọa người ta à!?"

Chưa đến một giây đã bị Thỉ Thiên Thu phủ quyết.

Ba người lại lần nữa mặt đối mặt, không biết làm sao.

Được rồi, lại trở về điểm xuất phát.

Thấy không có tiến triển gì, Bạch Nhiễm liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi trước.

"Tôi đi mua chút trái cây đây, không biết mấy người ta thích ăn gì, lão Thu, ông nhớ dặn đầu bếp làm thêm chút món ăn, mỗi loại làm thành hai món."

Thỉ Thiên Thu vội vàng đáp ứng, đợi Bạch Nhiễm đi rồi, ông mới lấy ra dáng vẻ uy nghiêm của người cha liếc nhìn Thỉ Song An.

"Song An, tiểu tử ngươi vừa rồi muốn hố ta đúng không?"

Ai ngờ, Thỉ Song An không những không sợ, ngược lại còn ưỡn ngực lên.

"Thì sao chứ? Con nói cho cha biết, lát nữa anh hai về, có anh ấy che chở, con không tin cha dám làm gì con."

Thỉ Thiên Thu bị nghẹn họng, sắc mặt rõ ràng có chút không giữ được, ai ngờ, Thỉ Song An không những chưa nói xong, ngược lại còn lộ ra vẻ gian xảo cười xấu xa.

"Hắc hắc hắc, lát nữa chị dâu đến, mình phải làm quen cho tốt, nhỡ đâu sau này thành thật, về sau liền trông cậy vào chị dâu che chở rồi."

Trong suy nghĩ của Thỉ Song An, tuy rằng trên mặt nổi quyền lên tiếng của tẩu tử khẳng định không bằng đại ca, thậm chí không bằng Bạch Diên, nhưng vấn đề là đại ca khẳng định phải nghe lời vợ nha, như vậy quyền lên tiếng của bản thân liền không đáng kể rồi.

Hơn nữa, nhỡ đâu chị dâu thổi gió bên gối cho đại ca, nâng đãi ngộ của mình lên một chút, vậy mình chẳng phải có thể sớm ngày đổi đời sao! Ai chà, tuyệt vời!

Nhìn hai người không biết gì, Bạch Diên, người có địa vị thứ ba trong nhà, nhẹ nhàng nhảy xuống ghế sofa, uyển chuyển rời khỏi phòng khách.

"Con đi chơi game đây, mấy người bớt thêm kịch cho mình đi, nói cứ như chơi cờ cá ngựa ấy, các ngươi không thấy mệt thì con ngồi nghe cũng mệt rồi."

"..."

Hai người đàn ông còn lại trong phòng khách mặt mày khổ sở.

Bọn họ muốn nói, không phải bọn họ đang chơi cờ thú, mà là những người ở tầng lớp trên không thể hiểu được nỗi khổ của những người ở tầng lớp dưới như bọn họ.

Tình bạn của những người cùng tầng lớp dưới khiến hai người lựa chọn tạm thời đình chiến.

Thỉ Thiên Thu thở dài một hơi, "Ta đi gọi thêm một sư phụ nữa đến làm món ăn, bây giờ hơn 9h rồi, chắc một sư phụ làm không xuể, còn ngươi?"

"..."

Hai người đàn ông còn lại trong phòng khách mặt mày khổ sở.

Bọn họ muốn nói, không phải bọn họ đang chơi cờ cá ngựa, mà là những người ở tầng lớp trên không thể hiểu được nỗi khổ của những người ở tầng lớp dưới như bọn họ.

Tình bạn của những người cùng tầng lớp dưới khiến hai người lựa chọn tạm thời đình chiến.

Thỉ Thiên Thu thở dài một hơi, "Ta đi gọi thêm một sư phụ nữa đến làm món ăn, bây giờ hơn 9h rồi, chắc một sư phụ làm không xuể, còn ngươi?"

Nghe vậy, Thỉ Song An hơi suy tư một chút, hai tay khép lại, đặt lên miệng, giả vờ rít một hơi thuốc.

"Xì... con đi tìm thêm hai bằng hữu hỏi thăm xem sao."

"Được thôi, đi chứ?"

"Đi!"

Một lát sau, phòng khách lại trở về tĩnh lặng, cứ như thể sự ồn ào vừa rồi chưa từng xảy ra.

Trong xe của Thỉ Phỉ và An Lâm cũng tĩnh lặng không kém. Cô đã ngủ được hơn nửa canh giờ, lúc này An Lâm đã tỉnh lại.

Ngủ một giấc rất ngon, mùi hương quen thuộc trên người Thỉ Phỉ khiến cô cảm thấy an tâm. Lúc ngủ, cô còn vừa ngáy vừa chảy nước miếng, lượng nước miếng nhiều đến mức thấm ướt cả vai áo Thỉ Phỉ.

Ý thức được đây có thể là kiệt tác của mình, An Lâm có chút xấu hổ. Thỉ Phỉ lại lấy một chai nước, gượng gạo giải thích là do xóc nảy nên nước văng ra.

Lý do vụng về này khiến Trần Giang ngồi bên cạnh không khỏi cảm thán.

Đại thiếu gia à đại thiếu gia, xe này là hệ thống treo khí nén, ngài nói xóc nảy thì chỉ có thể lừa mấy tiểu cô nương không rành xe cộ thôi.

Nhưng rất tiếc, An Lâm tuy giờ là tiểu cô nương, nhưng cũng đã là nam nhân từng trải nên vẫn hiểu biết chút ít về xe. Xe đi một đường êm ru, đừng nói xóc nảy, ngay cả rung động nhỏ khi cán lên sỏi đá cũng rất ít. Nói giảm nói tránh thì là cảm giác mặt đường cực kém, cô sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra.

So sánh ra, trong ba người ở đây, Thỉ Phỉ mới là người thiếu kiến thức về xe hơi nhất.

"Vẫn là đám người nghèo biết sống nhất, cái gì cũng không mua nổi mà cái gì cũng biết." An Lâm thầm nghĩ mà không khỏi thở dài trong lòng.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

gia đình này thật thú vị :)))
Xem thêm
=)) cái gì cx ko mua nổi mà cái gì cx biết
mà duma thỉ phỉ đứng đầu chuỗi thức ăn riel à
Xem thêm
Tôi thật sự đã nghĩ tự tự trong nhà Thỉ Phỉ phải ngược lại -_- , ít nhất thằng ghẻ bị sút khỏi nhà phải đứng cuối chứ :v
Xem thêm
Thế thằng nào gãy trc, t mong là An Lâm gãy trc
Xem thêm
Vụ này vui à, vậy Thỉ Phỉ cao nhất, rồi đến mẹ cậu, đến em gái, rồi đến bức tường không thể vượt qua, rồi đến cha cậu, em trai. Hể
Xem thêm