Chúng Ta Chỉ Là Bạn C...
Cốt Sấu Như Sài Khuyển
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Tất Cả Là Lỗi Của Chất Diệp Lục!

Chương 09 - Thật là khác lạ

1 Bình luận - Độ dài: 3,127 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, An Lâm dậy từ rất sớm, tuy rằng thân thể vẫn muốn nằm trên giường, nhưng cô phải chuẩn bị đi loanh quanh gần đó một chút, xem có cơ hội phỏng vấn việc làm thêm nào không.

Tối qua Thỉ Phỉ có đề nghị An Lâm đến cửa hàng thức ăn nhanh nơi cậu đang làm, địa điểm làm việc ở trong nhà, không bị ánh nắng chiếu trực tiếp, khoảng cách rất gần có thể mặc luôn đồng phục đi làm, mức lương trung bình hơn 2000 tệ cũng tàm tạm.

Quan trọng nhất là, gần đây không ít học trưởng, học tỷ năm tư đã bắt đầu rời trường để đi thực tập, cửa hàng cũng có chút thiếu người.

Nắm bắt được thông tin quan trọng, An Lâm quyết định coi cửa hàng thức ăn nhanh là một lựa chọn dự phòng, trước tiên đi xem có chỗ nào khác đang cần người không đã.

An Lâm đánh răng trong nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa tính toán xem xung quanh có cửa hàng nào sẽ tuyển người.

Thỉ Phỉ bị đánh thức bởi tiếng đánh răng sột soạt, vừa nhìn thời gian còn chưa đến 7 giờ, không khỏi oán thầm trong lòng.

"An Lâm, kỳ nghỉ lễ 1/5 chỉ còn 2 ngày nữa thôi, mà muội có cho ta ngủ nướng ngày nào đâu, không thấy có lỗi với ta à?"

"Phỉ Ca, huynh nói gì thế?"

Thỉ Phỉ nheo mắt, oán trách vọng về phía nhà vệ sinh. Chỗ của gã vừa hay đối diện xéo với nhà vệ sinh, nên An Lâm vừa thò đầu ra cũng chạm ngay ánh mắt của Thỉ Phỉ.

Không nhìn còn đỡ, vừa thấy An Lâm, Thỉ Phỉ liền như bị điện giật, lập tức tỉnh táo hẳn.

Nhất là mái tóc ướt át hơi ánh nước, xõa trên bờ vai trần hờ hững, chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh lộ ra lồ lộ. Qua lớp áo phông trắng rộng thùng thình còn có thể lờ mờ thấy được hai điểm hồng nhạt nhô lên, cảnh tượng quá đỗi tuyệt vời khiến thân thể cậu cũng phải chấn động.

Sáng sớm tinh mơ, vốn dĩ khi tỉnh dậy thân tâm đã mang theo một ngọn lửa, kết quả bạn cùng phòng lại đổ thêm dầu vào lửa.

Ôi chao, cái kích thích này, có điều hơi hại thận nha.

Ý thức được cơ thể bắt đầu có phản ứng kỳ lạ, Thỉ Phỉ vội vàng khom người xoay lưng lại, quay mặt vào tường tự kiểm điểm.

"Không có gì. Mà nói này, muội thật sự cho huynh ga giường mới à?"

Đối với hành vi của Thỉ Phỉ, An Lâm tuy có chút khó hiểu, nhưng thấy chính chủ bảo không sao, cô vẫn quyết định quay lại tiếp tục đánh răng. Đến khi nhổ sạch bọt trong miệng mới mở miệng lần nữa.

"Ừ, cho huynh. Muội nằm lên thấy cứ gai gai khó chịu, thích cái cũ của huynh cơ."

Đến nước này, Thỉ Phỉ lại nhớ tới cảnh tượng tối qua An Lâm lăn qua lộn lại trên giường, sau đó bộ dạng như thổ phỉ xông tới cướp ga giường của cậu. Chỉ có thể nói, một người bình thường tay trói gà không chặt, bỗng nhiên có được sức mạnh phi thường, sẽ lạc lối trong sức mạnh đó.

Cũng may An Lâm không để Thỉ Phỉ chỉ nằm thẳng cẳng trên mỗi tấm đệm, mà đưa cho cậu ga giường mới.

Kết quả, Thỉ Phỉ phải gian nan chìm vào giấc ngủ giữa hai gọng kìm, một bên là mùi bột giặt, một bên là hương thơm ngọt ngào của An Lâm.

Cũng may hôm qua cậu khá mệt, buổi tối ngủ rất say, không gặp phải giấc mơ kỳ quái nào.

Thôi vậy, hi sinh một mình ta, đoạt lấy hạnh phúc cho mọi người, cứ coi như là vì hòa bình thế giới đi.

Vệ sinh cá nhân xong, An Lâm lau khô mái tóc ướt sũng vì chưa quen, chậm rãi bước ra khỏi phòng vệ sinh, đến trước tủ chuẩn bị thay quần áo.

Vừa mới vén áo lên được một nửa, cô đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng rực, theo nguồn gốc nhìn lại, phát hiện đó là Thỉ Phỉ, bạn cùng phòng của mình.

"Sao, còn muốn xem?"

"Ừm, có thể xem thì sao lại không xem?"

Sự hùng hồn của đối phương thực sự khiến An Lâm kinh ngạc, không ngờ tối hôm qua cô đã nói thẳng là biết chuyện mình bị chiếm tiện nghi rồi, mà mặt của Thỉ Phỉ lại dày lên như vậy.

Nếu như mình vẫn là con trai, người bị biến thành con gái là Thỉ Phỉ, liệu mình cũng sẽ như vậy sao?

Hơi tưởng tượng một chút, An Lâm nhanh chóng đưa ra kết luận.

Chắc chắn sẽ như vậy! Hơn nữa còn được đằng chân lên đằng đầu hơn.

Ngay trong lúc vừa tưởng tượng, cô thậm chí còn nghĩ ra cách làm Thỉ Phỉ mang thai, chỉ thiếu mỗi việc đặt tên cho đứa bé nữa thôi.

Nghĩ đến đây, sống lưng liền lạnh toát, vội ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.

Nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của An Lâm, khóe miệng Thỉ Phỉ nhếch lên một nụ cười đểu cáng.

"Yes! Hai trận thắng liên tiếp, ưu thế thuộc về ta!"

Vào đến bên trong, An Lâm hé cái đầu nhỏ nhắn ra từ khe cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm Thỉ Phỉ.

"Nói trước cho huynh biết, bà đây sẽ không để huynh sướng đâu! Thân thể này của muội bây giờ đáng giá hơn trước kia nhiều."

"???"

An Lâm nói xong liền rụt đầu trở lại, chỉ để lại Thỉ Phỉ ngơ ngác trong gió.

Cái tên này có ý gì, sao ta không hiểu gì hết vậy?

Một lúc lâu sau, cậu mới nhớ tới một câu nói đùa cũ rích, sau khi biến thành con gái thì phải để cho anh em sướng một chút các kiểu.

Ghê quá, biến thái quá, không chơi được, không chơi được, thôi thôi thôi.

Ngay lúc Thỉ Phỉ cảm thán dân thành phố thật biết chơi thì cánh cửa phòng vệ sinh truyền đến tiếng "kẽo kẹt" mở ra, An Lâm đã thay quần áo xong đi ra, nhưng sắc mặt lại có chút ửng đỏ, giọng nói có chút hàm hồ.

"Phỉ Ca, cái đó... lát nữa rảnh thì giúp muội giặt quần áo nhé, cứ ném thẳng vào máy giặt là được, còn nữa..."

"Ồ, còn gì nữa?"

Thỉ Phỉ cũng không để ý lắm, dù sao để tránh mất đồ, phòng giặt không mở cửa 24/24, giúp người khác ném quần áo vào máy giặt là chuyện quá bình thường, nhưng giọng điệu ấp úng của An Lâm lại khơi gợi sự tò mò của hắn.

"Không có gì đâu, giúp muội ném vào là được, khoảng trước 11 giờ muội sẽ về, đến lúc đó để muội tự phơi."

"Ồ... được?" Thỉ Phỉ còn chưa nói hết câu thì bóng dáng An Lâm đã hoàn toàn biến mất.

"Cái tên này có cần phải gấp gáp vậy không, công việc cũng đâu có chạy mất."

Vì bị đánh thức, Thỉ Phỉ cũng không buồn ngủ nữa, cậu và An Lâm đều là kiểu người một khi đã tỉnh thì rất khó ngủ lại.

Vậy nên cũng dậy chuẩn bị vệ sinh cá nhân.

Trước khi vệ sinh cá nhân, Thỉ Phỉ cố ý liếc nhìn ngày trên điện thoại, trong lòng tính toán một chút.

"Cũng gần đến lúc phải đi gặp 'lão già khốn kiếp' kia rồi, lần này phải tranh thủ hạ gục lão ta mới được!"

Trong lúc Thỉ Phỉ vệ sinh cá nhân, An Lâm đã đi trên đường lớn, bây giờ cô đã trang bị đầy đủ, tất cả các dụng cụ che nắng đều được trang bị đầy đủ, trông chẳng khác gì một kẻ khả nghi.

Đặc biệt là tốc độ đi bộ lúc nhanh lúc chậm, trong miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó, dáng vẻ càng thêm khả nghi.

Thật ra không thể trách cô được, bây giờ trong lòng như đang đánh trống, cô sợ Thỉ Phỉ lỡ tay, làm cho đống quần áo được cô cuộn tròn lại bung ra từng cái một, phát hiện ra những thứ bị giấu bên trong.

Theo định luật Murphy, bất cứ điều gì có thể xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra, và nó sẽ phát triển theo hướng tồi tệ nhất.

Nghĩ đến đây, An Lâm chỉ muốn xông về nói với Thỉ Phỉ là không cần giúp mình giặt quần áo nữa, nhưng làm như vậy chẳng khác nào tự thú.

Sau khi xây dựng tâm lý mấy lần, An Lâm quyết định bỏ qua yếu tố gây nhiễu này, biến sự xấu hổ thành động lực, cố gắng tìm việc làm.

Thực ra, buổi sáng không có nhiều cơ hội ứng tuyển, ít hơn hẳn so với buổi tối. Thường thì chỉ có mấy chỗ như quán net, chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, quán bar, cửa hàng tiện lợi 24/24. Đa phần những cửa hàng này trả lương ca đêm cao hơn ca ngày một chút, nhưng nếu là làm thêm thì vượt quá 2000 tệ đã là một cột mốc lớn rồi.

"Hay là, có thể đến thử vận may ở chỗ KFC hoặc McDonald xem sao, tuy lương cao hơn một chút, nhưng mà xa quá..."

Cuối cùng, An Lâm quyết định thử từ gần đến xa từng nhà một.

Điểm dừng chân đầu tiên là một quán net không xa trường học, môi trường cũng tàm tạm. Gần đó là quán ăn nhanh Thỉ Phỉ đang làm, nên An Lâm không nghĩ ngợi gì nhiều mà bước vào luôn. Nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân giật mình kinh hãi trước bộ dạng của An Lâm, suýt chút nữa là gọi luôn 110 rồi. Mãi đến khi An Lâm cất giọng con gái, đối phương mới hơi bớt cảnh giác.

Chuyện này khiến An Lâm hạ quyết tâm, nếu sau này có biến lại thành nam thì nhất định không bao giờ đeo kính râm với khẩu trang nữa.

Sau một hồi thương lượng, đối phương đưa ra một mức giá khá bình thường, ca ngày 1500 tệ, ca đêm 1800 tệ, có thể làm cách ngày, hoặc nghỉ 1 ngày làm 3 ngày, lương có thể tăng thêm chút đỉnh, máy tính có thể chơi thoải mái, với điều kiện không được tranh máy của khách.

Đãi ngộ này đối với dân nghiện net mà nói thì sức hấp dẫn vô cùng lớn. Quản lý cửa hàng chắc cũng thấy cô là một cô bé có nhan sắc nên mới đưa ra cái giá này. Tiếc là nhu cầu của An Lâm với máy tính chỉ là để làm bài tập, chẳng mấy hứng thú với game gủng.

Hơn nữa, ánh mắt của những người khác trong quán cứ dán vào người cô trong lúc phỏng vấn khiến An Lâm cảm thấy rất khó chịu, bèn nảy sinh ý định bỏ cuộc.

Điểm đến thứ hai là một cửa hàng tiện lợi xa hơn một chút.

Có kinh nghiệm lần trước, An Lâm tháo kính và khẩu trang ra trước khi bước vào, xem như là lễ nghi cơ bản nhất khi đi ứng tuyển. Vừa nãy chỉ là do quen đeo nên nhất thời không nghĩ ra thôi.

Quản lý cửa hàng tiện lợi này là một người đàn ông, đãi ngộ hắn ta đưa ra thấp hơn nhiều so với quán net trước kia. Nhưng được cái, ngày thường khá nhàn, buổi tối cũng ít người tới. Mặt hàng bán chạy nhất là đồ ăn vặt, nước giải khát và đồ dùng kế hoạch hóa gia đình. Giá cả cũng không cần nhớ, chỉ cần khách mang đến thì quét mã rồi thu tiền là được.

Nhưng An Lâm vẫn gạch bỏ nơi này. Chuyện này không liên quan đến đãi ngộ, đơn thuần là ánh mắt nóng rực của ông chủ khiến cô cảm thấy ghê tởm. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải ánh mắt như vậy, khó tránh khỏi không quen.

Trước kia, An Lâm cũng từng gặp những ánh mắt khác nhau, nhưng chưa bao giờ có loại ánh mắt dính nhớp như mỡ này.

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, An Lâm mất một lúc lâu để bình tĩnh lại, sau đó mới bước về phía địa điểm tiếp theo.

Cửa hàng thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Cả một buổi sáng trôi qua, đến khi mặt trời đã trở nên gay gắt, An Lâm vẫn chưa tìm được một công việc làm thêm phù hợp.

Đãi ngộ tuy có tốt có xấu, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.

Đi một đoạn đường dài, cô chỉ cảm thấy có gì đó không đúng. Có lẽ là khí tràng, hoặc có lẽ là môi trường, An Lâm luôn không thể tìm thấy cảm giác quen thuộc ở những nơi này. Mỗi lần bước vào một nơi, cơ thể đều vô thức bài xích, luôn cảm thấy nơi đó không phù hợp với mình.

Cô từng nghĩ, có phải mình quá đòi hỏi hay quá lưu luyến quán bar trước đây hay không. Vì vậy, cô cũng thử tìm việc ở hai quán bar khác.

Thật trùng hợp, quản lý hoặc ông chủ của đối phương đều có mặt ở quán. Đối phương cũng tuyển nhân viên nữ làm thêm, nhưng cảm giác bị bài xích vẫn còn đó. An Lâm chỉ đành thất vọng quay người rời đi.

Tuy rằng có một ông chủ quán bar kéo hai người tới, muốn cưỡng ép giữ An Lâm lại, nhưng đối với An Lâm mà nói, muốn đi thì chỉ cần một quyền là xong.

Có lẽ, trong mắt những người đó, một người đi tìm việc ở quán bar thì chẳng phải là loại tốt đẹp gì cả, dù có cưỡng ép giữ mình lại cũng không có vấn đề gì.

Kết quả là, một buổi sáng xuất trận,  toàn diệt bị diệt. An Lâm quay đầu nhìn lại, phát hiện mình đã đi rất xa, bèn bắt đầu quay về. Hầu như mỗi cửa hàng đi qua đều để lại ấn tượng, quán trà sữa trước đó chưa mở cửa cũng đã bắt đầu buôn bán.

Một cốc đồ uống mười mấy đồng, đối với cô và Thỉ Phỉ mà nói thì là thứ xa xỉ, cũng là một khoản chi tiêu không cần thiết.

Nhưng hôm nay, cô lại chậm rãi bước vào một quán nước.

Không phải vì cô muốn uống, mà là người bên trong đang vẫy tay với cô.

"Chào em, trước chị thấy em lượn lờ ở đây lâu lắm rồi, đang tìm việc làm thêm à?"

An Lâm bước vào quán, quay đầu nhìn lại phía sau. Vì cửa kính của quán trà sữa rất rộng, có thể nhìn thấy một phạm vi rất lớn, cũng khó trách đối phương có thể thấy cô đang đi lang thang trên phố.

"Không ngờ còn ngại ngùng nữa đấy, hôm qua ở cùng bạn trai rõ ràng trông hoạt bát lắm mà, hay là em coi chị đây là tình địch?"

Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lâm đỏ bừng cả một mảng lớn.

Hôm qua Thỉ Phỉ không tự tìm đường chết nên không nhắc đến chuyện này, không ngờ cuối cùng vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này.

"Không, em không phải bạn gái của hắn ta, chỉ là ghen tị có người bắt chuyện với hắn thôi, đơn thuần là muốn qua phá đám."

Tuy rằng nói ra rất mất mặt, nhưng cũng không cần phải nói dối vì chuyện này, An Lâm chọn nói ra sự thật.

Nhưng cô nàng thu ngân nghe xong, lại nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt trêu chọc.

"Ê? Không thể nào, rõ ràng thân thể dính sát vào nhau rồi mà?"

Bởi vì ông đây là nam nhân a! Ai thèm để ý cái này!

Tuy rằng trong lòng gào thét, nhưng nói ra cũng chưa chắc có người tin, An Lâm chỉ đành quay mặt đi, ra vẻ không thể phủ nhận.

"Được rồi được rồi, đừng ngại nữa, em có đang tới kỳ kinh nguyệt không, nếu không thì chị mời nhóc một ly trà sữa đá, topping cứ thoải mái thêm, coi như chị xin lỗi."

Nghe vậy, An Lâm mới nhớ ra mục đích mình đến đây.

"Đúng rồi, chị không phải làm ở trung tâm thương mại sao, sao lại đến quán trà sữa rồi?"

Vốn tưởng rằng có ẩn tình gì, ai ngờ cô gái kia lại tỏ vẻ đắc ý khi được hỏi đến.

"Hắc hắc, chị làm thêm ở cả hai bên, coi như là sở thích ấy mà, như vậy có thể tiếp xúc với đủ loại người, rất thú vị."

"Ồ..."

Giờ khắc này, An Lâm cảm thấy thế giới tràn đầy ác ý.

Rõ ràng có những người trên thế giới này sống đã phải dốc hết sức lực, có người lại có thể coi việc làm thêm là niềm vui, khác biệt vì sao lại lớn đến vậy?

"Nè, của em đây, món tủ của quán, sinh tố dừa đánh sương sáo, ngon lắm đó, bên trong còn có thạch đen nữa."

Thiếu nữ kia tươi cười rạng rỡ, vừa nói những lời giới thiệu mà quản lý cửa hàng nghe xong chỉ muốn đánh người, vừa đẩy ly trà sữa đến trước mặt An Lâm, thúc giục cô nhận lấy.

Khẽ từ chối vài lần, cuối cùng An Lâm vẫn không thể lay chuyển được đối phương, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.

Đối với loại bom nhiệt lượng này, An Lâm thật sự không có chút hứng thú nào.

"Nói chung là cảm ơn, cái đó, ờ..."

Tuy rằng dường như đã trò chuyện rất thân thiết cả buổi, nhưng đến khi muốn cáo biệt, An Lâm mới nhớ ra, vẫn chưa biết tên đối phương.

"Chị tên là Hà Lễ, Lễ trong nhân nghĩa lễ trí tín đó, tạm coi như là học tỷ của các em đi."

"Dạ, cảm ơn học tỷ, vậy em không làm phiền nữa."

"Ừm, tạm biệt, cho chị gửi lời hỏi thăm đến... bạn của em nhé."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận