Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 5 (Đã hoàn thành)

Chương 7: Tới Rừng Cầu Nguyệt

0 Bình luận - Độ dài: 3,364 từ - Cập nhật:

Cát trắng. Biển xanh. Trải dài vô cùng tận. Rạn san hô màu đào. Cá bơi lượn màu sắc rực rỡ.

Một phù thủy tóc bạc dài, gương mặt tuyệt mỹ, bơi lội vui vẻ giữa biển. Gần đó, một Đọa Thú chuột cũng đang chơi đùa trong làn nước trong xanh.

“Nóng chết đi được…” Tôi lẩm bẩm, ngồi bệt trong bóng râm.

“Chói quá…” Tên linh mục cũng nhăn mặt.

Tôi đã dựng một mái che bằng vải buộc vào cọc gỗ cắm xuống cát, nhưng cũng không giảm nóng được là bao.

“Thấy nóng tại hai người cứ ngồi ì ra đấy!” Zero nói. “Cởi đồ ra xuống đây.”

“Không đời nào.”

“Không.”

Zero bĩu môi, dậm chân tiến về phía bọn tôi. “Vì hai người cứ ngồi ì ra đấy,” nở một nụ cười toe toét. Cô trông giống một nữ thần cai trị biển cả hơn là một phù thủy. Tay lại còn xách theo một xô nước.

“Này, đợi đã. Đừng bảo là-”

“Ồ, có đấy. Vui lên đi! Ta mang biển đến đây!”

Khi tên linh mục và tôi vừa đứng dậy, nước biển đã ập tới. Nước làm mát cơ thể cháy bỏng của tôi, khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn.”

“Giờ thì ướt hết rồi,” Zero nói. “Đi bơi là vừa đẹp rồi.”

“Nghe này! Cô không thể tự nhiên tạt nước biển vào người khác như vậy chứ! Đồ của tôi sẽ rỉ mất!”

“Thế sao anh còn mặc áo giáp khi đi biển vậy? Cởi ra đi chứ.”

“Này, linh mục! Ngươi giảng đạo tốt lắm mà?! Nói gì đi chứ!”

“Hả?”

“Sao ngươi cũng cởi đồ luôn rồi?! Vừa nãy còn không chịu xuống mà!”

“Mặc đồ ướt thì dễ bị cảm lạnh, ai cũng thế thôi.”

Từ giọng điệu thờ ơ đó tôi cũng có thể biết rằng rằng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng sau miếng bịt mắt.

Cởi áo trong bằng vải lanh, để lộ cơ thể đầy sẹo của mình dưới ánh mặt trời. Giẻ rách nhìn còn đẹp hơn.

Là một phán quan lúc nào cũng liều mạng chiến đấu thì cơ thể đầy sẹo cũng chẳng lạ lẫm gì. 

Hắn không cởi quần, chỉ cởi giày, với trượng trong tay bước xuống biển. Lặn mất mà không thấy ngoi lên. 

Tôi tự hỏi rằng hắn có định tự chết đuối không nhưng một lúc sau lại thấy nổi lên ở xa bờ.

Ồ, hiểu rồi. Ở ngoài xa thì đỡ ồn ào hơn hẳn.

“Anh còn đợi gì nữa,” Zero nói. “Nếu định ngắm ai, thì chi bằng ngắm ta này.”

“Cô đừng nói những thứ kì quái nữa được không?!”

Zero chìa tay về phía tôi.

Tình huống hiện tại khá kỳ lạ, vài ngày trước bọn tôi còn chẳng thuê được trọ, và giờ lại đang ở ngoài trời, tận hưởng cảm giác bơi lội giữa biển.

Danh tiếng của Lily cũng tăng vọt sau khi em giúp những cô gái trẻ trốn thoát khỏi ngục giam của Tha Hóa.

