Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 5 [Đã hoàn thành]

Chương 6: Giáo Hội Và Phù Thủy

0 Bình luận - Độ dài: 4,206 từ - Cập nhật:

Dù đứng từ xa, tôi cũng nhận ra rằng cuộc chiến đã kết thúc.

Phải nói thật, để chạy hết tốc lực trong khi chảy máu không ngừng không dễ dàng gì. Ngay sau khi ra dấu cho tên linh mục, tôi tưởng mình đã ngất đi trong vài giây.

“Chúng ta đã cược một ván và đã thắng.” Tôi bật cười, vịn vào chuôi xẻng để đứng dậy.

Trước tiên, chúng tôi chia nhau ra, khiến Tha Hóa sử dụng Gõ Kiến liên tục, làm quá nhiệt nòng súng. Rồi tôi ném xẻng vào trúng cơ xoay khiến nó bị trục trặc.

Gõ Kiến sử dụng đạn chì. Tên linh mục bảo rằng nếu nòng quá nóng, nó sẽ làm chì chảy ra, và khiến đạn kẹt. Riêng tôi thì chỉ muốn xông thẳng vào mà phang, nhưng kế hoạch này cũng không tệ.

Kéo lê thân hình nặng trịch, tôi bước đến gần linh mục và Tha Hóa.

“Ma Pháp Thư và chìa khóa?” Tha Hóa chỉ cười một cách yếu ớt. “Có vẻ ta làm rơi ở đâu đó rồi. Dù gì cũng chết, thì ta thà mang theo nó xuống mồ.”

“Ngươi không muốn chết một cách yên bình hơn sao?” Tên linh mục hỏi.

“Ta thích chọc tức ngươi hơn.” “Ta không phiền. Chỉ là có chút bất tiện.”

“Lạnh lùng quá đấy.” Tha Hóa ho sặc máu của mình. “Vậy thì như này đi. Ta sẽ đưa cho ngươi cuốn Ma Pháp Thư cùng chìa khóa nếu ngươi hôn ta.”

Không nói gì, linh mục cúi xuống. Một lúc sau, ông tách ra. “Hài lòng rồi chứ?” 

Tha Hóa mở to mắt nhìn, há hốc miệng, rồi mỉm cười đau đớn. “Ngươi thật tàn nhẫn. Ngươi sẵn sàng làm mọi thứ chỉ vì cuốn sách đó sao?”

“Đó là cuốn sách có thể hủy diệt thế giới. Ta không thể để nó rơi vào tay kẻ xấu được.”

“Nó không có đây. Ta đã sai bọn chó mang nó đi rồi. Không biết nó sẽ làm gì với nó khi ta chết rồi. Chắc là bán nó thôi.” Cô bật cười rồi sặc máu của mình.

“Vậy còn chìa khóa?” Linh mục hạ ánh mắt xuống.

“Ngay đây…” Cô chạm vào bụng đẫm máu của mình. “Ta đã nuốt nó. Định sẽ ói ra sau. Giờ thì ngươi phải moi nó từ xác ta thôi.”

“Vậy được.” Linh mục gật đầu. “Ta chính thức tước bỏ tội danh Tha Hóa của ngươi, và thu hồi mạng sống được ban cho. Vĩnh biệt, Crescencia.”

Mắt Tha Hóa mở to trong chốc lát. Ánh mắt cô từ từ hướng về phía linh mục, và thở ra nhẹ nhõm.

“Ngươi vẫn nhớ tên ta,” cô thì thầm. Sau đó đầu cô khẽ rơi xuống.

Nụ cười mãn nguyện của cô ta làm tôi khó chịu.

Tên linh mục thọc tay vào bụng ả, lục lọi một lúc, rồi lôi ra một chùm chìa khóa nhỏ. Có hai chiếc, một mở ngục, một mở xích. Hắn ném chúng cho tôi mà không nói lời nào.

Tôi bắt lấy trong im lặng. Trước khi lao thẳng vào ngôi đền đang rực cháy, lửa phụt ra từ mọi hướng, ta ngoái đầu lại nhìn tên linh mục.

Hắn cúi đầu, không rõ nét mặt, miệng không động đậy. Nhưng nhìn hắn như đang hối tiếc điều gì đó, và đó chắc chắn không phải do tôi tưởng tượng.

_________________________________

Tôi băng qua biển lửa cháy rực, xuyên qua rượu và dầu đang cháy dữ dội, quay trở lại phòng giam của Zero với chìa khóa trên tay. 

“Nhanh hơn ta tưởng,” giọng cô bình thản như thể biết chắc rằng tôi vẫn còn sống.

Cửa ngục mở ra dễ dàng, và lần đầu tiên sau một thời gian, tôi lại được đối mặt với Zero và... cánh tay còn lại của mình.

“Cô nghĩ rằng tôi mắt tới tận mười năm chắc? Tiếc là tôi nôn nóng hơn Số 13.”

Cắm chìa vào xiềng chân cô, vặn mạnh. Một tiếng “cạch” nặng nề vang lên. Nhưng vẫn chưa xong. Xiềng còn nối với còng tay.

Tôi dùng cùng chìa khóa tra vào xiềng tay. Ngay lúc đó, một cảm giác khó chịu. 

Chìa không vào sâu được. Ta đổi góc, rút ra, thử lại. Kết quả vẫn vậy.

Khốn kiếp.

“Đánh Thuê? Sao vậy?”

“Chìa khóa…” Giọng tôi run rẩy. “Không khớp.” Cơn hoảng loạn bắt đầu ập đến.

Tên linh mục đưa cho tôi hai chìa. Một dùng để mở cửa ngục, tôi tưởng cái còn lại sẽ mở được cả hai vòng xiềng. Nhưng xiềng tay lại do Thánh Kị Sĩ khóa. Tha Hóa chỉ bắt cóc Zero đi. Ả ta đâu thể có đúng chìa.

Phải làm sao đây?

“Bỏ ta lại đi, Đánh Thuê.”

“Gì cơ?”

“Nếu anh ở lại, cả hai ta đều mắc kẹt ở đây. Cơ thể anh không thể chịu được thêm nữa. Nếu anh thoát được, anh có thể quay lại cứu ta. Có lẽ mất chút thời gian thôi.” Giọng cô bình thản làm tôi dần bình tĩnh lại.

Đúng thế. Làm thế cũng được.

Nhưng cơ thể tôi không chịu nhúc nhích. “Không được,” tôi nói.

“Được mà! Ta là phù thủy. Dù có bị nhốt vài ngày, hay cả năm, ta vẫn có thể sống được. Ta tin anh sẽ quay lại mà. Nên-”

“Tôi đã nói là không!” Tôi gầm lên, giật mạnh sợi xích.

Biết được tôi định làm gì, Zero nắm lấy tay tôi. “Không thể đâu! Xiềng của Giáo Hội không dễ gì phá hủy. Nếu anh còn lành lặn thì may ra, nhưng với tình trạng bây giờ-”

“Im lặng và tránh ra! Không thử làm sao biết được!”

“Không cần thử ta cũng biết được! Anh chỉ còn có một cánh tay, và còn mất nhiều máu quá. Ngay cả bây giờ anh còn một nửa sức mạnh ngày thường nữa!”

“Thì sao chứ?”

Tôi kéo mạnh sợi xích bằng toàn sức lực của mình, cọc sắt ghim sợi xích gắn vào nền đá bắt đầu phát ra tiếng răng rắc. Chiếc cọc đóng sâu vào đó chẳng nhúc nhích tẹo nào. Điều này khiến tôi nghĩ rằng có lẽ nó đã bị chôn vùi sâu tận cùng lòng đất.

“Tôi sẽ không bao giờ bỏ cô ở lại,” tôi gằn giọng. “Tôi đã quyết là không bỏ ai ở lại nữa!”

Hai lần trước, tôi bỏ lại đồng đội để chạy trốn. Lúc đầu tôi để Zero lại cho Số 13. Lần thứ hai, tôi bỏ lại Theo ở Thánh đô Akdios.

Cả hai lần, tôi đều ân hận khôn nguôi. Dù có tự trách thì Theo cũng chẳng thể sống lại.

Tôi thề đó là lần cuối cùng.

Nghiến răng, tôi quấn xích quanh cánh tay và kéo bằng toàn lực. Máu bắt đầu chảy ra từ vết thương trên cánh tay tôi, nhỏ xuống nền đá bên dưới. Tôi trượt trên chính vũng máu của mình, ngã mạnh xuống sàn.

Zero thét lên một tiếng giống như con người. “Anh bị điếc à?! Ta đã nói là không được mà! Và ta không phải Theo! Lựa chọn tốt nhất là bỏ ta lại!”

“Tôi từng nghĩ bỏ lại Theo là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô thấy rồi đấy!”

“Ta-”

“Ngươi còn lề mề gì nữa vậy?!” Tên linh mục hét lên. “Muốn bị thiêu sống sao?!”

“Linh mục!” Zero kêu lên. “Làm ơn, hãy mang Đánh Thuê với ngươi rời khỏi đây! Chìa khóa không khớp. Ta không thể rời khỏi đây. Cứ đà này thì chúng ta chết cả đám!”

“Nhưng ta chỉ tìm thấy hai chìa. Vậy cô ta còn giấu thêm một cái?” Linh mục chần chừ. Tôi tưởng hắn ta định rời đi nhưng lại lao về phía chúng tôi.

“Lui lại, linh mục!” Tôi hét lên. “Ta không có thời gian để chơi với ngươi!”

Linh mục phớt lờ tôi rồi nắm lấy sợi xích.

Cái quái gì đây? Tôi chớp mắt liên tục.

Hắn móc cây gậy của mình vào cọc và để Zero giữ nó. “Ngươi biết nguyên lý đòn bẩy chứ?” 

“B-Biết…” Zero trả lời.

“Ta sẽ cho ngươi mượn trượng. Nó không thể gãy hay cong nên cứ sử dụng hết toàn lực đi. Đánh Thuê và ta sẽ kéo xích. Chúng ta phải phối hợp.”

“Ai đó chết rồi phong ngươi làm vua vậy!? Tốt bụng lạ thường vậy?!” Tôi gầm lên. “Ngươi nghĩ mình đang làm chuyện quái gì vậy? Đây là việc của ta! Không cần đến linh mục giúp-”

“Không còn thời gian để cố chấp đâu!”

Tôi im bặt. Trong ba người, chỉ mỗi tên linh mục còn giữ được bình tĩnh. Ngay cả Zero, người thường bình tĩnh và điềm đạm, cũng đang tuyệt vọng cố ngăn tôi lại.

“Nếu Zero chết, ta cũng sẽ gặp rắc rối,” hắn nói. “Nếu Cestum vẫn còn đang âm thầm hoạt động, thông tin cô ta nắm giữ rất quan trọng. Giờ thì ngậm miệng lại và kéo đi. Ngươi còn gì ngoài đống vai u thịt bắp đó đâu.”

“K-Không phải… Ta biết chứ! Đừng có nói như thể ta vô dụng vậy!”

Tôi đứng dậy, nắm lấy xích. Linh mục cũng làm vậy, ngồi xuống cạnh tôi, mặt vẫn bình thản dù bị tra tấn. Zero giữ chắc đầu kia của trượng.

Cả ba chúng tôi cùng phối hợp, dốc hết sức.

“Một… hai… ba!”

Cọc sắt phát ra tiếng cót két, và nghiêng đi một chút. Những vết nứt bắt đầu lan rộng trên nền đá..

Mắt Zero sáng lên. “Nó di chuyển rồi! Chúng ta có thể kéo bật nó ra!”

“Đừng dừng lại! Thêm lần nữa!”

Vết nứt rộng ra, cọc sắt lệch đi rõ rệt.

Máu và mồ hôi nhỏ giọt xuống sàn. Ngọn lửa phía trên bắt đầu càng nóng lên.

“Lần cuối cùng! Kéo!!!”

Ta gầm lên từ tận đáy bụng, dốc toàn bộ sức lực kéo mạnh sợi xích. Một tiếng "rầm" nặng nề vang lên, vết nứt lan rộng, cái cọc sắt cuối cùng cũng bật ra. Đà kéo khiến Zero văng ngược ra sau, nhưng tôi kịp bắt lấy cô ấy.

“Chúng ta làm được rồi, Đánh Thuê,” Zero thở phào.

“Phải, ta làm được rồi phù thủy,” tôi đáp.

Suýt nữa thì bật cười, nhưng dù não đang thiếu máu, tôi cũng biết rằng chưa phải lúc để ăn mừng.

Tôi cố bế Zero lên nhưng không thể. Chân tôi đột ngột khuỵu xuống. Zero và linh mục đỡ lấy tôi, giữ tôi đứng dậy.

“Ta sẽ giúp anh một tay,” Zero nói. “Đứng lên đi!”

“Không còn thời gian đâu,” tên linh mục nói. “Nếu không muốn bị bỏ lại, thì đứng lên đi như thể mạng sống ngươi phụ thuộc vào nó!”

“Ta tưởng ngươi sẽ mang phù thủy đi và bỏ lại ta chứ.” Ngay cả trong tình huống này, lời nhận xét mỉa mai của tôi cũng chỉ cho thấy tôi hoài nghi đến mức nào.

Tên linh mục tặc lưỡi khó chịu. “Nữ thần khoan dung. Ngươi nên biết ơn đi.”

Nó còn chẳng phải là một câu trả lời.

Nhờ Zero và linh mục dìu, tôi cuối cùng cũng ra khỏi đền. May mắn là có lối đi bí mật dẫn lên mặt đất. Chúng tôi rời khỏi đền trước khi nó chìm trong biển lửa.

Tôi cạn kiệt sức lực. Cơ thể tôi run rẩy vì mất quá nhiều máu, tầm nhìn cũng mờ dần.

Zero đỡ tôi, quay sang tên linh mục. “Chặt tay ta đi!”

“C-Cái gì?! Ngươi nói cái gì vậy?!”

“Chừng nào vẫn còn bị trói  bằng xích, ta không thể sử dụng Ma Thuật. Không có chìa, cách duy nhất là chặt tay. Như vậy thì ta có thể chữa lành vết thương cho Đánh Thuê.”

“Đồ ngốc!” Tôi rên rỉ. “Nếu muốn tôi có thể chặt tay cô trong ngục rồi. Không cần. Tôi chỉ hơi mệt thôi. Cho tôi nghỉ một chút là được.”

“Nhưng…”

“Anh trai!”

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gọi vang lên. Mắt mở to, bọn tôi quay về phía giọng nói bất thường ấy.

Một Đọa Thú chuột nhỏ lao đến.

Vậy em có thể sử dụng cả bốn chi khi lao hết tốc độ à?

“Lily, sao em-”

Tôi còn chưa kịp hỏi dứt câu thì đã thấy một nhóm người đứng sau em ấy, tôi thấy cả đoàn người mặc áo giáp giống hệt nhau đằng sau. Tôi há hốc mồm.

Tên linh mục bật dậy. Zero sững sờ, há hốc mồm. Rõ ràng là tôi không bị ảo giác.

“T-Thánh Kị Sĩ?!”

Lily mang đến hai trăm kị sĩ đầy đủ vũ trang của Giáo Hội.

Thế quái nào mọi chuyện lại thành ra như thế này?

“Khi bọn em ra khỏi hang, những người này đã ở đó rồi. Họ nói đến để bắt phán quan xấu! Rồi em dẫn đường cho họ khỏi bị lạc trong hang.”

“Phán quan xấu?” Tôi liếc nhìn tên linh mục.

“Đ-Đừng có nhìn ta!” hắn lắp bắp.

“Không phải Ẩn Giả. Chúng tôi đến đây để bắt giữ Tha Hóa,” một kị sĩ lên tiếng. “Hôm trước, một kị sĩ bị thương đã báo cáo cùng tên tay chân của Tha Hóa. Tên đó nói Đọa Thú của Ẩn Giả đã phát cuồng, nhưng kị sĩ không hề sợ hãi trước lời đe dọa của Tha Hóa và sự giám sát của tên tay chân, đã tố giác toàn bộ hành vi phản bội của Tha Hóa. Lực lượng vũ trang đã được lập tức cử đến để đột kích hang phù thủy.”

Tuy nhiên, họ không thể ra khỏi hang cho đến khi gặp Lily cùng nhóm người bị bắt. Trong lúc di chuyển, họ đã bắt được đám chó của Tha Hóa đang tìm cách tẩu thoát, và thu hồi luôn cả cuốn Ma Pháp Thư Zero.

Chà, mọi chuyện nghe có vẻ hợp lý, tôi nghĩ.

“Vậy cuối cùng, Giáo Hội vẫn có được cuốn sách,” tôi nói.

“Dường như là vậy,” Zero gật đầu đồng ý.

Vậy mọi nỗ lực lại thành công cốc sao? Nếu chúng tôi không can thiệp, vạch trần tội ác của Tha Hóa, và nhờ phá hoại kế hoạch của Sanare, chúng tôi đã hoàn thành phần nào mục tiêu.

Tuy vậy, cuốn sách vẫn rơi vào tay Giáo Hội vẫn là kết cục tệ nhất.

Lily đưa trả lại cho tôi con dao. “Đây này. Con dao đã cứu bọn em. Lúc ở trong kho lương thực, gã kia tỉnh dậy và tấn công. Nhờ có nó mà bọn em mới thoát nạn.” Đôi tai con bé giật giật như đợi lời khen.

Khi tôi cầm lấy con dao, tôi tưởng mình đã trông thấy gương mặt của cậu bé tàn nhang cùng nụ cười tự hào. “Làm tốt lắm,” tôi nói.

Lily gật mạnh, nhưng rồi bồn chồn khi thấy tôi có vẻ không ổn. “Người anh đầy máu… và trông lạnh lắm.” Nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Đừng nhìn anh như thể sắp chết vậy.”

“A-Anh sẽ chết sao?!”

“Không!” Chỉ hét lên thôi đầu tôi đã choáng váng vì thiếu máu.

“A!” Zero kêu lên. “Thánh Kị Sĩ có chìa khóa đúng không? Họ có thể tháo xích!”

“À phải. Khoan, đợi đã…” gương mặt tên linh mục tối sầm lại.

“Vậy ra cô là Zero trong lời đồn,” một kị sĩ nói. “Vẻ đẹp thật mê hoặc. Nhưng chúng tôi không ngu đến mức tháo xích cho phù thủy.”

“Chỉ lúc này thôi! Đánh Thuê đang hấp hối. Ta có thể chữa vết thương cho anh ta. Ngươi có thể khóa lại sau đó.”

Tên kị sĩ cười khinh. “Tôi tưởng phù thủy phải khôn ngoan hơn thế chứ. Muốn thuyết phục thì cố gắng hơn chút đi chứ. Tên Đọa Thú này như đang trên bờ vực cái chết, nhưng một con thú chết chẳng phải cũng không bận tâm đến phù thủy sao?”

“Ngươi dám!” Zero hét lên. “Có thể anh ta chỉ là con thú với ngươi, nhưng là người bạn duy nhất của ta. Ta không ngần ngại giết cả trăm tên loài người yếu ớt như các ngươi chỉ để cứu lấy anh ta!”

“Im lặng, Zero!” Linh mục quát.

Zero nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt đảo từ linh mục sang tôi, rồi cô giữ im lặng.

Linh mục bước lên đứng trước tên chỉ huy. “Cảm ơn các anh vì đã thu hồi cuốn sách và giải cứu tù nhân,” hắn nói. “Bây giờ tôi sẽ giải Zero về gặp Đức Giám mục. Các anh biết rằng cô ta là đồng minh dưới sự giám sát của ta, đúng chứ?”

“Tôi có nghe qua,” kị sĩ đáp. “Cô ta không liên quan đến vụ phù thủy lần này.”

“Vậy ta tin anh sẽ đối đãi tử tế với cô ta. Cô sẽ hỗ trợ Giáo Hội trong nhiều việc. Đừng để cô ấy bị thương.”

“Ngài đang đùa à? Cô ta là phù thủy đấy.”

“Vậy thì sao?”

Không chỉ tên kị sĩ bất ngờ trước lời của tên linh mục, mà ngay cả tôi và Zero cũng nhìn nhau chớp mắt liên tục.

Tên linh mục trước kia không bao giờ nói như thế. Gọi phù thủy là tà ác rồi giết ngay lập tức.

Kị sĩ nhăn mặt. “Người của Dea Ignis lại trở thành đồng minh với phù thủy sao? Phù thủy là phù thủy. Chỉ riêng sự tồn tại của chúng đã là hiện thân của quỷ dữ rồi!”

“Ta nhắc lại: thì sao? Chắc các Thánh Kị Sĩ danh giá đây sẽ không vì ‘sự tồn tại của họ là hiện thân của quỷ dữ’ mà tấn công một phù thủy đang giúp mình.”

Không phản bác được, tên kị sĩ đành quay mặt đi. Có vẻ tên linh mục đã biết tỏng ý đồ của họ và đánh phủ đầu trước.

Nếu hắn không can thiệp, thì Zero chỉ đành bất lực chịu trận trước sự hành hạ của đám kị sĩ. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi sôi máu. Ta sẽ giết sạch lũ kị sĩ các ngươi.

Tôi trừng mắt nhìn họ, và bị linh mục gõ đầu bằng trượng. “Oái! Này, ngươi định giết ta luôn cho xong à?!”

“Nếu ngươi còn đủ sức để kêu vậy thì vẫn sống tốt chán. Cứ ngậm miệng lại để mọi thứ trôi chảy đi.”

“Sao ngươi…”

“Trước tiên, hãy chữa thương cho tên Đọa Thú,” linh mục nói với kị sĩ. “Rồi ta sẽ áp giải phù thủy đến Đại Giáo Đường Lutra. Đôi lời cảnh báo: Nếu tên Đọa Thú chết, ta sẽ gặp rắc rối lớn. Ta không muốn phải đối đầu một phù thủy sẵn sàng chặt tay mình để sử dụng Ma Thuật đâu.”

_________________________________

Nhờ tên linh mục nói giúp bằng lời cảnh báo, đe dọa và cả thuyết phục với Thánh Kị Sĩ mà chuyến đi đến Lutra diễn ra suôn sẻ.

Dưới sự giám sát của tên linh mục cùng sự tử tế của đám kị sĩ, tôi vẫn còn sống bằng cách nào đó.

“Biết ngay mà.”

Nằm trong ngục bên dưới Đại Giáo đường. Tôi gặm miếng bánh mì mốc.

Dù được xem là hầu cận của tên linh mục, Giáo Hội cũng chẳng mấy tử tế gì với Đọa Thú.

Tôi chả phạm tội gì cả, nhưng đây là nơi duy nhất họ cho phép tôi tại nơi thánh địa này. Đoán là tôi cũng không có lựa chọn nào khác.

Cũng chẳng sao, tôi thực sự đã hồi phục sau một bữa ăn và một đêm ngon giấc. Đọa Thú thực sự rất dai sức.

Vết thương có vẻ nhanh lành hơn lúc trước, có lẽ vì từ khi gặp Zero, tôi đã có cơ hội bị thương nặng hơn.

Điều khiến tôi bận tâm bây giờ là việc bị tách khỏi Zero. Tên linh mục đưa cô ấy đi gặp những lãnh đạo cấp cao của Giáo Hội, nhưng tôi tin rằng rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô có thể tự lo liệu được.

Và tôi đã đúng.

Khi tôi phát hiện ra tiếng bước chân gần hơn ngục, tôi ngồi dậy, thấy tên linh mục cùng Zero đang đứng trước song sắt, theo sau là một đám người trùm đồ đen kín. Trông thật mờ ám.

“Tụ họp gì ở đây đông vui vậy?” Tôi ngây nhìn.

“Họ là các Giám quan, được cử đi từ Thất Đại Giáo Đường. Zero sẽ thi triển Ma Thuật cho họ xem.” Tên linh mục đáp.

“Ma Thuật gì chứ?”

“Chữa lành. Cho ngươi.”

“Nhìn ta này, vẫn còn ổn mà.”

Linh mục ném một bao tải nặng, miệng bao để mở lộ ra thứ bên trong.

“Cánh tay của ta.”

“Phải, giờ ta sẽ nối nó lại cho anh.” Zero nói.

Tôi chồm người tới. “Nối vào đâu cơ?”

“Ta chưa nghĩ ra chỗ nào khác nhưng chắc nó sẽ vừa đẹp với khuỷu tay của anh.”

“Đây là lúc tôi lên cười sao?”

“Vì vui thì hoàn hảo với tình cảnh bây giờ đấy.”

Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy.

Zero chìa tay ra để cho tên linh mục mở khóa xích.

“K-Khoan đã! Cô chắc chứ?! Toàn đao to búa lớn của Giáo Hội không đấy?!”

“Không sao đâu. Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, họ quyết định muốn xem Ma Thuật như thế nào. Với lại họ cũng chẳng phải đao to búa lớn gì, chỉ là Phó Giám mục. Nếu có chuyện xảy ra, chỉ có Đại Giáo Đường Lutra gánh. Giáo Hội sẽ không chịu thiệt hại gì.”

“Có gan thật đấy!”

“Phải. Ta cũng dần có cảm tình với Giáo Hội. Để đổi lại việc này thì họ hứa sẽ thiêu hủy cuốn sách. Họ còn đồng ý để linh mục sẽ đi cùng chúng ta để chia sẻ thêm thông tin về Cestum.”

Thế quyền quyết định của tôi đâu? Dù vậy, đây là cách đối đãi chưa từng có với phù thủy.

Giáo Hội rất cảnh giác với sự tồn tại của Cestum sau sự kiện lần này. Nếu có một phù thủy có ý chí lẫn sức mạnh để chống lại Cestum lại tình nguyện trợ giúp Giáo Hội, thì họ hẳn cho rằng việc tận dụng cô ấy là lựa chọn tốt nhất.

“Giờ thì để ta nối lại cánh tay cho anh nào.”

Cửa ngục mở ra, Zero bước vào kéo theo cánh tay. Cô buộc nó vào khuỷu tay tôi bằng vải rồi đứng dậy lùi lại.

“Ta sẽ cho anh thấy một phép thuật mạnh mẽ.”

Zero dang tay. Xoay tròn chậm rãi, và đặt chúng trên dưới. Hai vòng sáng mờ hiện lên.

“Deiress, nairess, veedress, sukra.”

Vệt sáng bỗng xoắn lại vào nhau.

Rắn trắng? Tận hai con.

“Hỡi gió của sự sống, giáng xuống từ đôi cánh bạch song xà. Xua tan cái chết nơi hơi thở ta chạm đến.”

Hai con rắn đan vào nhau, đưa trán trắng mịn chạm vào nhau. Khi lưng chúng tách ra, mỗi con một cánh mọc ra, kết hợp thành một cặp cánh hoàn chỉnh.

“Chương Bảo Hộ, Trang Bảy: Medicluvia. Hãy ban cho ta sức mạnh, vì ta là Zero!”

Cô giương áo choàng, gió nổi lên. Hai con rắn vỗ cánh bay vút đi, rồi tan biến.

Ngay lập tức toàn thân dịu lại, cánh tay cũng được nối liền lại chắc chắn.

“Không thể tin được. Tôi còn có thể cử động như bình thường.” Tôi xoay tay một chút nhưng không thấy có gì bất thường.

Các giám quan tròn mắt kinh ngạc.

“Cô ta không nói đùa, thực sự có thể nối tay lại kìa.” một tên nói.

“Cứ như phép m-”

“Suỵt! Cẩn thận mồm miệng. Cô ta là phù thủy, và thứ cô ta đã dùng là Ma Thuật.”

Zero chỉ mỉm cười khi họ thì thầm.

Linh mục thở dài, rồi bỗng sững người. “Móng tay ta mọc lại?” Móng tay bị lột của hắn do tra tấn cũng đã mọc trở lại.

“Hàng tặng kèm đấy,” Zero đáp “Medicluvia chữa trị cho những người được gió chạm vào. Đúng lúc lại chạm vào để chữa trị cho ngươi.”

“Đầu gối tôi hết đau rồi!” một giám quan kêu lên. “Đau từ mấy hôm nay.”

“Đ-Đầu tôi cũng hết đau rồi.”

Nước đi hay đấy, phù thủy. Tôi nhìn Zero. “Cô cố tình làm thế.”

“Nếu chỉ chữa cho mình anh thì họ sẽ xem rằng nó được dàn dựng sẵn. Tốt nhất là để mọi người ở đây thấy hiệu quả thực sự. Tầng hầm chật hẹp nên gió có thể thổi đến tất cả người đang ở đây.”

“Cô đúng là một con cáo già,” tôi cảm thán.

Zero cười mỉm. “Chuẩn phù thủy nhỉ?”

Tên linh mục nhăn mặt, giả vờ như không hề nghe thấy cuộc đối thoại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận