Tập 01 - Tất Cả Là Lỗi Của Chất Diệp Lục!
Chương 05 - Không xem mấy thứ này đâu
1 Bình luận - Độ dài: 2,624 từ - Cập nhật:
Sau khi lần lượt thử qua dao rọc giấy, bật lửa, mỏ lết các loại công cụ, cả hai đều từ bỏ ý định cắt tóc.
Thấy không thể cắt tóc được, An Lâm chỉ có thể búi tóc rồi giấu vào trong áo.
"Ô oa..."
Chỉ là búi tóc giấu vào trong áo thôi mà An Lâm đã thở dài một tiếng đầy ghét bỏ.
Cảm giác này giống như đang mặc một chiếc áo lông vào giữa mùa hè vậy.
"Nóng quá, cảm giác sắp nổi rôm sảy đến nơi rồi." An Lâm khẽ cắn môi dưới, ánh mắt tràn đầy u sầu.
Nhưng đó chỉ là An Lâm tự tưởng tượng, Thỉ Phỉ đứng bên cạnh đã sớm đơ người trên ghế.
Trong mắt Thỉ Phỉ, trước mặt cậu là một bé gái dễ thương đang dùng ánh mắt oán trách để làm nũng với mình, điều này thật sự quá khó đỡ.
Trong khoảnh khắc, cậu thậm chí còn cảm thấy mình đã yêu rồi.
May mà sau khi nhịp tim trở lại bình thường, lý trí đã chiếm lại thế thượng phong.
Quả nhiên, con người không có sức kháng cự với những thứ xinh đẹp, dễ thương.
Thỉ Phỉ cảm thấy đầu óc mình hôm nay có chút quá đáng, luôn phớt lờ ý chí chủ thể của mình, tự tiện đưa An Lâm vào phạm trù bé gái dễ thương.
Như vậy là không được, phải sửa lại.
Cái tên này rõ ràng là một hồng nhan họa thủy, sao có thể là một bé gái dễ thương đáng thương chứ!
Đến tận bây giờ cậu vẫn không thể quên được bộ dạng chật vật của mình một năm trước.
Khi đó, việc đầu tiên An Lâm làm sau khi mặc đồ nữ cosplay là trêu chọc cậu, hơn nữa còn làm ra vẻ vừa ngây thơ vừa quyến rũ, thậm chí còn cố ý nhéo một góc váy để Thỉ Phỉ ảo tưởng, thật sự quá gợi cảm, khiến Thỉ Phỉ gặp ác mộng mấy ngày liền.
Thật ra, nghĩ kỹ lại thì cũng coi như là tự mình chuốc lấy, dù sao người khuyên An Lâm đi cosplay nhân vật nữ chính là Thỉ Phỉ.
May mà chuyện cũ đã qua, Thỉ Phỉ quyết định nhìn về phía trước.
Làm lơ An Lâm vẫn còn đang vặn vẹo điều chỉnh tóc, Thỉ Phỉ quyết định đặt việc giải quyết vấn đề lên hàng đầu.
"Vậy là được rồi, mau đi mua chăn nệm đi, nếu không buổi tối ngươi không có chỗ ngủ đâu."
Vừa nói xong, Thỉ Phỉ mới nghĩ đến một vấn đề khác.
"Với bộ dạng này của muội bây giờ, công việc ở quán bar chắc là không làm được nữa rồi, hả?"
"A..." An Lâm như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, sau đó ảo não cúi đầu.
"Ta, ta đi thử xem sao, dù sao ta cảm thấy ngũ quan của ta không thay đổi nhiều lắm..."
Giọng điệu của An Lâm rất do dự, xem ra cô cũng không chắc chắn liệu có được hay không.
Thỉ Phỉ tiến lại gần một chút, dùng tay so sánh chiều cao, cũng thở dài một tiếng.
"Ước chừng là hết hy vọng rồi, ngươi ít nhất cũng bị rút ngắn mất 10cm, vốn dĩ chiều cao chỉ vừa mới nhú 1m70, bây giờ thì... chậc chậc chậc ~"
"Vậy... mua một đôi giày độn đế?"
"Độn đến 10cm thì mẹ nó chẳng khác nào đi cà kheo rồi!"
Đối mặt với lời nói móc của Thỉ Phỉ, An Lâm thất vọng thở dài, bực bội gãi đầu.
"Vậy phải làm sao đây? Tiền nợ của gia đình ta còn có học phí của ta nữa, đều phải nghĩ cách..."
Mặc dù bản thân An Lâm không có ý này, nhưng cô lại mang đến cho người nhìn một cảm giác đáng thương, khiến Thỉ Phỉ cảm thấy mình lại bị đánh lén trong nháy mắt.
Người trẻ tuổi chẳng có chút võ đức! Vậy mà lại dám đánh lén bổn tọa!
May mà Thỉ Phỉ đã né được đòn đánh lén này, nhưng cũng không dám sơ suất, vội vàng chuyển chủ đề.
"Chuyện đó để sau hẵng nghĩ, chúng ta mà không đi mua đồ thì muội đến tối cũng không có chỗ ngủ đâu."
Nói rồi, Thỉ Phỉ liền bước ra ngoài cửa, nhưng lại bị An Lâm kéo lại.
"Đợi chút, huynh cứ như vậy mà đi à? Huynh tự soi gương xem, quần áo thành cái dạng gì rồi kìa!"
Nói rồi, An Lâm lại nhìn quần áo của mình, cũng thảm không nỡ nhìn.
Dù sao hai người lăn lộn nửa hành lang, trên người sạch sẽ mới là lạ.
"Vậy phải làm sao, tắm rửa à? Ai tắm trước?"
"Để muội tắm trước đi, lúc nãy trên người dính một lớp bùn, bây giờ còn có mùi kỳ quái, vừa mặn vừa thối."
Nghe An Lâm nói vậy, Thỉ Phỉ liền đưa mũi lại gần, ngửi từ trên xuống dưới một lượt.
"Ừm? Không thối mà, rất thơm, ngửi còn có chút ngọt nữa."
Hành động và lời nói của Thỉ Phỉ khiến An Lâm như bị sét đánh ngang tai, cô lảo đảo lùi lại mấy bước, sắc mặt đỏ bừng như lửa đốt lan đến tận cổ, luống cuống tay chân vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
"Vậy... vậy muội đi tắm trước đây!"
Một làn khói chạy vào nhà vệ sinh, An Lâm vội vàng đóng cửa lại, nhiệt huyết dâng trào mãi không lui, trái tim cũng đập thình thịch như giẫm chân ga điên cuồng, nhất quyết không chịu bình tĩnh lại.
An Lâm cảm thấy thật khó tin, nếu bình thường Thỉ Phỉ làm động tác này, thì mình ắt sẽ chỉ hận không thể cho một đấm, nhưng vừa rồi nghe thấy câu nói kia, lại đột nhiên có một loại cảm giác đầu óc lâng lâng, dường như chân tay bủn rủn hết cả.
"Thằng cha này... chẳng lẽ lúc ta ngủ đã hạ thuốc ta rồi?"
"Ngươi có lương tâm không vậy! Ta hạ thuốc ngươi chẳng phải là phí tiền à."
Nghe thấy lời Thỉ Phỉ nói móc, An Lâm không khỏi tặc lưỡi, quá để ý đến nhịp tim, mà quên mất cửa nhà vệ sinh hoàn toàn không cách âm.
Cũng may nói nhảm vài câu cuối cùng cũng khiến cô bình tĩnh trở lại, An Lâm đối diện với gương, chậm rãi cởi quần áo.
Theo tiếng quần áo cọ xát, An Lâm đây là lần đầu tiên nghiêm túc quan sát thân thể của mình.
Liếc mắt nhìn qua, không thể dùng từ "thảm hại" để hình dung, chỉ có thể nói là chưa phát triển.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu trở nên ngực tấn công mông phòng thủ thì sau này e rằng cũng khó che giấu thân hình, nhưng khung xương tổng thể vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt, vai rộng, eo thon, còn có đường cong vòng ba cố gắng thể hiện sự tồn tại đều là những khác biệt rất rõ ràng, xem ra sau này chỉ có thể mặc quần áo rộng rãi một chút để che giấu thân hình thôi.
Tin tốt là, mặc quần áo rộng rãi một chút là có thể che giấu được.
Tin xấu là, mặc quần áo rộng rãi một chút là có thể che giấu được. (╥﹏╥)
Theo tiếng thở dài khe khẽ, tiếng nước chảy ào ào bắt đầu tràn ngập nhà vệ sinh, An Lâm bắt đầu tắm rửa, nhưng không thể không nói, dù sao cũng từng là một người thằng con trai trưởng thành, vẫn sẽ để ý đến cấu trúc cơ thể của dị tính.
Đằng nào bây giờ cũng là thân thể của mình, vậy thì...
Vừa nghĩ, tim An Lâm lại gào thét, đập thình thịch.
Hai tay run rẩy, rõ ràng không ai nhìn, nhưng vẫn phải giả vờ như vô tình, chậm rãi từng bước một.
Từ vai, xoa xuống ngực, rồi đến eo và bụng dưới, sau đó...
Lúc này Thỉ Phỉ đang ở bên ngoài nghịch điện thoại, tuy mắt dán vào màn hình, nhưng lòng lại có chút xao động, chính cậu cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng chính là không thể tĩnh tâm được.
"Ưm!"
Đột nhiên, một tiếng kinh hô từ phòng tắm truyền ra khiến Thỉ Phỉ giật mình, vội vàng chạy tới.
"An Lâm! Sao vậy!"
Vừa mở cửa ra, trong tầm mắt Thỉ Phỉ ngoài hơi nước ra chỉ toàn một màu trắng xóa, lúc này mới nhớ ra bạn cùng phòng của mình đã khác xưa, vội vàng lùi ra ngoài.
"An Lâm! Sao vậy?"
Ra ngoài rồi, Thỉ Phỉ lại hỏi một lần nữa.
An Lâm trong phòng tắm đương nhiên là nghe thấy cả hai lần, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.
Không thể nói rằng mình chỉ muốn thử một chút, kết quả phát hiện ra không thoải mái chút nào, còn rất đau nữa chứ. Như vậy sẽ bị coi là biến thái mất?
Ai đời vừa mới biến thành thiếu nữ, chân trước chân sau đã muốn thử loại chuyện này, trừ mấy game ecchi thỏa mãn ảo tưởng của đám otaku ra thì làm gì có, chắc chắn là không có.
"Muội không sao, chỉ là vừa nãy trượt tay chọc vào lỗ mũi thôi, giật cả mình."
"Má ơi, ngươi đừng có kể ta nghe mấy chuyện đau đớn như vậy chứ, ta bắt đầu thấy hình ảnh rồi đó, lần trước ta rửa mặt, không may chọc vào mũi suýt chút nữa thì đau chết ông đây."
Đối với lời của An Lâm, Thỉ Phỉ hoàn toàn không nghi ngờ gì, ôm một thân nổi da gà trở về chỗ ngồi tiếp tục xem điện thoại.
Đến khi qua thêm vài phút nữa, An Lâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, mới từ trong phòng tắm đi ra.
Cô bước những bước nhẹ nhàng đến trước tủ của mình lấy quần áo, Thỉ Phỉ ở bên cạnh nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cũng muốn đến tủ lấy quần áo của mình đi tắm, ngay lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"???" Thỉ Phỉ nhìn An Lâm với vẻ mặt kinh ngạc.
"???" An Lâm nhìn Thỉ Phỉ với vẻ mặt khó hiểu.
Hai người không hẹn mà cùng "ping chấm hỏi" liên tục, nhưng người có cảm xúc mãnh liệt nhất vẫn là Thỉ Phỉ.
"Đệ! Ta! Muội! Muội! Không phải! Ta! Cũng không đúng! Quần áo của muội đâu?"
"Muội có cầm theo đâu?"
"Ta có thể lấy hộ muội mà!"
"Vì sao? Muội có phải không có tay chân đâu?"
"???"
"???"
Ta là người đứng đắn, ta không xem mấy thứ này đâu!
Giờ khắc này, Thỉ Phỉ cảm thấy mình đã thua, cậu thật sự không biết bạn cùng phòng của mình là coi bản thân là nam nhân hay là nữ nhân nữa.
Trò bảo An Lâm coi bản thân là nữ nhân đi, bộ dạng không hề phòng bị chút nào hoàn toàn không có ý thức đối diện với người khác giới.
Trò bảo An Lâm coi bản thân là nam nhân đi, cử chỉ hành động lại có cảm giác như là hoàn toàn thích ứng với thân thể này rồi, không hề có chút gượng gạo nào.
Thầy ơi! Câu hỏi này vượt quá phạm vi rồi!
Để không phải chịu thêm dày vò, Thỉ Phỉ vội vàng chọn lấy một bộ quần áo rồi chạy vào phòng tắm.
Vốn tưởng rằng vào phòng tắm là có thể trốn tránh được công kích tinh thần, nhưng Thỉ Phỉ phát hiện, mình vẫn còn quá ngây thơ.
Hương thơm ngọt ngào theo hơi nước lan tỏa trong không khí, gây ra tổn thương cho khứu giác gấp mấy lần bình thường, khiến Thỉ Phỉ không hề phòng bị mà tim đập nhanh hơn, cái mùi này có cảm giác thật sự sẽ khiến cậu nghiện mất.
Nhưng ngửi đi ngửi lại, Thỉ Phỉ đột nhiên nghĩ đến mùi hương giống với mùi này nhất.
Là hoa hòe! Tuy rằng so với mùi hoa hòe thật sự thì thanh nhã hơn một chút, vị ngọt cũng đậm hơn một chút, nhưng không sai được, độ tương đồng tổng thể rất cao!
Mẹ ơi, phen này xong thật rồi! Thỉ Phỉ từ nhỏ đã bị chê cười, cứ mỗi độ hoa hòe nở rộ là lại lì lợm ngồi dưới gốc cây chẳng chịu nhúc nhích. Giờ thì hay rồi, quanh năm suốt tháng bên cạnh đều có hương hoa hòe, thích ngửi lúc nào thì ngửi.
Nhưng mà có gì đó sai sai, con người sao có thể tỏa ra hương hoa hòe sao? Chuyện này thật vô lý! Cậu chỉ nghe nói qua có một số người mang mùi sữa, chứ cái thứ hương hoa hòe quỷ quái này là cái gì?
GM[note73552], cái trò chơi này có người gian lận, mấy thằng Admin lặn đâu rồi!
Tắm xong trong bầu không khí giày vò, Thỉ Phỉ phát hiện mọi chuyện còn lâu mới kết thúc.
Vừa rồi, cậu đã cầm nhầm hai cái áo.
Thỉ Phỉ không khỏi che mặt, tựa như bị bóp nghẹt yết hầu của vận mệnh, khó khăn cười gượng, nụ cười thật bi thảm.
Lúc này, An Lâm đã thay xong quần áo, thấy Thỉ Phỉ mãi chưa ra, bèn bắt đầu lấy khăn lau mái tóc dài còn ướt, cố gắng để khăn thấm bớt nước, mười phần giống hệt một thiếu nữ.
Vừa lau, cô vừa âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa nhất định phải mua một cái kéo thật tốt để cắt tóc đi.
Hay là, lát nữa thử dùng máy hàn xem sao? Vừa nghĩ đến việc ngay cả bật lửa cũng không làm gì được mái tóc của mình, suy nghĩ của cô cũng bắt đầu lan man.
Đúng lúc này, kèm theo một tiếng "cạch", cửa phòng tắm mở ra, nhưng không có ai bước ra.
"An Lâm, giúp ta lấy một cái quần đùi, cảm ơn."
"Huynh vừa không phải đã cầm vào rồi sao?"
An Lâm tiếp tục cuộc chiến với mái tóc, nhàn nhạt đáp lời.
"Lấy thì có lấy, tiếc là cả hai cái đều là áo."
Nghe vậy, An Lâm "phụt" một tiếng bật cười.
"Không phải chứ, mắt kém rồi à? Hay là tiện thể đi cắt kính đi?"
Nhìn thủ phạm còn ở đó hả hê, trong lòng Thỉ Phỉ đột nhiên có một ngọn lửa bốc lên, cậu bây giờ chỉ muốn xông tới đánh cho An Lâm một trận.
Nhưng mà, ngay khi vừa hạ quyết tâm, cậu lại chùn bước.
Mái tóc ướt át tươi sáng của thiếu nữ trước mắt, làn da màu hồng nhạt vừa mới tắm xong, còn có bộ quần áo dính hơi nước ôm sát cơ thể, lộ ra những đường cong ẩn hiện, chết người nhất là động tác dùng khăn lau tóc khiến cái đầu nhỏ của An Lâm hơi nghiêng, thanh thuần nhưng lại rất câu hồn đoạt phách, sát thương mười phần trí mạng.
Ngọn lửa trong lòng không những không bốc lên, ngược lại chạy xuống một nơi kỳ quái nào đó.
"Tóm lại, giúp ta lấy một cái quần đùi, cảm ơn."
Trong khoảng thời gian này, cậu cần phải trở lại phòng tắm để bình tĩnh lại.


1 Bình luận