Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 5 [Đã hoàn thành]

Chuyển Cảnh: Thiên Đường

0 Bình luận - Độ dài: 2,274 từ - Cập nhật:

Ngôi đền nằm trong một khoảng hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, xung quanh được bao bọc bởi những vách đá dựng đứng.

Một mảng xanh tươi giữa hoang mạc khô cằn quả thật là một món quà từ mạch nước ngầm mát lạnh tuôn trào từ lòng đất.

Những bông hoa không chỉ nở rộ trên mặt đất mà còn phủ đầy các vách đá, cùng tua tủa những dải dây leo như muốn nuốt chửng cả ngôi đền.

Những bức phù điêu khắc họa các nghi lễ xưa được chạm khắc trên các bức tường ngoài. Cấu trúc được bao quanh bởi những hàng tượng đá và cột trụ đổ nát đan xen nhau.

Ngôi đền này thờ một Thủy Thần, người từng được thờ phụng từ trước lâu, trước khi Giáo Hội thống trị thế giới cách đây năm trăm năm.

Sau khi ném tên thú đánh thuê nhân vào hố cát và bắt được phù thủy Zero, nhóm người đã nhanh chóng lên xe ngựa và đến ngôi đền vào lúc nửa đêm.

“Đẹp lắm phải không?” Tha Hóa nói. “Nghĩa địa cũ của ta đầy rồi, nên ta đang tìm một cơ ngơi mới. Đây sẽ là căn cứ tạm thời của ta.”

Ẩn Giả tháo bịt mắt ra và nheo mắt nhìn. Những đốm lửa bập bùng làm ngôi đền sáng bừng lên giữa màn đêm u tối..

“Một phán quan mà dùng hang ổ của phù thủy làm căn cứ thì thật là ghê tởm.” hắn nói. “Dù sao thì, ta nghĩ chúng ta nên đưa Zero về gặp Đức Giám mục trước.”

“Ta đã được ngài cho phép để toàn quyền xử lý những phù thủy mình bắt được. Nếu đưa ả về Lutra, chúng sẽ thiêu cháy bộ sưu tập quý giá của ta trên giàn hỏa mất. Nếu có gì thì chúng chắc chắn sẽ phải cử sứ giả đến. Đi nào. Trong lúc ta giam ả vào ngục, ta sẽ dẫn ngươi tham quan một vòng.”

Tha Hóa kéo xích, Zero chỉ lặng lẽ đi theo. Phù thủy vẫn ôm cánh tay của Đánh Thuê trước ngực. Nó có thể nặng, nhưng vì tay của hắn bị xích vào Zero, cô không thể vứt bỏ nó được.

“Nghe nói ngôi đền này được xây để người ta sống trong đó,” Tha Hóa nói. “Thật ngạc nhiên là nó lại khá tiện nghi. Có cả bếp và phòng ngủ, dù chúng hơi cũ. Ta đã ra lệnh cho bọn chó đem vài đồ đạc đến đây vào sáng sớm nay. Giường, thức ăn rồi cả công cụ để tra tấn”

“Và cả thứ đó?” Ẩn Giả chỉ vào một chiếc thùng gỗ lớn mà bọn chó đang khuân vác. Bên trong là Thần Cơ Diệt Vong của Giáo Hội, nó được tháo rời thành nhiều phần và vận chuyển đến đây qua những hang động phức tạp.

“Không thể đưa nó vào đền bằng xe ngựa được. Nhưng cũng không thể để đồ mà Giáo Hội cho mượn nằm ngoài hang, đúng không?”

“Thứ đó chỉ được cho mượn để thử nghiệm. Ngươi có thể trả lại.”

“Nó là của ta cho đến khi họ yêu cầu hoàn trả. Thứ đó rất hữu dụng khi chiếm được chỗ này. Nó khác hẳn với những vũ khí yếu ớt kia.” Tha Hóa cười và liếc nhìn chiếc xẻng thép trên vai.

