Chương 201 - 300

Chương 229 - Tôi nên sửa cái đầu trước sao?

Chương 229 - Tôi nên sửa cái đầu trước sao?

"Trúng thêm một đòn nữa thôi là cậu đi bốc cứt thật đấy. Cậu tính chơi tới bến luôn hả?"

Dẫu chưa đến giờ đi ngủ, nhưng hoàng hôn đã tàn, nhường chỗ cho màn đêm nuốt chửng bầu trời. Rem vừa gãi sột soạt vào ngón chân, vừa buông một câu hỏi bâng quơ.

Một thái độ thật thờ ơ.

Trước khi tắm rửa, Encrid đang tỉ mẩn lau chùi thanh kiếm và kiểm tra lại trang bị.

Ngồi cạnh anh, Jaxon đang dùng dầu hạt lanh lau con dao găm của mình. Động tác của hắn chẳng hề nhẹ nhàng, nhưng lại toát lên sự điêu luyện thuần thục. Hắn là một kẻ tài năng, sở hữu vô số kỹ nghệ trong tay.

Encrid điềm nhiên đáp lại:

"Tôi sẽ không chết."

Chính xác hơn, dù có chết, anh cũng sẽ quay lại mà thôi.

Anh đã từng suýt chết khi đối đầu với người khổng lồ lai.

Anh đã từng chạm tay vào lằn ranh sinh tử trong trận chiến với Jevikal.

Thậm chí kiếm kỹ của đám cận vệ nhà Edin Molson cũng chẳng phải trò đùa. Đó là những cuộc đấu bằng lưỡi thép thực sự, và dĩ nhiên, chuyện bị đâm thủng một lỗ trên người nếu sơ sẩy là điều quá đỗi bình thường.

Dưới góc nhìn của một người bình thường, có lẽ trông anh chẳng khác nào một kẻ điên đang tuyệt vọng tìm đường vào cửa tử.

Một trận chiến mà chỉ cần một thoáng lơ là sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Thông thường, người ta sẽ can ngăn, nhưng cấp trên của hắn lại là một tên điên thứ thiệt, kẻ thực sự tận hưởng những trò đùa của tử thần thế này.

Tuy nhiên, liệu việc đối đầu trực diện với thứ "uy áp" đó có phải là nước đi đúng đắn?

Nếu lúc này anh không đủ sức mạnh để phá vỡ gông cùm và giành chiến thắng, thì hành động ấy chẳng khác nào tay không nhảy xuống vực thẳm, hay lao đầu vào tảng đá sắc nhọn.

"Lấy bút lông chim ra chọi với kỵ binh bọc thép hạng nặng, nghe cũng 'kèo thơm' ngang ngửa thế đấy."

Ragna chen vào, trên người là bộ quần áo thường ngày, mái tóc ướt rũ xuống như thể vừa mới tắm xong.

Đó là một dấu hiệu cho thấy mọi nỗ lực đều vô nghĩa.

Chẳng phải Audin và Jaxon cũng nghĩ thế sao?

Cả hai đều đã thốt ra những lời tương tự khi đang làm việc của mình.

"Ổn thôi."

Nhưng Encrid lại nghĩ khác. Có phải vì anh đã có cách? Hay vì anh nắm được phương pháp để xử lý nó?

Không, không phải vậy.

Đơn giản chỉ vì anh biết rằng, một khi chướng ngại đã xuất hiện trước mắt, nếu lùi bước thì vĩnh viễn không thể tiến lên.

Trái tim quái thú, Tập trung tuyệt đối, Cảm quan lưỡi kiếm, Kỹ thuật cách ly đã ban cho anh tài năng. Tuy nhiên, chúng không biến anh thành một thiên tài vượt trội hơn người.

Vậy thì, điều gì đã thay đổi?

Chẳng có gì cả. Luôn luôn có thứ để học, thứ để rèn luyện, thứ để đạt được. Vậy tại sao anh phải trốn tránh?

Ragna cảm thấy bị kích thích khi nhìn thấy sự kiên định không từ bỏ nơi Encrid.

'Ý Chí.'

Dù chưa kiểm soát hoàn hảo sức mạnh của mình, nhưng sẽ không sai khi nói rằng hắn biết cách sử dụng nó.

Chỉ là hắn chưa thể sử dụng kỹ thuật tạo áp lực kia thôi.

Không, kể cả khi dùng được, việc điều khiển nó một cách tự do lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Nói cách khác, gã không thể chuẩn bị trước cho anh điều đó.

Một cảm giác sắc bén xuyên thấu lồng ngực.

Và đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm một sự khao khát mãnh liệt đến thế. Một cơn khát, thứ mà người khác nếu biết được sẽ gọi là tham vọng.

'Cao hơn nữa.'

Ragna lặng lẽ chìm vào dòng suy tư của riêng mình.

Mọi người đang trong giờ nghỉ, một khoảng lặng hiếm hoi. Đó cũng là buổi tối mà Esther hóa thành hình dạng con người.

Giờ đây, cô phải duy trì nhân dạng một hoặc hai lần mỗi tháng, đúng như lời cô từng nói.

Đôi mắt Esther hướng về phía Encrid. Thực ra, cô đã ngắm nhìn anh được một lúc lâu rồi. Chỉ đến bây giờ Encrid mới nhận ra ánh nhìn ấy.

Đôi mắt ấy mới hút hồn làm. Tựa hồ một mặt hồ xanh thẳm, hay sắc xanh thăm thẳm của bầu trời đêm nhuộm ánh trăng.

Với đôi mắt ấy, Esther nhìn chằm chằm vào Encrid rồi cất lời:

"Thật ngu ngốc."

Encrid đã quen nghe câu này. Ở một khía cạnh nào đó, anh nhanh trí và nhạy bén, nhưng khi nhắc đến kiếm và giấc mơ của mình, anh lại bướng bỉnh đến mức ngu ngốc.

Encrid nhận thức rõ điều này, nên lời của cô không mang ý xúc phạm.

"Cô chỉ có thể hóa người mỗi tháng một lần thôi sao?"

Đáp lại câu hỏi của Encrid, Esther trả lời rằng đó không phải việc của anh.

Chính xác mà nói, cô có thể hóa người bao nhiêu lần tùy thích, nhưng cô vẫn thích dạng báo hơn.

Tuy nhiên, Esther cũng có cả núi việc phải giải quyết dưới hình hài con người.

Cô không quên, nhưng đã trì hoãn việc điều chỉnh thế giới ma thuật của mình và sửa chữa con golem thu được trước đó

Thế giới ma thuật sẽ trở nên cùn mòn nếu không được chăm sóc thường xuyên, giống như lưỡi kiếm mất đi độ sắc bén vậy.

"Ngu ngốc hả? Đầu hắn bị hỏng rồi, ta đã bảo cô rồi mà."

Rem cười cợt, dùng cái tay vừa gãi chân gõ gõ vào đầu mình.

Encrid điềm nhiên phớt lờ hắn. Đó là một buổi tối cứ trôi như thế. Audin đang thiền định, Ragna đã đi ngủ, và đúng lúc đó, Bell xuất hiện.

"Có người đến thách đấu ngài. Tính sao đây?"

Việc Bell đích thân đến gọi anh giữa đêm hôm khuya khoắt đồng nghĩa với việc kẻ thách đấu là một tay khá cừ.

"Mấy kẻ mò đến vào ban đêm thì mười tên hết chín tên có vấn đề mờ ám."

Krais lầm bầm từ phía sau, tay lục lọi đống đồ đạc. Hắn đã lau xong con dao găm và dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Tôi sẽ ra xem sao."

Mờ ám hay không, lúc này anh đang cần một sự đột phá.

Một trận đấu với đối thủ mới, đó chính là bước ngoặt của Encrid.

Dù gã kiếm sĩ dùng Rapier không thừa nhận, nhưng Encrid cảm thấy kỹ năng của mình đã tiến bộ qua những trận chiến với người khổng lồ, Jevikal, đám cận vệ của Molson và cả tay kiếm sĩ Rapier kia.

Với người khác, sự tiến bộ ấy có thể nhỏ bé và tầm thường, nhưng anh chắc chắn mình đã lớn mạnh hơn.

