I’ll Take Nanase-san, Who...
Karasuma Ei Negi Musya
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 29 - Là áo của cậu ấy! Áo của cậu ấy đó!

18 Bình luận - Độ dài: 1,463 từ - Cập nhật:

“Yuusuke-kun! Nhìn này, cái này trông điên rồ thật đó?!” 

“~~~?!” 

Sau khi mang quần áo thay cho Hiyori, tôi đang cố trấn tĩnh lại trong phòng thì cô nàng bất ngờ xông vào. Tôi thậm chí còn không hét lên trước cuộc tấn công bất ngờ đó. 

Cô đang đứng cười rất tươi trước mặt tôi trong khi mặc độc chiếc áo thun tôi đưa lúc nãy, trông vô cùng ‘nguy hiểm’

Vì chênh lệch chiều cao khá nhiều nên cổ áo rộng để lộ khe ngực và phần ngực áo đang bị đẩy phồng lên bởi đồi núi trập trùng. Với chiều cao chỉ 148 cm thì chiếc áo dài phủ tới đùi cô nàng. Tôi đứng chết trân, không nói nên lời, còn cô ấy thì cười tinh nghịch nhìn tôi. 

“Sao hả?! Một mỹ nhân loli-ngực-bự mặc áo của bạn trai theo kiểu ‘mặc mỗi áo’ cùng với hiệu ứng rèm ngực! Đúng kiểu fet*sh rồi còn gì? Siêu gợi cảm, đúng không?!” 

Cô dang tay, ưỡn ngực ra đầy tự hào khoe bộ dạng khiêu khích của mình. Tôi vẫn đứng đơ ra, chưa biết phản ứng thế nào thì để ý thấy thứ gì đó quen thuộc trong tay phải của cô ấy. Giọng tôi run run hỏi. 

“Ờ, Hiyori-san? Cái trong tay phải của cậu là…” 

“À cái này hả? Là cái quần ngắn lúc nãy cậu mang cho tớ á!” 

Cô nàng cười và giơ chiếc quần tôi để lại cho cô lúc nãy. Nếu nó đang nằm trên tay cô bây giờ nghĩa là phía dưới đó đang hoàn toàn trống trải á!? Nhận ra điều đó, tôi đỏ mặt hét lên. 

“Sao cậu không mặc nó vào?! Rồi sao lại còn vào đây trong bộ dạng đó?!” 

“Thì lúc nhìn thấy mình trong gương khi chỉ mặc mỗi áo thun, tớ tự nhiên thấy phấn khích quá trời rồi nghĩ ‘phải cho Yuusuke-kun xem cái này mới được!’ Thế là phóng thẳng vào đây luôn như vậy đó! À, đừng lo, mấy em cậu với Marie-san không thấy đâu nha!” 

“Ờ, vậy thì… ừm, tốt rồi…_khoan! Không! Đó không phải là vấn đề!! Bộ dạng đó nguy hiểm lắm!!” 

“Tớ biết mà ~! Bởi vậy nên tớ mới bay nhảy tung tăng như vầy nè. Cậu không muốn thấy cảnh lấp ló bị cấm hửm?”

“Hoàn toàn không! Nên là mặc quần vào đi!”

“Nếu cậu đã nói vậy thì đành chịu, có vẻ tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo cậu vậy.”

“Và đừng có đứng mặc nó trước mặt tớ chứ! Quay người về đây như vậy là tớ thấy hết đó!”

“Haha! Tớ cúi người xuống như vậy nên cậu cũng khom theo để nhìn hả? Yuusuke-kun?”

“Đủ rồi đó, đừng trêu tớ nữa!”

Tôi rất muốn phắn ngay khỏi phòng nhưng thật không may là Hiyori đang đứng chắn ngay trước cửa mất rồi. Sau bao nỗ lực cầu xin của tôi thì cuối cùng cô cũng chịu mặc quần vào, tôi chỉ có thể nhắm mắt quay mặt đi trong cơn xấu hổ.

“Mà, cậu thích ngực kiểu rèm[note75880]hay kiểu lều hơn?[note75882]”

“Tớ không biết… chỉ cần mặc bình thường là được rồi…”

“Hiểu rồi ~!”

Tôi có thể nghe thấy những âm thanh sột soạt đó và đang phải cố lờ chúng đi để sắp xếp lại nhưng gì nghĩ không cần thiết. Cuối cùng cô cũng mặc quần xong, rồi lại buôn một câu ngẫu hứng nữa.

“Do eo nhỏ mà mông to nên phần trên thì rộng mà phần dưới lại bị chật, phiền phức ghê.”

“Rồi, rồi, và đừng có vừa khoe mông vừa vỗ vỗ như vậy nữa chứ.”

“Xin lỗi nha Yuusuke-kun. Dù cậu có mong chờ cái quần sẽ quá rộng rồi tụt mất nhưng mong tớ to quá nên không xảy ra được rồi.”

“Tớ không hề mong chờ cái gì hết! Đừng có mà tự gán mấy cái suy nghĩ kỳ quặc đó cho tớ chứ!”

Dù đã mặc quần vào nên đã trông bớt nguy hiểm hơn nhưng cô vẫn tiếp tục mấy trò đùa khó đỡ khiến tôi chả thấy nhẹ nhõm được hơn tí nào. Rồi cô nàng bắt đầu nhìn quanh phòng tôi với ánh mắt đầy sự tò mò và thích thú.

“Vậy ra đây là phòng của Yuusuke-kun hửm? Quả đúng như tớ nghĩ, siêu đơn giản luôn!”

“Dù sao thì tớ cũng không có nhiều vật dụng cá nhân hay đồ trang trí gì, xin lỗi nếu nó có hơi nhàm chán nha.”

“Nó cũng không có giường luôn hả? Vậy thấy đống tạp chí đen chỉ có thể giấu ở trong bàn học mà thôi! Đến giờ khai phá rồi”

“Tớ làm gì có mấy thứ đó cơ chứ? Và ngừng cái trò khai phá vớ vẩn đó đi!!”

Như Hiyori đã nói, phòng tôi khá là đơn giản, tôi thích nằm futon hơn nên nó còn chả có giường, mớ đồ dùng cá nhân ít ỏi thì cất gọn trong tủ. Đến bản thân tôi còn thấy nó nhàm chán mà. Nhưng dù vậy, giữa chốn đơn giản và nhàm chán đó vẫn có một thứ nổi bất hơn hẳn, và Hiyori đang đứng trước nó rồi quay sang hỏi tôi.

“Người này là cầu thủ bóng rổ hả? NBA phải không?”

“Phải, đó là người tớ ngưỡng mộ nhất, nhưng giờ ông ấy giải nghệ rồi.”

Trong bức ảnh là một vận động viên chuyên nghiệp với vốc dáng cao lớn mặc áo thi đấu màu đen với số áo 21. Cả tôi và Hiyori đều đang nhìn chăm chú vào bức ảnh đó.

“Ông ấy là kiểu cầu thủ như nào vậy?”

“Người ta hay gọi ông là ‘The Big Fundamental’.  Là một trong những cầu thủ xuất xắc nhất lịch sử NBA.”

“Hả? Cái gì lớn cơ…?”

“’The Big Fundamental’, nghĩa là ‘nền tảng vững chắc’. Lối chơi của ông không phô trương hay màu mè mà chỉ bám sát những kỹ thuật cơ bản để đưa ra những pha xử lý hiệu quả nhất trong mọi tình huống. Ông không bao giờ bị đối thủ khiêu khích, luôn giữ bình tĩnh và diễn tốt vai trò của mình. Phong cách đó đã theo ông suốt sự nghiệp và trở thành át chủ bài dẫn dắt đội đến chức vô địch. Ngoài ra ông còn là một người rất khiêm tốn và luôn sống vì gia đình, đó là lí do tớ rất ngưỡng mộ ông ấy.

Hiyori chăm chú nhìn tôi khi tôi vẫn đang nói về cầu thủ bóng rổ mình yêu thích. Rồi bất chợt cô mỉm cười và nói.

“Trông cậu vui thật đấy. Cậu thật sự rất thích bóng rổ nhỉ?, Yuusuke-kun?”

“Phải, dù không còn chơi nữa nhưng không có nghĩa là tớ không còn thích nó.”

Tôi từng kể với cô rằng mình rất thích bóng rổ rồi, rằng dù có từ bỏ đam mê với nó đi nữa thì cũng không hối hận. Nhưng giờ khi đang nói về cầu thủ mình yêu thích thì cảm xúc ồ ạt ấy lại ùa về.

“Fuufuu~… Không hiểu sao nhưng tự nhiên tớ cũng cảm thấy vui theo. Chắc do tớ vừa được biết thêm về Yuusuke-kun đó.”

“Tớ cũng đã được hiểu thêm về Hiyori-san lúc mình đi hẹn hò nên vậy cũng coi như có qua có lại ha?”

Cũng như tôi vui khi được hiểu thêm về cô thì Hiyori cũng thấy vui khi tìm hiểu tôi, hai đứa bọn tôi đang ngày càng xích lại gần nhau hơn. Ít nhất tôi mong cô nàng cũng có cùng suy nghĩ với mình… Nhưng rồi cuộc trò chuyện bỗng rẽ theo một hướng không lường trước được.

“Dù sao thì, The Big Fundamental luôn bình tĩnh, vững chắc và làm tròn vai của mình trong mọi hoàn cảnh hửm? Vậy thì, hoàn hảo!”

“Hoàn hảo? Ý cậu là sao?”

Tôi nhưỡng mày khó hiểu trước phát biểu bí ẩn của cô nàng. Nhưng Hiyori lại cười rạng rỡ rồi đáp lại với tông giọng hào hứng.

“Nếu cậu có một tâm lý vững chắc và luôn bình tĩnh như thần tượng của mình thì tớ nghĩ cậu ổn trước những gì tớ sắp nói thôi, Yuusuke-kun!”

“…Tớ có dự cảm không lành về điều này lắm, rốt cuộc cậu định nói gì vậy?”

Hiyori cười khúc khích, tiếng cười đó làm tôi lạnh cả sống lưng. Linh cảm mách bảo rằng cô sẽ nói một cái gì đó rất khủng khiếp, và rồi linh cảm của tôi đã hoàn toàn đúng trước lời tuyên bố của cô.

“Hôm nay tớ sẽ ngủ ở phòng cậu đó!”

Ghi chú

[Lên trên]
Rèm che ngực nghĩa là ngực tạo ra một loại hiệu ứng “rèm”, đại loại kiểu ngay phần ngực áo bị đẩy lên nên phần phần dưới như kiểu một tấm rèm treo lên che bụng ấy.
Rèm che ngực nghĩa là ngực tạo ra một loại hiệu ứng “rèm”, đại loại kiểu ngay phần ngực áo bị đẩy lên nên phần phần dưới như kiểu một tấm rèm treo lên che bụng ấy.
[Lên trên]
Rèm che ngực nghĩa là ngực tạo ra một loại hiệu ứng “rèm”, đại loại kiểu ngay phần ngực áo bị đẩy lên nên phần phần dưới như kiểu một tấm rèm treo lên che bụng ấy.
Rèm che ngực nghĩa là ngực tạo ra một loại hiệu ứng “rèm”, đại loại kiểu ngay phần ngực áo bị đẩy lên nên phần phần dưới như kiểu một tấm rèm treo lên che bụng ấy.
[Lên trên]
Chắc là kiểu áo ôm vào lộ ra hình dạng của ngực cảm giác giống cái lều.
Chắc là kiểu áo ôm vào lộ ra hình dạng của ngực cảm giác giống cái lều.
Bình luận (18)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

18 Bình luận

lùa như lùa gà =))
Xem thêm
Thích Tim Duncan cơ à, He sure has good taste
Xem thêm
ngu chung cmnd lau vc
Xem thêm
Từ từ chị ngta k chịu nổi
Xem thêm
MMA
Rườm rà quá, segg luôn đi
Xem thêm
Main bị lùa r :))
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
Thằng kia biết đc chắc cay 🥴
(Cay ko ku ? Cay kệ mịa mày)
Xem thêm
Tấn công thế ai chs lại gái:)))
Xem thêm