Chương 201 - 300
Chương 227 - Đối luyện, Thao Luyện, Khảo Luyện
0 Bình luận - Độ dài: 3,823 từ - Cập nhật:
Làm thế nào mà anh ta có thể tiến xa đến thế này?
Gã kiếm sĩ rapier không xa lạ gì với việc dạy dỗ. Đó là bản năng thứ hai của hắn, đôi mắt sắc bén ấy còn hơn cả sự quen thuộc, chúng là của một bậc thầy.
Khác với tài năng bẩm sinh của loài Frog, những kẻ có thể nhìn thấu tiềm năng bằng trực giác, sự nhạy bén của gã kiếm sĩ bắt nguồn từ kinh nghiệm cá nhân và kỹ năng được tôi luyện.
Dưới con mắt đó, Encrid chắc chắn đã tiến bộ.
Thật khó tin khi một người không sở hữu Ý Chí lại có thể làm được điều đó. Thi thoảng, những đòn tấn công của anh lại lóe lên cường độ dữ dội, tung ra cơn bão kiếm dồn ép ngay cả chính bản thân anh vào đường cùng.
"Những hình thái chính thống."
Cậu ta đã dệt những kỹ thuật trọng kiếm vào kho tàng chiêu thức của mình, dần dần hình thành một tổng thể gắn kết.
Ban đầu, gã kiếm sĩ chẳng đặt chút kỳ vọng nào vào người đàn ông tóc đen này. Tài năng và kỹ năng của cậu ta giỏi lắm cũng chỉ ở mức trung bình. Ấy vậy mà, chưa bao giờ hắn lại sai lầm trong phán đoán đến thế.
Sự nhận thức này khuấy động điều gì đó trong gã kiếm sĩ, lay động trái tim và thôi thúc hắn phải hành động.
Đấu tập. Chỉ dạy.
Đó là ý định của hắn ngay từ đầu.
Hắn từng theo đuổi con đường hiệp sĩ nhưng đã phải từ bỏ khi tài năng không đủ. Dù vậy, hắn chưa bao giờ thua một kẻ không có Ý Chí. Trước đây không, và bây giờ cũng không.
Nhưng Encrid đã trưởng thành.
Điều đó thật đáng kinh ngạc và đáng khen ngợi, nhưng phán quyết của gã kiếm sĩ vẫn kiên định: người đàn ông đứng trước mặt hắn vẫn chưa thể sánh với một hiệp sĩ chân chính.
Tiếng kiếm va chạm bùng lên như vũ bão, tia lửa bắn ra theo từng cú đánh.
Xuyên suốt màn trao đổi chiêu thức không khoan nhượng, đôi mắt xanh sắc sảo của gã kiếm sĩ đánh giá từng chi tiết nhỏ.
"Ngay cả bộ pháp của hắn..."
Nó thật xuất sắc, rõ ràng đã vượt qua giới hạn của người thường.
Đối đầu với những kẻ tự mãn dựa dẫm vào chút tài năng tầm thường ư?
Encrid sẽ thắng.
Còn về trận chiến với Jevikal?
Sau khi chứng kiến cuộc đụng độ đó và giờ đây trực tiếp đối mặt với anh, gã kiếm sĩ đã hiểu ra sự khác biệt.
Jevikal chiến đấu để giết. Encrid chiến đấu để thách thức. Với anh, đấu tập là trên hết.
Đó là khoảng cách căn bản. Jevikal chiến đấu để kết liễu sinh mạng, trong khi Encrid chỉ tìm cách thử thách bản thân.
Và tuy nhiên, ranh giới giữa họ mỏng manh như tờ giấy.
Nếu Jevikal nhận ra sự khác biệt tinh tế này, kết cục có thể đã khác. Nhưng hắn thì không.
Sự tiến bộ thần tốc của Encrid là không thể phủ nhận, khiến ngay cả gã kiếm sĩ cũng phải ngạc nhiên.
Chính sự trưởng thành bất ngờ này đã thúc đẩy hắn tuốt kiếm và đấu tập.
Hắn không cần phải chiến đấu hết sức để dạy dỗ. Nhưng hắn đã vung kiếm nhanh và mạnh, pha trộn sự thanh lịch của thanh rapier với sự uyển chuyển. Những đòn đánh của hắn tuôn chảy như nước—đánh và trượt, trượt và đánh.
Hắn muốn cho Encrid thấy rằng thứ kiếm pháp như vậy có tồn tại.
Đồng thời, hắn cũng tham gia vào một cuộc đấu trí.
Khuyến khích việc chỉ thông thạo một phong cách duy nhất là một cách tiếp cận sai lầm, hắn tin là vậy. Dù chuyên môn hóa là điều tự nhiên, một kiếm sĩ ít nhất cũng nên biết sơ qua về cả năm loại hình thái.
Tại sao ư?
Bởi vì chỉ khi hiểu rõ chúng, người ta mới có thể phòng thủ, né tránh hoặc phản công hiệu quả.
Đó là lý do tại sao gã kiếm sĩ nhấn mạnh sự đa dạng trong kiếm thuật. Hắn muốn Encrid thấy rằng chiến thuật không bị giới hạn trong sự chính thống.
Ví dụ như:
"Hãy để nó tuôn chảy."
Khi hắn di chuyển để làm chệch hướng, đôi mắt Encrid sáng lên. Một đòn nhử.
Encrid đáp trả bằng một cú chém dọc, loại đòn tấn công dường như có thể xẻ đôi bất cứ thứ gì, một cú đánh sấm sét.
Nhưng gã kiếm sĩ lách người sang bên vào giây phút cuối cùng, điều hướng lưỡi kiếm một cách tinh tế.
Một kỹ thuật rapier: làm chệch hướng không cần tiếp xúc.
Cú chém sấm sét xé toạc không khí, âm thanh rít lên rõ ràng và sắc bén.
Đó là màn trình diễn của một kiếm thuật cao cấp, thậm chí là bậc thầy.
Gã kiếm sĩ bồi thêm một cú đâm chính xác, phá vỡ thế đứng của Encrid.
Từ điểm đó, chiến thắng đã thuộc về hắn.
Hắn ép dần lợi thế một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, sử dụng kỹ thuật "luộc ếch".
Bắt đầu từ nước lạnh, nhiệt độ tăng dần cho đến khi con ếch không thể trốn thoát.
Cốt lõi của phương pháp này là áp lực.
Thông qua thanh kiếm, gã kiếm sĩ truyền tải một thông điệp duy nhất:
"Ngươi không thể vượt qua điểm này. Đây là giới hạn của ngươi."
Hắn dồn Encrid vào góc, bẫy anh lại. Ngay cả sức mạnh quái vật, bản năng né tránh hay những kỹ thuật đã học được của Encrid cũng không thể phá vỡ bức tường trước mặt.
Anh có nản lòng không?
Không hề.
Encrid chỉ đơn giản là tiếp tục vung kiếm, kiên định không lay chuyển.
Gã kiếm sĩ thấy điều này vừa đáng ngưỡng mộ vừa đáng thất vọng.
Trận đấu đã không diễn ra như hắn hy vọng.
Cuối cùng, gã kiếm sĩ không thấy sự rực rỡ nào, không một tia lửa nào.
"Có lẽ ta đã sai. Có lẽ hắn không phải là thiên tài mà ta bỏ sót."
Nếu không, làm sao sự trưởng thành này có thể xảy ra? Tuy nhiên, tại sao lại không có chút ánh sáng thiên tài nào? Tại sao tiềm năng của hắn lại mờ nhạt đến thế?
Hắn đã mong đợi con ếch sẽ nhảy ra khỏi nồi, ít nhất là duỗi chân ra, nhưng nó chỉ héo mòn đi.
"Thế là đủ rồi." gã kiếm sĩ cuối cùng lên tiếng.
"Hộc... hộc... một bài học tuyệt vời." Encrid đáp lại, cúi đầu biết ơn.
Đó là một trận đấu tập đáng kính trọng. Đối thủ này không hứng thú với mạng sống hay danh tiếng của Encrid. Hắn chỉ đơn giản xuất hiện và dạy anh.
"Giờ đến lượt ta." nữ chiến binh lai khổng lồ nói, bước lên với kiếm và khiên.
Khác với trận đấu vừa rồi, lần này không đòi hỏi sự nghỉ ngơi. Encrid gật đầu và chuẩn bị sẵn sàng.
Trận chiến diễn ra dữ dội và tàn bạo như lần gặp đầu tiên của họ, mê hoặc những người đứng xem.
Nếu những trận chiến của Jevikal mang cảm giác của những cuộc tử chiến, nơi một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến vết thương chí mạng hoặc mất đi một bộ phận cơ thể...
Thì những trận chiến của nữ chiến binh lai khổng lồ lại mang cảm giác như thể chúng sẽ nghiền nát hoặc đập vỡ thứ gì đó bất cứ lúc nào.
Encrid chịu đựng.
Anh chịu những vết thương tương tự như trong trận đấu đầu tiên của họ.
Lần này, nữ chiến binh lai khổng lồ phô diễn một mánh khóe mới, sử dụng lưỡi kiếm như một vũ khí cùn bằng cách cầm vào lưỡi. Cô ta cũng sử dụng khiên để tung đòn nhử đầy lừa lọc.[note84371]
Encrid phản công bằng cách kết hợp trọng kiếm và chính kiếm, dường như đang áp dụng những bài học từ trận đấu trước đó.
Gã kiếm sĩ, quan sát từ bên lề, vẫn không hề ấn tượng.
"Hắn chẳng tiến bộ chút nào."
Tuy nhiên, Encrid chỉ vừa đủ đạt chuẩn của một chiến binh trung bình.
Điều đó làm hắn khó chịu.
Đôi mắt kiếm sĩ nheo lại thành một cái cau mày đầy bất mãn.
"Hôm nay thế thôi. Nếu chán, cứ nhận một yêu cầu dọn dẹp lũ quái thú quanh đây xem. Thù lao hậu hĩnh lắm, mà cũng giúp các người xả bớt sự bực dọc đó." Krais nói.
"Nghe được đấy." Jevikal đáp.
Khuôn mặt Jevikal sáng bừng lên trước gợi ý đó. Tay chân hắn đang ngứa ngáy muốn hành động.
Hơn bất cứ điều gì, hai đối thủ mà hắn quan sát hôm nay không phải dạng vừa.
Một kẻ là thiên địch tự nhiên của hắn, trong khi kẻ kia dường như đang che giấu kỹ năng thực sự.
"Lũ khốn phiền phức." hắn thầm nghĩ đầy cay đắng.
Dẫu vậy, hắn không thể cứ thế bỏ đi. Chạy trốn mà không có lý do chính đáng có khi còn khiến Hắc Kiếm cử một đội sát thủ săn lùng hắn.
Hắn đã sử dụng tài nguyên của băng đảng một cách thoải mái cho đến nay, và thời điểm phải mạo hiểm mạng sống cuối cùng cũng đến.
Hơn nữa, cơn khát máu đang âm ỉ, khiến hắn thèm khát cảm giác lưỡi kiếm xuyên qua da thịt mềm mại.
Nhưng hắn không thể giết bừa bãi, không thể giết một kẻ lang thang trong thành phố, để rồi bị đám đông vây đánh đến chết.
Đặc biệt là với những đồng đội mắt sắc như dao cạo, kỹ năng cao cường đang ở gần đó, theo dõi từng cử động của hắn như diều hâu.
"Xui xẻo đủ đường thật." hắn lầm bầm trong bụng.
Dù hắn không mong mọi chuyện suôn sẻ, tình hình đã trở nên phức tạp hơn nhiều so với dự tính.
"Chắc là đi chém vài con quái thú vậy." hắn kết luận. Đó là một quyết định hợp lý.
Krais gật đầu và ra hiệu cho một người lính gần đó dẫn Jevikal đi, đánh dấu sự kết thúc của buổi đấu tập hôm nay.
---o0o---
Mặt khác, Encrid phải được dìu về, gần như được khiêng đi một nửa quãng đường. Cơ đùi anh run rẩy dữ dội đến mức không thể bước đi nổi.
"Chẳng là gì cả, tôi sẽ ổn sau khi nghỉ ngơi một chút thôi." Encrid nói.
"Ờ, hẳn rồi." ai đó lầm bầm đầy vẻ hoài nghi.
"Cậu có thể hồi phục bây giờ, nhưng nếu cứ tiếp diễn thế này, cậu sẽ tự biến mình thành phế nhân. Người anh em à, đức tin là đáng ngưỡng mộ, nhưng sự tự tin thái quá cần phải tránh." Audin nói thêm, trích dẫn một lời dạy từ thánh điển. Thông điệp rất rõ ràng: hãy tin vào cơ thể mình, nhưng phải biết giới hạn.
"Ừ, hiểu rồi." Encrid gật đầu. Tất nhiên, đó không phải là lời hứa anh định giữ.
"Về đến phòng, chúng ta sẽ tập luyện kỹ thuật thủ kiếm." Ragna đề nghị.[note84372]
"Mài giũa giác quan giúp dễ dàng đoán trước chuyển động của đối thủ hơn." Jaxon xen vào.
Ai cũng có vẻ muốn nói điều gì đó, nhất là khi Encrid là người chịu trận trong ngày hôm nay.
Có khác gì so với lúc họ là người ra đòn không nhỉ?
Encrid chẳng bận tâm. Có gì quan trọng đâu?
Có quá nhiều việc phải làm, việc luyện tập của anh vẫn chưa mang lại kết quả ngay lập tức. Nhưng sự đời là thế.
Từng bước một, anh sẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Ít nhất cơ thể anh không còn trì trệ như trước, bản thân điều đó đã là một sự cải thiện đáng kể.
Gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, Encrid trở về phòng và bắt đầu luyện tập thủ kiếm với Ragna.
"Không thể tin được. Tập luyện trong tình trạng đó sao?" Finn nhận xét, tặc lưỡi khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Gần đây, Finn cũng bận rộn không kém. Cô thường thì thầm to nhỏ với vị đội trưởng tiên tộc và thường xuyên biến mất vào lúc bình minh.
"Dạo này cô lẻn đi đâu thế?" Rem hỏi vì buồn chán.
"Sương sớm dưới ánh trăng được cho là tốt cho da mà." Finn trả lời bâng quơ, thậm chí không ngẩng đầu lên khi sắp xếp đồ đạc.
"...Cô ta đang trêu ngươi ta đấy à?" Rem lầm bầm.
Encrid âm thầm đồng tình nhưng lại đứng về phía Finn.
"Anh đa nghi quá rồi. Anh có thói quen hiểu sai lời người khác quá."
Đó không phải là sự trả thù cho những lần Rem gọi anh là "hỏng não". Chắc chắn là không.
"Hửm?"
Khi Rem cau mày, Ragna đẩy Dunbakel về phía trước.
"Đi. Làm việc của cô đi." Ragna ra lệnh.
"Việc gì?"
Dunbakel miễn cưỡng tiến lại gần Rem.
"À, phải rồi. Đến giờ tập luyện. Dạo này trễ nải quá nhỉ?"
Dạo này? Họ mới chỉ giảm từ hai trận đòn một ngày xuống còn một, và chuyện đó mới chỉ diễn ra hai ngày nay.
Trễ nải?
Dunbakel ném cho hắn một cái nhìn nảy lửa, còn Rem thì cười toe toét đầy tán thưởng.
"Đúng! Ngọn lửa trong mắt cô—đó là thứ ta thích. Hôm nay chúng ta sẽ có một buổi... huấn luyện đầy khí thế!"
Dunbakel muốn khóc, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép.
Cặp đôi rời đi cho buổi tập của họ trong khi Encrid tiếp tục các trận đấu tập.
Khi cơ thể hồi phục, anh tóm lấy bất cứ ai rảnh rỗi ở quán trọ và đấu với họ.
Jevikal là bậc thầy của những đòn đánh sắc bén và những cuộc tấn công khó lường, phi chính thống. Ngay cả từ hắn cũng có những bài học để rút ra.
Nữ chiến binh lai khổng lồ sử dụng kiếm và khiên với sức mạnh khủng khiếp, pha trộn giữa Trọng kiếm thuật và kỹ thuật dùng khiên.
Trong khi phong cách của cô kết hợp các yếu tố chính thống, trận đấu càng kéo dài, các đòn tấn công của cô càng trở nên linh hoạt.
Cú húc khiên từng khiến Encrid bất ngờ ban đầu vẫn là một mối đe dọa thường trực.
Chỉ cần một sơ hở nhỏ nhất cũng sẽ bị khai thác không thương tiếc, được thúc đẩy bởi sức bền quái vật và sức mạnh áp đảo.
Dù sức chịu đựng của Encrid không hề kém cạnh, nhưng kích thước khổng lồ của đối thủ biến cô thành một vũ khí sống.
Gã kiếm sĩ rapier? Vẫn dễ đoán như mọi khi.
Hắn lặp đi lặp lại cùng một chiến thuật.
Edin Molsen cũng liên tục thách đấu nhưng chẳng đạt được tiến bộ đáng kể nào. Sau khi bị hạ đo ván trong buổi đấu tập thứ ba, hắn không còn đến thường xuyên nữa.
Thay vào đó, người vệ sĩ của hắn bước lên thay thế.
"Tên ông là gì?"
"Cậu không cần biết."
Đó là một gã đàn ông cộc cằn và gai góc.
Encrid không bận tâm. Anh cũng chẳng quan tâm tại sao người này cuối cùng cũng chịu bước ra.
Tất cả những gì quan trọng là giờ đây đã có thêm một đối thủ xứng tầm, điều đó khiến anh vui sướng.
Anh mỉm cười trước ý nghĩ đó.
"Chắc chắn là không bình thường."
Người vệ sĩ lên tiếng, nhưng Encrid chẳng để ý.
Kiếm pháp của đối thủ dựa trên Nhu kiếm, một kỹ thuật nhắm vào sơ hở, nhanh chóng luồn kiếm vào khi đối phương lơ là phòng thủ. [note84373]
Encrid quen thuộc với phong cách này. Đây không phải lần đầu anh nhìn thấy nó. Cũng không phải là nhầm lẫn.
Anh đã tua lại và phân tích phong cách này vô số lần, chưa bao giờ quên nó.
Cái này...
Đó là kỹ thuật tương tự được sử dụng bởi một người đến từ Aspen.
Cụ thể hơn, đó là phong cách của kẻ mà anh từng hạ gục bằng tay trái. Cái tên của đối thủ đó, Mitch Hurrier, là cái tên Encrid không bao giờ quên. Gia tộc Hurrier tượng trưng cho sức mạnh quân sự của Aspen.
Vậy, người này là một mật thám sao?
Encrid không quan tâm.
Miễn là họ là một đối thủ xứng tầm, thế là đủ.
Và thế là họ lao vào nhau.
Trận chiến cân sức, không bên nào dễ dàng nhượng bộ. Tuy nhiên, Encrid không tập trung vào chiến thắng.
"Nếu ta thực sự muốn giết cậu, ta đã có thể làm thế cả trăm lần rồi."
Rem biết rằng Encrid không chỉ là một kiếm sĩ đơn thuần, chế giễu anh.
"Giết người thì có ích gì chứ?"
Đây không phải chiến trường. Họ ở đây để kiểm chứng kỹ năng với nhau.
Khi nói đến kiếm thuật, họ chỉ muốn thử thách giới hạn của mình.
"Hắn lại cười à? Ngươi thực sự thấy chuyện này vui sao?"
Jevikal thường hay cười. Nụ cười của hắn càng sâu thêm, giọng điệu càng trở nên sắc lạnh.
Hắn cũng thường chế giễu nụ cười của Encrid.
Với Jevikal, đây không còn đơn thuần là một trận đấu tập nữa.
Từ khoảnh khắc đó, chỉ có Encrid chiếm trọn tâm trí hắn.
Hắn bị ám ảnh bởi ý nghĩ giết chết Encrid, không còn chỗ cho bất kỳ sự thôi thúc nào khác.
Đó là một trải nghiệm mới mẻ với Jevikal.
Nữ chiến binh lai khổng lồ cũng có trải nghiệm tương tự, dù cô cảm nhận được thứ khác thay vì sát ý.
Tại sao hắn cứ lao vào mình mãi thế?
Cô biết mình vượt trội hơn. Điều đó quá rõ ràng. Nếu Encrid thực sự muốn giết cô, anh đã có thể làm được, nhưng chuyện không đơn giản như vậy.
Jevikal có khả năng sở hữu những chiêu thức ẩn giấu, và nếu họ chiến đấu nghiêm túc, tỷ lệ thắng thua là năm mươi năm mươi.
Đó là phán đoán của cô.
Nhưng liệu có thu được gì từ việc đấu tập này không?
Nhưng... tại sao hắn lại vui sướng đến thế?
"Được rồi, hôm nay đến lượt cô."
Mặc dù bị đánh tơi tả, anh trông vẫn hài lòng, cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao.
Với một nụ cười thoáng qua, Encrid nâng kiếm lên, cảm xúc trên gương mặt anh quá đỗi rõ ràng.
Ngay cả cô, người không đặc biệt giỏi đọc vị cảm xúc, cũng có thể thấy được.
Anh trông như một đứa trẻ.
Một đứa trẻ đang trải qua khoảnh khắc vui sướng tột cùng.
Một niềm vui thuần khiết đến mức như thể đang trong tiệc sinh nhật.
Cô từng nghe nói Encrid không còn trẻ trung gì cho lắm.
Vậy tại sao anh lại trông như thế?
"Bắt đầu thôi."
Làm sao anh có thể nói điều đó một cách vui vẻ đến vậy?
Cô không biết, nhưng có một điều chắc chắn: mọi thứ về anh khiến máu cô sôi lên.
Đó là sự pha trộn giữa tinh thần chiến đấu và lòng kiêu hãnh, khuấy động dòng máu tộc khổng lồ trong cô.
Vào khoảnh khắc này, cô không còn là tông đồ của những giáo điều, mà là một chiến binh.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình muốn trở thành một chiến binh, chứ không chỉ là một môn đồ.
Đó là vết nứt đầu tiên trong sự nhồi sọ đã hằn sâu vào cô từ thuở nhỏ.
Giáo lý của giáo phái, những mệnh lệnh... tất cả đều bị gạt sang một bên khi cô nhận ra một khát khao sâu thẳm hơn bên trong mình.
Tất cả những cảm xúc cô chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài, những điều không ai, ngay cả vị giám mục, từng biết—những cảm xúc ấy giờ đây quặn thắt trong tim cô.
"Ngươi đúng là một kẻ kỳ lạ."
Nữ chiến binh lên tiếng.
Lời lẽ của cô vụng về, nhưng ý nghĩa thì rõ ràng.
"Ta đã bảo ngươi ngay từ đầu rồi. Có gì đó không ổn với cậu ta."
Từ phía sau Encrid, một thuộc hạ tóc hoa râm của anh xoay ngón tay quanh thái dương.
Ban đầu, cô phớt lờ thái độ đó, nhưng giờ đây nó lại hoàn toàn hợp lý với cô.
"Phải, đầu óc ngươi có vấn đề thật."
Nữ chiến binh đồng tình. Và cô cũng vậy.
Encrid không quan tâm vươn kiếm ra.
"Đánh thôi."
Anh chỉ khao khát chiến đấu. Anh phô bày ham muốn đó. Anh tận hưởng khoảnh khắc này.
Nữ chiến binh gần như vô thức cũng thấy một nụ cười mờ nhạt cong lên nơi khóe môi.
Tận hưởng chiến đấu vì chính bản thân việc chiến đấu, đây là lần đầu tiên với cô, một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.
Cô cảm thấy điều gì đó trỗi dậy bên trong. Mỗi cú vung kiếm, tự thân nó vô nghĩa, lại mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn.
Và thế là cô cũng mỉm cười.
Cứ như vậy, vô số trận đấu tập diễn ra.
Mỗi đối thủ đều trải qua hơn chục hiệp đấu.
Có những lúc Encrid bị thương nặng.
Những lần khác, mọi chuyện kết thúc chỉ với vài vết thương nhỏ.
Nhưng cuối cùng, sau tất cả các cuộc đấu, gã kiếm sĩ rapier lắc đầu.
"Chắc là không rồi. Đây là giới hạn. Dù sao thì có thể ta đã đánh giá sai, nên ta sẽ thử lần cuối cùng. Ta tự hỏi, liệu ngươi có thực sự thắng được không? Đó là điều duy nhất ta tò mò."
Lầm bầm với chính mình, gã kiếm sĩ rapier đối mặt với Encrid.
Trước khi Encrid kịp xử lý chuyện gì đang xảy ra, vô số lưỡi kiếm bùng nổ từ cơ thể gã kiếm sĩ.
Encrid đã từng đối mặt với điều tương tự trước đây.
Đó là từ một hiệp sĩ áo choàng đỏ tên Aisia.
Ý Chí, ngưng tụ thành những lưỡi kiếm vô hình, ép chặt lấy Encrid, áp đảo anh.
Đó là sự đe dọa thuần túy.
0 Bình luận