Chúng Ta Chỉ Là Bạn C...
Cốt Sấu Như Sài Khuyển
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Tất Cả Là Lỗi Của Chất Diệp Lục!

Chương 13 - Nhìn sắc mặt mà làm việc

4 Bình luận - Độ dài: 3,029 từ - Cập nhật:

Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 đã bước sang ngày thứ tư, hôm nay từ sáng sớm bên ngoài đã truyền đến tiếng mưa rả rích, dự báo thời tiết báo hôm nay chỉ có 23 độ, khá mát mẻ.

An Lâm từ trưa hôm qua ngủ một giấc đến sáng nay, lúc tỉnh dậy mới hơn 6 giờ, trừ việc dùng cái thân thể còn chưa quen thuộc đi vệ sinh một lần, thì không có thêm động tác gì nữa, cứ thế lặng lẽ nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng.

Cô phát hiện, thân thể thiếu nữ thật sự là gian lận, rõ ràng chỉ là nhịn tiểu, thế mà khi đi vệ sinh lại có khoái cảm, điểm này bất luận là sáng hôm kia hay sáng hôm nay đều đã chứng thực qua, cái loại cảm giác sung sướng khiến lông tơ dựng đứng cùng với kích thích trực tiếp đến đại não, khiến cô suýt chút nữa nghiện.

Nhưng cố ý nhịn tiểu là không đúng, sẽ gây ra viêm bàng quang, nhưng có những chuyện mà, chính là sẽ nghĩ "lần cuối cùng", rồi bất tri bất giác biến thành "lần sau nhất định".

Có điều, thứ khiến cô tâm tình phức tạp không phải là chuyện này, tuy rằng chuyện này cũng rất quan trọng, nhưng ít nhất chuyện này hiện tại chỉ có mình bản thân cô biết.

An Lâm vừa suy nghĩ, vừa kéo tầm mắt về, nhìn sang giường của Thỉ Phỉ bên cạnh, chỉ thấy trên đó treo một tờ giấy trắng, trên đó viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, "Hãy để ta ngủ chết trên giường".

Còn sợ mình không thấy, cố ý dùng bút dạ siêu to để viết.

Hiện tại An Lâm, vừa mong chờ bạn cùng phòng nhanh chóng tỉnh lại, lại vừa sợ hắn tỉnh lại.

Bản thân ngày hôm qua giống như một kẻ thần kinh vậy, kích động, không thể lý giải, còn vô duyên vô cớ.

Đừng nói là Thỉ Phỉ, hiện tại An Lâm hồi tưởng lại bản thân ngày hôm qua, đều muốn hung hăng cho mình hai bạt tai, mình thế mà còn có mặt mũi đánh trả? Đánh xong mình còn bày ra bộ dáng tiểu nữ nhân nằm trên giường khóc đến ngủ thiếp đi?

Đến tận bây giờ, An Lâm hồi tưởng lại trên mặt vẫn còn nóng rát, nếu như xấu hổ có thể chết người, cô hiện tại đã là một người chết rồi.

Nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, An Lâm trèo lên giường của Thỉ Phỉ, muốn xem tình hình sưng tấy của hắn.

Nhớ rõ hôm qua mình ra tay không tính là quá nặng, nhưng cũng không dám khẳng định, bởi vì sức mạnh của thân thể này thật sự là lớn đến có hơi quá phận, nếu như đánh Thỉ Phỉ tàn phế hoặc hủy dung, vậy mình e rằng sẽ áy náy cả đời.

Giường chiếu còn tính là rộng rãi, An Lâm trèo lên giường xong vừa vặn có thể ngồi bên gối của Thỉ Phỉ.

Sau một hồi tỉ mỉ ngắm nghía, xác nhận không có bất kỳ dấu hiệu hủy dung nào, dấu tay trên mặt cũng đã tan đi bảy tám phần, An Lâm mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Ma xui quỷ khiến thế nào ấy, An Lâm xác nhận xong cũng không vội vàng trở về vị trí của mình, mà là lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thỉ Phỉ, ngẩn người ra một hồi.

Ngoài cửa sổ, từng đợt gió mang theo hơi đất thổi vào phòng, cuốn theo hương thơm nhè nhẹ trên người An Lâm, vẩn vơ quanh Thỉ Phỉ, mang đến cảm giác tươi mát của mùa xuân, khiến người ta tỉnh táo.

"Ưm..."

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Thỉ Phỉ khẽ rên một tiếng, nhíu mày.

Tiếng động này khiến An Lâm giật mình tỉnh lại từ trạng thái ngây người, tim đập loạn xạ.

Sợ Thỉ Phỉ tỉnh dậy, rồi cười nhạo vẻ chật vật của cô ngày hôm qua.

