I’ll Take Nanase-san, Who...
Karasuma Ei Negi Musya
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 30 - Trong futon - một căn phòng - chỉ hai người - đèn đã tắt

12 Bình luận - Độ dài: 1,011 từ - Cập nhật:

(Sao lại thành ra thế này chứ……!?)

Đây là lần thứ hai trong ba mươi phút qua tôi thầm thốt lên câu đó, như đang bình luận về trận bóng chày tranh chức vô địch Koshien. Vừa nghĩ, tôi vừa liếc sang bên cạnh.

Phòng tôi không được rộng lắm nên hai chiếc futon được trải sát nhau và Hiyori-san đang nằm trên một trong hai chiếc ấy, cô nàng lăn qua lăn lại với vẻ cực kỳ thích thú.

“Mọi thứ đều đã xong! Giờ thì có thể ngủ bất cứ lúc nào rồi!!”

Vừa lăn qua lăn lại giữa tấm futon của bản thân và của tôi, Hiyori vừa vui vẻ nói.

Nụ cười ấy không chút toan tính, thậm chí có phần quá hồn nhiên khiến tôi thoáng nghĩ có khi mình đang lo bò trắng răng rồi. Nhưng chắc chắn không phải vậy.

Một nam, một nữ ở cùng một phòng thế này… dù là dùng futon riêng đi chăn nữa thì ngủ sát nhau thế này thật chẳng an toàn chút nào.

Hiển nhiên ban đầu tôi đã phản đối việc này rồi. Ấy vậy mà chẳng biết từ lúc nào, futon dành cho khách đã được để trước của phòng và Hiyori đã liên tục nài nĩ, cầu xin nên cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tôi tự hỏi sao mẹ lại không phản đối việc này cơ chứ... Nhưng có vẻ bà đã quá nuông chiều Hiyori và không nỡ từ chối nên chỉ đành tin tưởng vào con trai cả là tôi đây.

(Không sao cả, mọi thứ sẽ ổn cả thôi, mình là con cả cơ mà)

Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được nảy sinh suy nghĩ lệch lạc, phải luôn giữ tâm trí thật bình tĩnh, như "The Big Fundamental" vậy.

Trong lúc tôi đang tự nhủ như thế thì Hiyori-san, người vừa lăn lộn không ngừng đột nhiên dừng lại, hơi nhỏm dậy và gọi tôi:

“Này, Yusuke-kun. Lại đây nằm thử đi.”

“Ể……!?”

Mấy giây trước còn tự trấn an bản thân như vậy mà chỉ với một câu của cô đã khiến tôi hoảng loạn đến mức phát ra âm thanh kỳ lạ.

Hiyori khúc khích cười trước phản ứng của tôi,  dù rất muốn đáp trả "tại ai mà tớ làm ra cái phản ứng buồn cười đó chứ?". Nhưng vì lòng tự tôn nên tôi chỉ lẳng lặng nằm xuống futon của mình.

“Tớ nằm rồi nè….! Có vấn đề gì sao?”

“Ehehe…! Hai đứa mình đang cùng nhìn lên trần nhà đó~”

“Ừ, thì… đúng là vậy. Thế thì sao hửm?”

Vì quá xấu hổ nên tôi không dám quay sang nhìn cô nàng mà chỉ nằm ngửa ra, ngước nhìn lên trần nhà.

Hiyori-san cũng nhìn trần nhà rồi vui vẻ nói tiếp.

“Bình thường vì chênh chiều cao nhiều quá nên khoảng cách tới trần cũng khác nhau mà đúng không? Nhưng giờ thì tụi mình đều đang nhìn nó ở cùng một khoảng cách như nhau nè. Thấy được cùng một thứ từ cùng một tầm mắt với Yusuke-kun, mình thấy vui lắm đó~”

Đúng thật… khi nằm xuống và nhìn lên như này thì tầm nhìn của bọn tôi là như bằng nhau.

Dù cũng chẳng có gì to tát nhưng nghe cô nói vậy tự dưng tôi lại thấy xấu hổ một cách kỳ lạ. Trong lúc tôi vẫn còn đang cảm thấy ngượng ngùng thì Hiyori lăn lại gần tôi.

“Với lại… mặt cũng có thể lại gần như này nữa. Gần hơn bình thường quá chừng nè.”

“……!?”

Hiyori nói bằng giọng nhẹ nhàng như thì thầm bên tai khi vẫn đang mỉm cười rạng rỡ.

Theo phản xạ, tôi quay qua và lập tức nín thở vì thấy khuôn mặt cô nàng đang gần hơn tôi tưởng.

“Lần cuối mặt bọn mình gần nhau như vầy là lúc tớ cho cậu ‘một cái ôm thật to’ nhỉ~”

Đôi mắt ấy đang ánh lên niềm vui, nụ cười tươi tắn trên mỗi cùng đôi má hơi ửng hồng.

Bình thường vì chênh lệch chiều cao hơn 30cm nên mặt cô nàng cũng tương đối xa, nhưng giờ đây, nó lại thật gần. Gần đến mức tôi có thể đọc được cảm xúc từ gương mặt ấy.

Đúng thật khi được ôm lúc trước thì mặt cô gần thật, nhưng bây giờ nó còn gần hơn thế nữa.

Liệu có phải là do đang không ở trên sân thượng rộng rãi như lần trước mà là trong căn phòng nhỏ hẹp này? Hay là vì đang ở riêng trong phòng kín chỉ hai người?

Khi tôi vẫn đang nghĩ ngợi, Hiyori đưa tay chạm nhẹ vào má tôi rồi nắn nhẹ vài cái. Tôi liền đỏ mặt nói:

“C-Cũng khuya rồi nên chắc bọn mình nên đi ngủ thôi!”

“Ừm… Cậu nói phải. Ăn nhiều rồi quậy cũng nhiều nên tớ cũng bắt đầu thấy buồn ngủ rồi.”

Hiyori mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời tôi.

Tôi đứng dậy, tắt công tắc đèn và bóng tối ngay lập tức bao trùm lấy căn phòng. Tôi lúng túng chui vào chăn của mình rồi hít một hơi thật sâu.

(Không sao đâu. Mình ổn mà. Bình tĩnh, bình tĩnh nào……!!)

Tôi nhắm mắt và lặp đi lặp lại câu thần chú đó trong đầu để giữ bình tĩnh.

Tồi không có ý định làm gì sai trái trong bất cứ tình huống nào. Bọn tôi chỉ đang dành thời gian cho nhau như những người bạn mà thôi

…Ít nhất thì tôi đã nghĩ như vậy cho đến khi__

“Này, Yusuke-kun. Đèn tắt rồi đó?”

Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng của Hiyori từ tấm futon bên cạnh

Tôi từ từ mở đôi mắt đã dần quen với bóng tối trong phòng nhìn sang bên cạnh … và thấy cô  nàng cũng đang nhìn mình.

Hiyori-san cất lời bằng một giọng mang chút hơi ẩm như đêm sương:

“Cậu… không muốn chạm vào sao?”

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

TRANS
Tfnc
Xem thêm
MMA
Rườm rà quá, segg nhanh đi
Xem thêm
Uohhhhhhhhhhhhhhhh
Xem thêm
Bt cái j sẽ xảy ra tiếp theo nhưng seg điiii:))))
Xem thêm
ôi thêm 1 con gà bị lùa
Xem thêm
Main lomcom thì thế thôi
Xem thêm
Bùng lổ
Xem thêm