“Ta cứ tưởng cô ta sẽ trụ được lâu hơn chứ. Ả phán quan đó vô dụng hơn ta tưởng. Không thể tin được Zero lại bắt tay với Giáo Hội. Đúng là nỗi ô nhục của phù thủy.”
Tiếng tặc lưỡi đầy khó chịu của Sanare vang vọng trong căn phòng mờ tối. Khoác lên mình thân xác Amnil, cô công chúa từng tự nguyện hiến thân cho Triệu Hồn Sư, cô có mái tóc tết nâu nhạt cầu kỳ phía sau, cùng chiếc kính một mắt lấp lánh bên mắt phải. Dung mạo quyền quý lại để lộ rõ vẻ buồn bã.
“Đừng lo, thưa chủ nhân. Vụ phù thủy xảy ra ngay dưới mũi của Lutra để lại tác động rất lớn. Giáo Hội dù giữ được uy quyền, nhưng dân chúng bắt đầu tôn sùng Ma Thuật, Giáo Hội cũng ngày cảnh giác hơn, và số lượng pháp sư ở Wenias cũng không ngừng tăng lên.”
Một bóng đen chuyển động. Khoác áo choàng đen như hòa vào bóng tối, mái tóc bạc sáng giống hệt Zero.
“Phù thủy Vọng Nguyệt đã hành động. Chuẩn bị đi. Sắp có chiến tranh rồi.” Ngọn nến chập chờn, bóng người cũng biến mất.[note75833]
Đắm mình trong tàn dư còn vương lại. Sanare thở dài. “Sắp có chiến tranh. Phù thủy và Giáo Hội sẽ tàn sát nhau, và phù thủy sẽ thắng. Bận rộn đấy. Ta cần phải nghỉ ngơi trước đã. Raul, ngươi chuẩn bị nước nóng cho ta nhé?”
Đọa Thú ngựa, người vẫn đang trong góc phòng ngẩng đầu. Phần trên là người, nhưng nửa dưới là bốn chân ngựa.
Giậm móng lên sàn, Raul liếc nhìn Sanare lạnh lùng. “Xin đừng làm hại thân thể công chúa.”
“Ngươi có bị ngu không?” Sanare cười khẩy. “Ta vẫn đang làm đấy thôi. Sao lại không chứ? Cứ đẩy thân thể cô ta vào chỗ hiểm. Có lẽ sẽ để lại chút vết thương trên mặt. Có khi mất cả trinh tiết của cô ta nữa. Bảo vệ cô ta là việc của ngươi mà, không phải chứ? Ta cũng thích thân thể này lắm, phá hủy nó thì tiếc lắm. Nên ráng bảo vệ ta cho tốt vào.” Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng.
Raul chỉ lặng lẽ cúi đầu. “Tôi sẽ đi chuẩn bị nước nóng.” Nói rồi anh rời khỏi phòng.


0 Bình luận