I’ll Take Nanase-san, Who...
Karasuma Ei Negi Musya
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 11 - Mấy bài kiểm tra thể chất với cái lời mời câu lạc bộ thật phiền phức mà

29 Bình luận - Độ dài: 1,280 từ - Cập nhật:

(Mấy bài kiểm tra thể chất này đúng là phiền phức thật mà…)

Thời gian trôi qua, giờ đã là tiết thứ tư. Như những gì đã nói với Hiyori vào lúc sáng, hôm nay sẽ có buổi kiểm tra thể chất trong giờ thể dục.

Buổi kiểm tra sẽ chia làm ba đợt vào ba ngày khác nhau. Ngày đầu tiên sẽ có chạy 50m, ném bóng, nhảy xa và kiểm tra lực bóp tay tại sân thể thao.

Những nội dung còn lại sẽ được thực hiện trong nhà thể chất, bao gồm cả phần được mọi người yêu thích, chạy con thoi.

Mọi người thường thích nó, nhưng chỉ chạy, nhảy và ném thôi thì cũng khá là chán.

Dù vậy, có các thầy cô thể dục trực tiếp tham gia hỗ trợ nên buổi kiểm tra thể chất hôm nay diễn ra khá suôn sẻ.

Khi hoàn thành xong phần của bản thân thì sẽ được quay lại lớp để tự học, nên ai nấy đều đang cầm phiếu ghi kết quả của mình và cố gắng xong càng nhanh càng tốt.

Nhưng rồi…

“Ogami, em vẫn chưa đổi ý à? Nhanh lên nào!”

“Haizz…”

Tôi thở dài, chẳng biết đã nghe câu này bao nhiêu lần từ khi đứng cạnh hố cát để đo nhảy xa.

Người đang hăng hái nói chuyện với tôi là thầy Tanuma, giáo viên thể dục kiêm huấn luyện viên của câu lạc bộ bóng rổ.

“Thầy đã để ý từ lâu rồi, khả năng thể chất của em thật sự quá xuất sắc! Với chiều cao và sức bật đó, em hoàn toàn có thể trở thành át chủ bài ngay lập tức! Ogami!” Sao em lại từ chối tham gia câu lạc bộ bóng rổ chứ?!”

“Em từ chối ạ. Em đã nói nhiều lần rồi rằng mình muốn ưu tiên chuyện gia đình. Em đi được chưa ạ? Em chỉ còn mỗi bài kiểm tra lực bóp nữa tay là xong rồi ạ.”

“Khoan đi đã! Xin em đấy! Chứng kiến em bật nhảy như vậy làm sao tôi có thể bỏ qua được! Chỉ một lần thôi! Đến xem thử câu lạc bộ đi! Làm ơn mà~!”

Thầy Tanuma, người đang bám lấy tôi như thể một con quỷ, cứ tiếp tục dai dẳng không buông.

Thật lòng mà nói, ngay khoảnh khắc thấy mặt thầy đang chờ ở khu đo nhảy xa, tôi đã có linh cảm chẳng lành.

Nhưng tôi không ngờ thầy ấy lại lạm quyền bằng cái cớ “giúp đo kết quả”, tôi không trốn đi được và bị giữ lại để thuyết phục tham gia. Thế này là quá lắm rồi.

Nếu không bị thầy Tanuma giữ lại thì giờ này tôi đã được nghỉ ngơi thoải mái trong lớp rồi… Đang cảm thấy chán nản dưới ánh nắng chói chang thì có người gọi chúng tôi.

“À ờm…cậu giúp tớ đo phần nhảy xa được không?”

“Hử? Hiyori? Cậu vẫn chưa xong à?”

“Ừm… tớ muốn đợi xung quanh ít người hơn ấy mà…”

Hiyori đưa tôi phiếu ghi kết quả của cô, rồi liếc nhìn thầy Tanuma phía sau. Rồi cô nghiêng người lại gần tôi.

Tôi có hơi hoang mang, nhưng rồi Hiyori với khuôn mặt vẫn đỏ vì chạy, lại càng đỏ hơn khi nói ra lý do trì hoãn một cách hơi xấu hổ.

“À… chỉ là… khi tớ chạy thì… ngực tớ,… cứ nảy lên… Tớ thấy ngại nên không muốn bị chú ý quá nhiều…”

“À, t-tớ hiểu rồi…”

Liếc nhìn bộ ngực quá cỡ được ôm trọn trong đồng phục thể dục của cô ấy, tôi nhìn lại khuôn mặt đỏ ửng của cô và lúng túng gật đầu.

Bộ đồ ấy mỏng hơn đồng phục thường ngày nhiều nên chắc hẳn sẽ thu hút nhiều sự chú ý… Nếu ngực cô ấy nảy lên khi chạy thì lại càng thu hút nhiều ánh mắt hơn nữa.

Tôi đoán chuyện này chắc cũng từng xảy ra hồi cấp hai rồi. Với tâm trạng hơi lẫn lộn, tôi khẽ hắng giọng rồi nói:

“Ờm, đừng lo quá. Cậu thấy đấy, cũng chẳng còn nhiều người nữa, với lại nhảy xa thì đâu cần phải chạy nhiều đâu, đúng không?”

“Ừm, đúng vậy. Cơ mà, cậu không thấy tiếc sao Yuusuke-kun? Nếu là chạy 50m thì có khi cậu sẽ được thấy cái gì hay ho rồi ấy chứ…”

“Ah….miễn bình luận.”

Trong tình huống này phải trả lời sao mới đúng nhỉ?

Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, Hiyori lại tiếp tục nói với khuôn mặt còn đỏ hơn nữa.

“Nhưng mà tệ nhất vẫn là bài bật ngang ấy. Mặc dù người đo kết quả là nữ nhưng tớ lại thấy như bị lấy làm mẫu ấy…”

“Ahhh, hmm….”

Ngực của Hiyori vốn đã nảy lên khi chỉ chạy bình thường, vậy sẽ ra sao khi  cô phải bật ngang liên tục qua lại? Nghĩ về nó khiến tôi cảm thây thật tội lỗi nên đã lập tức ngừng lại.

Không nên chìm trong ảo tưởng như vậy, tôi tự nhắc mình. Đúng lúc đó thì Hiyori quay sang hỏi tôi.

“Mà này, kết quả của cậu ra sao vậy? Yuusuke-kun? Cậu nhảy được xa không?”

“Hử? À… chắc cũng tạm ổn.”

Hiyori đang hỏi kết quả phần nhảy xa của tôi. Tôi định chỉ trả lời mơ hồ thì bất ngờ thầy Tanuma chen vào.

“Này này, đừng khiêm tốn quá chú, Ogami! Cậu có có quả kỷ lục wow thế cơ mà!”

“Thật á!? Em nhảy được bao xa vậy?”

“Đừng hết hồn nha! Kết quả nhảy xa của em là… 2,96 mét! Chỉ chút nữa là 3 mét rồi! Em cũng thấy ấn tượng đúng không, Nanase!?” [note72784]

“Hai, hai mét chín mươi sáu…!?”

Hiyori tròn mắt kinh ngạc trước con số thầy Tanuma vừa đọc.

Khi tôi đang âm thầm nguyền rủa thầy vì làm lỡ mất cơ hội hoàn thành nốt bài kiểm tra cuối thì thầy Tanuma với nụ cười kỳ lạ rạng rỡ, khoác vai tôi, kéo mặt lại gần rồi nói với vẻ mặt đầy tự hào:

“Nhìn đi, Ogami! Nhìn biểu cảm của Nanase lúc nghe được kết quả xuất sắc của em kìa! Xưa giờ con trai giỏi thể thao lúc nào cũng được lòng các cô gái hết đó! Nghĩ mà xem, nếu em toả sáng trong bộ môn bóng rổ đầy hào nhoáng, cuộc sống học đường của em sẽ tuyệt vời lắm đấy! Biết đâu lại có cả mấy bạn quản lý đổ cậu nữa ấy chứ!”

“…Thầy à, thầy có nhận thức đươc những gì thầy nói nghe không giống với một người nhà giáo không vậy?”

Chắc thầy không phải người xấu, nhưng ấn tượng của tôi về thầy Tanuma là kiểu người vừa lập dị vừa ngớ ngẩn.

Biết thuyết phục thẳng thừng không có tác dụng nên thầy lại chuyển qua dụ dỗ bằng viễn cảnh tươi đẹp, nhưng đáng tiếc là tôi không có ý định tham gia câu lạc bộ nào cả.

Né thầy một cách khéo léo, tôi quay sang Hiyori, người vẫn còn đứng ngẩn ra, rồi thúc giục cô ấy thực hiện phần nhảy xa.

“Hiyori-san, hình như cậu là người cuối cùng rồi đấy, nên mình bắt đầu luôn đi. Như vậy thì tớ cũng được giải thoát khỏi nhiệm vụ này, chắc cậu cũng muốn về lớp nhanh mà đúng không… Hả?”

Hai mét chín mươi sáu…! Uwaa! Tức thật đó…! Bằng hai lần người tớ luôn rồi…!!”

“Hở? Hiyori, cậu cao 148 cm à?” [note72785]

“Cái!?”

Ghi chú

[Lên trên]
Oát phác, 2m96??? Có phải con người không vậy!!?? Người ráng lắm mà chỉ sắp sỉ 2m5 đang tự ái!
Oát phác, 2m96??? Có phải con người không vậy!!?? Người ráng lắm mà chỉ sắp sỉ 2m5 đang tự ái!
[Lên trên]
Sao em dại vậy em, cái mồm hại cái thân
Sao em dại vậy em, cái mồm hại cái thân
Bình luận (29)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

29 Bình luận

ông thầy bị ảo tình yêu tuổi hò trọc
Xem thêm
TRANS
Đoạn 37: nhìn thây -> thấy
Xem thêm
Vãi đạn
Bạn tôi cũng cao 148
Mấy chap đầu tôi cũng cmt đùa chiều cao xong bị sưng má
Cái ông đừng học tôi nhé
Xem thêm
...còn sống là may r...
Xem thêm
Anh ta vô tư quá:))))
Xem thêm
Chịu anh rồi nói tới chiều cao của ng lùn ạ 🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
đào sẵn hố r, anh chỉ cần xuống nằm thôi là được 🐧
Xem thêm
đấng :)))
Xem thêm
T tưởng bèo lắm m52 chứ 🫠
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Dáng chữ S mà m48 nghe cũng lạ thật
Xem thêm
@Smaragdi: tác nerf chiều cao một tí r, moe cắn hơi bị sâu à 😑
Xem thêm
mẹ, thua các ngài rồi
Xem thêm