Chúng Ta Chỉ Là Bạn C...
Cốt Sấu Như Sài Khuyển
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Tất Cả Là Lỗi Của Chất Diệp Lục!

Chương 07 - Người chịu thiệt chỉ có mình nhóc thôi

1 Bình luận - Độ dài: 3,221 từ - Cập nhật:

Hai người trở về ký túc xá, Thỉ Phỉ xung phong đi giặt ga trải giường cho An Lâm.

Nói là đi giặt, kỳ thực chỉ cần ném đồ vào máy giặt ở phòng giặt tầng một, rồi lẳng lặng chờ máy giặt phát ra tiếng "tít tít" báo hiệu đã giặt xong.

Thỉ Phỉ siêng năng như vậy không phải không có nguyên nhân.

Dù hai người vẫn đối xử với nhau như thường, nhưng mỗi khi không nói chuyện, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong phòng ký túc xá vẫn khiến Thỉ Phỉ miên man suy nghĩ.

Ở phòng giặt thì tốt hơn nhiều, chỉ có mùi mốc nhàn nhạt và mùi bột giặt. Đương nhiên, thỉnh thoảng có máy giặt nào đó được đại gia dùng qua còn vương lại mùi nước xả vải, ngửi mùi đó, Thỉ Phỉ đều cảm thấy không chỉ quần áo, mà ngay cả bản thân mình cũng trở nên mềm mại hơn.

Đương nhiên, những phiền não này của Thỉ Phỉ, An Lâm không hề hay biết. Sau khi đem chăn ra phơi ngoài cửa sổ, cô liền không khách khí nằm ườn lên giường của Thỉ Phỉ chuẩn bị ngủ.

Tuy trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng vẫn phải phòng ngừa vạn nhất. Nếu có thể, cô thật sự không muốn mất đi công việc tháng ba ngàn tệ này.

Công việc này, bởi vì là làm ở quán bar nên không cần tiếp xúc với ánh nắng, bởi vì người đến người đi thỉnh thoảng có người nhuộm tóc đủ màu nên sẽ không ai để ý đến màu tóc của cô, bởi vì có rất nhiều người đau khổ tìm đến để giải sầu nên An Lâm sẽ không cảm thấy mình bất hạnh.

Công việc này đối với cô mà nói chính là một cái kén vô cùng phù hợp, có thể thỏa sức hòa mình vào đó, mà không cần lo lắng bị tổn thương.

Tuy An Lâm cũng biết đây chỉ là sự an ổn bề ngoài, nhưng cô dù sao cũng chỉ là một thanh niên vừa mới trưởng thành... nếu chỉ xét về mặt tâm lý.

Cô không có đủ nghị lực để phá vỡ sự yên bình bề ngoài, để khao khát điều gì đó.

Không biết từ lúc nào, những suy nghĩ hỗn loạn lại hiện lên trong đầu An Lâm, không tài nào xua đi được, chỉ có thể lăn qua lộn lại trên giường.

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngụy trang thân phận để đi làm e là không thể, dù sao đừng nói đến chiều cao, giọng nói đã khác biệt quá nhiều rồi.

Vừa nãy An Lâm còn cố ý thu âm giọng của mình, sau đó so sánh với đoạn ghi âm trò chuyện trước đây với Thỉ Phỉ.

Thay vì tìm điểm khác biệt, chi bằng tìm điểm giống nhau còn nhanh hơn, bởi vì chẳng có chút tương đồng nào cả.

"Haizz..."

An Lâm nằm trên giường khẽ trở mình, càng muốn đè nén suy nghĩ, đầu óc lại càng tỉnh táo.

"A ~" Phát ra một tiếng rên khẽ đầy bực bội, An Lâm lại lăn một vòng trên giường, lăn qua lộn lại khiến mái tóc nàng trở nên rối tung.

Cô mở mắt, lấy điện thoại ra xem giờ.

Ba giờ chiều.

Đằng nào cũng phải đối mặt, chi bằng bây giờ đi tìm bà chủ nói chuyện luôn đi."

Tự nhủ một hồi, An Lâm âm thầm cổ vũ bản thân, ngồi dậy khỏi giường.

Nhưng quyết tâm ngắn chẳng tày gang, khí thế của cô vừa thấy ánh mặt trời chói chang bên ngoài đã xìu xuống.

"Hay là đợi mặt trời xuống núi rồi đi, nằm thêm chút nữa vậy."

Cứ như vậy, khí thế của An Lâm chỉ duy trì được chưa đến 3 giây, còn ngắn hơn cả thời gian biến hình của Ultraman.

Mất đi ý chí kiên định, thân thể "bịch" một tiếng ngã xuống giường, vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào gối, ngửi mùi hương quen thuộc, tâm trạng An Lâm dần bình tĩnh lại, rồi từ từ chìm vào giấc mộng.

Khi Thỉ Phỉ trở lại ký túc xá thì chân trời đã bắt đầu ửng màu cam, gã vốn định hỏi An Lâm tối nay muốn ăn gì, ai ngờ lại thấy cô đang ngủ say sưa trên giường mình, thỉnh thoảng còn dụi đầu vào gối.

Con nhỏ đang mở bản thân đang rửa mặt à?

Tuy trong lòng thầm oán trách, nhưng Thỉ Phỉ vẫn nhẹ tay nhẹ chân trải tấm ga giường đã khô lên giường của An Lâm, sau đó ngồi vào bàn của mình nghịch điện thoại, không có ý định đánh thức cô.

Trong lòng Thỉ Phỉ cũng rối bời, cả ngày hôm nay ở chung với An Lâm phiên bản mới, gã phát hiện An Lâm bây giờ biểu lộ cảm xúc phong phú hơn trước rất nhiều.

An Lâm trước đây tuy cũng thể hiện hỉ nộ, nhưng không rõ ràng, còn An Lâm bây giờ thì chỉ cần một chút bất mãn nhỏ nhặt cũng có thể nhìn ra qua lời nói, hành động và biểu cảm.

Có lẽ sau một đêm biến đổi không chỉ là vóc dáng bên ngoài, mà ngay cả mạch não, hormone, thậm chí một vài thứ khác bên trong cũng đã hoàn toàn bị chuyển hóa rồi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với An Lâm, chuyện này không còn là điều mà khoa học có thể giải thích được nữa.

Thật kỳ diệu nha.

Thỉ Phỉ âm thầm suy tư, ánh mắt dần trở nên sắc bén, nếu gã là một tiến sĩ y khoa, e rằng giây tiếp theo An Lâm đã nằm trên bàn mổ, chờ bị giải phẫu rồi.

Khi trời nhá nhem tối, Thỉ Phỉ cảm thấy giường trên đầu rung nhẹ, chắc là An Lâm đã tỉnh.

Quả nhiên, sau một hồi sột soạt, hai bắp chân thon dài trắng nõn xuất hiện bên cạnh gã, tiếp theo là bụng nhỏ bằng phẳng, sau đó là mái tóc trắng như tuyết và đôi má ửng hồng.

"Ừm? Huynh ngước lên nhìn trời làm gì vậy?"

Leo xuống khỏi thang, An Lâm nhìn Thỉ Phỉ vẫn đang ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

"Không có gì, ta hình như sắp chảy máu mũi, cố gắng kìm lại thôi."

Nhìn Thỉ Phỉ bịt mũi ngửa đầu, An Lâm đột nhiên nhớ tới mấy trang web hôm trước, liền khẽ cười.

"Giữa ban ngày ban mặt đã xem mấy em dealer xinh tươi chia bài rồi hả? Thân thể khỏe phết đấy."

"Không, còn đã mắt hơn cái đó nhiều."

"Đã mắt hơn? Trang web mới à?"

"Cái gì mới... à nhầm! Muội có phải cầm nhầm kịch bản rồi không, sao ta cảm thấy sắp lạc đề đến nơi rồi?"

Thấy sắp biến thành phim giáo dục giới tính rồi, Thỉ Phỉ vội vàng dừng lại, chuyển chủ đề.

"Cơm của muội hơi nguội rồi, còn ăn không đi?"

"Muội đi quán bar trước đã, chắc là lát nữa về thôi."

Có lẽ vừa mới tỉnh giấc, An Lâm hiện tại cảm thấy không có chút khẩu vị nào.

Cô đơn giản thay quần áo, rồi bước ra khỏi ký túc xá, mái tóc vẫn bị buộc thành đuôi ngựa thấp, giấu kín trong áo.

Thỉ Phỉ dõi theo bóng lưng rời đi, luôn có một cảm giác như thể con bé ấy sắp biến mất cùng với ánh hoàng hôn.

Bác quản lý ký túc xá vô cùng tắc trách, chỉ biết ngồi trong phòng xem TV, dường như không hề phát hiện An Lâm đã ra ngoài.

Dù sao hiện tại vẫn còn là kỳ nghỉ lễ 1/5, cả trường cũng chẳng có mấy người, không khí của đại học Dụ Hoa vẫn luôn tốt, quản lý ký túc xá đương nhiên cũng vui vẻ được rảnh rang.

Trên con đường này, lòng An Lâm dần trở nên nóng nảy theo khoảng cách ngày càng rút ngắn. Rõ ràng là một con đường rất quen thuộc, nhưng hôm nay lại cảm thấy dài dằng dặc.

Chậm rãi đi bộ hơn 10 phút, An Lâm cuối cùng cũng đến được cửa sau của quán bar.

"An Lâm? Hôm nay sao tới sớm vậy?"

Tay vừa đặt lên nắm đấm cửa, phía sau liền truyền đến giọng nói chào hỏi của một người phụ nữ.

Giọng nói này An Lâm rất quen thuộc, chính là bà chủ của nàng, tên Thẩm Ngọc, một người phụ nữ vô cùng bắt mắt với thân hình nảy nở.

Khi còn làm việc ở khách sạn, An Lâm đã nghe rất nhiều lời đồn về bà chủ, nhưng vì quá hoang đường nên nàng chưa bao giờ tin.

An Lâm xoay người đối diện Thẩm Ngọc, vừa định chào hỏi thì đối phương đã lên tiếng trước.

"Không phải An Lâm à, một cô bé như cháu đến cửa sau quán bar làm gì?"

"Không, em chính là An Lâm, chỉ là đã xảy ra một vài chuyện, nên mới biến thành như vậy."

An Lâm vội vàng đáp lời, nàng hy vọng có thể giải thích rõ ràng chuyện này, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, e rằng không ai tin một chuyện hoang đường như vậy đâu.

Thẩm Ngọc đối diện chỉ vừa nghe giọng đã nhíu mày.

"Nếu nhóc muốn giả mạo cậu ta thì nên luyện giọng trước đi. Nếu cháu có hứng thú với cậu ta, ta có thể giúp cháu chuyển lời, nhưng không may là thằng nhóc đó hôm qua không đi làm, hôm nay cũng không biết có đến không."

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Thẩm Ngọc vang lên, người gọi đến chính là An Lâm.

"Không cần nghe đâu, là em gọi đấy."

Nàng vừa định bắt máy, An Lâm đối diện liền giơ giao diện gọi số của mình lên, bất kể là ghi chú hay số điện thoại, xác thực đều là của nàng.

Đến nước này, ngay cả Thẩm Ngọc cũng cảm thấy sự việc không hề đơn giản.

Cúp điện thoại, điện thoại của An Lâm cũng truyền đến giọng nói máy móc "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".

"Được thôi, ta tạm tin muội, mà muội làm sao vậy? Hơn nữa giọng nói..."

Thẩm Ngọc trước kia từng nghe qua chuyện An Lâm giả gái, cô đối với những thuật ngữ như cosplay cũng không biết rõ lắm, nhưng cứ hiểu là giả gái là được, mà trong giới cosplay , hình như cũng có một nhóm nhỏ gọi 【Trap】, theo nhận thức của nàng, An Lâm có lẽ gần với trạng thái này nhất.

Đương nhiên, đây chỉ là thông tin hữu hạn mà cô thu thập được, sự thật như thế nào thì cô cũng không biết.

Thường lý chung quy chỉ là thường lý, chỉ có thể dùng để giải thích những hiện tượng tương đối phổ biến, nhưng An Lâm tự mình hiểu rõ, điều cô gặp phải không phải là thông thường, mà là dị thường.

Đối với loại dị thường này, An Lâm cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể gãi đầu, chọn lọc những nội dung trực quan hơn để giải thích.

"Không phải, đệ bây giờ là nữ giới thật sự, đương nhiên sau này vẫn có khả năng biến trở lại, nhưng hiện tại tạm thời vẫn là nữ giới."

Nghe được câu trả lời này, Thẩm Ngọc lại nảy sinh liên tưởng mới, nàng nghĩ đến kỹ thuật tiên tiến thịnh hành ở một quốc gia Đông Nam Á nào đó, nhưng dù vậy, cũng cần chuẩn bị lâu dài và phục hồi chức năng gian nan, không thể nào hôm qua xin nghỉ, hôm nay "bùm" một tiếng là có thể biến thành một cô bé dễ thương, có thể làm được chỉ có ma pháp.

Nhưng ai cũng biết, thế giới này không tồn tại ma pháp.

Thẩm Ngọc lại đánh giá kỹ dáng vẻ của An Lâm, ngũ quan có chút tương tự An Lâm, quần áo tương đối rộng rãi nên không nhìn rõ dáng người, nhưng thân là nữ nhân chân chính, cô có thể khẳng định chắc chắn giới tính của đối phương, nếu chưa từng thấy ảnh của An Mộc Mộc - muội muội An Lâm, thì cô sẽ nghi ngờ người trước mắt có phải là muội muội của An Lâm hay không.

Cuối cùng, Thẩm Ngọc vẫn quyết định gác vấn đề này lại, bởi vì nó không ảnh hưởng đến việc nàng mở quán bar, cũng không ảnh hưởng đến việc cô lái Porsche.

"Được thôi, coi như ta tin muội vậy, vậy muội đến đây làm gì?"

"Đi làm." Không cần nghĩ ngợi, An Lâm buột miệng thốt ra.

An Lâm thậm chí không suy nghĩ sâu xa vì sao bà chủ lại dễ dàng tin lời mình như vậy.

Nhưng câu nói này lại khiến Thẩm Ngọc nhíu mày sâu hơn.

"Không được!" Câu trả lời dứt khoát.

"Chắc muội trước khi ứng tuyển cũng đã xem qua thông tin tuyển dụng, chỗ ta tuyển đều là nam nhân, muội cảm thấy bây giờ còn phù hợp điều kiện không?"

"Vậy, em sẽ mặc nam trang?"

Câu trả lời của An Lâm suýt chút nữa khiến Thẩm Ngọc không đứng vững được, bây giờ cô cuối cùng cũng có chút muốn tin người trước mặt chính là An Lâm, câu trả lời khác người này ngoài An Lâm ra thì còn ai?

Nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, cô sẽ không đồng ý cho nữ giới làm việc ở quán bar đêm của mình.

"Chỗ ta không có chỗ cho muội thay quần áo."

"Em có thể mặc quần áo đến, trước kia cũng gần như vậy."

Sự thật cũng đúng là như vậy, bởi vì gần ký túc xá, nên trước kia An Lâm đều thay quần áo đến, đi làm chỉ cần mặc thêm một cái tạp dề.

"Quán bar đêm rất loạn, thường xuyên có người dùng thuốc gây rối, lỡ xảy ra chuyện gì thì không tốt cho tiền đồ của muội."

"Không sao, bây giờ em đã có năng lực tự bảo vệ mình."

Vừa nói, An Lâm nhặt một cành cây gỗ đường kính 3cm bên chân, "rắc" một tiếng mà bẻ gãy, sau đó đưa cành cây gãy cho Thẩm Ngọc, ra hiệu đối phương kiểm tra độ cứng.

Thẩm Ngọc thử bẻ một cái, cành cây không hề nhúc nhích, có thể xác định là thật.

Xác nhận xong, Thẩm Ngọc lại ném cành cây trở lại, ra hiệu An Lâm bẻ lại lần nữa, kết quả đương nhiên vẫn như vậy.

Lần này cô đã thật sự chấn kinh rồi, cho dù một nam nhân trưởng thành muốn bẻ gãy cành cây đường kính 3cm cũng phải tốn chút sức, cô nàng thoạt nhìn yếu đuối văn nhược trước mặt này lại thật sự bẻ như bẻ bánh đa?

Trong nháy mắt, Thẩm Ngọ có chút động lòng.