Theo lời em, đêm trước ngay khi trở về Lutra, hàng loạt người dân đã đến căn nhà rách nát của họ để cảm ơn, còn gửi tặng cả tiền và đồ ăn để tỏ lòng biết ơn.

Ẩn Giả cũng được tán dương vì đã đánh bại Tha Hóa, kẻ đã nhân danh Giáo Hội tiến hành các cuộc săn phù thủy vô lý, khiến dân chúng khốn khổ. Dù Zero không bị thiêu sống, nhưng Giáo Hội vẫn giữ được thể diện trước công chúng.

Cuối cùng, toàn bộ tội lỗi được đổ lên đầu Tha Hóa.

“Anh trai, anh trai!” Lily gọi nhỏ tôi.

Tôi quay lại và thấy cô bé đang chạy về phía mình với xiên cá nướng trên tay.

“Mẹ bảo em mang cho anh. Mẹ mở quầy bên đó đó! Trước kia tụi em không được làm vậy, nhưng giờ thì được cho rồi. Nhiều người đến quầy của mẹ lắm đấy!”

“Ồ, mẹ đã được cấp phép mở quầy rồi sao. Có khi còn kiếm được bộn tiền so với làm công cho tên quý tộc nào đó.”

“Ba cũng bán phụ mẹ. Nhìn họ hạnh phúc lắm.”

Zero và tôi mỗi người nhận lấy một xiên cá.

Tôi cắn lấy một miếng. Thịt trắng mềm ra tan trong miệng, cùng với hương thảo mộc lan tỏa khắp miệng. Độ mặn vừa miệng. Thật khó tin một thứ ngon như này lại được bán ở một quầy hàng ven đường.

“À, mẹ cũng bảo em gửi cái này cho anh.” Lily đưa cho tôi một mảnh vải rách.

“Để xem nào.” Tôi mở ra và thấy hai chữ viết tay nguệch ngoạc.

Mực ống.

“Ra là mực ống. Thì ra đây là thứ còn thiếu cho món hầm.”

“Mẹ bảo em ra chơi với mọi người. Đây là lần đầu tiên em ra biển ấy! Cùng bơi đi anh!”

“Không muốn,” tôi nói vừa gặm luôn cả xương cá.

“S-Sao thế?!” Đôi mắt đỏ của Lily ngấn lệ.

Như thể chợt nghĩ ra điều gì đó, Zero nắm lấy vai Lily và thì thầm vào tai con bé. Cô còn chủ ý che miệng mình nên tôi cũng không thể đọc khẩu hình miệng.

Chắc chắn lại dạy hư con bé. Tôi gần nghe được cô định nói gì nên cảnh cáo trước. 

Tôi đành nhắc nhở, dù biết sẽ vô ích. “Này, phù thủy. Đừng có dạy hư con bé ngây thơ vào ba cái trò nhảm nhí của cô đấy.”

Mắt Lily sáng rực. Hai người nhìn nhau gật gù đầy khí thế.

Tôi có dự cảm không lành. Cảm giác của kẻ sắp bại trận.

“Anh trai.”

“Đánh Thuế.”

Hai giọng nói vang lên ngọt như mật, cùng đôi mắt long lanh ngước nhìn tôi—như thể tôi là người duy nhất họ có thể dựa vào trên thế giới này.

“Đi mà,” Lily nài nỉ. “Em muốn chơi cùng anh.”

“Không có anh, ngay cả biển thiên đường này cũng trở nên tẻ nhạt với ta.” Zero cũng tiếp lời.

Chết tiệt. Đòn tấn công này mạnh quá.

Tôi biết là họ cố ý làm vậy, nhưng tôi cũng không có đủ dũng khí để từ chối.

“Thôi được rồi. Chịu thua hai người đấy! Chỉ một lát thôi đấy?!”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh chói lọi, ôm theo cả Zero và Lily, rồi nhảy phắt xuống làn nước trong vắt.

_________________________________

Chúng tôi quyết định qua đêm tại nhà  vợ chồng Liza.

Kiệt sức vùng vẫy dưới biển, Zero mệt rã rời và lăn đùng ra ngủ sau khi ăn tối. Nhanh đến mức nào ư? Ngay khi vừa ăn xong thì đầu cô đã gục xuống ngay tại bàn ăn.

Tôi bế cô lên gác mái và đắp chăn cho cô, rồi khẽ thở dài. Chúng tôi định rời Lutra vào ngày mai. Mất tới mười ngày đi bộ mới tới được rừng Cầu Nguyệt.

Chúng tôi đã tốn khá nhiều thời gian ở đây, nhưng cũng đáng khi đã thu hồi lại được cuốn Ma Pháp Thư Zero—Chương Thu Hoạch và đốt nó thành tro.

Ngoài bản mà Lia giữ ở Akdios và bản gốc ở chỗ Albus, thì vẫn còn hai cuốn đang thất lạc.

Một cuốn có lẽ đang được lưu hành ngoài các con chợ, bản còn lại có khi lại nằm trong tay của Sanare.

Liệu chúng tôi có thể thu hồi được cả hai an toàn? Liệu Số 13 có phải là thành viên của Cestum? Nếu là vậy thì phải làm gì? Nếu không thì ai mới là kẻ cầm đầu? Câu hỏi chất đống trong đầu tôi, nhưng vốn tôi cũng chẳng giỏi suy nghĩ mấy.

Vừa định đi ngủ, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ dưới lầu. Tôi biết rõ rằng đó là tiếng bước chân của Lily và con bé đang đợi tôi.

Với em thì tôi có lẽ là Đọa Thú đầu tiên mà em được nhìn thấy ngoài bản thân mình. Không phải ra vẻ anh hùng gì, nhưng em gợi tôi nhớ về mình lúc nhỏ.

Leo xuống gác mái thì đã nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi nhà. Tôi lần theo đến sau chuồng gia súc, thấy Lily ngồi ôm gối dựa vào tường.

Gió đêm phả vào râu, làm tôi khẽ nhăn mũi. “Có gì mà gọi anh ra đây vậy?”

“Em đã kể với mẹ rồi. Việc em đã giết mọi người.”

“Ừ.”

“Mẹ không tức giận mà nói rằng đó không phải lỗi của em.”

“Anh biết mà.”

“Anh biết?”

“Đúng là do em, nhưng em không có lỗi.

“Lạ vậy… Mẹ cũng nói y chang.”

Lily khẽ cười giấu đi ngượng ngùng. “Em đã nghĩ rằng, ba và mẹ đã bảo vệ em suốt bấy lâu nay, nhưng em đã lớn rồi. Em phải để cho họ tự do.”

“Gì cơ?”

“Vậy nên… em đi cùng anh được không?”

Part 2

“Khoan, khoan, khoan, đợi một chút đã. Gì mà đột ngột vậy? Nói chuyện quá viển vông rồi đó!”

“Em không có!”

“Có đấy! Đừng nói nhảm nữa và đi ngủ đi.” Tôi đuổi con bé đi.

Lily nhặt một hòn đá và ném thẳng vào người tôi. “Em đã viết thư từ biệt rồi. Em nói rằng sẽ đi du lịch. Rằng họ không cần lo. Một ngày nào đó em sẽ trở về.”

“Xé nó rồi vứt đi.”

“Không! Em quyết rồi! Em sẽ đi cùng anh!”

“Nghe này. Nếu em đi cùng bọn anh, anh sẽ không đối xử tử tế với em như ba mẹ đâu. Nếu em cản đường, anh sẽ bỏ em lại. Nếu tình thế bắt buộc, anh sẽ để em chết.”

“Không sao cả.”

“Hơn nữa, đi chung cùng một phù thủy thực thụ và một tên linh mục ghét Đọa Thú. Kẻ thù chỉ xem con người không hơn không kém gì công cụ. Nói thật thì anh cũng chẳng hiểu sao mình còn sống đến tận giờ. Nguy hiểm đến vậy đấy.”

“Dù sao thì em vẫn sẽ đi! Nếu anh không cho thì em cứ tự bám theo vậy!”

“Đừng vô lý nữa.”

“Anh chạy không thoát nổi em đâu. Em có nhiều bạn lắm. Em sẽ tìm ra anh ở bất cứ đâu!”

Thật là. Trông cái mặt bướng bỉnh đó kìa. Con bé sẽ đi mình bằng mọi giá dù tôi có nói gì đi chăng nữa.

Tôi cạn lời rồi. Làm gì giờ? Dọa con bé? Mắng nó chăng?

Có khi con bé sẽ khóc lóc chạy về với ba mẹ.

“Em quen với việc người ta ghét em rồi,” Lily nói. “Nên anh có mắng gì thì cũng không sao cả.”

Chết tiệt. Giờ ai cũng đọc được suy nghĩ chắc?

“Ngoài kia nguy hiểm lắm đấy.” Tôi nói. “Em có thể chết.”

“Bây giờ cũng nguy hiểm mà.”

“Có gì đâu chứ!”

“Có. Nhà em từng bị đốt vì người ta muốn đuổi con chuột đi. Lần này cũng vậy. Nếu em không ở đây, ba mẹ đã không bị thương. Em phải trở nên mạnh hơn. Đủ mạnh để bảo vệ ba mẹ. Nhưng giờ họ sẽ an toàn hơn khi em không ở gần.”

Giọng cô bé chắc nịch. Một tuyên ngôn kiên định. Dù tôi nói gì, con bé cũng sẽ theo.

Tôi chỉ biết nói. “Tùy em. Nhưng đừng mong anh sẽ chăm sóc gì đấy.”

Lily bật dậy, lấy từ trong chuồng một túi vải lanh chứa đầy đồ đạc của mình.

Chuẩn bị kỹ càng quá còn gì.

Tôi không biết nói gì thêm nên chuẩn bị trở vào nhà thì nhìn thấy Zero ngay ngoài cửa. Tên linh mục bên cạnh chuẩn bị khởi hành.

“Chuyện gì đây?” Tôi hỏi.

“‘Khi chúng tôi vừa tỉnh dậy thì họ đã rời đi rồi.’ Nghe có vẻ hợp với nhóm chúng ta đúng không?” Zero đáp.

Tôi nhìn sang tên linh mục chờ một câu trả lời nghiêm túc.

“Ta di chuyển dễ hơn vào ban đêm,” hắn nói.

Tên mù ích kỷ này.

“Con chuột kia là sao?” hắn hỏi.

“À, ừm…”

“Em sẽ đi cùng mọi người!” Lily reo lên.

Zero và tên linh mục sững người.

“Gì cơ? Ngươi đùa à? Ta không bao giờ đi chung với chuột!”

Biết ngay mà. Không đời nào một gã ghét Đọa Thú lại chào đón một người nữa.

“Ta thấy chẳng sao cả,” Zero nói. “Càng đông càng vui.”

“Thêm Đọa Thú mà không vấn đề gì?!”

“Con bé cũng có ích mà,” tôi nói.

“Có ích?” Tên linh mục nhìn Lily như loài sâu bọ. Hắn cũng không biết rằng Lily cũng có thể triệu hồi cả đàn chuột để chiến đấu.

“Con bé có quyền đi đâu tùy ý mà.” Tôi nói. “Cũng đâu cấm được. Miễn là không gây rắc rối thì cứ để con bé theo.”

“Chỉ sự tồn tại đã cản trở rồi,” linh mục lạnh lùng đáp.

Lily phồng má, nhưng không ném đá lần này.

Con bé thực sự biết chọn người để ném. Cũng khôn ra đấy. Nếu tên linh mục không muốn con bé đi cùng, thì càng hay đấy chứ.

Tôi bất chợt thấy vui hẳn khi có Lily đi cùng.

“Ta khá thích suy nghĩ đơn giản của anh đấy,” Zero cười mỉm.

Tôi lờ đi. Tên linh mục vẫn càu nhàu nhưng cũng không định làm gì, nên tôi cứ mặc kệ hắn.

“Vậy thì, thẳng tiến đến rừng Cầu Nguyệt nào.”

Sanare từng nói rằng “ngài” đã ra lệnh cho Cestum, và “ngài” cũng chính là cách mọi người gọi Số 13 ở Wenias.

Tôi không biết liệu Sanare có đang nói đến Số 13, nhưng một điều chắc chắn: thuật triệu hồi cưỡng chế chỉ Số 13 mới dùng được.

Chúng ta cần moi thông tin từ Số 13. Nếu không lấy được thì thôi. Tôi muốn chắc rằng hắn không phải kẻ thù.

_________________________________

Rừng Cầu Nguyệt là nơi cư ngụ của phù thủy, nó không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, nơi mà loài người cũng không dám đặt chân đến.

Vô số lần Giáo Hội cử người đi khảo sát, nhưng một đi thì không trở lại. Tất cả đều bị mất phương hướng khi đặt chân vào rừng.

Zero sải bước đi thảnh thơi. Vừa đặt chân vào rừng, cô cởi giày ra, tháo mũ choàng, và bước lên lớp đất mục mềm mịn với dáng vẻ hiên ngang như vị vua của khu rừng.

Lily ngồi trên vai tôi, đúng hơn là gần như trên đầu. Do thân hình nhỏ bé, con bé đi chậm, nên khi có thể, tôi bế cả cô bé và Zero.

Lily cứ khăng khăng đòi đi bộ nhưng nhìn cô bé cứ hớt hải chạy theo cho kịp khiến tôi chẳng yên lòng.

“Sao nhìn nơi này tan hoang vậy?” Tôi hỏi. “Cứ như vừa có một trận chiến ở đây.”

Khu rừng yên ắng và tĩnh lặng, không khí lại huyền ảo, cây cối bị gãy nát như thể vừa bị nổ tung vậy.

“Ta làm đấy,” Zero thản nhiên nói không ngần ngại gì. “Số 13 giăng vô số kết giới để giữ ta lại trong rừng. Muốn thoát ra, ta buộc phải nổ tung mọi thứ. Vậy nên có dấu tích tàn phá.”

“Anh em các người cãi nhau lúc nào cũng ở tầm cỡ vậy sao.”

“Anh em? Zero có anh sao?” Lily hỏi.

“Giờ ta mới biết đấy,” tên linh mục thêm vào.

Tôi nhíu mày nhìn hắn. “Lily thì ta còn hiểu nhưng không phải bọn ta đã kể ngươi rồi sao?”

“Ngươi chỉ bảo sẽ gặp một pháp sư tên Số 13.”

“Vậy là Số 13… À, phải. Ngươi chưa bao giờ gặp Số 13. Ngươi làm ta ganh tị đấy.”

“Hả?”

“Ý là, hắn không phải người mà ngươi muốn gặp đâu.”

Bọn tôi đã kể cho hắn việc Số 13 là người đã mang Ma Thuật đến Wenias, khơi mào chiến tranh, và còn có thể dính líu đến vụ thánh nữ cũng như chuyện ở Đảo Hắc Long.

Nhưng tôi không hề kể cho hắn về mối quan hệ của họ, vì thấy không cần thiết.

“Ngươi tò mò về chuyện gia đình của phù thủy sao?”

“Không hẳn là tò mò… Chỉ là ta không nghĩ phù thủy cũng là ‘con người’ cho tới tận giờ. Có chút ngạc nhiên.”

Phản ứng của hắn không lạ lẫm gì. Tôi cũng từng ghét phù thủy cho tới khi gặp Zero, và chẳng thể tưởng tượng được việc một phù thủy ăn uống hay tắm rửa như người bình thường.

Và càng không bao giờ tưởng tượng được rằng họ có gia đình.

Zero mỉm cười. “Con người sao? Thật ngượng khi nghe điều đó từ người của Giáo Hội. Hy vọng ấn tượng vẫn còn đó khi anh gặp được Số 13.”

“Hắn không giống người lắm,” tôi thêm vào. “Theo nhiều cách.”

Tôi không muốn trở thành kẻ thù của hắn, làm bạn càng không. Nói cách khác, tôi cũng chả muốn dính dáng gì tới Số 13. Không thể nào chịu nổi hắn.

Đi sâu vào trong rừng một lúc, chúng tôi đến một khu vực trông còn hổ lốn hơn. Cây cối gãy nát khắp nơi, mặt đất bị khoét nhiều lỗ. Thật là hỗn loạn.

Phía trước là một vách đá cao, một phần đã bị sập, và giữa đống đổ nát lộ ra một cái hang.

“Ở đây phải không?” Tôi hỏi.

“Ừ,” Zero đáp.

“Ít nhất cũng nên giấu kỹ một chút chứ.” Không tin được thứ trước mắt mình.

“Người bình thường không thể đến được đây đâu. Dù là chiến binh mạnh mẽ hay phán quan của Giáo Hội. Chào mừng đến với hang của ta. Đã hàng thế kỷ trôi qua, khi phái Bùn Đen đến đây, mọi người là những người không phải phù thủy đầu tiên đặt chân đến nơi này.”

Cả bốn người tiến vào hang qua lỗ hổng. Khi tiến sâu hơn, trần hang trở nên cao hơn và con đường rộng hơn. Cuối đường, chúng tôi bước vào hang động đá vôi khổng lồ.

‘Hang’ với chả ổ gì chứ, nó như một vương quốc dưới lòng đất. Hang ngách tỏa ra khắp nơi. Trần hang phát sáng nhờ rêu phát quang bám trên đó.

“Oa!” Lily reo lên. “Đẹp quá!”

“Ngươi thật sự gọi chỗ này là hang á? Ngươi có chắc đây không phải là một đế chế ngầm không”

“Ngày xưa, khi nơi này còn đầy phù thủy, nó quả thực giống như một quốc gia. Giờ chỉ còn Số 13 và đồ đệ của hắn. Lạ thật chẳng thấy họ đâu cả.”

“Họ không có ở đây sao?”

“Hmm… Số 13! Là ta đây! Ngươi trốn đi đâu rồi?”

Một con mắt mở to chăm chăm nhìn. Chúng tôi quay đầu nhìn lên trần nhà.

Lông trên người tôi dựng đứng cả lên, từ tai đến đuôi.

“Chết tiệt. Hoài niệm thật đấy,” tôi nói.

“Đúng vậy. Lần đầu anh gặp Số 13 cũng thế này,” Zero nói thêm.

“Con mắt to quá trời!” Lily thốt lên.

“Sao các ngươi có thể bình tĩnh vậy?!” Tên linh mục nói. “Ta đang cố gồng sức để không hét lên đây!”

“Ta còn ngạc nhiên hơn khi ngươi chịu nổi chỉ bằng mỗi ý chí,” tôi nói. “Và Lily, em trông rắn rỏi hơn vẻ bề ngoài ấy. Cả hai người, mau nắm lấy tay Zero! Chúng ta sắp rơi!”

Tôi có thể đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Mặt đất phát sáng. Thế giới sụp đổ. Mặt đất biến mất, và tôi bị quăng vào trong bóng tối. Cảm giác cứ như bị rơi mãi không ngừng vậy.

Cưỡng chế triệu hồi—chiêu thức quen thuộc của Số 13, ép kẻ khác dịch chuyển đến nơi chỉ định.

Hy vọng chúng ta không bị triệu hồi vào giữa doanh trại địch.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận