Tập 01 - Tất Cả Là Lỗi Của Chất Diệp Lục!
Chương 12 - Có thể khóc là tốt rồi
4 Bình luận - Độ dài: 2,849 từ - Cập nhật:
Sau một hồi gian nan kéo dài, Thỉ Phỉ cuối cùng cũng bôi thuốc xong cho An Lâm.
Phải nói rằng, đắt xắt ra miếng cũng có lý của nó.
Sau khi nước đào thoa trên lưng khô đi, An Lâm rõ rệt cảm giác được sự ngứa ngáy đã giảm đi rất nhiều, thậm chí còn hoài nghi cầm lấy bao bì ra đọc kỹ.
"Thứ này công hiệu vậy sao, chẳng lẽ bên trong có hormone?"
"Được rồi, đừng có mà nghi thần nghi quỷ nữa, cứ như cả thiên hạ này ai cũng muốn hại muội vậy."
Thỉ Phỉ ngoài miệng thì cằn nhằn An Lâm, nhưng tay lại rất tự nhiên giúp cô kéo áo xuống.
"Tch, bày đặt làm quý ông làm gì, không phải có cơ hội là sàm sỡ muội sao, nhanh vậy đã nhìn chán rồi à?"
Đáng tiếc, cử chỉ lịch thiệp tao nhã của quý ông chỉ đổi lại được sự chế giễu, thậm chí khiến Thỉ Phỉ Ca không biết phải đáp lại thế nào.
Nếu nói chưa nhìn chán, danh hiệu lão yêu râu bạc của mình liền thành sự thật, nói nhìn chán rồi, thì lại là trái lương tâm.
Đối với điều này, Thỉ Phỉ cũng coi như là kinh nghiệm phong phú, đối mặt với tình huống này, biện pháp tốt nhất chính là thần không biết quỷ không hay chuyển chủ đề.
"Buổi chiều còn đi tìm việc không? Huynh lại thấy..."
"Được được được, đi làm ở quán ăn nhanh chứ gì, muội nghe đến mức tai sắp mọc kén rồi."
Diệp An Lâm ngược lại rất phối hợp chuyển chủ đề, chỉ là, bất tri bất giác một tia u ám lại lặng lẽ bò lên khuôn mặt cô.
"Phỉ Ca, huynh biết không, cha mẹ của muội vốn không học cao, muội muội thì còn đang học trung học, tiền lương chỗ hai người họ làm công đều không cao, nếu có thể, muội hy vọng tiền lương của mình có thể nhiều hơn một chút, như vậy có thể để cho bọn họ có thêm một chút thời gian của riêng mình, là thư giãn một chút cũng được, là học thêm một lát cũng được, muội đều có thể làm, cũng chỉ có những thứ này."
Những điều này Thỉ Phỉ đương nhiên là biết, An Lâm đã nói ngay từ lần đầu tiên hai người gặp mặt rồi.
"Ừm, huynh hiểu, nhưng nếu muội vì kiếm tiền mà làm hỏng thân thể, cha mẹ cùng Mộc Mộc đều sẽ đau lòng, cuộc sống có lẽ sẽ khổ một chút, nhưng cũng phải tính toán lâu dài."
"Ừm, tính toán lâu dài." Ngoài ý muốn, An Lâm rất nhanh liền chấp nhận lời khuyên của Thỉ Phỉ.
Ngay khi Thỉ Phỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu đột nhiên nhận thấy được điều không đúng, bầu không khí rõ ràng không đúng, vừa rồi không khí còn hơi hồng phấn đột nhiên âm u đến dọa người, không khí nặng nề giống như có thể từ không trung nhỏ ra nước vậy.
"Tính toán lâu dài..."
Quả nhiên, tiếng lẩm bẩm từ trong miệng An Lâm truyền ra cũng trở nên trầm thấp hơn rất nhiều, giống như có thứ gì đó bị đè nén đã lâu sắp bùng nổ, ngay trong khoảnh khắc tiếp theo—
"TÍNH TOÁN LÂU DÀI CON MẸ NHÀ NGƯƠI!"
Không ngoài dự đoán mà bùng nổ.
"Ngươi có biết nhà ta nợ bao nhiêu tiền không, mà một tháng cả nhà ta có thể dành dụm được bao nhiêu tiền trả nợ hả! Nợ hơn 1 triệu tệ đó! Ngươi biết không! Mà cả nhà ta tằn tiện lắm một năm nhiều nhất cũng chỉ dành dụm được hơn 5 vạn thôi! Ngươi hiểu đây là có ý gì không!"
Cảm xúc của An Lâm hoàn toàn bùng nổ, đi kèm với cảm xúc bùng nổ ra, còn có nước mắt không thể nào ức chế được nữa.
"Hai mươi năm, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta cần dùng hai mươi năm cuộc đời để trả nợ, mà đời người có mấy cái hai mươi năm! Nhưng hai mươi năm này còn chưa tính lãi đó ngươi biết không! Tính cả lãi, ta cần lãng phí ba mươi năm cuộc đời! Ba mươi năm sau, ta còn có thể còn lại cái gì!"
Đôi mắt đỏ ngầu lay động bị nước mắt thấm ướt, trở nên có chút hư ảo.
Mặc dù Thỉ Phỉ muốn khuyên giải, nói bây giờ chỉ là tạm thời thôi, tốt nghiệp rồi sẽ tốt hơn, nhưng lời đến bên miệng lại dừng lại.
Bởi vì, thứ châm ngòi không phải chính là những lời khuyên không đau không ngứa của mình sao?
"Mỗi ngày sau khi tỉnh dậy, mở điện thoại ra, ta chỉ có thể nhìn thấy một dãy số mà ta trước giờ không biết rốt cuộc có giảm đi hay không, ngươi biết ta tuyệt vọng đến mức nào không? Nếu là ta trước đây, có lẽ đã tê liệt rồi, nhưng ông trời lại thích đùa với người mà, ngươi biết không! Bây giờ thân thể này nó không nghe ta sai khiến nữa!"
An Lâm ôm lấy thân thể mình, co ro trên ghế, không ngừng run rẩy.
"Ta càng cố không nghĩ, dãy số kia càng không ngừng ám ảnh trong đầu, bịt kín cả tim lẫn mắt ta. Giờ ta chẳng còn thấy gì khác, mỗi lần mở mắt ra đều không kìm được mà muốn khóc, ngươi biết không! Ta không biết mình còn cách nào để bình tĩnh lại, bởi ta căn bản không thể nào bình tĩnh được!"
Không biết từ lúc nào, An Lâm đã thu mình lại thành một cục, hai tay ôm đầu, điên cuồng kéo giật tóc.
"Cái công việc ở quán bar khó khăn lắm mới tìm được cũng mất rồi, cái con ả Thẩm Ngọc kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Ả ta nói là vì tốt cho ta, sợ ta sa đọa, nhưng ta chỉ có thể nhìn những gương mặt bẩn thỉu xấu xí kia mỗi đêm mới có thể an tâm ngủ được thôi! Không có bọn họ, ta sẽ cảm thấy mình là kẻ sống ở tận đáy xã hội! Chỉ khi nhìn bọn họ, ta mới thấy mình sống có chút giá trị! Ta còn mạnh hơn bọn họ, ít nhất ta vẫn còn giống một con người, ta có thể đứng ở trên cao nhìn bộ dạng xấu xí của bọn họ!"
Cảm xúc của An Lâm dần mất kiểm soát, thậm chí lời nói ra cũng bắt đầu trở nên vô nghĩa.
"Đáng hận nhất chính là ngươi! An Lâm! Ngươi giả thanh cao cái gì? Lúc trước con gái của tên nhà giàu kia bỏ ra 2 triệu mua ngươi, vì sao ngươi lại đổi ý? Có ai cản ngươi đâu? Không có! Là chính ngươi hèn nhát!"
Nói đến đây, giọng nói giận dữ bỗng im bặt, đột ngột chuyển thành một giọng trầm thấp đến khàn đặc, mục ruỗng.
"Không, xin lỗi, ta nói sai rồi, ngươi không phải hèn nhát, mà là cái tật xấu ích kỷ lại tái phát thôi, dựa vào cái gì mà chỉ mình ta hy sinh để đổi lấy hạnh phúc cho cả gia đình, đúng không? Nhưng tên khốn kiếp nhà ngươi đừng quên, nếu không phải vì cứu cái mạng chó của ngươi, nhà ta làm sao lại nợ một khoản nhân tình lớn đến thế! Lại làm sao cần phải đi giúp người ta trả cái khoản nợ này!"
Dường như ngay cả ý thức cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, An Lâm đột nhiên chỉ vào một "An Lâm" không hề tồn tại trong ký túc xá này mà mắng chửi.
"Nếu không phải vì nợ ân tình, cha mẹ ngươi sao phải ra vẻ giàu có để giúp người ta trả nợ! Cả đời họ đã thấy qua 1 triệu tệ trông như thế nào chưa? Vậy mà vì ngươi, họ phải gánh khoản nợ này, ngươi cảm thấy thiệt thòi ư? Bọn họ há chẳng mong không có đứa con như ngươi sao! Ngươi đúng là một gánh nặng! Ngươi còn mặt mũi đi học đại học? Ngươi định sau khi tốt nghiệp sẽ kiếm tiền trả nợ sớm sao? Không! Ngươi chỉ đang ảo tưởng sau khi tốt nghiệp có thể thoát khỏi cơn ác mộng này thôi!"
Tất cả những lời này, nói là trách mắng, nghe càng giống như đang sám hối với chính bản thân.
"Trên đời này không ai mong ngươi sống cả, kể cả tên bạn cùng phòng kia của ngươi! Sự tồn tại của ngươi đối với thế giới này không có bất kỳ giá trị nào, cũng không ai vì sự biến mất của ngươi mà cảm thấy bi thương, thậm chí những người có liên quan đến ngươi còn cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì ngươi chính là gánh nặng của tất cả mọi người!"
Đối diện với những lời trách cứ vô nghĩa của An Lâm, Thỉ Phỉ muốn mở miệng giải thích nhưng không thể thu hút sự chú ý của đối phương, An Lâm vẫn lải nhải không ngừng.
Thỉ Phỉ chỉ có thể làm một người nghe. Rất lâu sau, hắn mới hiểu rõ nguyên nhân.
Nói đơn giản, chính là An Lâm của quá khứ quá giỏi chịu đựng, đem tất cả bất mãn với mọi người, tất cả nghi ngờ đối với mọi người đều giấu kín trong lòng, nhưng An Lâm phiên bản 2.0 hiện tại lại không làm được.
Đối với An Lâm, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay đã hóa thành một nỗi đau thấu tận tâm can. Vậy nên, việc cậu đứng ngoài cuộc khuyên giải chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, triệt để làm bùng nổ cảm xúc của nàng. Và An Lâm cũng cảm thấy Thỉ Phỉ chẳng hề đồng cảm, chỉ giỏi ba hoa chích chòe mà thôi.
Có điều nói như vậy cũng không sai, cậu quả thật không thể thay thế An Lâm cảm nhận nỗi đau của cô, việc có thể làm cũng chỉ là cố gắng giúp cô tăng thêm chút thu nhập, ví dụ như cosplay hoặc giới thiệu một vài công việc tạm thời, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là, tâm tình muốn giúp đỡ An Lâm của gã là thật lòng, bất kể là quá khứ hay hiện tại.
"Ngươi có mặt mũi nói ta? Vậy còn ngươi thì sao?"
Giọng nói của An Lâm một lần nữa thay đổi, Thỉ Phỉ phát hiện, không chỉ giọng nói thay đổi, mà vai trò của đối phương dường như cũng có sự chuyển biến.
"Ngươi nói ngươi sao, luôn miệng nói ta ích kỷ, kết quả thì sao? Bây giờ thân thể của ngươi chẳng phải càng đáng giá hơn sao? Trước kia ta được ra giá 2 triệu là gặp phải kẻ ngốc, còn ngươi, chỉ cần đến trước mặt những kẻ có tiền kia lắc mông, chắc chắn bán được giá cao hơn ta! Đi mà bán đi? Ngươi không phải đại công vô tư sao! Nói ta thì mồm to lắm, đến lượt mình thì câm rồi hả?!"
Sự hoán đổi vai trò đột ngột khiến Thỉ Phỉ hoàn toàn ngơ ngác, hắn vừa nãy vất vả lắm mới nghĩ ra lời khuyên giải cho An Lâm ver nữ, kết quả người phát ngôn bây giờ lại là An Lâm ver nam.
"Tặc tặc tặc! Với bộ dạng hiện tại của ngươi, đừng nói là trả hết nợ, nửa đời sau đều có thể nằm trên giường mà sống rồi ấy chứ, chỉ cần nằm trên giường mà nũng nịu, tiền bạc cả đời sẽ tự động tìm đến ngươi, làm phụ nữ thật dễ dàng a, ta sắp ghen tị chết mất!"
Rõ ràng là An Lâm đang tự nói một mình, nhưng Thỉ Phỉ lại đột nhiên dường như nhìn thấy hai người, một nam một nữ, xuất hiện trước mặt mình, An Lâm ver nam đang lạnh lùng châm chọc, An Lâm ver nữ lại co rúm ở một góc, bị sỉ nhục đến câm nín, một đôi con ngươi đỏ tươi lại tản ra sự không cam lòng nồng đậm.
"Bây giờ là ngươi chiếm lấy vị trí của ta, còn làm hỏng công việc của ta, vậy mà còn có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích ta, thật sự là nghiện làm trà xanh rồi phải không? Nói đến trà xanh, trước kia ngươi chính là đang lấy Phỉ Ca ra làm chuột bạch đấy hả? Đối với một ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối đãi với huynh ấy, lương tâm của ngươi đâu!"
Bốn chữ "ân nhân cứu mạng" khiến Thỉ Phỉ trong lòng run lên, gã tuy rằng thật sự đã giúp An Lâm vài lần, nhưng nói đến ân nhân cứu mạng, vậy thì thật sự không dám nhận.
"Ngươi muốn đi bán thân hay câu dẫn đàn ông là việc của ngươi! Đừng có lôi Phỉ Ca vào đây, nếu không phải lúc đó huynh ấy báo cảnh sát, rồi lại lôi ngươi từ thùng rác ra đưa đến bệnh viện, còn lấy tiền thuê trọ của mình ra trả tiền viện phí cho ngươi, thiếu một thứ nào đó thôi, ngươi còn sống nhăn răng được thế này à, sớm đã bị người ta đâm chết rồi!"
Đến đây, Thỉ Phỉ quả thật nhớ lại, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng Thỉ Phỉ không ngờ rằng, chuyện nhỏ mà hắn vốn cho là không đáng kể, lại thật sự liên quan đến tính mạng người khác.
Thỉ Phỉ thầm cảm thán, An Lâm vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình.
"Đúng! Phỉ Ca cứu ta, vậy ngươi là ai? Mất hai hòn 'bi' liền quên mình là ai rồi hả? Ngươi..."
"Bốp!"
Một tiếng bạt tai vang dội, vang vọng cả khu ký túc xá, thậm chí còn mang theo tiếng vọng lại.
An Lâm đang lẩm bẩm một mình sững sờ, phát hiện mình bị Thỉ Phỉ tát cho một cái, nhất thời chưa hoàn hồn, lặng lẽ ngây người tại chỗ.
"Được rồi An Lâm, muội nói chuyện càng ngày càng khó nghe đó, đừng làm khó mình nữa, chuyện tiền bạc, ta có thể giúp muội sẽ cố gắng giúp, cứ theo ta đi làm ở quán ăn nhanh đi, ta nói với quản lý cửa hàng xem có thể giúp ngươi tăng thêm chút lương, đừng tạo áp lực lớn cho mình như vậy nữa."
Tuy rằng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng ít nhất tình hình sẽ không trở nên tồi tệ hơn, Thỉ Phỉ vốn nghĩ như vậy, nhưng đáp lại cậu lại là một tiếng lạnh lùng.
"Thỉ Phỉ, ngươi dám đánh ta, hôm nay ta nhất định giết ngươi!"
Không ai ngờ rằng, cảm xúc bộc phát của An Lâm lại đột ngột dừng lại như vậy, mọi thứ đến nhanh và đi cũng nhanh.
Có lẽ sự bùng nổ cảm xúc là như vậy, thoạt nhìn có vẻ vô lý, nhưng thực chất đều là những tổn thương tích tụ lâu ngày bùng cháy vào một thời điểm nào đó, sau đó lại trở về trạng thái bình tĩnh sau khi được giải tỏa về thể xác hoặc tinh thần.
Tuy rằng không giải quyết được vấn đề gì về bản chất, nhưng có lẽ sự giải tỏa bản thân nó đã là một sự tự cứu rỗi.
Thỉ Phỉ nằm dài trên sàn, lặng lẽ suy tư.
Cậu không hiểu, một bạt tai xoay tròn hết cỡ của mình, rốt cuộc là đã vung ra thế nào, mà trên mặt An Lâm đến một dấu tay cũng không có, còn mặt của gã lúc này đã sưng vù chẳng khác nào đầu heo.
Đương nhiên, thứ bị tàn phá không chỉ có mỗi khuôn mặt, hiện tại hắn cảm thấy toàn thân như muốn rã rời.
Sau khi dùng Thỉ Phỉ làm bao cát đánh chán chê, An Lâm ngồi trên giường lặng lẽ rơi lệ, mãi đến trước khi ngủ thì thào một tiếng "cảm ơn" rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tuy rằng không biết An Lâm cảm tạ mình vì điều gì, nhưng ít nhất trong chốc lát không cần lo lắng An Lâm lại chui vào ngõ cụt nữa.
Có thể khóc là tốt rồi, có thể xả ra là tốt rồi. Sau những giây phút náo động, con người mới có thể gom góp lại nghị lực để tiếp tục sống.
Chỉ đáng sợ khi có những người, dù lòng đã tan vỡ, vẫn chọn cách im lặng chịu đựng.


4 Bình luận