Tuần này lên hơi trễ xíuuuuu xiu tại có chút lỗi về phần hình ảnh nha chứ ko phải do t lười dịch đâu (tk chủ thớt thì có á :v)
Anyway, mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ Grimoire of Zero nha :3
_________________________________
“Thật xấu hổ. Không thể tin được là tôi lại ngất đi. ”
Sau khi được chồng chăm sóc một lúc, Liza tỉnh lại và lập tức đội mưa đi mua cả tấn thức ăn. Vừa về đến nhà, cô xông thẳng vào bếp và bắt đầu nấu nướng một cách thuần thục, không hề nghỉ ngơi lấy một chút.
“Tôi tưởng mình đã quen với Đọa Thú rồi, nhưng không ngờ anh lại trông đáng sợ đến vậy. Ý tôi là cái miệng cùng với móng vuốt đó! Con bé Lily của tôi mới đáng yêu làm sao.”
Liza gắp một con tôm hấp, rồi ném vào miệng cô bé Đọa Thú chuột đang phụ giúp trong bếp. Lily lim dim mắt tận hưởng vị ngon ngọt của con tôm.
Zero từng nói Đọa Thú là những chiến binh được phù thủy tạo ra nhằm tăng cường sức mạnh cho loài người.
“Tạo ra Đọa Thú chuột để làm gì chứ?” tôi khẽ hỏi Zero.
“Chúng có khả năng kháng bệnh,” cô đáp. “Chúng cũng là loài ăn tạp, chịu được môi trường ô nhiễm, và có thể sống lâu ngày không cần nước. Có lẽ không phải để chiến đấu, mà để lao động.”
“Lao động à?”
Lily cao chỉ bằng nửa người Zero, tay chân gầy gò, không có vẻ gì là khỏe mạnh. Nhưng bù lại, con bé rất nhanh nhẹn. Vừa mới thấy bên phải, chớp mắt đã vụt sang trái. Quay đi một cái là lại biến mất, rồi lại xuất hiện từ phòng khác vài món đồ trong tay.
“Trông như thể con bé làm việc của ba người cùng một lúc,” tôi nhận xét.
Từ gác mái, Credo đang lục lọi đồ đạc cũng thò đầu xuống. “Con gái chúng tôi là đứa siêng năng mà.”
“Nghe hết rồi sao?”
“Biết sao được, tai tôi cứ nhạy mỗi khi nghe ai khen con gái mình.”
Nụ cười tự hào của anh ta khiến tôi chạnh lòng. Nó gợi nhớ đến gia đình tôi.
Zero ngước nhìn lên Credo. “Anh nói gần đây ít được thuê việc. Có phải vì con bé không?”
Dù chưa xảy ra chuyện gì cụ thể, một ngôi nhà có một đứa trẻ là Đọa Thú cũng đủ để người đời ghét bỏ. Có lẽ họ phải sống ở vùng ngoại ô trong căn nhà nát này cũng là vì sự kỳ thị thường thấy.
Credo kiên quyết lắc đầu. “Không phải lỗi của con bé. Thật ra thì chẳng phải lỗi của ai cả. Mọi người chỉ đang căng thẳng vì tin đồn phù thủy thôi, và con bé thường là người bị đổ lỗi. Nhưng nó không có lỗi gì cả. Đúng không?” Anh ta nhìn tôi như mong nhận được sự đồng tình.
“Đừng nhìn tôi," tôi nói. "Tôi có cả tá lý do khiến người khác ghét mình.”
“Xin phép ạ!” một giọng nói phát ra từ phía dưới.
Tôi giật bắn mình. Lily đang đứng nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đỏ, không chớp lấy một lần.
“Mẹ bảo anh nếm thử món này.”
Con bé cầm một chiếc đĩa nhỏ chứa nước màu đỏ —súp cá hầm cà chua. Tay đeo găng da, tóc buộc gọn phía sau, miệng che bằng khăn vải, như thể ngại rằng mình là chuột.
Tôi còn đang do dự thì Zero đã đưa tay chấm đầu ngón tay vào súp và nếm thử. Khuôn mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc lại, rồi quay sang nhìn tôi nghiêm trọng.
“Chuyện lớn rồi đây, Đánh Thuê,” cô nói. “Món này còn ngon hơn cả đồ anh nấu!”
“Cái gì?!”
Không phải tôi nghĩ mình là người nấu ngon nhất thế giới, nhưng tôi là con trai của chủ quán rượu, và tôi tự hào về điều đó.
Tôi cầm đĩa từ tay Lily rồi nếm thử. Vị chua dịu của cà chua quyện với vị ngọt thanh của cá, thêm chút cay nồng, lấn át đi hoàn toàn mùi tanh.
Tôi lặng lẽ trả đĩa cho Lily, rồi tiến về phía sau Liza. Cô đang điều chỉnh lửa, khi cái bóng lớn của tôi phủ lên vai cô.
Liza hét toáng lên. “A-Anh đang làm gì thế?! Làm ơn đừng đứng sau lưng tôi như thế!”
“Tôi muốn giúp,” tôi đáp.
Và tôi sẽ học lỏm bí quyết của cô.
Liza ngơ ngác, như không hiểu tôi đang nói gì.
Zero ló đầu ra sau lưng tôi và nói: “Tên lính đánh thuê của ta nấu ăn giỏi lắm. Ngon hơn khối nhà hàng.”
“Với cái mặt đó sao?”
“Mặt tôi chẳng liên can gì hết!” tôi gào lên, rồi nhanh chóng im bặt.
Cãi nhau chẳng mang tới kết quả gì. Tôi lấy con dao bếp yêu thích trong túi ra và tỉa củ cà rốt thành hình bông hoa.
“Woa...” Lily mắt sáng rỡ. Không biết con bé đứng cạnh từ bao giờ. Nó nhìn Liza đầy mong đợi.
Không nói lời nào, Liza cầm dao và chỉ với vài nhát cắt điêu luyện, cô tạo ra một bông hoa ba chiều từ lát củ cải mỏng. Đó là một tác phẩm nghệ thuật. Liza nhìn tôi đầy đắc ý, trong khi con gái cô vỗ tay reo hò.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc. Liza lùi sang một bên, nhường chỗ cho tôi vào bếp.
“Đừng cản đường tôi đấy, đồ to xác. Tôi không quan tâm anh đáng sợ cỡ nào, nhưng mà chen vào chuyện bếp núc của tôi thì tôi băm nhỏ anh rồi cho vào nồi luôn đấy!”
“Cứ thử xem!” tôi đáp.
“Cái gì đang diễn ra thế này?” Credo hỏi Zero.
“Ta cũng không rõ. Nhưng ta đang rất mong chờ bữa tối.”
_________________________________
Trên bàn chất đầy những đĩa thức ăn.
Lutra là thành phố cảng trù phú hải sản. Dù Ideaverna cũng là một hải cảng lớn, nhưng vẫn không thể sánh bằng Lutra về độ dồi dào của sản vật biển.
Nếu Ideaverna là “thành phố vận chuyển hàng hải,” thì Lutra chính là “thiên đường biển khơi,” nơi bạn có thể tìm thấy mọi thứ từ cá, muối, ngọc trai đến san hô.
Liza biết rõ cách chọn nguyên liệu ngon với giá rẻ và cách chế biến chúng một cách hoàn hảo.
Tôi vừa quan sát cô nấu, vừa cố gắng không hỏi han gì, lén lút học trộm công thức. Cô cũng lặng lẽ nhìn món tôi nấu với vẻ đăm chiêu, nếm thử rồi lẩm bẩm, “Thú vị đấy,” như tự nói với chính mình.
Không ai cản được chúng tôi. Món ăn cứ thế mà tăng lên.
Đầu tiên là món súp khoai tây trứ danh của tôi. Rồi đến món súp cá hầm cà chua của Liza. Cá hấp. Cá nướng muối. Sò nướng bơ tan chảy. Hàu tươi vắt chanh.
Bọn tôi còn chưa nấu xong hết, thì ba người bọn họ đã bắt đầu đánh chén. Zero và Lily ăn ngấu nghiến, dọn sạch đĩa với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Ngon quá!” Lily reo lên.
“Tuyệt phẩm!” Zero tiếp lời.
Credo thành người chạy bàn. Liza và tôi đứng trong bếp, nhấm nháp thức ăn thừa và cụng ly mừng cho thành quả.
“Tôi chưa từng thấy Đọa Thú nào biết nấu ăn đấy,” Liza nói. “Anh học ở đâu vậy?”
“Tôi là con trai chủ quán rượu. Sau đó học thêm trong những chuyến đi. Còn cô?”
“Nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi từng nấu cho quý tộc.”
“Hèn gì cô giỏi đến thế. Món hầm cà chua này có nguyên liệu bí mật đúng không?”
“Không nói được. Nói ra thì còn gì là bí mật. Công thức là tài sản riêng của đầu bếp.”
Kỹ thuật nấu ăn là tài sản vô giá của một đầu bếp. Chỉ cần làm được món súp độc nhất vô nhị, bạn hoàn toàn có thể được triệu vào phục vụ trong lâu đài.
“Với tay nghề thế này, chủ cũ của cô chắc tiếc lắm khi để cô đi. Bữa ăn là một thú vui không thể thiếu.”
“Chủ cũ tôi là tên nhỏ nhen. Khi biết tôi nhận nuôi Đọa Thú, họ đuổi tôi đi.”
“Nhận nuôi sao?” Lily là Đọa Thú duy nhất trong nhà. Tôi liếc nhìn đứa trẻ nhỏ trắng trẻo, lông mượt. “Tôi tưởng con bé là con ruột của cô.”
“Không, là cháu gái tôi. Con của chị tôi. Nhưng bây giờ thì là con tôi rồi.”
“Mẹ ruột con bé đâu?”
“Chết rồi. Ba nó cũng vậy. Một trận dịch bệnh đã quét sạch lũ trẻ trong làng, chỉ còn con bé sống sót. Anh đoán chuyện gì sẽ xảy ra tiếp rồi đúng không?”
Chuột là vật chủ mang bệnh. Khi tất cả lũ trẻ đều chết trừ một Đọa Thú chuột, thì toàn bộ nỗi oán hận của những bậc cha mẹ mất con sẽ đổ hết lên con bé.
“Tôi ngạc nhiên là con bé không bị giết.”
“Tôi nhận được thư chị bảo đang bệnh nặng. Khi đến nơi thì chị tôi đã mất. Con bé bị trói ngoài nghĩa trang. Họ định để nó chết đói. Bảy ngày bảy đêm không ăn uống gì, mà vẫn sống. Và anh biết con bé nói gì khi thấy tôi không?”
“Con đói?”
Tôi không có ý đùa, nhưng Liza phá lên cười. “Nó có thể nói thế, nhưng lại bảo ‘Con xin lỗi.’ Nó đã xin lỗi vì đã giết mọi người trong làng. Dù con bé chẳng làm gì cả.”
Hình ảnh xác người đẫm máu bất chợt hiện lên trong đầu tôi. Một ký ức cũ, khi bọn cướp tấn công làng để giết tôi, và một người đã bỏ mạng. Tôi nhắm mắt lại.
Có tiếng ai đó thì thầm mãi: “Không phải lỗi của con.” Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn bủa vây lấy tôi. Thi thể lạnh lẽo như đang trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt vô hồn chất chứa hận thù.
“Tôi đưa Lily về dinh thự, nhưng chủ tôi nổi giận. Họ đuổi tôi, và Credo, khi ấy là người làm, đã giúp tôi. Rồi hai đứa tôi trôi dạt đến thành phố cảng này.”
Nhưng một gia đình có con Đọa Thú thì ở đâu cũng sẽ bị đối xử như vậy.
“Tôi cố tìm việc, nhưng không giáo sĩ nào muốn thuê đầu bếp sống cùng Đọa Thú. Ngay cả Giáo hội cũng không.”
Vậy mà họ vẫn không bỏ rơi con bé. Một đứa trẻ không phải do mình rứt ruột đẻ ra. Với Credo thì còn không có quan hệ máu mủ.
“Hai người đúng là ngốc thật.” Tôi nói thật lòng, cố ý buông lời xúc phạm.
Lẽ ra họ nên bỏ con bé. Đọa Thú có thể gặm rễ cây sống qua ngày, uống nước sông mà chẳng sao. Hoặc đi làm cướp. Chúng mạnh hơn trẻ con bình thường nhiều lắm.
Liza không giận. Cô cười. “Ừ. Tụi tôi cưng chiều con bé quá mà.”
“Ý tôi không phải vậy.”
“Tôi biết. Nhưng không sao cả. Tôi chẳng quan tâm người ta nói gì hay nghĩ gì. Tôi yêu Lily, và sẽ làm mọi thứ vì con bé. Nó vẫn nghĩ mình là sinh vật dơ bẩn. Là con chuột mang mầm bệnh. Hôm nọ tôi cắn miếng trái cây con bé ăn dở, con bé giận đến khóc thét lên. Phải mất nhiều năm nó mới chịu ăn chung bàn với tôi.”
Khóe miệng Liza nhếch lên trong một nụ cười giễu chính mình. “Con bé hiểu chuyện đến đau lòng,” cô nói tiếp. “Nó vẫn chưa hoàn toàn tin tôi. Vết thương trong lòng nó sâu lắm. Tôi không thể làm nó tổn thương thêm nữa. Nên tôi nói luôn. Nếu có biến, tôi sẽ không ngần ngại bán đứng các người cho Giáo hội.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
“Ở đây, thưa Cha!”
Là một Đọa Thú đi cùng phù thủy, tôi lập tức thấy lông đuôi dựng đứng. Chỉ có một lý do khiến ai đó lại dẫn linh mục đến đây.
“Con đã thấy một Đọa Thú và một cô gái tóc bạc ở đây! Cô ta chắc chắn là phù thủy mà Giáo Hội đang tìm! Xin hãy bắt cô ta đi!”
_________________________________
Lily và tôi đồng loạt đứng dậy, em lo lắng nhìn tôi. Có lẽ em cũng đã nghe thấy giọng nói đó.
Người bình thường như Credo hay Liza không thể nắm bắt được tình hình lúc này, nhưng Zero dường như cũng hiểu được ý chung khi nhìn tôi và Lily.
Phù thủy chậm rãi đứng dậy. “Có ai đó đã chỉ điểm chúng ta. Chúng ta đã thu hút quá nhiều sự chú ý.”
“C-Chỉ điểm?!” Cả Liza và Credo đứng phắt dậy cùng lúc.
“Đáng lẽ ta nên lường trước điều này,” tôi nói. “Cô khá kiên quyết khi muốn kiếm cho được một quán trọ, và dân làng chỉ muốn chấm dứt vụ phù thủy bê bối này.”
Bất kỳ người nào trông thấy một cô gái tóc bạc đi cùng một Đọa Thú đều sẽ ngay lập tức cho rằng họ là phù thủy và tố cáo ngay lập tức. Nếu đúng là phù thủy bị truy nã, thì vấn đề sẽ được giải quyết. Còn nếu không, người cung cấp thông tin vẫn sẽ được Giáo Hội ghi nhận công lao.
Mưa như trút nước ở bên ngoài. Tôi không muốn phải ngủ lều bên ngoài tí nào, nhưng cơn mưa sẽ giúp bọn tôi tránh xa sự chú ý của dân làng.
Chuẩn bị vác Zero lên nhưng tôi dừng lại khi nghe giọng nói.
“Anh thấy một người phụ nữ tóc bạc và tên Đọa Thú to lớn đi vào đây phải không?”
Giọng nói nhẹ nhàng hòa lẫn với tiếng mưa rơi thật quen thuộc. Tôi căng tai lắng nghe.
“Vâng,” tên chỉ điểm đáp.
“Cảm ơn vì đã giúp,” người đàn ông nói.
“A-Anh còn chần chờ gì nữa? Chạy khỏi đây mau đi, hai người sẽ bị bắt bây giờ!” Liza túm lấy tay tôi, cố gắng kéo tôi đến chỗ cửa sau.
“Tôi tưởng cô sẽ bán đứng bọn tôi nếu mọi chuyện diễn ra ngoài mong đợi chứ,” tôi nói.
“Sẽ chẳng nghĩa lý gì khi bọn tôi lại là người tố giác anh! Nếu linh mục phát hiện ra tình cảnh này, bọn tôi sẽ bị coi là tòng phạm vì chứa chấp phù thủy và một Đọa Thú!”
“Ồ, cũng đúng.”
“Sao anh còn bình chân như vại vậy?! Đi đi! Nếu anh không đi, tôi sẽ tự đâm mình và nói rằng đó là do anh làm!”
Tôi cười lớn rồi gạt tay Liza đi. “Nghe cũng hay đấy, nhưng cô không cần phải đi xa đến thế. Bọn tôi là người quen.”
“Y-Ý anh là sao? Làm sao một Đọa Thú và linh mục lại có quen biết với nhau được?”
Tôi đẩy Liza về phía Credo và lê bước về phía cửa. Người phụ nữ trông có vẻ bối rối nhưng Zero dường như đã nắm rõ được tình hình.
Ngay khi mở cửa, tôi bắt gặp một người đàn ông tóc xanh mảnh khảnh trông không có vẻ gì ngạc nhiên mấy. Hắn mặc một chiếc áo choàng bên ngoài bộ lễ phục linh mục quen thuộc để che mưa.
“Thật tử tế khi ngươi đích thân đón tiếp ta đấy,” hắn nói như thể đã biết trước rằng tôi là người sẽ mở cửa.
“Ta sẽ xé toạc miếng bịt mắt của ngươi ra, tên linh mục khát máu.”
“Ta sẽ lột trần bộ lông nhơ nhuốc của ngươi, quái vật, biểu tượng của sự suy đồi.”
Zero nhú đầu ra từ bên cạnh. “Nghe có vẻ giống màn chào hỏi của hai người hơn rồi đấy.” Cô bắt đầu giải thích sơ qua về tình hình. “Bọn ta đã gặp khó khăn trong việc tìm kiếm nơi trú chân vì những vu cáo vô căn cứ, thì được những người này ngỏ lời cho bọn ta tá túc. Họ cảm thông với bọn ta vì họ cũng có một đứa trẻ là Đọa Thú.”
“Một Đọa Thú à? Ta hiểu rồi. Hàng xóm vốn đã chẳng ưa gì khi gia đình này chứa chấp một Đọa Thú, chuyện họ bán đứng các người cũng chẳng lạ gì. May thay cho các ngươi là ta đã ở đó, nếu không thì Thánh Kị Sĩ đã được gọi đến để bắt các ngươi rồi.
Thở dài một tiếng, tên linh mục quay sang người cung cấp thông tin, người không giấu được vẻ bối rối trước cuộc trò chuyện thân thiện của chúng tôi.
Mỉm cười với kẻ tội nghiệp đó, linh mục đặt vài đồng tiền vào tay hắn. “Nhờ có anh mà ta đã tìm thấy những người mà ta đang kiếm. Người phụ nữ tóc bạc này và Đọa Thú kia là bạn đồng hành của ta. Họ dường như gặp chút rắc rối vì dáng vẻ của cô ấy trùng khớp với mô tả của phù thủy bị truy nã.”
“Thật ạ? Tôi đoán là… cuộc săn phù thủy vẫn còn dài vậy.”
Biểu cảm tuyệt vọng trên gương mặt hắn khiến tim tôi nhói lên mặc dù nó chẳng liên quan gì đến tôi. Khi các cuộc săn phù thủy bắt đầu mà không bắt được mục tiêu, Giáo Hội sẽ thường ra tay với những người vô tội. Ai cũng biết rõ điều đó.
Vì vậy, người dân xung quanh thường bịa ra một kẻ bất kỳ nào đó làm phù thủy rồi giao nộp họ cho Giáo Hội. Một bà lão không thân thích hay gái mại dâm, và nếu là một lữ khách lại càng tốt.
Gã chỉ điểm kia nghĩ rằng chỉ cần hy sinh lữ khách vô tội nào đó, họ có thể rũ bỏ mọi lo âu. Nhưng rồi lại biết rằng đó lại là người quen của linh mục. Nếu là tôi, tôi cũng thấy thất vọng, dù trong tay vài đồng tiền.
Khi gã còn đang đứng đó, chăm chăm vào những đồng xu trên tay, linh mục vỗ nhẹ vai hắn như để an ủi. “Đừng sợ,” hắn nói. “Một phán quan tài ba đang dốc sức để tìm ra phù thủy. Dù anh không nhìn thấy, nhưng bình yên sẽ sớm quay trở lại. Như cơn mưa này rồi cũng sẽ tạnh, chẳng cần báo trước.”
Gã cũng chỉ có thể gượng gạo cười, cảm ơn linh mục rồi nhanh chóng rời đi.
Linh mục nhìn hắn đi xa cho đến khi khuất bóng rồi quay sang chúng tôi. “Ta sẽ nói ngắn gọn thôi,” giọng hắn nghiêm nghị. “Hội Pháp Sư Zero đã xuất hiện ở đất nước này.”
Cơ thể Zero căng cứng. Bọn tôi nghe nói rằng một phù thủy đã xuất hiện, nhưng cũng không ngờ rằng nó lại là Hội Pháp Sư. Điều này đã thay đổi mọi thứ một cách đột ngột.
Chúng ta có thể nói về chuyện này ngay trước mặt Liza và Credo không?
Mặc kệ nỗi lo lắng của tôi, tên linh mục vẫn tiếp tục. “Nghe đâu thủ lĩnh của chúng tên là Zero—Ách xì! Tiếng hắt hơi của hắn lẫn vào tiếng mưa rào dữ dội. Hắn đang đứng ở bên ngoài nên dù có áo choàng thì cũng không thể tránh nổi mưa.
Khịt mũi, tên linh mục chỉ vào căn nhà đổ nát. “Ừm… Ta vào nhà trước được không?”
_________________________________
Gia đình chào đón vị khách mới mà không tỏ chút vẻ khó chịu nào. Thực tế, Liza và Credo còn tỏ ra vui mừng khi có một vị linh mục ở đây như đem lại chút yên tâm trong chuỗi ngày bất ổn này.
Lily không có ý định để lộ mặt mình trước mặt linh mục. Chắc em đang chui nhủi đâu đó và tuyệt nhiên sẽ không bước ra. Có lẽ đó là quyết định khôn ngoan, xét đến tên linh mục ghét cay ghét đắng Đọa Thú.
Sau một mà chào hỏi đơn giản cùng bữa tối đạm bạc, ba người chúng tôi được dẫn lên gác mái. Mái nhà đã dột nát ở vài chỗ, nhưng chúng tôi cũng tìm được một chỗ khô ráo để bàn việc.
“Ta thề với tất cả quỷ dữ và cả Chúa của Giáo Hội, ta không phải là Zero người đã gây ra mọi rắc rối ở nơi đây,” Zero bắt đầu.
“Ta biết,” linh mục uể oải đáp, nhấp một ngụm trà gừng mà Liza đưa. Hắn chấp nhận để người ướt như chuột lột chỉ vì cố chấp không để Zero làm khô người bằng Ma Thuật. “Cô đã ở Đảo Hắc Long khi sự việc diễn ra, nên không có khả năng cô có thể gây ra sự xáo trộn ở Lutra này. Ta đã báo cáo điều đó với Giám mục, vì vậy miễn là cô đang ở cùng ta thì không cần phải lo về việc bị nhắm tới.”
Hắn vừa mới nói cái gì cơ?
Mắt tôi mở to. “Ngươi báo cáo cô ấy cho Giáo Hội rồi á?!” Tôi nắm lấy thanh kiếm và đứng dậy.
“Tất nhiên. Nếu ta dẫn theo phù thủy tự do đi lại mà không báo cáo, ta chắc chắn sẽ bị buộc tội phản quốc. Việc ân xá cho một phù thủy để lợi dụng săn bắt thêm các phù thủy khác cũng chẳng phải hiếm gì.”
“Nhưng ngươi đâu cần phải-”
“Bình tĩnh, Đánh Thuê,” Zero nói, giọng cô dịu dàng. “Linh mục không kể cho họ mọi thứ. Nếu hắn báo cáo rằng đã bắt giữ được Phù Thủy Bùn Đen, người đã tạo ra Ma Thuật, thì nó sẽ đã gây ra một sự náo động làm rung chuyển toàn bộ Giáo Hội.”
Tên linh mục chỉ thở dài một hơi rồi nhìn đi chỗ khác. “Ta chỉ báo cáo những điều cần thiết.”
“Không sao cả. Từ khoảnh khắc ngươi biết rằng ta là một phù thủy, ta đã sẵn sàng bị giao nộp cho Giáo Hội. Nếu có thể, thì làm một phù thủy vô dụng dưới sự giám sát của linh mục lại càng tiện lợi hơn.”
Sau tất cả những gì cô vừa nói, tôi không thể làm ầm ĩ thêm nữa. Bực bội ngồi xuống, Zero chỉ vỗ nhẹ vào đầu gối tôi như muốn nói rằng, “Đừng lo.”
“Nhưng,” Zero tiếp tục, ve vuốt chiếc cằm thanh tú không có lấy sợi lông nhẵn bóng của mình và nghiêng đầu, “điều đó có nghĩa là còn một Zero khác ở đây. Cô ta hẳn phải xinh đẹp với mái tóc dài màu bạc và là thủ lĩnh của Hội Pháp Sư Zero. Đây là vấn đề lớn đáng nói đấy.”
“Phải, quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên xảy ra,” tôi nói thêm.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
“Vậy là có một kẻ muốn giả mạo làm ta,” mặt Zero cau có.
Tên linh mục gật gù đồng ý. “Khả năng cao là thế.”
“Nhưng không nhiều người biết được tên ta. Chỉ có một số ít được ta cho biết thôi. Số 13, hai người, cô gái ở Wenias, thống đốc Ideaverna, Thánh Nữ và Chim Ưng của Akdios, và Quốc vương của Đảo Hắc Long. Và một người nữa…”
“Sanare.” Giọng tôi cay đắng, chỉ cần nhắc đến tên mụ đàn bà ấy cũng khiến tôi tức điên lên, phát bệnh.
Tôi không chắc rằng mình nên gọi ả là phù thủy hay không; ả giống một pháp sư nhất thời hơn. Được chiêu mộ vào Hội Pháp Sư Zero nhờ khả năng sao chép, sau đó lại gia nhập Cestum, một tổ chức sinh ra từ chính nội bộ hội, và bây giờ lại đang sử dụng những bản sao của Ma Pháp Thư để truyền bá Ma Thuật đi khắp nơi.
Con mụ khốn đó là người duy nhất tôi nghĩ có khả năng· gài bẫy Zero.
“Đánh Thuê,” Zero nói. “Anh nhớ những lời cuối cùng của ả ta ở Đảo Hắc Long không? Rõ ràng là một lời thách thức đầy khiêu khích mà.”
“Ta nên gửi những đứa con của mình đi đâu đây nhỉ? Và nên làm gì ở đó giờ? Có lẽ mọi thứ cũng đã bắt đầu rồi cũng nên. Nếu ngươi muốn biết đến thế thì ráng bắt cho kịp ta nhé.”[note73723]
Chỉ cần nhắc lại thôi cũng khiến tôi phát ốm.
Tôi gằn giọng. “Vậy thì chính xác rằng Sanare—ý tôi là công chúa bị Sanare nhập—hiện đang ở đâu?”
“Phải mất hơn mười ngày để ta di chuyển từ Đảo Hắc Long đến đây. Ả hẳn đã rời Lutra từ lâu rồi. Hơn nữa cặp vợ chồng cũng nói rằng tin đồn về thủ lĩnh của Hội Pháp Sư đã bắt đầu lan truyền từ một tháng trước. Chúng ta có thể giả định rằng đó không phải Sanare, mà vẫn chỉ là một âm mưu khác của Cestum.
“Một âm mưu có tổ chức chỉ để quấy phá cô sao? Xem ra chúng có dư thời gian nhàn rỗi.”
“Đó chỉ là cách để chúng đạt được mục đích của mình thôi.”
“Để tạo ra thế giới của phù thủy, ta nói có đúng không?” giọng linh mục vẻ ghê tởm vang lên.
“Không sai,” Zero đáp. Giọng cô cứng rắn. “Nếu ta đặt chân tới nơi nào có lời đồn về phù thủy tóc bạc, Giáo Hội sẽ lập tức tìm cách bắt giữ ta. Nếu ngươi không đi cùng bọn ta, vụ chỉ điểm khi nãy đã khiến ta bị bắt rồi. Tất nhiên là ta và Đánh Thuê sẽ không dễ dàng bị khuất phục dễ dàng như thế. Ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”
Tôi vuốt cằm. “Giáo Hội sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn ư?”
“Chiến tranh sẽ nổ ra.”
Tôi chớp mắt liên tục khó tin vào những lời cô nói. “Xin lỗi, tôi không rõ về điều cô vừa nói đấy. Có thể giải thích tôi được không, thưa cô? Làm sao một cuộc chạm trán với Giáo Hội lại có thể khiến chiến tranh xảy ra được?”
“Giáo Hội đối đầu với phù thủy. Đó sẽ là sự tái hiện của cuộc đại chiến đã diễn ra cách đây năm trăm năm.”
Tôi ngơ ngác nhìn Zero, vẫn không hiểu ý cô đang muốn nói gì.
“Nghe cho kỹ này,” Zero giải thích thêm. “Nếu ta giết người của Giáo Hội và bỏ trốn, họ sẽ truy đuổi ta bằng tất cả nguồn lực của họ. Ta nói đúng chứ?” Cô nhìn tên linh mục để xác nhận.
Tên linh mục gật đầu đồng ý. “Giáo Hội sẽ không bao giờ để một phù thủy trốn thoát, đặc biệt là kẻ đã hãm hại họ.”
“Chính xác. Giáo Hội sẽ gia tăng các cuộc truy lùng phù thủy chỉ để đưa ta lên giàn hỏa thiêu. Khi ấy thì những phù thủy đang ẩn mình khắp thế giới sẽ bàng hoàng trước cơn khủng hoảng này. Nếu Cestum sử dụng Ma Thuật như vũ khí, lập nên một đạo quân, không ít phù thủy sẽ vùng dậy để chấm dứt sự cai trị của Giáo Hội.”
“Vậy thì cuộc chiến giữa phù thủy và Giáo Hội sẽ nổ ra sao?” Tôi hỏi.
“Rất có thể.”
“Thật nực cười.” Giọng tên linh mục trở nên gay gắt hơn. Nghe như thể hắn đang chế giễu hơn là phủ nhận nó. “Ngay cả khi sở hữu loại Ma pháp, phù thủy vẫn phải chịu thảm bại trước Giáo Hội trước đây năm trăm năm. Bây giờ khi số lượng phù thủy suy giảm nghiêm trọng, khơi mào một cuộc chiến là hành động ngu xuẩn nhất ta từng thấy.”
“Ma Thuật có thể bù đắp cho sự khác biệt về lực lượng,” Zero nói. “Ngươi đã thấy những gì nó có thể làm ở Đảo Hắc Long rồi. Ma Thuật là thứ mà ngay cả trẻ con cũng có thể sử dụng. Ta thiết kế có chủ ý cả đấy.”
“Nếu cô muốn chuộc tội thì sao không chấp nhận bị xử tử thay vì chạy trốn đi chứ?”
Trước khi tôi kịp cất lời, Zero mỉm cười. “Ngươi nên biết mình cần ưu tiên thứ gì trước đi, linh mục. Nếu ta chết, ai sẽ ngăn chặn Cestum?”
“Tất nhiên là Giáo Hội.”
“Vậy ngươi cần nguồn cung thông tin đấy. Nếu ngươi không khai thác được thông tin gì từ một phù thủy am tường Ma Thuật như ta, ngươi sẽ luôn chậm chân hơn Cestum hai ba bước đấy. Ta nói sai chăng?”
Tên linh mục không trả lời, nhưng sự tức tối trên gương mặt hắn như một lời khẳng định chắc nịch.
“Ta nghĩ đó là câu trả lời cho lý do tại sao ngươi tiết lộ thông tin về sự xuất hiện của Hội Pháp Sư cho bọn ta và cũng như việc Giáo Hội cho phép ngươi đồng hành cùng ta. Nếu Ma Thuật có liên quan đến vấn đề của Cestum, ngươi không nghĩ rằng điều này là quá sức với Kẻ Đào Mộ hay sao? Hiện tại thì không có phán quan nào trong Giáo Hội từng tiếp xúc với Ma Thuật nhiều như ngươi.”
“Có vẻ như cô đang muốn rằng cô có thể nhìn thấu mọi thứ.”
“Chỉ là một suy luận đơn giản rút ra từ những hoàn cảnh nhất định thôi. Nhưng ta gần như chắc chắn về điều đó.” Cô nói với giọng tự tin.
Zero đang chờ hồi âm từ tên linh mục. Tôi cũng giữ im lặng chờ hắn mở miệng. Không chịu nổi sự im lặng kéo dài của chúng tôi, hắn lại tặc lưỡi bao lần rồi tôi cũng chẳng đếm xuể.
“Phán quan từ Dea Ignis mà cô gọi là Kẻ Đào Mộ được biết đến trong Giáo Hội với biệt danh Tha Hóa,” hắn nói.
Kẻ Đào Mộ (Gravediggers), như cái tên, những người đào mộ để chôn người chết. Bị công chúng miệt thị, họ có địa vị rất thấp trong xã hội. Một thành viên của Giáo Hội lại có biệt danh đó thì hẳn họ cũng khá tai tiếng.
“Ngay cả trong Giáo Hội, cũng có nhiều người gọi họ là Kẻ Đào Mộ (Gravedigger). Khi tôi đến đại giáo đường, Tha Hóa đã ở đó. Họ bảo rằng có người đã thông báo cho họ về vị trí hang ổ của Hội Pháp Sư và việc cuốn Ma Pháp Thư được lưu trữ ở đó.”
“Gì cơ?!” Zero và tôi đồng thanh kêu lên.
“Ai đã đưa thông báo đó?” Tôi hỏi.
“Một cái xác.”
Tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng. Khi nhắc đến xác chết biết nói, chỉ có một cái tên hiện lên trong đầu.
Biểu cảm Zero cứng đờ. “Chính Sanare đã liên lạc với Kẻ Đào Mộ và nói với họ về bản sao?”
“Có vẻ là thế,” linh mục nói. “Nghe chẳng ổn chút nào, phải không?”
Việc nhắc đến bản sao của Ma Pháp Thư không thực sự đáng ngạc nhiên đến thế, xét đến việc Cestum có liên quan. Vấn đề là Sanare đã để lại nó. Hơn nữa, ả đã nói với một phán quan vị trí của nó. Rõ ràng là họ đang âm mưu một điều ghê tởm gì đó.
“Cân nhắc đến những gì đã xảy ra ở Akdios và Đảo Hắc Long, Giáo Hội cho rằng việc để Tha Hóa, người chưa từng chạm trán Cestum hay Ma Thuật đảm nhận nhiệm vụ này là quá mạo hiểm. Nên tôi được lệnh phải để mắt đến ả, giết Zero giả mạo và thu hồi bản sao.”
Zero cứng đờ người. Phản ứng đó của cô thu hút sự chú ý của tên linh mục. “Có gì không ổn sao?” Hắn nói.
“Ngươi vừa mới nói là thu hồi chứ không phải tiêu hủy đúng không?”
“Trên thế giới không nơi nào an toàn hơn kho bạc của Giáo Hội. Một khi tất cả các bản sao được cất giữ bên trong, sẽ không cần phải lo về việc Ma Thuật lan truyền qua các cuốn sách nữa. Giáo Hội cũng sẽ thực hiện các biện pháp đối phó nếu họ hiểu được Ma Thuật.”
“Chà, giờ thì thú vị rồi đây. Làm sao ngươi chắc rằng Giáo Hội sẽ không lạm dụng bản sao chép đó?”
Câu nói làm bầu không khí trở nên căng thẳng. Zero vốn dĩ chẳng mấy bận tâm đến linh mục hay Giáo Hội, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn buông vài lời chỉ trích.
“Ta không tin vào Giáo Hội, linh mục,” Zero nói. “Năm trăm năm trước, Giáo Hội tuyên bố phù thủy là kẻ thù để có cớ thống trị thế giới. Giáo Hội có thể tự cho mình cái danh xưng là người bảo hộ của thế giới này chính vì họ dám đứng lên đấu tranh kẻ thù duy nhất của nhân loại này: phù thủy. Và một ngày nào đó, khi phù thủy tuyệt diệt, cuốn Ma Pháp Thư rơi vào tay Giáo Hội, thì chính họ sẽ tạo ra những phù thủy mới chỉ để tiếp tục khoác lên mình vỏ bọc công lý của riêng họ.”
“Giáo Hội chỉ mong mỏi sự hòa bình và hòa hợp,” tên linh mục đáp. “Giáo Hội bắt đầu cuộc chiến năm xưa vì bất đắc dĩ. Để ngăn chặn các phù thủy độc ác đang mang đến nỗi sợ hãi và hỗn loạn cho nhân loại.”
“Giáo Hội nói như thế sao?”
Tên linh mục khó chịu cau mày. “Toàn bộ lịch sử đều ghi lại như thế. Dù sao thì, Tha Hóa đã được lệnh tiêu diệt các phù thủy và thu hồi bản sao. Và ta cũng nhận được chỉ thị tương tự. Họ bảo ta phải dùng mọi cách có thể. Đó là mức độ nguy hiểm mà Giáo Hội coi Ma Thuật và theo ta đó là suy nghĩ đúng đắn.”
Có tiếng lạch cạch cùng tiếng cửa mở. Tất cả chúng tôi bỗng chốc trở nên im lặng. Credo thò đầu ra từ bên dưới, đem theo một bó chăn vải nặng.
“Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người giờ này,” anh nói. “Tôi gửi thêm chút chăn mền.” Anh ngượng ngùng nhìn linh mục. “Cha có chắc rằng mình muốn ở trên gác mái không? Tôi không nghĩ để một giáo sĩ ở trên này là một ý hay.”
“Các giáo sĩ coi trọng sự nghèo khó cao quý,” linh mục nói. “Xin đừng bận tâm về điều đó. Thực ra, theo ta nghĩ việc một linh mục tự nhiên xông vào nhà người khác rồi chiếm lấy phòng như thể đó là điều đương nhiên nên bị giáng chức xuống làm một thực tập sinh.”
“Dù sao thì gã này cũng nên ở lại giáo đường hay nơi nào đó,” tôi ngắt lời. “Hắn cũng có thể dùng chức danh linh mục của mình để ở bất cứ đâu, nhưng hắn đã chọn ở lại đây nên không cần phải lo cho hắn.”
“Nhưng, t-tôi không biết nên diễn đạt thế nào, nhưng sau này chúng tôi sẽ không bị phạt vì xúc phạm một linh mục hay gì đó đúng không?”
Sắc mặt tên linh mục cứng đờ. Chỉ vài phút trước, Zero nói rằng cô không tin vào Giáo Hội. Bây giờ cả Credo cũng tỏ ra nghi ngờ lòng chân thành của hắn. Chắc hẳn hắn cũng không thấy thoải mái gì.
“Ta thề có Chúa,” linh mục nói. “Không có gì ngoài lòng biết ơn của ta dành cho anh.”
“Tôi đoán chắc là ổn. Tôi sẽ ghé qua vào ngày mai một khi bữa sáng đã sẵn sàng. Chúc ngủ ngon.”
“Một điều cuối,” Zero nói ngay khi Credo sắp rời đi. “Ta có một câu hỏi về người phụ nữ tóc bạc này. Anh đã nghe được những tin đồn gì về người phụ nữ này và Hội Ma Pháp Zero?”
“Tôi cũng không rõ cho câu trả lời nữa.”
“Họ đã sử dụng Ma Thuật phải không? Họ đã dùng nó để làm gì? Như thế nào? Tin đồn hẳn đã cho người biết vài điều.”
“Ờm, có… Một chút.” Credo bất an nhìn tên linh mục.
Nhận thấy ánh mắt của Credo hắn chỉ đơn giản đáp, “Xin hãy nói sự thật.”
Credo chống tay nhấc nửa thân trên khỏi mặt sàn, khẽ vuốt vuốt râu. Lưỡng lự rồi miễn cưỡng mở miệng.
“Tôi nghe nói rằng họ đã cứu lấy một ngôi làng. Dịch bệnh lan tràn, khiến toàn bộ nông dân ngã quỵ, chẳng ai còn sức mà thu hoạch mùa màng. Thế là vài phù thủy đã dùng một loại năng lực kì lạ gì đó để gặt hái thay cho dân làng. Nhờ họ mà những người trong làng không phải chết đói. Nhưng dĩ nhiên, một phần của vụ thu vẫn phải nộp làm thuế cho Giáo Hội.”
Tôi che mặt. “Họ thực sự nộp cho Giáo Hội những gì phù thủy thu hoạch sao? Vậy cũng không lạ gì khi ra lệnh truy lùng phù thủy.”
“Lutra có đại giáo đường và nhiều tín đồ ngoan đạo. Một người trong làng vô tình để lộ chuyện ra ngoài và rồi mọi việc được trình báo lên Giáo Hội. Một vài người đã cố trốn chạy khỏi làng, nhưng vẫn bị Thánh Kị Sĩ bắt được. Thi thể của họ vẫn còn đang được treo ngoài quảng trường trước tòa thị chính Lutra.”
Giáo Hội không hề khoan dung với phù thủy và cả những kẻ dám bắt tay với họ. Kẻ nào bị phù thủy lừa gạt thì có thể được tha thứ, nhưng một khi đã bỏ trốn, hành động đó chẳng khác gì một lời thú tội.
Nhưng cứ ở lại làng cũng không dám chắc cho mạng sống của mình. Nếu không tìm ra được phù thủy, dân làng sẽ bị buộc tội chứa chấp và phải đối mặt với tra tấn dã man. Dù bỏ trốn hay ở lại cũng đều mang đến sự đau khổ. Và đó là lý do tại sao mọi người kinh sợ phù thủy.
Có lẽ họ đã ở trong tình thế tuyệt vọng, nơi con đường sống duy nhất là cầu cứu phù thủy. Người bệnh nằm liệt giường trong khi mùa vụ vẫn đang thối rữa trên ruộng. Thuế phải nộp, lại còn cả thuốc men.
Zero liếc nhìn linh mục, người mang vẻ mặt không thể tin nổi. Cũng phải thôi. Với hắn thì phù thủy là hiện thân của cái ác—thứ người sẽ không bao giờ biết làm việc thiện. Hắn thậm chí còn nghi ngờ rằng Zero đang che giấu một trái tim đen tối dưới lớp mặt nạ kia.
“Mọi người… Ừm, ngay cả tôi cũng không hẳn là sợ hãi phù thủy,” Credo tiếp tục. “Tôi chỉ lo rằng mình bị cuốn vào cuộc săn phù thủy. Việc phù thủy làm không phải việc của chúng tôi. Nhưng mà như vậy không công bằng. Xin phép mọi người.” Credo bước xuống từ gác mái.
“Thấy chưa?” Một nụ cười trẻ con trên gương mặt đắc thắng của cô. “Ngay cả dân chúng còn không tin vào Giáo Hội nữa.”
Tiếng động phát ra từ dưới nhà khiến tôi tỉnh giấc giữa đêm khuya. Bên ngoài trời vẫn còn tối, và tôi cũng nghe được tiếng côn trùng vo ve khắp nơi.
Hẳn phải là vài con chuột lớn, tôi nghĩ. Rồi tôi chợt nhớ ra đúng là có một con chuột lớn trong nhà—Lily.
Tôi quyết định xuống nhà uống nước. Zero đang nói mớ, lẩm bẩm gì đó về cái giường của cô ấy—chắc cô đang nói đến tôi nhưng tôi mặc kệ. Cái giường này cũng có ý chí riêng của mình đấy.
Tôi múc một gáo đầy nước từ cái vò nước trong bếp để giải khát. Tôi không còn nghe thấy bước chân của Lily nữa, nhưng mỗi khi tôi di chuyển, tiếng bước chân lại vang lên. Em như thể đang cố tránh mặt tôi. Mà cũng có cảm giác em đang lén theo dõi tôi vậy.
Nửa đêm rồi. Trẻ em thì nên ở trên giường chứ.
Tôi dừng lại quay người. Thoáng thấy một bộ lông trắng trốn sau bức tường.
“Có chuyện gì với con bé vậy?” Tôi lẩm bẩm.
“Không có gì.”
Tôi giật mình. Thực ra tôi không nghĩ mình sẽ nghe được câu trả lời nào. Cũng phải, con bé có đôi tai rất thính mà.
“Chưa từng thấy những Đọa Thú khác ngoài mình sao?”
Không có hồi đáp, nhưng sự im lặng đó có lẽ là đồng ý. Tôi cũng giống như con bé thôi.
Một lúc sau, cô bé hỏi, “Ba và mẹ?”
“Anh nghĩ họ đang ngủ,” tôi trả lời.
“Không phải ba mẹ em.”
À, con bé muốn hỏi về ba mẹ mình.
“Chắc họ vẫn đang sống ổn ở làng.”
“Họ bỏ rơi anh sao?”
“Không. Anh tự rời đi. Có chút rắc rối xảy ra vì anh.”
“Bởi vì anh sao, Anh Trai?”
Anh Trai? Con bé đang nói tới mình sao. Nhóc nghe thấy không Theo? Anh Trai đấy. Lily hiểu chuyện thật đấy. Thật xấu hổ khi nghe con bé gọi như thế lại khiến tôi vui đến vậy.
Thở dài, tôi vuốt nhẹ con dao của Theo.
“Anh sao vậy?” Lily rụt rè thò đầu ra khỏi tường. Đôi mắt đỏ của cô bé phát sáng trong bóng tối.
“Không có gì,” tôi đáp.
Lily vẫy chiếc đuôi dài rồi chạy đến kéo ghế ghế ra cho tôi ngồi, rồi quay lại chỗ cũ. Lúc trước còn trốn tránh, giờ lại tự nhiên như vậy. Chắc vì không có cha mẹ bên cạnh.
Tôi ngồi xuống và kể cho con bé nghe về sự cố khiến tôi phải rời khỏi làng, bọn cướp đã tìm đến để lấy đầu tôi, có vài người đã chết, và cuối cùng tôi đã bỏ đi mặc cho bố mẹ và dân làng đã cố ngăn cản tôi. Lily ngồi xuống chăm chú lắng nghe tôi kể, đến khi tôi kể xong, con bé lại rụt đầu vào như cũ.
“Tại sao anh lại rời đi?”
“Làng ấy hả? Ờ… vì mặc cảm. Anh đoán thế. Anh đã bỏ chạy vì không thấy thoải mái khi ở lại.”
“Mặc cảm,” Lily mơ hồ lặp lại. Không rõ con bé có hiểu được nghĩa của từ đó không. Rồi đột nhiên, con bé nói, “Em không thể ở lại đây.”
“Nghe như có chuyện gì đó em không muốn nói ra.” Tôi đứng dậy.
Lily giật mình, nhưng không có ý định bỏ chạy. Tôi vòng qua sau tường và ngồi cạnh cô bé chuột tí hon này. Nhìn kỹ mới thấy, con bé nhỏ đến mức tôi có thể cầm gọn trong một bàn tay.
“Ba yêu mẹ. Nên ba rất tốt với em. Nhưng em còn chẳng phải con của mẹ nữa. Anh biết mà đúng không? Mẹ ruột đã mất vì em.”
Lily đã biết rằng Liza đã kể cho tôi nghe về quá khứ của con bé.
Cau mày, tôi thở dài và vẫy đuôi. “Tai em thính thật.”
“Tại nó to.” Lily nắm lấy tai mình cho tôi coi. “Em có thể nghe thấy mọi người thì thầm. Em cũng có rất nhiều bạn nữa.”
Bạn sao? Không đời nào một Đọa Thú lại có bạn. Tôi không tàn nhẫn đến mức vạch trần từng lời con bé nói.
“Vậy, ba có xem em là gánh nặng sau lưng mẹ không?”
Lily lắc đầu liên tục. Tất nhiên là không rồi. Người đàn ông đó trông có vẻ không phải là loại người đó. Mà tôi cũng không nghĩ mẹ con bé cũng là người như thế.
“Nhưng họ đang giấu em điều gì đó. Họ nói chuyện ở nơi rất xa để em không thể nghe thấy. Và khi em đến gần họ lại im lặng.”
“Em là Đọa Thú mà. Em không nghe lén được được lời người thường nói sao?”
Con bé lại lắc đầu. “Em không nghe. Nếu họ nói gì đó khiến em buồn thì sao?”
“Anh hiểu rồi.”
“Em yêu mẹ và ba, nhưng họ luôn vất vả vì em. Em hiểu nếu như họ ghét em. Người trong thị trấn bảo họ nên bỏ con chuột đó đi. Họ nói ba và mẹ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng ba mẹ không kiếm được việc làm vì em. Họ không hạnh phúc.”
“Nếu không hạnh phúc thì họ đã bỏ em rồi,” tôi nói.
Lily ngơ ngác nhìn tôi.
“Sao, chẳng lẽ ai đó yểm lời nguyền lên họ sẽ chết nếu họ bỏ em chắc?”
“Ừm… Chắc không có đâu.”
“Vậy thì đừng lo nữa. Nếu họ muốn làm ba mẹ em thì cứ để họ làm.”
“Nhưng anh…”
“Anh đã nói là anh bỏ đi vì mặc cảm. Ba mẹ chắc vẫn còn giận anh lắm. Nếu quay về, ba sẽ đánh anh tới chết, và mẹ sẽ biến anh thành bữa tối cho quán rượu. Sau đó da anh sẽ được dùng làm thảm lót cho chỗ ngồi đặc biệt.”
Tôi nói nửa thật nửa đùa nhưng Lily chớp mắt và cười khúc khích. “Gì cơ chứ?”
“Giờ thì anh hối hận vì đã rời đi. Như em thấy đấy, anh lớn lên thành một con quái vật khiến cả bọn cướp phải bỏ chạy. Nếu còn ở lại làng, anh có thể làm lính gác hay gì đó.”
“Nhưng em không làm được gì hết.”
“Em đã giúp nhiều thứ hôm nay mà.”
“Nhưng đó là những gì em có thể làm.”
“Vậy là đủ rồi. Em đã làm gấp ba lần công việc của một đứa trẻ bằng tuổi em.”
“Em không phải trẻ con.”
“Rõ ràng là trẻ con.”
Tôi chẳng rõ Lily bao nhiêu tuổi nhưng chắc khoảng sáu hoặc bảy. Cách nói chuyện của con bé cũng giống trẻ con nữa.
Có những Đọa Thú trưởng thành nói năng vụng về, nhưng bù lại họ có năng lực đặc biệt.
“Hơn nữa, vì là Đọa Thú, em có thể dọa trộm chạy mất dép khi em lớn. Kể cả anh cũng bị thương nếu bị em cắn bằng hàm răng đó đấy.”
“Em không cắn người.” Giọng con bé trở nên nghiêm túc khiến tôi giật mình. Vẻ nhút nhát giờ lại trở nên kiên quyết. “Em không cắn bất kỳ ai cả. Em đã hứa với mẹ của em. Mẹ ruột của em.”
“Anh hiểu rồi.”
Lily đứng dậy rồi chạy đi trốn đâu đó.
“Cảm ơn vì đã nói chuyện với em,” Lily nói.
Tôi không còn nghe thấy tiếng bước chân của con bé nữa.


0 Bình luận