Hay là thuê con bé về làm bảo tiêu trông coi quán xá nhỉ?

May thay, ý niệm này vừa nảy ra đã bị dập tắt ngay khi Thẩm Ngọc nhìn khuôn mặt thanh tú của An Lâm.

"Nghe ta nói này, An Lâm." Vừa nói, Thẩm Ngọc vừa móc ra một điếu thuốc, châm lửa rồi ngồi phịch xuống bậc thềm sau cửa.

"Thật ra, ta đã sớm muốn đuổi việc muội rồi."

"A? Em có làm gì..." An Lâm định đáp lời, nhưng bị Thẩm Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại.

"Ngậm miệng nghe ta nói." Rít thêm một hơi thuốc, Thẩm Ngọc mới tiếp tục:

"Lúc đầu muội đến ứng tuyển, thấy muội nhuộm một đầu tóc trắng, ta còn tưởng muội là loại người đó nên mới đồng ý. Nhưng sau đó ta nghe mấy người đến đây kể lại, muội không chỉ học ở Dụ Hoa mà còn là sinh viên ưu tú, ta liền nảy ra ý định đuổi việc muội. Đến cái nơi này, không phải là không có người tốt, nhưng người tốt đến đây, đều sẽ xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang cả ngày, biến thành kẻ tồi tệ."

"Quán bar là một nơi tốt, người đến đây có thể giải tỏa dục vọng, có thể thỏa sức ồn ào, có thể vứt bỏ mọi gánh nặng. Nhưng đó chỉ là tạm thời, đêm tàn, rượu tan, bọn họ vẫn phải tiếp tục đối mặt với mọi thứ của ban ngày. Ở đây, những gì muội thấy chỉ làm vẩn đục tư tưởng của muội, khiến bản thân trở thành một con chó mất chủ chỉ biết liếm láp vết thương."

"Con có phải muốn hỏi, nếu vậy vì sao ta lại để muội làm ở đây hai năm nay không? Bởi vì nhóc là một kẻ còn tồi tệ hơn. Ta thực sự thương hại muội, vì biết muội đang gánh nợ, nên mới giữ muội ở lại đây sống tạm, cho nhóc từng ngày nhìn đám người tồi tệ đó ngày càng ô uế, lấy cái đó làm cớ để lừa mình dối người, tự thỏa mãn bản thân."

"Ta giữ muội ở lại đây, xem như là giúp muội, nhưng thật ra trong lòng ta biết rõ,là  ta đang hại muội. Nếu tiếp tục ở lại đây, người chịu thiệt chỉ có mình muội thôi."

Nhìn theo ánh mắt xa xăm của Thẩm Ngọc, An Lâm chợt cảm thấy, bà chủ của mình có lẽ thật sự là một người có nhiều tâm sự.

Trong khoảnh khắc ấy, An Lâm cảm thấy có thể đến gần người này hơn một chút, có lẽ có thể giúp đỡ cô ta điều gì đó.

"Cút đi, tháng này ta sẽ trả đủ lương cho nhóc, đi tìm việc làm thêm khác đi, thức khuya nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."

Nhìn người phụ nữ trước mặt, An Lâm có một cảm giác khó tả, cảm thấy mình không thể cứ thế mà rời đi.

"Thẩm tỷ..."

"Cút!"

Nhưng thái độ của đối phương lại vô cùng kiên quyết, có lẽ, mình thật sự chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cô ta, định trước không thể tạo nên chút gợn sóng nào.

"Được thôi, Thẩm tỷ, muội chỉ nói một câu cuối cùng."

"Nói đi," Thẩm Ngọc nhìn An Lâm với vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu, bổ sung thêm, "Nói xong thì cút nhanh."

Bị nhìn thẳng như vậy, tim An Lâm đập có chút nhanh, nàng không biết sau khi nói xong câu này mình có bị ăn đòn không, nhưng đã quyết định rời đi, nàng quyết định nói ra:

"Thẩm tỷ..."

"Ừm..."

"Hôm nay là 2 tháng 5!"

"Ừ?"

"Cảm ơn ngài đã trả thêm cho con một tháng lương, con đi trước đây!"

"Má nó! Ngươi cút về đây cho ta!"

"Làm chủ thì không thể nuốt lời nha~"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận