Tập 01 - Tất Cả Là Lỗi Của Chất Diệp Lục!
Chương 11 - Đỡ hơn chưa? Vậy ta tiếp tục nhé!
2 Bình luận - Độ dài: 3,205 từ - Cập nhật:
Sau khi nghe Thỉ Phỉ giới thiệu sơ lược, An Lâm dần dần hiểu ra cái ý tưởng điên rồ này.
Nói một cách đơn giản, chính là cô và Thỉ Phỉ về nhà của cậu, mượn cơ hội nói chuyện đánh cược, để cô phát huy vũ lực cường hoành chế phục phụ thân của Thỉ Phỉ, bắt ông ta ký tên, thù lao là số tiền lấy được có thể chia ra một phần cho cô trả nợ.
Ừm...?
"Thỉ Phỉ? Bây giờ muội cảm thấy, đừng nói học phí, bác ấy không đánh chết huynh, để huynh sống đến tận bây giờ thì chỉ thua Phật Tổ mỗi cái đài sen thôi, hay là để muội thay trời hành đạo diệt huynh luôn đi, nhớ viết trước một tờ miễn trừ trách nhiệm nhé."
Ai ngờ, sự lên án của An Lâm không những không đổi lại được sự sám hối, mà Thỉ Phỉ ngược lại lộ ra vẻ chua xót.
"An Lâm, muội rốt cuộc là ở bên nào vậy, chỉ bằng vào tình bạn hai năm chia ngọt sẻ bùi của chúng ta... muội cũng không nên đứng về phía lão già đó chứ, hai năm nay ta sống thế nào muội lại không biết sao."
Vốn dĩ Thỉ Phỉ muốn thốt ra câu "chỉ bằng vào giao tình hai đứa mình đến trong mơ cũng có hai đứa con rồi", nhưng may mắn là đại não kịp thời phát ra khát vọng sống mãnh liệt, tránh được phát ngôn tìm đường chết.
An Lâm đương nhiên không để ý đến lời biện bạch của Thỉ Phỉ, với cô, Thỉ Phỉ không nợ nần gì đã là hạnh phúc lắm rồi.
"Nếu theo lời huynh nói, vậy ta đây, loại người trong nhà còn nợ một đống tiền, chẳng phải là phải nhanh chóng tiến tới việc giết cha mình sao?"
"Không giống nhau a, dân không lo ít chỉ lo không đều, muội có hiểu không? Ta cũng là người bình thường thôi, muội biết cái lão già kia đối đãi với hai đứa nhóc nhà ta thế nào không? Mỗi lần quà sinh nhật lại là xe sang lại là biệt thự, đến lượt ta thì chỉ một câu chúc mừng nhẹ bẫng."
Tuy ánh mắt nhìn về phương xa, nhưng Thỉ Phỉ lại nghiến răng nghiến lợi, dường như đang cố nhẫn nhịn cảm xúc sắp bùng nổ.
"Ta cũng không mong chờ gì cuộc sống xa xỉ, nhưng ít nhất ông ta cũng phải đóng học phí cho ta chứ, con mẹ nó!"
Nhìn vẻ mặt phẫn hận của Thỉ Phỉ, An Lâm lại không để bụng, theo cô, tên này chỉ là lên cơn hoang tưởng mà thôi.
Dù sao, lời Thỉ Phỉ nói hoàn toàn không đầu không đuôi, chẳng có chỗ nào hợp logic, hơn nữa hai năm nay, cô cũng đã quen với kiểu ảo tưởng gián đoạn này của Thỉ Phỉ rồi.
An Lâm nằm sấp trên giường, lặng lẽ mở điện thoại, đột nhiên nhớ tới chuyện Thẩm Ngọc nói về ngụy âm hôm qua, giọng nói của cô thật sự cần phải tìm cách giải quyết, nếu không sau này đi học hoặc nói chuyện với bạn học đều là vấn đề lớn.
Thấy An Lâm chẳng buồn đoái hoài đến mình, Thỉ Phỉ bèn nghịch ngợm mà chọc vào bắp chân trắng nõn của cô. Bắp chân kia đàn hồi đàn hồi, mềm mại mịn màng, khiến người ta chỉ muốn men theo mà vuốt ve mãi thôi.
Nhưng Thỉ Phỉ không có cái gan đó, những cơn đau nhức trên người đến giờ vẫn còn nhắc nhở cậu về sự chênh lệch vũ lực giữa mình và đối phương, nên chỉ có thể lặp đi lặp lại việc chọc vào bắp chân.
"Huynh làm gì vậy!" An Lâm cuối cùng cũng bị chọc phiền, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thỉ Phỉ.
"Vậy, rốt cuộc muội có đi không, ta bảo đảm, lấy được tiền nhất định có một phần của muội."
Lời Thỉ Phỉ nói chẳng khác nào lũ bạch nhãn lang trong nhà đang ấp ủ ý định "đánh cha mẹ, cạy két sắt" vậy.
"Được được được, muội đi muội đi, đừng chọc nữa!"
Thật sự không địch lại được sự dụ dỗ mềm mỏng của Thỉ Phỉ, An Lâm đành phải thỏa hiệp. Có điều cô đồng ý không phải vì chia chác tiền bạc, mà là hy vọng có thể ngăn cản Thỉ Phỉ dùng những thủ đoạn quá khích vào thời khắc quan trọng.
Tuy rằng hai năm chung sống khiến cô cảm thấy Thỉ Phỉ không phải là một tên khốn nạn, nhưng có những người ở nhà một kiểu, ra ngoài lại là một kiểu khác.
Hay nói đúng hơn, là khi đối diện với phụ huynh thì sẽ trở nên vô cùng tùy hứng.
Vốn tưởng rằng mình đã đồng ý thì Thỉ Phỉ sẽ không chọc mình nữa, ai ngờ chưa được nửa phút, bắp chân An Lâm lại truyền đến cảm giác nhồn nhột, cố ý làm lơ không những không khiến đối phương thấy chán, ngược lại còn bắt đầu được nước lấn tới, từng chút từng chút tiến lên phía trên, đã sắp đến đầu gối rồi.
"Thỉ Phỉ, huynh đang làm gì đó?"
Giọng nói của An Lâm hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt nhìn sang cũng tràn đầy bực bội và khinh bỉ.
Thỉ Phỉ bên cạnh thì không để ý chút nào, "An Lâm, muội có thử chọc vào da mình chưa? Quá trơn quá mềm, sẽ nghiện đó, muội biết không?"
"Có nghiện hay không muội không biết, chỉ biết hành vi của huynh bây giờ là cắm mặt vào cây thông hút bồn cầu — tự tìm đường chết đó, biết không!"
"Không phải, m à mấy câu nói kỳ quái này muội học ở đâu ra vậy?"
An Lâm vỗ tay Thỉ Phỉ ra, dời cả người đến góc tường, như vậy Thỉ Phỉ vừa vặn ở một khoảng cách không với tới được.
Thấy An Lâm chỉ một mực tránh né, Thỉ Phỉ khiêu khích mấy lần cũng không thu hoạch được gì, cảm thấy vô vị, bèn trở về chỗ ngồi của mình lướt điện thoại.
"Ư..." Động tác di chuyển khiến quần áo và cơ thể cọ xát, cảm giác ngứa rát sau lưng dần trở nên mãnh liệt, khiến An Lâm phát ra tiếng kêu bực bội.
Có lẽ là do vừa rồi náo loạn đã chuyển dời sự chú ý của cô, nên bây giờ bình tĩnh lại, cảm giác ngứa ngáy liền quay trở lại.
Như vậy liền phải đối mặt với một vấn đề rất thực tế, vị trí nổi mẩn ngứa là sau lưng bị tóc che khuất, bản thân mình không thể sờ tới được.
Vì giấc mơ tối qua, An Lâm bây giờ rất không muốn có bất kỳ tiếp xúc gần gũi nào với Thỉ Phỉ, tiếp xúc da thịt lại càng khó chấp nhận hơn, nhưng nếu không bôi thuốc, cảm giác ngứa ngáy khiến người ta hoàn toàn không thể tĩnh tâm này sẽ giày vò mình mãi.
Lẽ ra là một người tương đối lý trí, hành vi của An Lâm sẽ không bị giấc mơ chi phối, nhưng trớ trêu thay tình huống bây giờ là, chỉ cần có tiếp xúc cơ thể với Thỉ Phỉ, đầu óc sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Xem ra thật sự phải đi cắt tóc thôi, cứ để thế này đến giữa hè sẽ chết người mất..."
Có lẽ, chết vì xấu hổ cũng là một loại khuất nhục nhỉ.
Vừa lẩm bẩm một mình, An Lâm từ bỏ giằng co nội tâm, cuối cùng đã chọn thỏa hiệp.
"Phỉ Ca, giúp muội xoa một ít phấn rôm."
Thỉ Phỉ nghe tiếng quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt tủi thân nhưng lại bất lực, trong ánh mắt thậm chí còn có một tia anh dũng hy sinh, coi cái chết nhẹ như lông hồng.
"???"
Bị nhìn chăm chăm, Thỉ Phỉ ngơ ngác. Gã chỉ chọc vào chân mấy cái thôi mà, sao lại có cảm giác nhân cách của mình bị đánh giá thấp thế này?
Tuy trong lòng mờ mịt, nhưng động tác trên tay không dừng lại, sau khi đáp lời, Thỉ Phỉ tìm đến hộp thuốc của mình, tìm kiếm những thứ có thể thay thế phấn rôm.
Sau đó, đương nhiên là không tìm thấy gì.
"Chúng ta không mua phấn rôm, hình như Hoắc Hương Chính Khí [note73605] cũng dùng được, thử xem?"
Nghe thấy tin dữ này, đôi mày thanh tú của An Lâm trực tiếp nhíu lại thành một cục.
"Cái mùi đó khó ngửi lắm nha, có thể đổi cái khác được không?"
"Cũng phải, trong phòng toàn mùi Hoắc Hương Chính Khí đúng là khó chịu thật, ta đi hiệu thuốc xem sao."
Lục lọi một hồi hộp thuốc, Thỉ Phỉ tự nói tự làm rồi đi ra khỏi ký túc xá.
"???"
Đối với An Lâm, tác phong sảng khoái này của Thỉ Phỉ có chút xa lạ. Nếu là trước đây, Thỉ Phỉ nhất định sẽ khịt mũi coi thường lời oán trách của An Lâm, sau đó chế nhạo một câu: "Có tác dụng là được, một thằng đàn ông mà cứ lằng nhằng như đàn bà."
Nhưng rất nhanh An Lâm liền bừng tỉnh ngộ ra. Dù sao, cô hiện tại đã miễn nhiễm với câu nói này rồi mà.
Trong lúc chờ đợi, lưng An Lâm lại truyền đến cảm giác ngứa ngáy, nhưng một khi dùng tay gãi, nó sẽ biến từ ngứa thành đau nhức, khiến An Lâm đau khổ không muốn sống.
Mãi đến hơn mười phút sau, bóng dáng quen thuộc mới xuất hiện trở lại ở cửa phòng.
"Muội đang làm gì vậy!?"
Vừa bước vào cửa, Thỉ Phỉ đã ngây người trước cảnh tượng quái dị trước mắt.
Chỉ thấy An Lâm tựa lưng vào tường, nhẹ nhàng cọ xát lưng vào mặt tường, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, miệng còn phát ra tiếng rên khẽ "Ô——".
Hình ảnh đẹp đến mức không thể nhìn thẳng, quả thực muốn bùng nổ.
An Lâm thấy Thỉ Phỉ đến, giống như nhìn thấy cứu tinh, không còn chút do dự nào, vội vàng xuống giường.
"Phỉ Ca, cuối cùng huynh cũng về rồi, cái thứ rôm sảy này thật không phải là thứ mà con người nên mắc phải, ngứa chết muội mất, dùng tay gãi thì lại đau, chậc!"
Mặc dù vấn đề dường như đã có câu trả lời, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn rất kỳ lạ, hắn không hiểu, một cái rôm sảy bình thường xuất hiện trên người An Lâm sao lại trở nên tà môn như vậy, trước đây gã bị rôm sảy cũng chỉ hơi ngứa và hơi đau mà thôi.
Ngay khi Thỉ Phỉ đang ngơ ngác như người da đen, An Lâm đã ngồi vào chỗ của mình, không thể chờ đợi được nữa mà vén áo lên, lộ ra một mảng lưng trắng như tuyết.
Chỉ là lần này, trên mảng lưng trắng như tuyết đó loang lổ những nốt mẩn đỏ li ti, xung quanh nốt mẩn còn có chút sưng tấy nhẹ, thật sự có chút giật mình.
"Lưng của muội đã đi đâu vậy? Không chỉ là rôm sảy nữa rồi, còn có cả mẩn nữa, khó trách vừa rồi ngươi lại cọ tường như gấu chó vậy."
"A đúng đúng đúng, nói chung huynh có công phu cảm thán này thì chi bằng mau chóng rắc cho muội ít phấn đi."
"Được được được."
Bị An Lâm thúc giục, Thỉ Phỉ xé toạc bao bì, mở nắp ra phát ra âm thanh "bộp".
Nghe thấy âm thanh mở nắp khác lạ, không phải phấn rôm, An Lâm rõ ràng khựng lại một chút, nhưng cảm giác ngứa rát sau lưng đã tước đoạt khả năng suy nghĩ của mình, nên cũng không nghĩ sâu thêm.
"Í a a!"
Cho đến khi chất lỏng mát lạnh trơn trượt được thoa lên lưng, An Lâm mới giật mình như bị điện giật, nhảy lên bàn.
"Huynh! Huynh bôi cái gì lên người ta vậy?!"
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, ban đầu là cảm giác mát lạnh rất thoải mái, ngay sau đó lại là cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua. Nếu hỏi có thoải mái không, thì chắc chắn là thoải mái, thoải mái đến mức khiến đầu óc cô trống rỗng trong giây lát.
Chính vì vậy, An Lâm mới cảm thấy chuông cảnh báo trong lòng reo lên, vội vàng bỏ chạy khỏi ma trảo đang vươn về phía mình.
Một loạt động tác này trong mắt Thỉ Phỉ lại vô cùng khó hiểu.
Cậu chỉ nhẹ nhàng chạm vào lưng An Lâm một chút thôi mà, phản ứng có cần thiết phải khoa trương như vậy không?
Bất đắc dĩ, Thỉ Phỉ chỉ có thể lấy cái chai vừa mở ra cho An Lâm xem, để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Chỉ là nước đào diệp bình thường thôi mà, ngươi có cần phản ứng lớn vậy không?"
Nhìn cái chai trong tay Thỉ Phỉ, An Lâm mới lộ vẻ bừng tỉnh, vừa rồi phản ứng lớn như vậy có lẽ là do xúc giác không phù hợp với mong đợi của cơ thể.
Cô cứ ngỡ làn da mình sắp được vuốt ve bởi lớp phấn rôm mịn màng, ai ngờ thứ chạm vào lưng lại là một cảm giác mát lạnh, trơn tuột. Bảo sao không phản ứng thái quá cho được!
Thạc sĩ ngành "nhân thể học" - An Lâm, tự mình giải thích sự việc này trong lòng, và tuyên bố chịu trách nhiệm cho sự việc này.
An Lâm im lặng gật đầu, đột nhiên cô phát hiện ra điều bất thường, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
"Đợi đã, sao huynh lại mua nước đào diệp, muội không phải bảo huynh mua phấn rôm sao? Cái thứ này một chai bao nhiêu tiền?!"
Đúng vậy, dù chưa từng mua thứ này, cô cũng biết sự khác biệt về giá cả, một hộp phấn rôm mười mấy tệ, một chai nước đào diệp nhỏ đã ba bốn chục tệ, cái chai trong tay Thỉ Phỉ còn lớn hơn một chút, rõ ràng không chỉ có giá đó.
Đối với điều này, Thỉ Phỉ lại không có chút dao động nào về cảm xúc, lại đổ thêm một ít chất lỏng lên tay, ra hiệu cho An Lâm lại đây.
"Muội muốn ngồi trên bàn thì huynh cũng không quản, nhưng muội thật sự không che chắn một chút sao, sáng sớm không phải còn để ý ánh mắt của ta?"
Vì vừa rồi nhảy lên bàn, nên bây giờ An Lâm và Thỉ Phỉ đang ở trạng thái mặt đối mặt, trạng thái "mặt trước không chút giáp" khiến cô bị nhìn không sót thứ gì.
"Tch! Cái của ta còn mỏng hơn cả thịt bò trong mì Lan Châu, có gì đáng xem."
Hoàn toàn trái ngược với những lời nói trong miệng, cơ thể An Lâm vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, để lộ tấm lưng cho Thỉ Phỉ.
Thỉ Phỉ trong lòng cũng có chút bật cười, cái cảm xúc hờn dỗi rõ ràng này, dần dần khiến cậu có chút không hiểu, chẳng lẽ bạn cùng phòng của mình thật sự bắt đầu để ý đến chuyện này rồi sao, nhất thời cũng không tiện đùa nữa.
Mới có ngày thứ hai, bạn cùng phòng đã muốn sa đọa rồi, hormone nữ tính thật là thứ đáng sợ.
"Vậy ta tiếp tục nhé?"
Tuy giọng điệu có vẻ thoải mái, nhưng Thỉ Phỉ trong lòng vẫn có chút không chắc chắn, cậu không biết mình còn có thể chung sống với An Lâm như thế này được bao lâu.
Có lẽ, đây là khoảng thời gian chung sống cuối cùng rồi.
Bất kể bản thân nghĩ gì, cơ thể hiện tại của An Lâm là một người phụ nữ hoàn toàn, không thể cứ mãi chung sống một phòng với mình được.
Thỉ Phỉ thu lại bầu không khí có chút cảm thương, lại giúp An Lâm bôi thuốc.
"Hừ ư~!"
"???"
Cảm xúc có chút thương cảm ban đầu bị cắt ngang bởi tiếng rên rỉ có chút gợi cảm, tâm trạng của Thỉ Phỉ cũng từ bi thương chuyển thẳng sang tuyệt vọng.
Vừa rồi mình tuyệt đối đã nghe thấy cái gì đó không nên nghe, nhưng mình đã làm gì chứ? Mình ngoài bôi thuốc ra thì có làm gì đâu!
Để phòng ngừa việc mình lại bị đánh cho một trận, Thỉ Phỉ vội vàng xác nhận tình hình của đương sự, đã chuẩn bị sẵn sàng nếu thấy tình hình không ổn thì sẽ nhanh chóng chuồn lẹ.
Lúc này, An Lâm cắn chặt môi dưới, liều mạng nhẫn nhịn thanh âm từ cổ họng phát ra không theo ý muốn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, thậm chí cả cổ và tai cũng nhuộm một màu hồng nhạt.
Nhưng dù vậy, cô vẫn liều mạng nhẫn nhịn. Cảm giác kỳ diệu này đối với cô vừa mới lạ, vừa vô cùng đáng sợ. Hoàn toàn không thể khống chế cơ thể mình, cảm giác khác hẳn khi còn là nam giới.
Mỗi lần bờ lưng chạm vào vật gì đó, đại não liền trống rỗng, tim đập rộn ràng, lồng ngực cũng dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó tả. Cảm giác ấy dần phình to, áp bức phổi, ép không khí từ phổi thoát ra ngoài, cùng với cổ họng tạo nên một bản hòa tấu ái muội, đầy hơi thở màu hồng phấn.
Âm thanh phát ra tuy không lớn, nhưng An Lâm cảm thấy, mỗi một tiếng cô thở ra, đều khiến cho những thứ thuộc về sự nam tính của mình trong quá khứ xuất hiện vết rạn nứt. Cô không biết đến một khắc nào đó, những thứ kia sẽ trở nên hoàn toàn tan rã, không còn tồn tại nữa.
"Đỡ hơn chưa? Vậy ta tiếp tục nhé."
Thấy An Lâm dường như không có ý trách cứ mình, Thỉ Phỉ cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu thật sự không muốn ăn thêm một trận đòn nhừ tử nữa. Cú đấm có thể đánh hắn đến mất ý thức không phải là chuyện đùa.
"Ừm."
Giọng nói của An Lâm có chút phiêu diêu, tiếng đáp lại yếu ớt càng làm tăng thêm một nét đậm cho bầu không khí màu hồng phấn trong phòng, khiến cho bầu không khí dường như hóa thành thực chất, cố ý che khuất tầm nhìn của người khác.
Trước đây, Thỉ Phỉ chưa bao giờ nghĩ rằng, giúp người khác bôi thuốc lại là một chuyện gian nan đến như vậy.


2 Bình luận