Việc rèn luyện và chiêm nghiệm về kiếm đạo đã giúp ích cho anh.

Anh tin rằng trận đấu này cũng vậy sẽ là một thứ gì đó giúp anh tiến lên.

Bell hỏi anh có đi một mình không, Encrid thản nhiên gật đầu.

Sẽ không có nguy hiểm tức thời nào cả.

Những người khác, bao gồm cả Rem, cũng chẳng mấy bận tâm.

Điều đó cũng dễ hiểu. Trước đây đã có rất nhiều kẻ đến thách đấu giữa đêm.

Vài kẻ sợ danh tiếng bị hủy hoại nếu thua trước đám đông nên lén lút đến.

Số khác lại tuyên bố không thể phô diễn kỹ thuật trước công chúng.

Cả hai đều là những lý do chính đáng.

Encrid về cơ bản luôn tôn trọng đối thủ.

Rốt cuộc, chỉ riêng việc có người tìm đến thách đấu anh đã là một chuyện đáng mừng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh chấp nhận bất cứ ai.

Lẽ tự nhiên, anh chỉ tiếp những đối thủ đã được kiểm chứng thực lực. Và Bell chính là thước đo cho việc đó.

Vậy nên, nếu Bell đã gọi, thì kẻ đó xứng đáng để anh tuốt kiếm.

"Sao rồi? Cậu thua thế nào?"

"Tôi định dùng kiếm, nhưng hắn chỉ dùng nắm đấm và vả tôi bằng lòng bàn tay. Đau ra phết."

Bell bắt chước động tác của đối thủ. Trông có vẻ vụng về và khó đoán.

Sau đó họ rời đi về phía cổng thành.

Dưới ánh đuốc chập chờn, một người đàn ông với mái tóc nâu đỏ xuất hiện. Gương mặt hắn còn non trẻ, và cánh tay thì dài ngoằng.

Sử dụng những kỹ năng học được từ Kỹ thuật cách ly, Encrid đánh giá năng lực của đối thủ.

'Tay dài, thăng bằng tốt.'

Cơ thể cân đối cùng sải tay dài là những điều kiện tuyệt vời để sử dụng kiếm.

"Tôi là người lính đã kết thúc chiến tranh."

Encrid bước lên phía trước và xưng danh.

Cơn gió thốc tới từ phía sau khiến ngọn lửa trên đuốc oằn mình sang một bên.

Nhờ thế, những cái bóng giữa hai người quấn lấy nhau rồi lại vỡ tan ra.

"À, là anh sao?"

Đôi mắt đối thủ mở to. Chúng không đặc biệt sáng hay trong trẻo, nhưng tuyệt nhiên không chứa chút ác ý hay sát khí nào.

Đây là kẻ có lẽ đã từng tước đoạt mạng sống con người, nhưng dường như sở hữu một tiêu chuẩn rõ ràng, một đức tin hay thứ gì đó tương tự. Một kẻ có nguyên tắc riêng.

Tất nhiên, đó chỉ là phỏng đoán.

Bạn không thể thấu suốt một con người chỉ qua vẻ bề ngoài.

Một nét tinh nghịch thoáng hiện trên gương mặt hắn. Trong khi khuôn mặt trẻ thơ của Rem mang nét xảo quyệt tinh quái của một con quỷ già đời, thì kẻ này lại mang cảm giác ngây thơ, thuần khiết của một đứa trẻ.

"Xin lỗi vì đã đến muộn thế này."

Đối thủ xin lỗi trước, đầu hơi cúi xuống.

Sau đó hắn quan sát Encrid bằng đôi mắt ấy. Tư thế của hắn rất tốt.

"Không sao."

Ánh mắt người đàn ông quét qua toàn bộ cơ thể Encrid. Từ ngực xuống ngón chân, rồi lại ngược lên trên.

Hắn nói mà không hề giấu giếm cái nhìn soi mói của mình.

"Cơ thể anh được rèn luyện tốt thật đấy."

Cảm xúc trong giọng nói khi hắn thốt lên câu đó rất rõ ràng—liệu có phải là nói quá không?

Có vẻ là không.

"Cậu từ đâu tới?"

Encrid hỏi, cố giấu đi sự mong đợi trong lòng.

"Một gã chăn cừu đến từ vùng hoang dã."

Cuộc đối thoại không dài dòng. Thú thật, nó khá vụn vặt.

Encrid đã quen với cái danh xưng có phần ngượng ngùng là "người lính kết thúc chiến tranh". Nó đồng nghĩa với việc rất nhiều kẻ đã tìm đến thách đấu anh.

Nhưng anh không ngờ một người như thế này lại xuất hiện.

Một gã chăn cừu từ vùng hoang dã. Theo đúng nghĩa đen, một nhóm người sở hữu sức chiến đấu phi lý sống ở vùng hoang dã chỉ để... chăn cừu.

Lịch sử và truyền thống của họ được cho là đã tồn tại từ trước cả khi Đế quốc trỗi dậy.

Chà, điều đó chẳng thay đổi được gì. Nếu có, nó chỉ càng làm tăng thêm sự phấn khích trong anh.

Vùng hoang dã là vùng đất nhung nhúc quái vật và dã thú.

Và chăn cừu ở đó ư? Rõ ràng, những kẻ này không phải người thường.

"Lên đi."

Theo lời Encrid, gã chăn cừu chuyển động.

Tốc độ đôi chân của hắn nhanh đến mức giật mình.

Trước khi thanh kiếm của đối thủ kịp tuốt ra, lưỡi kiếm của Encrid đã xé toạc màn đêm trước.

Keng! Vút!

Anh rút và chém trong một động tác liền mạch. Đó là kỹ thuật rút kiếm chém ngược từ dưới lên của Trực kiếm.

Qua lưỡi thép cắt vào không khí, Encrid có thể thấy ánh sáng lóe lên trong mắt đối thủ.

Chẳng mấy chốc, một con dao găm xuất hiện trong tay đối thủ.

Và Encrid cảm thấy một lằn ranh đã được vạch ra giữa họ.

Ping.

Một âm thanh chói tai vang lên, tốc độ con dao găm nhanh đến kinh hoàng.

Trước khi Encrid kịp định thần, mũi dao đã kề ngay trước mặt.

Encrid dồn lực xuống chân trái, vặn người và ngả ra sau.

Đó là phản xạ vô điều kiện.

Cảm quan né tránh được kích hoạt.

Con dao găm sau đó đổi hướng đột ngột, vẽ nên một đường đi đầy góc cạnh.

Trong khoảnh khắc đó, Encrid chuyển kiếm sang cầm một tay.

Bàn tay trái trống rỗng của Encrid vươn về phía thắt lưng, rút ra con dao găm lưỡi đen để chặn đòn tấn công của đối thủ. Đó là vũ khí anh thu được sau khi hạ gục Băng Hắc Kiếm trước đây.

Choang!

Hai con dao găm va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Encrid vung thanh kiếm bên tay phải.

Anh không chém, mà vạch ra một đường thẳng tắp.

Đối thủ không lùi bước, thay vào đó, hắn tìm được khoảng cách của mình.

Đó là tầm hoạt động hiệu quả của vũ khí ngắn như dao găm.

Lưỡi kiếm của Encrid nghiêng đi để đón đỡ con dao của đối thủ.

Ka-cha-cha-ching!

Tia lửa tóe ra từ cuộc va chạm ở cự ly gần, nhưng không ai nao núng.

Cả hai đều không có cơ hội lấy hơi. Trận chiến đã bước vào giai đoạn trao đổi chiêu thức dồn dập, nghẹt thở.

Tựa như không còn thế giới nào bên ngoài hai người họ, như thể thất bại đồng nghĩa với cái chết.

Dưới ánh trăng vỡ vụn và bụi đất tung bay, họ chiến đấu, cô lập hoàn toàn với vạn vật xung quanh.

Đôi tay của đối thủ ngày càng nhanh hơn. Tay và chân của Encrid cũng tăng tốc theo.

Gã chăn cừu vùng hoang dã cũng là một bậc thầy cận chiến.

Encrid cũng không hề lùi bước.

Khi cả hai vẫn chưa ai chiếm được thượng phong, Encrid bỗng mất đi mọi nhận thức về xung quanh.

Địa điểm, thời tiết, tình huống, đối thủ—tất cả đều tan biến.

Tim anh đập thình thịch, khao khát từng ngụm hơi thở ngắn. Trong chuỗi giao tranh đó, Encrid đã lạc lối vào khoảnh khắc ấy. Anh đã chìm đắm, bị cuốn sâu vào trong.

Cảm giác này giống hệt như khi anh chiến đấu với Mitch Hurrier.

Trong tích tắc, Encrid chộp lấy khuỷu tay đang vươn ra của đối thủ và nghiền nát ý chí của hắn bằng sức mạnh thuần túy.

Encrid không hề tính toán nước đi hay hiểu rõ trình tự hành động của mình.

Tất cả đều được thực hiện hoàn toàn dựa trên bản năng và cảm giác.

Anh đẩy khuỷu tay về phía bên phải của mình, rồi di chuyển chân để vòng ra sau lưng đối thủ. Với một động tác nhanh như cắt, anh nâng kiếm theo phương ngang và kề vào cổ hắn.

Khi đã chiếm được lưng đối thủ, Encrid đưa kiếm vào giữa cơ thể mình và lưỡi dao.

Anh ấn mạnh vào khuỷu tay đối thủ, vặn người hắn lại, và chuẩn bị thực hiện đòn chém Guillotine.[note84383]

Encrid giật kiếm, không chút do dự. Chỉ còn vài khoảnh khắc nữa là đến chiến thắng thì—

Bốp!

Anh cảm thấy lực cản từ lưỡi kiếm.

Encrid biết kiếm của mình không phải loại tầm thường.

Ấy vậy mà, lưỡi kiếm đã bị chặn lại.

Bằng cách nào đó, thanh kiếm giắt bên hông đối thủ đã chen vào giữa lưỡi kiếm của Encrid và cổ hắn.

Thanh kiếm đó giờ trông giống một cái gậy hơn là vũ khí.

Hàaa!

Gã chăn cừu hét lên một tiếng xung trận. Cùng lúc đó, hắn vặn người, rồi dộng mạnh lưng vào ngực Encrid. Bất chấp sức mạnh áp đảo của Encrid, anh vẫn bị đẩy lùi.

Sức mạnh của đối thủ thật đáng gờm.

Gã chăn cừu xoay người lại. Trong mắt hắn giờ đây là sát ý ngùn ngụt.

Encrid không thể thua, và vì thế anh cũng gom lại sát khí của chính mình.

Từ dưới thấp, bước ra bằng chân trái, anh thi triển lại đòn Đại Kiếm Kích.

Sức mạnh, trọng lượng, độ xoay và thời điểm.

Mọi thứ khớp lại hoàn hảo, Encrid cảm thấy một cơn phấn khích trào dâng.

Cùng lúc đó, thanh kiếm đang vung lên của anh va phải cây gậy của đối thủ.

Rầm!

Một âm thanh như tiếng nổ vang lên. Kèm theo đó là vỏ kiếm vỡ tan tành, và lưỡi kiếm bên trong bật ra.

Encrid đã phản ứng lại, nhưng anh không thể ngăn lưỡi kiếm sượt qua trán mình.

Ngay sau cú chém, đối thủ lầm bầm rồi nhanh chóng lùi lại.

Sự đắm chìm bị phá vỡ.

"Ah, lẽ ra mình không được dùng cái này."

Tiếng lầm bầm lọt vào tai Encrid, trễ mất một nhịp.

"Chết tiệt. Tôi xin lỗi."

Gã đàn ông nói.

"Cái..."

Encrid không thể nói hết câu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thứ gì đó bắt đầu thấm vào cơ thể anh từ trán.

Độc sao?

Không, là thứ gì đó hoàn toàn khác.

"Xin lỗi, có linh mục nào gần đây không? Nếu nhanh chân thì may ra anh còn sống... mặc dù, chắc là muộn quá rồi."

Gã chăn cừu có vẻ hoảng hốt, nói năng bắt đầu lộn xộn.

Một cơn đau kinh hoàng bắt đầu từ trán và lan ra khắp cơ thể anh. Cùng lúc đó, một tiếng thét vang lên từ đâu đó.

"Ừm, anh thấy đấy, cái này... anh không nên đùng để chém người bừa bãi đâu... thanh kiếm này chém vào linh hồn con người. Khoảnh khắc bị chém, nếu anh chịu đựng được thì có thể sống. Nhưng... tôi nghĩ là muộn mất rồi."

Gã chăn cừu luyên thuyên, đưa ra những lời giải thích thừa thãi.

Encrid cảm thấy thứ gì đó siết chặt lấy tim mình, không thể xử lý nổi những lời của gã chăn cừu.

Gã chăn cừu nói đúng.

Anh không thể hiểu hết mọi thứ, nhưng phần cuối cùng—rằng đã quá muộn—thì anh hiểu rất rõ.

Thứ gì đó đã chiếm lấy tâm trí anh, thứ mà anh không thể vượt qua bằng tất cả những gì mình đã học.

Tầm nhìn tối sầm lại.

Anh cứ tưởng mình đã đối mặt với vô số thử thách trước đây, nhưng cái chết kiểu này là một điều hoàn toàn mới mẻ.

Thứ gì đó đang xé toạc và chọc ngoáy vào đầu anh.

Nó thuộc về tinh thần.

Trán Encrid cảm giác như đang bị nung đốt với những vết cháy đen kịt.

Tuy nhiên, anh không cảm thấy bất công.

Sự đắm chìm và tập trung.

Đó thực sự là một khoảnh khắc đầy ý nghĩa.

Khó mà phân định ai cao tay hơn, anh hay đối thủ.

Gã chăn cừu đã chiến đấu rất tốt.

Lợi thế vũ khí ư?

Nếu đây là trận chiến sinh tử, sử dụng vũ khí là lựa chọn đúng đắn.

Mặc dù đây chỉ là một trận đấu tập và anh đã quá cuốn vào trận chiến, dẫn đến tình cảnh này.

Anh không cố ý chém, đó là phản xạ. Anh không bận tâm chuyện đó. Anh cũng đã làm điều tương tự.

Encrid không thể trách cứ đối thủ.

Trong dòn Guillotine cuối cùng, anh cũng đã có ý định chém vào cổ đối phương.

Nếu do dự, anh sẽ thua.

Nhưng mà cảm giác này là gì?

Có những khoảnh khắc bạn không muốn thua cuộc, bất kể bạn chiến đấu nhiều đến thế nào.

Anh cảm nhận được điều tương tự từ đối thủ ngay lúc này.

'Tại sao?'

Không phải anh không quan tâm đến chiến thắng, nhưng nếu có điều gì đó học được từ ngày hôm nay, anh không ngại thất bại.

Nếu là lúc khác, anh sẽ chiến đấu đến chết, bất kể là ai, dù là Jevikal hay bất kỳ kẻ nào khác.

Encrid đã quen với việc lập chiến lược và hồi tưởng.

Đó là lý do tại sao thật dễ để hiểu những cảm xúc phức tạp của anh.

'Ah.'

Một nhận thức thoáng qua ập đến.

Đối thủ trước mặt anh giống hệt cậu thiếu niên mà anh đã gặp khi lang thang khắp lục địa. Kẻ mà dù chỉ mới cầm kiếm được sáu tháng, người đã đục một lỗ bên sườn Encrid.

Tất nhiên, đây không phải là đứa trẻ đó đã lớn lên, nhưng đối thủ gợi cho anh nhớ về khoảnh khắc ấy.

Vị trí, thời gian, thời tiết—mọi thứ đều giống hệt. Ngay cả sự ngây thơ trên gương mặt đối thủ.

Đó là lý do anh không muốn thua.

Đứa trẻ đã phá vỡ sự khởi đầu của anh hiện về trong tâm trí.

Anh đã từng coi đứa trẻ đó là mục tiêu của mình trong một thời gian.

"Dù sao thì, xin lỗi vì đã giết anh."

Gã chăn cừu cũng hành xử tương tự. Hắn cúi đầu một cách nửa vời.

Cái tên này.

Xin lỗi, nhưng chẳng thể làm gì được nữa. Gã chăn cừu quay lưng lại và bồi thêm một câu cuối cùng.

"Nếu bằng cách nào đó anh sống sót, cứ coi như tôi nợ anh một mạng. Tôi là Mục đồng Pell."[note84384]

Hắn rảo bước bỏ đi thật nhanh, dường như biết rằng ở lại sẽ phiền phức đến mức nào.

Encrid đổ gục về phía trước.

Khi ngã xuống, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là liệu đây là thuốc độc hay thứ gì khác.

Một cơn mất ý thức đột ngột, chết vì vết thương trên trán.

Đây là cái chết.

Ngay trước khi chết, anh nghe thấy tiếng thét rợn người của người phụ nữ, những tiếng khóc than như vọng về từ sâu thẳm địa ngục.

Thật kỳ lạ.

Khi anh nhắm mắt lại và mở ra lần nữa, anh nhìn thấy dòng sông đen ngòm quen thuộc.

Người lái đò đang cầm chiếc đèn lồng tím và mỉm cười.

"Ngươi nghĩ biết rồi thì sống được sao?"

Người lái đò hỏi.

Encrid đáp lại một cách vô cảm.

"Biết hay không cũng chẳng quan trọng."

Nếu bị kiếm chém trúng, anh sẽ chết. Vậy nên anh chỉ cần tránh không bị chém là được.

Không, ngay cả khi bị chém.

'Một lần nữa.'

Anh muốn trải nghiệm khoảnh khắc đắm chìm ấy một lần nữa.

Anh muốn đấu với gã chăn cừu đó lần nữa.

Bất kể thắng hay bại, chỉ riêng việc chiến đấu với một người như thế đã lấp đầy anh bằng niềm vui sướng.

Encrid thực sự khao khát điều này.

"...Chẳng phải ngươi nên sửa cái đầu hỏng của mình trước sao?"

Sau khi nghe những lời đó, Encrid lại mất đi ý thức.

Nhân tiện, người lái đò có nghe thấy âm thanh từ bên ngoài không nhỉ?

Cái cụm từ "đầu hỏng" mà Rem cứ nhắc đi nhắc lại đã lọt đến tận chốn này.

Dù sao đi nữa, Rem đúng là rắc rối.

Lại là một ngày mới.

"Nếu làm thế lần nữa, cậu chết thật đấy."

Lại là một buổi tối giống hệt hôm qua.

"Tôi không quan tâm. Anh nên dạy dỗ Dunbakel cho tử tế vào, Rem."

"...Sao ta có cảm giác cậu đang đối xử với ta tệ hơn bình thường thế?"

Rem bày tỏ sự nghi hoặc, nhưng Encrid không đáp lời.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Đòn chém Guillotine là một kỹ thuật trong võ thuật, đặc biệt là trong Brazilian Jiu-Jitsu (BJJ), được gọi là "guillotine choke". Kỹ thuật này bắt nguồn từ những ngày đầu của BJJ và được dạy cho học viên như một trong những đòn khóa siết đầu tiên. Đòn chém Guillotine hoạt động bằng cách tạo áp lực lên động mạch cảnh của đối thủ, khiến đối thủ khó chịu và có thể buộc họ phải đập tay xin hàng. Kỹ thuật này rất linh hoạt và có thể được sử dụng như một vị trí tấn công, giúp học viên kiểm soát đối thủ của mình.
Đòn chém Guillotine là một kỹ thuật trong võ thuật, đặc biệt là trong Brazilian Jiu-Jitsu (BJJ), được gọi là "guillotine choke". Kỹ thuật này bắt nguồn từ những ngày đầu của BJJ và được dạy cho học viên như một trong những đòn khóa siết đầu tiên. Đòn chém Guillotine hoạt động bằng cách tạo áp lực lên động mạch cảnh của đối thủ, khiến đối thủ khó chịu và có thể buộc họ phải đập tay xin hàng. Kỹ thuật này rất linh hoạt và có thể được sử dụng như một vị trí tấn công, giúp học viên kiểm soát đối thủ của mình.
[Lên trên]
Shepherd Pell, không biết cả cụm đều là tên hay không ,tại Shepherd cũng có nghĩa
Shepherd Pell, không biết cả cụm đều là tên hay không ,tại Shepherd cũng có nghĩa