Nhưng An Lâm lại sợ Thỉ Phỉ cứ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói cười, đùa giỡn với nàng. Bộ dạng của cô ngày hôm qua, lại không đổi được một chút thay đổi nào từ đối phương, chẳng lẽ trong lòng hắn thì cô là không quan trọng sao? Có lẽ chỉ là một chú hề diễn trò trong rạp xiếc, sau khi xem xong liền bị lãng quên ở một góc trong đầu.

Nhận ra sự giằng xé buồn cười trong lòng, An Lâm hung hăng véo mạnh một cái vào má. Cô dùng lực mạnh đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, nơi bị véo nóng rát, nhưng ít nhất cũng làm dịu đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

Để tránh những hiểu lầm không cần thiết khi Thỉ Phỉ tỉnh dậy, An Lâm xoay người chuẩn bị xuống giường, nhưng khi xoay người, một sợi tóc không buộc kỹ vừa vặn lướt qua má Thỉ Phỉ. Trong lúc kinh hoàng, tim An Lâm đập loạn không ngừng, rất sợ Thỉ Phỉ sẽ đột nhiên mở mắt ra ngay giây tiếp theo.

Toàn thân An Lâm cứng đờ tại chỗ, có chút không biết làm sao, càng sợ mình vô tình phát ra âm thanh gì đánh thức Thỉ Phỉ. May mắn là ý chí ngủ nướng của Thỉ Phỉ đủ kiên định, thủy chung không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Ngay khi cô điều khiển đôi tay, đôi chân ngắn ngủn của mình xoay người xuống thang giường, đột nhiên phát hiện tóc mình bị nắm chặt. Chỉ thấy tay Thỉ Phỉ nắm lấy tóc An Lâm, còn đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Dường như lực kéo tóc đã kích thích Thỉ Phỉ, hắn ta đổi tư thế từ nằm nghiêng sang nằm thẳng, bàn tay nắm lấy tóc cũng buông ra. An Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chuẩn bị xuống giường, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn Thỉ Phỉ một lượt, chỉ một cái liếc mắt này thôi, suýt chút nữa đã khiến cô ngã nhào.

Phía trên chiếc quần đùi của Thỉ Phỉ không biết từ lúc nào đã dựng lên một cái lều nhỏ.

Chỉ một thoáng nhìn qua, tim An Lâm đã đập loạn nhịp không ngừng, "thình thịch thình thịch" điên cuồng nhảy nhót, ánh mắt trở nên dao động, rõ ràng muốn dời đi tầm mắt, nhưng vẫn không thể khống chế mà quay trở lại một tiêu điểm nào đó, lòng bàn tay hơi rịn ra mồ hôi, cổ họng lại khô khốc khó chịu, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Gò má An Lâm chậm rãi trở nên nóng bừng, ửng đỏ từng chút một xâm chiếm lấy khuôn mặt vốn trắng nõn, cô không hiểu vì sao mình lại đột nhiên để ý đến vậy, nhưng trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, hô hấp cũng có chút khó khăn, đại não dần trở nên trống rỗng, cả người cứ thế treo thẳng đơ trên thang, tay chân không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.

Theo một cỗ cảm xúc phiền muộn dâng lên trong lòng, An Lâm bắt đầu cảm thấy bụng dưới truyền đến từng đợt ngứa ran, hai chân cũng như mất đi quyền kiểm soát mà run rẩy không ngừng, cổ họng vốn khô khốc cũng trở nên ẩm ướt, cô liên tục nuốt mấy ngụm nước bọt, cứ như nếu không nuốt xuống, sẽ bị chính mình làm cho nghẹn vậy.

Vùng nóng bừng từ gò má dần lan ra toàn thân, An Lâm cảm thấy mỗi một ngóc ngách trên cơ thể mình đều đang nóng lên, như thể sắp bốc cháy đến nơi, đại não vốn đã trống rỗng lại càng trở nên hỗn độn, dường như một loại dục vọng sắp sửa bùng nổ bị giam cầm trong lồng ngực, theo nhịp tim không ngừng va chạm vào gông xiềng, khoảnh khắc tiếp theo sẽ phá kén mà ra.

Không biết từ lúc nào, An Lâm cảm thấy tầm nhìn của mình bắt đầu trở nên mơ hồ dần, thân thể cũng bắt đầu trở nên không nghe lời, bàn tay nắm lấy thang cũng vì gắng sức mà hơi run rẩy, trong đầu có một giọng nói không ngừng thúc giục bản thân trèo lên, mà cơ thể cũng rất tự nhiên thuận theo giọng nói kia, muốn trở về giường.

Mắt thấy khoảng cách ngày càng gần, tim An Lâm cũng đập càng lúc càng nhanh, bây giờ cô đã hoàn toàn quên mất mình vì sao lại đến đây, càng quên mất ý niệm đừng đánh thức Thỉ Phỉ, chỉ muốn kéo gần khoảng cách giữa cả hai.