Dù đã được cải tiến thành vũ khí, bản chất nó vẫn là một nông cụ. Bảo ai đó dùng nó để đi săn phù thủy một mình chẳng khác gì đâm đầu tự vẫn.

Đúng thế. Mạng sống của một phán quan chẳng đáng là bao. Dù cảm thấy thất vọng, Ẩn Giả vẫn hiểu được điều Tha Hóa muốn nói.

“Nhưng nó vẫn là nguyên mẫu,” Ẩn Giả nói. “Nếu có lỗi gì thì sao?”

“Không sai. Nó dùng đạn chì. Nếu nòng súng quá nóng, đạn sẽ chảy ra và kẹt trong đó.”

“Vậy sao. Nghiêm trọng đấy”

“Không sao, ta xử lý được.”

Họ bước vào đền và tiến vào đại sảnh bằng đá cẩm thạch. Ở trung tâm là một bồn nước lớn, chứa đầy làn nước mát lạnh được bơm từ lòng đất lên.

Phía bên kia bồn là cầu thang lớn dẫn lên tầng hai. Cuối cầu thang là một cánh cửa tráng lệ, trông như dẫn lối đến thiên đường. Nó sẽ là sẽ như vậy nếu không có xác chết nào nằm rải rác khắp nơi.

Ẩn Giả cau mày. “Ít nhất ngươi cũng nên chôn hoặc thiêu chúng đi chứ?"

“Bọn ta giết đám phù thủy và chiếm lấy ngôi đền, nhưng vẫn chưa tìm được mục tiêu chính là Zero. Ta phải ưu tiên việc đó trước. Cô ta vẫn quan trọng hơn đống xác chết chứ?”

“Vậy mà ngươi vẫn có thời gian ra lệnh cho bọn chó mang thức ăn tới.”

“Đừng để ý tiểu tiết. Ai quan tâm đến xác bọn phù thủy chứ?” Tha Hóa quay sang Zero. “Ngươi nghĩ vậy, đúng không?” Cô như đang thử thách phù thủy. “Ngươi nên tận hưởng vẻ đẹp của kiến trúc này.”

Zero vốn nổi danh là thủ lĩnh của những phù thủy đã chết—Hội Ma pháp sư Zero. Rõ ràng Tha Hóa đang cố quan sát phản ứng của cô, nhưng Zero vẫn bình thản, chẳng mảy may quan tâm.

“Đúng là kiến trúc vĩ đại. Thật khó tin rằng nó đã tồn tại hơn năm thế kỷ. Ta cảm thấy may mắn khi được ở đây.”

Tha Hóa nhướng mày, liếc Ẩn Giả với vẻ khinh miệt. “Nếu định dàn dựng một kẻ giả mạo, thì cũng nên làm cho giống. Nếu cô ta là Zero thật, cô ta đã chiếm nơi này làm cứ địa. Cô ta sẽ không nói những lời như thể đây là lần đầu đặt chân đến.”

“Ngươi nói như thể đã biết cô ta là giả từ trước rồi vậy.”

“Vậy là ngươi thừa nhận đây là giả mạo? Đó là tội lớn đấy. Phản bội Giáo Hội không phải chuyện nhỏ đâu.”

“Đức Giám mục đã biết rõ chuyện này.”

“…Gì cơ?” Mặt Tha Hóa cứng lại.

“Ý ta là Đức Giám mục biết phù thủy chúng ta hộ tống không phải là Zero thật. Sau khi điều tra, ta kết luận rằng Zero chỉ là lời đồn thổi, và Giáo Hội đang phí công truy đuổi một người không tồn tại.”

“Vô lý! Ngươi dựa vào đâu—”

“Dựa trên kinh nghiệm và hoàn cảnh. Có thể ngươi không biết, nhưng kẻ chủ mưu thực sự là Sanare, một người rất xảo quyệt.”

Ẩn Giả biết rõ Sanare có dính líu đến việc này. Dù Zero từng nói khu vực này không còn phù thủy nào, hắn cho rằng lời đó là sự thật.

“Người phụ nữ này đã giúp ta ngăn chặn kế hoạch của Sanare, còn ngươi lại tấn công đoàn xe của cô ấy. Thậm chí còn gửi báo cáo nói rằng ngươi đã bắt được Zero.”

Tha Hóa không ngu ngốc. Ả hiểu điều đó có nghĩa gì. Giám mục đã đồng ý với kế hoạch chấm dứt cuộc săn phù thủy vô ích, và ả đã can thiệp vào kế hoạch đó.

“Đức Giám mục chắc chắn đang rất tức giận,” Ẩn Giả tiếp lời. “Báo cáo của ngươi rằng tên Đọa Thú nổi điên và bỏ trốn cùng phù thủy hoàn toàn mâu thuẫn với kế hoạch. Người phụ nữ này đã tự nguyện giúp chấm dứt cuộc truy lùng phù thủy. Cô ta sẽ không giết các Thánh Kị Sĩ rồi bỏ trốn.”

“Ngươi… ngươi đã lừa ta!”

“Ta chỉ cẩn trọng thôi. Là một phán quan mang tội danh Ẩn Giả. Ta rất giỏi trong việc phát hiện dối trá. Dù sao thì ai cũng có thể thấy rõ việc ngươi không trở về ngay với Giáo Hội là để tìm cách giết ta.”

Ẩn Giả hiểu rằng phục kích không phải lựa chọn khôn ngoan. Zero không thể dùng Ma Thuật, Đánh Thuê thì đang cõng cô, và bao vây họ là hàng tá tên côn đồ. Chưa kể, Tha Hóa còn sở hữu Thần Cơ Diệt Vong, một vũ khí công phá diện rộng với tầm bắn xa.

Vì thế, Ẩn Giả giả vờ đầu hàng Tha Hóa, để cô ta tự gửi báo cáo khả nghi về cho Giáo Hội.

Giám mục ở Lutra vốn đã nghi ngờ lòng trung thành của Tha Hóa, nên đã ra lệnh cho Ẩn Giả tiến hành điều tra độc lập. Nếu Tha Hóa báo cáo rằng Ẩn Giả cùng các Thánh Kị Sĩ đã chết, Giám Mục sẽ lập tức nhận ra có điều bất ổn.

“Nếu giờ ngươi giết ta, Đức Giám Mục sẽ tước bỏ danh hiệu của ngươi và thu lại mạng sống đã ban. Nhưng nếu ngươi giao lại Zero và cuốn Ma pháp thư, ta sẽ báo lại rằng tên thú nhân nổi điên. Như vậy, ngươi vẫn có thể tiếp tục sống với tư cách một phán quan thêm một thời gian nữa.”

Tha Hóa thở dài. Hơi thở ngắt quãng dần trở thành tiếng cười vang dội.

“Hay đấy, giỏi thật. Ngươi đã chơi ta một vố đau rồi! Ta đánh giá thấp ngươi mất rồi. Ta cứ tưởng nhan sắc là thứ duy nhất ngươi có. Cứ nghĩ ngươi ngu dốt và bất tài.”

“Ta vẫn sống sót đến giờ với tư cách một phán quan mà.”

“Nhưng có vẻ như ngươi cũng đã đánh giá thấp ta, Ẩn Giả à.”

Dù không cảm nhận được sát khí, Ẩn Giả vẫn thấy lạnh sống lưng. Bản năng cảnh báo điều chẳng lành. Hắn lập tức rút lưỡi hái ra và xoay người chém ngược.

Ngay khi lưỡi hái cắt lìa đầu của kẻ tấn công. Khoảnh khắc nhẹ nhõm phút chốc lại khiến Ẩn Giả rơi vào cái bẫy chí mạng. 

“Chưa xong đâu, linh mục!” Zero hét lớn cảnh báo. “Đó là xác chết! Chém đầu cũng vô ích! Chúng vẫn còn cử động!”

Nhưng phản ứng của hắn đã quá chậm. Năm thi thể phù thủy—giờ đây đứng dậy như những con rối, tay cầm vũ khí. Chúng không kêu, không thở, không chút sát khí nào, nhưng Ẩn Giả vẫn cảm nhận được chúng đang tiến gần, bằng một cảm giác vô hình khó tả.

Cái xác không đầu đó vẫn tiến lên, và vẫn còn bốn cái nữa. Một con vung dao, đâm sâu vào vai linh mục. Lúc hắn nhăn mặt vì đau thì cả đám liền lao vào hắn. Tha Hóa dùng chiếc xẻng lớn đánh hắn ngã gục.

“Gaah!” Tên linh mục khuỵu gối, rồi ngã xuống sàn.

Tha Hóa túm tóc, kéo đầu hắn lên. “Thật đáng tiếc, Ẩn Giả. Ngươi thực sự nghĩ mình có thể qua mặt ta sao? Rằng ngươi giỏi hơn ta trong mấy trò lừa lọc? Thật đáng tiếc. Có vẻ như ta mới là kẻ chiến thắng. Chắc ngươi không ngờ rằng ta lại bắt tay với một phù thủy.”

“Vậy là Sanare đã dụ dỗ ngươi,” Zero nói. “Ta đã cảm nhận được sự hiện diện của ả từ đống xác chết thối rữa trong ngôi đền này.”

Tha Hóa ngẩng đầu lên. Nhưng không phải cô ta trả lời.

“Thật là thất lễ đấy,” một cái đầu bật cười lên tiếng. Giọng nói đó, cách xưng hô đó là của Sanare. “Cô ấy chỉ đơn giản là đồng cảm với bọn ta. Vị phán quan này đã chán ngấy Giáo Hội và cái thế giới mà chúng cai trị. Thế nên, bọn ta đã đồng ý hợp tác để hủy diệt nó.”

“Giám mục nghi ngờ ta sao?” Tha Hóa khịt mũi. “Hắn sẽ tước danh hiệu của ta? Ngươi đúng là hồ đồ mà, Ẩn Giả! Ta sống được đến giờ là nhờ sức mạnh của đồng tiền và các mối quan hệ. Chỉ cần bỏ ra chút tiền thì ngay cả Giáo Hội cũng sẽ không dám đụng đến ta.”

“Giáo Hội đang mục nát, và ta yêu điều đó. Với sự giúp đỡ của Cestum, Giáo Hội sẽ trở thành một bãi săn tuyệt vời hơn bao giờ hết. Ta sẽ tiếp tục săn phù thủy như trước giờ, nhưng chỉ là những phù thủy không được Cestum bảo hộ.” Giọng ả dịu lại, thì thầm mộng mị. “Nhưng trước tiên, ta sẽ xử lý ngươi, Ẩn Giả. Ta đã muốn đưa ngươi vào bộ sưu tập của ta từ lâu. Và giờ, giấc mơ ấy sắp thành hiện thực. Ngươi sẽ là cư dân đầu tiên của thiên đường này.”

Tên linh mục nhổ vào mặt Tha Hóa. “Ta đã nói với ngươi hôm trước rồi. Ta thà thiêu xác mình còn hơn làm vật trưng bày trong bộ sưu tập của ngươi.”

Tha Hóa nhếch mép. “Để ta xem thử xem ngươi cứng đầu được bao lâu. Nó chắc chắn sẽ là một cảnh tượng đáng xem. Ta không mong ngươi thì thầm lời yêu vào tai ta, nhưng ít nhất ngươi sẽ phải xin lỗi vì đã nhổ vào mặt ta.”

“Đem hắn xuống hầm!” cô ra lệnh.

Tiếng xích kêu leng keng, Zero liếc nhìn linh mục. Chỉ có Ẩn Giả nhận ra nụ cười nhỏ thoáng hiện trên môi cô.

Biểu cảm ấy không mang chút lo sợ nào. Đó là nụ cười tự tin, như thể cô tin chắc rằng người bạn của mình sẽ đến cứu cô.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận