Tập 01 - Tất Cả Là Lỗi Của Chất Diệp Lục!
Chương 03 - Gacha ra một bé loli tóc trắng thì tính là trúng giải mấy!?
3 Bình luận - Độ dài: 3,260 từ - Cập nhật:
Về việc xử trí đống bùn nhão trước mắt như thế nào, Thỉ Phỉ có chút do dự.
Nhìn từ dấu vết trên tay trái, bạn cùng phòng của cậu chắc chắn vẫn còn ở trong đống bùn nhão này.
Nếu cạy bùn ra, khó tránh khỏi sẽ đánh thức An Lâm, nhưng nếu mặc kệ, mùi tanh hôi buồn nôn bốc ra từ đống bùn sẽ khiến cậu hoài nghi nhân sinh mất.
Chỉ mới ngửi một lát, Thỉ Phỉ đã cảm thấy đầu óc mình có chút căng lên, sắp ngất đi. Sở dĩ chưa nôn ra, có lẽ là vì trong lúc sắp ngất cậu đã có chút thích ứng với mùi vị này rồi.
Không do dự quá lâu, Thỉ Phỉ liền hạ quyết định, cạy!
Mùi vị này thật sự quá ô nhiễm tinh thần, hơn nữa tạo hình của đống bùn nhão cũng có chút ghê tởm, cứ cảm thấy mình đang ở chung với một sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Tuy rằng đã đưa ra quyết định, nhưng tình huống phải đối mặt lại vô cùng tồi tệ. Đống bùn nhão này không chỉ dày mà còn rất dính, quả thực giống như bùn nghìn năm lắng đọng dưới đáy sông.
Cũng may trời xanh không phụ lòng người, sau khi không ngừng thăm dò, Thi Phỉ cuối cùng cũng nhìn thấy một mảng da trắng quen thuộc dưới lớp bùn dày đặc.
Thi Phỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sau khi cạy bùn ra không nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét gì.
Dù sao, có câu sau khi gặp quỷ thì phải lột một lớp da, tuy rằng không biết nữ quỷ có thật sự tồn tại hay không, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ nghĩ theo hướng đó.
Thi Phỉ nhận ra, khi làn da lộ ra, một hiện tượng kỳ diệu xuất hiện. Có lẽ lớp bùn dính sát da đã hơi khô lại do nhiệt độ cơ thể, nên rất dễ loại bỏ, chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái là có thể lấy xuống một mảng lớn.
Sau khi từng chút một gỡ lớp bùn trên cánh tay An Lâm xuống, Thi Phỉ đột nhiên có cảm giác như đang chơi cào trúng thưởng, tuy biết rằng phần thưởng cào được chỉ có thể là bạn cùng phòng của mình, nhưng cái thú vui của trò này chẳng phải nằm ở quá trình cào hay sao.
"Sự phối màu giữa trắng với đen càng làm nổi bật màu trắng, quả nhiên thầy dạy mỹ thuật không hề lừa mình."
Hứng thú của Thi Phỉ dần tăng lên, càng xé bùn càng hăng, cậu còn không quên lẩm bẩm một mình.
Càng lúc càng hăng say, Thi Phỉ rất nhanh đã xé xong lớp bùn ở tất cả những phần tay chân lộ ra ngoài. Dù nói giảm nói tránh thế nào, động tác của cậu cũng không thể coi là nhẹ nhàng được. Vậy mà An Lâm vẫn chưa bị làm cho tỉnh giấc, chứng tỏ cậu ấy thực sự ngủ rất say, hoặc nói đúng hơn là tối hôm qua đã đau đến kiệt sức mới ngất đi.
Nghĩ đến đây, Thi Phỉ liếc nhìn cánh tay trái bị bóp đến tím bầm, vết tích trên đó chắc phải hơn một tuần mới tan hết được.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Thi Phỉ tiếp tục cào cào... không, là giải cứu bạn cùng phòng.
Vì những phần không bị quần áo che phủ ngoài mặt và cổ đã không còn gì, nên Thỉ Phỉ dứt khoát làm tới bến, trực tiếp lật người An Lâm lại, tiện tay cởi hết quần áo của cậu.
Quần áo đã hoàn toàn thấm đẫm mùi và màu của bùn, coi như bỏ đi, Thỉ Phỉ tiện tay ném quần áo vào chậu.
Chỉ riêng bùn đất trên tứ chi đã chất thành một ngọn núi nhỏ trong chậu nước, Thỉ Phỉ xác nhận lại không gian của chậu, lớp bùn còn lại về cơ bản chỉ còn trên mặt và cơ thể, ước chừng là vừa đủ chỗ.
Trong lòng không quên cảm thán một phen, dù sao, ngay cả người giữ kỷ lục lâu nhất thế giới về thời gian không tắm cũng không thể cạo ra nhiều bùn như vậy.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thỉ Phỉ mơ hồ cảm thấy khi mình gỡ bùn cho An Lâm dường như có gì đó không đúng, đặc biệt là bộ xương, cảm giác gầy yếu hơn trước rất nhiều.
Phải nói rằng, An Lâm ngủ say thật sự, hơi thở phả ra từ lỗ mũi chứng minh An Lâm quả thực không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù có lật người, kéo tay chân thế nào, An Lâm vẫn nhắm mắt ngủ, không hề có chút phản ứng nào.
Thỉ Phỉ đương nhiên là muốn đưa An Lâm đến bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng tối hôm qua đã kiểm tra toàn diện rồi, dù bây giờ có đến ngay thì có lẽ cũng không có tiến triển gì, vẫn là cứ để cậu ta ngủ thêm một lát đi.
Đúng là ban đầu Thỉ Phỉ rất lo lắng cho bạn cùng phòng, nhưng khi hành vi xé bùn tiếp tục, cậu càng lúc càng hăng say, thậm chí đến cuối cùng đã bắt đầu thích thú, bây giờ lại càng chuyên tâm gỡ từng chút một lớp bùn dính trên da. Nhờ có lớp bùn bên ngoài rất dính, dù đường nét khuôn mặt khá nhiều, Thỉ Phỉ vẫn bóc ra rất hoàn chỉnh. Tiếp theo là cổ, vai, miệng, ...ngực..?
Thỉ Phỉ dụi dụi mắt, có chút không dám tin vào những gì bên dưới lớp bùn. Thứ được tách ra khỏi bùn không giống với quả nho khô sẫm màu của hắn, mà thứ cậu nhìn thấy dường như là một viên trân châu nhỏ màu hồng phấn.
Màu sắc khác nhau còn có thể hiểu được, dù sao bạn cùng phòng của mình vốn bị bạch tạng, sẽ không có thứ gọi là hắc tố, nên mắt cũng có màu đỏ, nhưng hình dạng cũng không đúng thì có chút không thể chấp nhận được rồi?
Thỉ Phỉ dụi dụi mắt, hy vọng vừa rồi chỉ là nhìn nhầm thôi.
Nhưng, khi mở mắt ra lần nữa, thứ cậu ta nhìn thấy vẫn là viên trân châu màu hồng phấn nổi bật sự tồn tại, dường như còn ẩn hiện ánh sáng tinh tế.
Với thái độ khoa học nghiêm túc, Thỉ Phỉ khẽ chạm vào "những viên nho" kia, cảm giác rất mềm mại. Sau đó, lại sờ soạng "hai quả nho khô" trên ngực của mình, thấy cứng hơn nhiều. Vậy nên có thể chứng minh, hẳn là do phù thũng, không có vấn đề gì lớn.
Ừm, thế này thì yên tâm rồi.
Yên tâm rồi, trong lòng Thỉ Phỉ lại trào dâng một cảm giác ghê tởm khó tả. Mình thế mà lại đi sờ "quả nho khô" của đàn ông, ối dồi ôi...
Quả nhiên, nhân loại sớm muộn gì cũng diệt vong vì sự tò mò của chính mình.
Tuy Thỉ Phỉ không thể giải thích vì sao những bộ phận khác không sao, chỉ mỗi chỗ này là sưng lên, nhưng cậu cũng không thể biết hết mọi dị thường và bệnh tật trên thế giới này. Có lẽ, đúng là có loại bệnh như vậy thật.
Phải ghi lại mới được, lát nữa đi khám bác sĩ phải nói ra điều này, nếu không vì nguyên nhân của mình mà gây ra chẩn đoán sai, lương tâm ắt sẽ cắn rứt mất.
Âm thầm ghi nhớ xong, Thỉ Phỉ tiếp tục tiến xuống phía dưới. Cuối cùng, sau khi gian nan xử lý khu vực bụng, Thỉ Phỉ tiến đến vùng bụng dưới. Đối với khu vực này, cậu định dùng chiến thuật bỏ qua, đến vị trí tương đối thì xé một lần luôn. Tuy rằng những mảng bùn rất dễ bị thiếu mất một phần nào đó, nhưng như vậy thì mắt của mình mới không bị đầu độc.
Vừa nghĩ tới thì làm ngay, khoảnh khắc này, Thỉ Phỉ cảm thấy mình như chiến thần nhập thể, tốc độ xé bùn càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, kèm theo một tiếng "tách" rất nhỏ, Thỉ Phỉ xé toàn bộ mảng bùn xuống, cầm trên tay thấy nặng trịch.
Cẩn thận đặt mảng bùn trong tay vào chậu, Thỉ Phỉ định đắp chăn lại cho An Lâm. Có lẽ vẫn còn một chút xíu chưa gỡ xuống, nhưng cậu không định tiếp tục xử lý nữa, vẫn là đợi tên kia tỉnh lại rồi tự giải quyết đi.
Nghĩ thì là nghĩ vậy, nhưng ánh mắt Thỉ Phỉ vẫn không tránh khỏi dời về một bộ phận nào đó của An Lâm.
Tò mò, hủy diệt, hiểu không?
Thật ra, ở những nơi như nhà vệ sinh công cộng, Thỉ Phỉ và An Lâm cũng coi như thỉnh thoảng nhìn thấy nhau, nhưng tình huống này quả thật quá ít, nên Thỉ Phỉ và Tiểu An Lâm thật ra vẫn chỉ là những người xa lạ gặp nhau vài lần mà thôi.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt đảo qua khu vực Tiểu An Lâm đang "ngự tọa", Thỉ Phỉ im lặng.
Thôi không nhìn nữa, nhưng cậu lại liếc đi liếc lại mấy lần, xác định không phải mình hoa mắt, Thỉ Phỉ xoa xoa mi tâm, có chút đau đầu.
"Chẳng lẽ... vừa rồi mình dùng sức hơi quá rồi? Thôi xong rồi, chuyện này phải ăn nói với Mộc Mộc thế nào đây..."
Dù sao An Mộc Mộc chỉ có một người anh trai là cậu ta, lỡ đâu do mình vô tình biến cậu ta thành "tỷ tỷ", chắc chắn sẽ bị con bé băm thành trăm mảnh mất.
Thỉ Phỉ có chút hoảng loạn, vội vàng kiểm tra an nguy của Tiểu An Lâm, nhưng đáng tiếc thay, cái "người xa lạ" đã gặp mặt vài lần khi đi vệ sinh cùng nhau, đã hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa. Hơn nữa, vì An Lâm trước kia không có sắc tố đen, nên màu da vẫn rất đẹp.
"Đây... thật, thật mẹ nó thành cào trúng thưởng rồi? Giờ dán lại rồi cào thêm lần nữa không biết có được không..."
Liếc nhìn đống bùn lầy trong chậu, lại nhìn "nơi từng ở" của Tiểu An Lâm, Thỉ Phỉ không khỏi thở dài một tiếng, cậu hiểu, chắc là không được rồi.
Không thể tránh khỏi việc xác nhận lại mấy lần, Thỉ Phỉ có chút luống cuống tay chân vội vàng đắp chăn lên cho An Lâm, sợ cậu ta cảm lạnh.
Tuy Thỉ Phỉ tự nhận mình không phải là lão sắc lang, nhưng cậu cũng không phải là Liễu Hạ Huệ[note73551], nên Thỉ Phỉ xấu hổ che mắt lại, nhưng mọi nỗ lực đều là vô ích, càng không muốn nghĩ đến, thì những hạt nho màu hồng phấn kia càng thêm sống động trong đầu, quá kích thích rồi, chưa nói đến những thứ khác, tim cậu thật sự không chịu nổi.
Không nhìn nữa, không nhìn nữa, cái này hại thân thể lắm.
---
Đánh thức An Lâm từ trong giấc ngủ là một cơn gió nhẹ lùa vào cửa sổ.
Tuy đã đến tháng 5, nhưng gió buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh.
Gió thổi vào vai An Lâm, còn có vài cơn gió nghịch ngợm chui vào trong chăn, khiến cậu rùng mình một cái, tỉnh lại từ trong cơn mơ màng.
Ngay khi ý thức thanh tỉnh, An Lâm nhíu chặt mày, một mùi hôi thối vô lý xộc thẳng vào mũi, khiến cậu lập tức tỉnh táo lại, không còn chút buồn ngủ nào.
Ký ức của cậu chỉ dừng lại ở việc tối hôm qua đau đến lăn lộn trên giường, hình như đã nắm được cái gì đó. Vốn tưởng rằng mình hôm qua đau đến như vậy, hôm nay tỉnh dậy sẽ trong trạng thái mơ mơ màng màng, ít nhất cũng phải có chút tinh thần uể oải, nhưng thật ra bây giờ cậu cảm thấy tốt hơn bao giờ hết, đầu óc cũng trở nên vô cùng linh hoạt, nhìn mọi thứ cũng rõ ràng hơn.
Thính giác thì sao...
Ừm, có thể nghe thấy Thỉ Phỉ lẩm bẩm trong miệng những lời lảm nhảm như "Đây là mơ, Tiểu An Lâm vẫn còn", "Nữ quỷ có khi nào cũng giết luôn Tiểu Thỉ Phỉ của ta không?", chắc là bị mất trí rồi.
Vì quá mức thần thanh khí sảng, An Lâm cũng không còn ý định muốn ngủ nướng nữa, bèn chuẩn bị rời giường thay quần áo.
Rất nhanh, chỉ là đứng dậy vươn vai một cái, cậu đã phát hiện ra sự khác thường, nàng cảm thấy không khí hôm nay đặc biệt lạnh, sau đó liền ý thức được vấn đề nằm ở chỗ, da của mình đang tiếp xúc trực tiếp với cơn gió nhẹ thổi vào phòng.
"Má nó, quần áo của lão tử đâu?"
Liếc ngang liếc dọc, nàng lại phát hiện ra một chậu bùn thối chất cao như núi.
"Phỉ Ca, huynh mẹ nó đi đào bùn lầy ở ngoài sân về làm gì, bị bệnh à?"
Hơn nữa nhìn cái lượng này, An Lâm đoán chừng Thỉ Phỉ đã dọn dẹp sàn nhà đối diện đến mức có thể soi gương được rồi.
Thấy Thỉ Phỉ không trả lời mình, An Lâm muốn xuống giường thử đánh thức cái người đang bịt tai giả vờ ngủ kia.
Cậu thuần thục vén chăn lên, xoay người đặt chân lên thang, sau đó một, hai, ba, tặc! Chính là một cú đáp đất hoàn hảo.
Vốn dĩ phải là như vậy, nhưng ngay ở bước cuối cùng này, tai nạn đã xảy ra.
Hành động sau khi xuống thang, không phải là chân đạp lên sàn nhà vững chắc, mà là hụt chân.
"Ê?"
Bẹp!
Đầu tiên là một tiếng kêu kinh ngạc đáng yêu, sau đó là một tiếng vật mềm đập xuống sàn nhà vang vọng khắp ký túc xá, khiến Thỉ Phỉ đang giả vờ ngủ cũng không khỏi tò mò.
Cuối cùng, Thỉ Phỉ vẫn không nhịn được tò mò mà liếc mắt nhìn.
Quả nhiên, An Lâm sau khi bước xuống thang đã bị hụt chân, cả người trần truồng ngã sấp xuống đất, cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
Nhưng khung cảnh không chỉ có sự tráng liệt, mà còn có cả màu trắng, đôi chân trắng nõn, tấm lưng trắng ngần, vòng mông trắng mịn... cùng đường cong tuyệt mỹ.
Khi Thỉ Phỉ nhìn lại, An Lâm đã đứng dậy, kinh ngạc nhìn đôi tay của mình.
"Má ơi? Ngã từ trên giường xuống mà không đau chút nào? Chẳng lẽ ta đang mơ?"
"Đúng, đệ đang mơ, ta cũng đang mơ, chúng ta mau ngủ đi, ngủ một giấc dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi."
Nghe An Lâm lẩm bẩm một mình, Thỉ Phỉ vội vàng phụ họa. Đây là những lời cậu ta muốn nghe nhất lúc này, chỉ mong tất cả chỉ là một giấc mơ.
Đối với những lời nói lung tung của Thỉ Phỉ, An Lâm hậm hực tặc lưỡi một cái.
"Đã tỉnh rồi thì đừng có giả chết. Huynh đem một chậu bùn nhão đến ký túc xá của chúng ta là có ý gì, muốn thích ứng trước với mùi vị của ngày hè oi bức à? Huynh làm vậy có xứng với đệ mỗi ngày ra sức dọn dẹp phòng ốc không?"
Sàn nhà lạnh lẽo khiến An Lâm nhớ lại vì sao mình lại bị ngã. Hận cũ thù mới lẫn lộn trong lời nói, khiến giọng điệu của cậu rõ ràng mang theo sự châm chọc. Nhưng đi kèm với giọng nói non nớt, trong trẻo hiện tại của mình, lại không khiến ai cảm thấy bị xúc phạm, thậm chí còn muốn nói thêm một câu "mắng thêm đi".
Tiếc là Thỉ Phỉ không phải là biến thái, cậu ta cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, khó khăn mở miệng, cố gắng giải thích.
"Hỏi đệ một câu này, nếu chơi cào trúng thưởng mà cào ra một bé Loli tóc trắng, thì tính là giải mấy?"
"Cào ra một mô hình à?"
"Không, là người thật."
An Lâm nhíu mày, cậu phát hiện Thỉ Phỉ có vẻ mặt rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Nói thật, đệ không nghĩ huynh là một tên biến thái sẽ dụ dỗ trẻ con, nhưng nếu thật sự làm chuyện đó, đệ nhất định sẽ tống huynh vào đồn cảnh sát. Cả hai chúng ta đều có muội muội, ai cũng không muốn muội muội của mình gặp bất trắc, đúng không?"
Vừa nói, An Lâm vừa xỏ dép lê đi đến tủ đồ của mình lấy quần áo. Cảm giác chân trong dép lê có chút lỏng lẻo khiến cậu không khỏi nhíu mày, đi lại như vậy rất khó chịu, có lẽ là điềm báo dép sắp hỏng rồi.
Thật là họa vô đơn chí, còn phải đi mua dép lê nữa, An Lâm thầm oán thán trong lòng.
Đi được vài bước, An Lâm chợt cảm thấy, từ khi tỉnh lại, có quá nhiều chỗ không ổn, nhưng cụ thể là chỗ nào thì lại không nói ra được, có lẽ là do hôm qua gào thét khiến cổ họng có chút vấn đề, hôm nay nghe giọng mình cũng thấy có chút kỳ quặc.
"Đừng có xàm xí, hôm qua huynh cởi quần áo của đệ làm gì? Đệ thấy trong chậu bùn hình như có quần áo của đệ, chẳng lẽ tối hôm qua đệ đau đến mức lăn vào phòng đối diện rồi hả?"
An Lâm mặc áo hoodie vào, tiện tay lấy mái tóc bị che bên trong áo ra, động tác vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến Thỉ Phỉ hoài nghi có phải mình xuyên không rồi không?
Xuyên không đến một thế giới mà An Lâm vốn dĩ là con gái.
Không đúng không đúng, nếu thật sự là như vậy, thì trường học sẽ không đồng ý cho mình và An Lâm ở chung một phòng, việc mình vẫn còn ở ký túc xá 525 chính là bằng chứng thép phủ nhận điều đó.
Vậy... là An Lâm xuyên không? Cô ta là An Lâm của thế giới song song, xuyên đến thế giới của An Lâm vốn là con trai?
"Ờ... ừm... gần giống như vậy."
Vì quá để ý đến động tác lưu loát đương nhiên của An Lâm, đại não của Thỉ Phỉ tiến vào chế độ suy nghĩ lung tung, không hề nghe kỹ An Lâm nói gì, chỉ có thể hàm hồ đáp lại.
"Tch, thảo nào cảm thấy trên người có mùi kỳ lạ, sớm biết thế nên tắm rửa rồi mới mặc quần áo."
An Lâm ảo não thở dài, cởi chiếc quần đang mặc dở ra, sau đó sảng khoái vén áo lên.
Thỉ Phỉ vội vàng che mắt, lên tiếng ngăn cản.
"Không phải! Đệ làm gì vậy!?"


3 Bình luận