Khoảng cách lại một lần nữa được kéo gần, nhịp tim của An Lâm cũng trở nên cuồng bạo hơn bao giờ hết, cổ họng liên tục trở nên khô rồi lại ướt, ý niệm trong lòng đã hoàn toàn không thể kiềm chế.

"Hả?!"

Nhưng đúng vào lúc này, sự cố bất ngờ xảy ra.

Chân An Lâm đột nhiên hẫng một cái, kèm theo một tiếng kinh hô ngắn ngủi, cả người trượt theo thang xuống mặt đất.

Vì đại não vẫn còn đang trong trạng thái có chút đình trệ, nên không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, chỉ ngơ ngác nhìn cái bàn và giường cao hơn bình thường.

Đợi đến khi ý thức hoàn toàn khôi phục, vẻ ửng đỏ trên người An Lâm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một mảnh xanh mét leo lên mặt, cô đứng dậy từ mặt đất, ngay cả dép cũng không kịp đi, giẫm lên nền đất lạnh lẽo chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Đã lâu rồi, An Lâm lại ngồi trên bồn cầu suy ngẫm về nhân sinh, lại một lần nữa biến thành bức tượng "người suy tư".

Nhưng đối với cô mà nói, điều này không quan trọng, đặc biệt là so với chuyện cô vừa định làm, lại càng không đáng kể.

Bây giờ đã hoàn toàn không hiểu rõ bản thân nữa rồi, An Lâm thậm chí còn nghi ngờ có phải thật sự có một người khác đang âm thầm thao túng hành động của mình hay không.

Nếu không thì, bản thân trước kia là đàn ông, vừa rồi tại sao lại muốn chủ động tiến tới? Nhìn cái dáng vẻ kia, thậm chí còn muốn...

Hơn nữa, tiến tới rồi thì muốn làm gì?

Nhớ lại dáng vẻ si ngốc vừa rồi, bản thân không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực, An Lâm hận không thể tự vả cho mình mấy cái.

Cô chưa từng nghĩ tới, ý thức chủ thể của mình lại dễ dàng bại trận trước sự tự chủ của thân thể đến vậy. Mọi thứ diễn ra quá tự nhiên, thậm chí khiến cô bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ trước kia mình là một tên "cong" ẩn mình, nên giờ mới có thể tự nhiên làm ra những hành động kia?

Cô tự hỏi lòng mình, An Lâm của quá khứ quả thật xem Thỉ Phỉ là bạn bè, là huynh đệ. Đối tượng mà cô mơ mộng cũng đều là những đại tỷ tỷ "ngực tấn công, mông phòng thủ" nóng bỏng. Đương nhiên, mấy cô nàng xấp xỉ tuổi cũng không ngoại lệ. Chỉ là sau khi liên tục tăng ca đêm, những ảo tưởng kia mới dần ít đi.

Nhưng điều này cũng có thể quy kết là do thức khuya lâu ngày dẫn đến thiếu hụt tinh lực. Tuy có hơi giống ngụy biện, nhưng ít nhất cũng đủ để chứng minh bản thân của quá khứ là bình thường.

An Lâm âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, quyết định mặc kệ chuyện gì xảy ra, dù là ông trời xuống đây, hôm nay cũng chỉ có thể là do thân thể tự tiện hành động mà thôi. Hơn nữa, căn bản là không có nhân chứng, chẳng ai biết chuyện này cả.

Quên nó đi, rửa mặt, ra ngoài kia mình vẫn là một thẳng nam "thẳng"!

Cách đó vài mét, trên giường ký túc xá, Thỉ Phỉ vô cùng xấu hổ. Hắn không biết bây giờ mình có nên giả vờ như không có gì xảy ra rồi ngủ tiếp hay không.

Thật ra, cậu đã tỉnh khi vừa trở mình rồi. Dù sao thì "cậu em" nào đó đang ở trong trạng thái thức tỉnh một cách khó hiểu, còn không ngừng truyền đến cảm giác căng tức khó mà bỏ qua. Điều tệ nhất là thứ vốn nên nâng đỡ nó, trong trạng thái chưa điều chỉnh lại hoàn toàn biến thành xiềng xích, mức độ đau đớn tăng vọt.

Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, trong tình huống này đều không thể ngủ được.

Emmm, người đàn ông không bình thường có lẽ cũng không ngủ được, nhưng điều đó không quan trọng.

Điều quan trọng là, cậu đã tỉnh giấc, nhưng hương thơm thoang thoảng cùng vị ngọt nhè nhẹ bên cạnh khiến hắn không dám mở mắt, mặc cho chủ nhân mùi hương kia vừa "xì xà xì xụp" thở dốc, vừa điên cuồng nuốt nước miếng.

Chẳng hiểu vì sao, Thỉ Phỉ cảm thấy tình cảnh lúc đó của mình vô cùng nguy hiểm, thậm chí có khả năng sơ sẩy một chút sẽ bị ăn sạch sành sanh.

Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện với tư cách một nạn nhân để kể lại, khuyên nhủ đông đảo nam giới đồng bào rằng "con trai ra ngoài nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt".

May mắn thay, sau một hồi dày vò dài đằng đẵng, mọi chuyện đều không xảy ra, tuy rằng có lúc cảm thấy hơi thở nguy hiểm không ngừng áp sát, nhưng ngay trước khoảnh khắc hơi thở của cả hai gần đến mức có thể cảm nhận được lẫn nhau, mọi cảm giác nguy hiểm đều tan biến, giống như một giấc mộng vậy.

Lúc này Thỉ Phỉ mới dám run rẩy mở mắt, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng người bạn cùng phòng đang chạy trối chết vào nhà vệ sinh, sau đó liền nghe thấy tiếng ai oán nghẹn ngào phát ra từ bên trong.

Tóm lại, mọi chuyện đều có kinh mà không hiểm.

Nhưng vấn đề cũng theo đó mà đến, mình bây giờ có nên dậy không? Nếu không dậy, cái tên trong nhà vệ sinh kia có khi nào điều chỉnh lại trạng thái rồi quay lại báo thù không? Đến lúc đó thì nhất thế anh danh của mình coi như xong.

Đúng là không người đàn ông nước nào cũng có thể từ chối một bé loli tóc trắng, tuy rằng bé loli này đã là phiên bản plus pro max rồi, là hợp pháp rồi, nhưng vóc dáng vẫn là loli, nên gọi như vậy cũng không có gì là sai, nhưng điều đó không có nghĩa là mình có thể mặc người ta muốn làm gì thì làm.

Tuy rằng có một bé loli tóc trắng tự dâng lên thì cũng khá là kích thích, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì sẽ hiểu.

An Lâm trước đây tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành vi này, hơn nữa liên tưởng đến những thay đổi của An Lâm trong mấy ngày nay, rất có thể hành vi của cô không phải xuất phát từ bản tâm, mà là do hormone tăng đột biến và sự thay đổi đột ngột của cấu trúc cơ thể gây ra.

Điều này có nghĩa là, một khi An Lâm thích ứng với thân thể này, thì quan hệ giữa mình và An Lâm sẽ trở nên rất khó xử, thậm chí có khả năng vì vậy mà trở mặt, là một trong số ít những người bạn của mình, Thỉ Phỉ không muốn cứ thế trơ mắt nhìn tình bạn của cả hai đi đến hồi kết.

Nhưng cậu lại không dám trực tiếp ngồi dậy, với trạng thái tính khí thất thường của An Lâm hiện tại, nếu bị cô biết mình thực ra đã tỉnh, thì lần này e rằng thật sự sẽ bị giết người diệt khẩu, có khi còn phải thêm dịch vụ nghiền xương thành tro rồi siêu độ nữa ấy chứ.

Vì không thể ngồi dậy, nên cũng không thể trực tiếp chia sẻ kết quả phân tích của mình với An Lâm, vì vậy làm thế nào để An Lâm học được cách kiểm soát cảm xúc của mình đã trở thành một bài toán quan trọng.

Thỉ Phỉ vừa giả vờ ngủ trên giường, vừa suy nghĩ xem có cách nào có thể dạy An Lâm kiểm soát cảm xúc của mình một cách thần không biết quỷ không hay.

Mua cho An Lâm một quyển sách à? Hàng ngày đọc cho con bé nghe "Ta muốn làm chủ cảm xúc"?

E rằng mình sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần mất, hơn nữa loại sách toàn là "độc" đó tốt nhất vẫn là nên hạn chế tiếp xúc thì hơn.

Ngay lúc Thỉ Phỉ đang xoắn xuýt thì cánh cửa nhà vệ sinh "kẽo kẹt" một tiếng bị mở ra, sau đó là tiếng dép lê "lộp bộp lộp bộp" vang lên, bước chân rất vội vã.

"Phỉ Ca Phỉ Ca! Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Có chuyện lớn rồi!"

Vì giọng điệu quá gấp gáp, Thỉ Phỉ không nghĩ nhiều, vội vàng trở mình ngồi dậy.

"Chuyện gì lớn!"

An Lâm đứng dưới giường với vẻ mặt tái mét, hai tay bám vào thành giường run rẩy.

"Muội... hình như bị chảy máu..."

"Hình... như...?"

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Đoạn đầu thì con trai đi vs cũng có khoái cảm mà 🌚 nhịn 5p đái là sướng vl luôn
Thêm quả king nguyêtj ( vua mặt trăng 🌑 ) nữa
Xem thêm
=)) mém nx là có chuyện
Xem thêm
Không sếch à :(
Xem thêm