Một phán quan được biết đến với cái tên Tha Hóa đi cùng với một toán cướp cùng vài tên lính đánh thuê—những kẻ chỉ có mỗi tài năng duy nhất là bạo lực. Ả khinh bỉ gọi bọn chúng là chó.
Lũ chó này được giao nhiều việc khác nhau. Gồm bảo vệ cỗ xe của Tha Hóa, vận chuyển hàng hóa, làm các việc vớ vẩn, cho đến dò la tin tức. Chiếu theo luật của Dea Ignis, một phán quan sẽ không được sở hữu tài sản cá nhân, nhưng bằng cách nào đó, Tha Hóa lại có nguồn tài chính dồi dào mà ả dùng để thuần phục lũ chó này.
Sau khi tìm ra hang ổ và tiêu diệt đám phù thủy, Tha Hóa tức giận ra lệnh cho chúng.
“Moi bằng được thông tin về con ả phù thủy tóc bạc cho ta. Gì cũng được miễn là liên quan tới ả.”
Ai cung cấp được thông tin giá trị sẽ được ban thưởng hậu hĩnh. Phấn khích, lũ chó bắt đầu tản đi khắp nơi, chúng còn cả gan lợi dụng uy quyền của Giáo Hội để moi móc thông tin.
Một tên nghe được tin đồn về một ngôi nhà từng cho một người phụ nữ tóc bạc tá túc. Nhưng khi hắn dẫn một vị linh mục đến kiểm tra, thì ông lại nói rằng đó chỉ là bạn đồng hành của mình.
Không gì quý hơn tin đó. Hắn hớn hở dẫn thêm vài tên khác đến căn nhà đổ nát ở ngoại ô thành phố. Bọn chúng đạp cửa xông vào và bắt gặp một sinh vật kinh dị.
Ai mà không khiếp sợ khi thấy một con chuột trắng khổng lồ?
Tên kia ném ghế về phía con chuột đang hoảng loạn đang cố tháo chạy. Nó kêu lên rồi ngã xuống sàn. Khi hắn định kết liễu nó, một người đàn ông lao ra che chắn.
“Đừng động vào con gái tôi!” ông ta hét lên.
Một người phụ nữ từ phía sau chạy ra, gào thét. “Credo! Lily! Mấy người là ai?! Sao không nhằm vào mấy tên nhà giàu đi chứ?! Các người đi nhầm nhà rồi!”
“Bọn tao chả trộm gì cái nhà này. Bọn tao ở đây vì nhiệm vụ thiêng liêng của Giáo Hội. Hai ngày trước, tụi mày để một ả phù thủy ở lại đây. Tao đã tưởng các ngươi điên rồi, nhưng giờ thì đã hiểu. Con tụi bây là Đọa Thú. Bảo sao mà đầu óc hỏng hết cả ra”
“Và nó lại là một con chuột khốn kiếp!” một tên khác khạc nhổ. “Tao ghét lũ chuột kinh tởm này!” Hắn đá mạnh vào người đàn ông.
“Ba ơi!” con chuột hét lên.
Khi thấy ông ta không chịu nhượng bộ, cả bọn xông vào đánh hội đồng ông, khạc nhổ và chửi rủa. Một gậy giáng vào khiến trán ông rách toạc, máu nhỏ giọt xuống bộ lông trắng của con chuột.
“Dừng lại! Ba… Ba sẽ chết mất!”
“Các người đang làm gì với chồng tôi vậy?! Các người điên hết cả rồi sao?! Xông vào nhà người ta rồi nói là làm nhiệm vụ thiêng liêng? Người phụ nữ tóc bạc là người đồng hành của linh mục! Chính linh mục đã đảm bảo cô ta không phải phù thủy!”
“Không phải việc của bọn tao phán xét. Cứ đến gặp ả phán quan mà giải thích.”
Người phụ nữ tái mét. Ai cũng biết nếu bị đưa đến chỗ Kẻ Đào Mộ, thì dù có vô tội cũng bị tra tấn đến chết.
“Chơi thế đủ rồi! Trói bọn chúng lại và quẳng lên xe đi. Bỏ con chuột lại đi. Nếu mà ả phán quan nhìn thấy thứ đó thì chắc chúng ta cũng toi.”
Một tên túm tóc người đàn ông đang bất tỉnh và lôi đi.
“Không! Ba ơi!” Con chuột bám lấy tay hắn, cố ngăn bọn chúng mang cha mẹ mình đi.
“Đừng chạm vào tao! Cút ra chỗ khác!” Một cú đấm thẳng vào mặt con chuột.
Thân hình nhỏ bé của nó bị hất văng bay ra xa, lăn lộn trên sàn. “Ư…”
“Trốn đi, Lily! Bọn ta sẽ ổn!”
“Không! Không! Đừng mang họ đi! Mẹ! Ba!”
Nó bò lê dưới sàn, cố gắng níu lấy cha mẹ, nhưng cú đập vào đầu khiến nó choáng váng không thể đứng vững.
Lũ chó kéo đôi vợ chồng ra khỏi nhà, bỏ lại con chuột nhỏ bé trong căn nhà rách nát.
Bị bỏ lại một mình, Lily—con chuột—khóc suốt hàng giờ. Đôi mắt Đọa Thú của nó không thể rơi lệ, nhưng cơ thể run rẩy, móng vuốt cào rách sàn nhà.
“Tại sao… tại sao… tại sao?!”
Tại sao lúc nào cũng là tôi? Tại sao tôi luôn là người còn sống sót?
Nếu ba mẹ phớt lờ đi nó khi lũ chó ập đến, có lẽ họ đã thoát. Tại sao Credo lại lao ra bảo vệ nó? Cũng chả có máu mủ gì. Sao lại vì một Đọa Thú chuột mà ra nông nỗi này?
Họ không phải đang định bỏ rơi nó sao? Chẳng phải họ sắp đuổi nó đi khi nó đã đủ lớn rồi sao?
Sau một ngày dài khóc lặng lẽ, Lily đứng dậy. Nó lang thang vào phòng của cha mẹ và phát hiện một chiếc hộp nhỏ buộc ruy băng. Trên đó có đính một bức thư.
Ngày mai là sinh nhật của Lily. Nó còn không nhớ sinh nhật thật của mình, nhưng cả gia đình đã chọn ngày gặp Liza làm ngày sinh nhật.
Đọc thư và mở hộp, Lily lặng người.
“Một sợi dây chuyền…”
Đó là hạt ngọc mà ba mẹ chuẩn bị để mừng nó lớn khôn bình an.
Lily không biết đọc. Nó không hiểu dòng chữ, “Gửi con gái yêu dấu. Xin lỗi vì món quà muộn.”
Nhưng nó có thể tưởng tượng được ba mẹ đã vất vả thế nào để có được thứ này. Họ rất khó khăn, công việc ngày một ít. Họ còn thường thì thầm to nhỏ sau lưng nó. Lily đã chuẩn bị tinh thần bị bỏ rơi.
Nó nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền lên cổ. Nó luôn ngưỡng mộ dây chuyền của cha mẹ—biểu tượng cho mối gắn kết của họ. Họ yêu thương nhau, còn nó thì cứ nghĩ mình là gánh nặng.
Nó thề sẽ không nghi ngờ họ nữa. Khi họ quay về, nó sẽ kể bí mật mà nó đã giấu kín.
Nghiến răng, Lily ngẩng đầu và lao ra khỏi căn nhà mục nát.


1 Bình luận