Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 5 (Đã hoàn thành)

Chuyển cảnh: Hồi Ức Thiên Đường

0 Bình luận - Độ dài: 1,181 từ - Cập nhật:

Áo choàng Tha Hóa ướt đẫm mồ hôi. Cô ấn tay mình lên lồng ngực đang dồn dập của mình, hít một hơi sâu và dài. Đầu cô đang âm ỉ nhói lên vì căng thẳng. Dù nắm trong tay Gõ Kiến với ưu thế tuyệt đối, cảm giác bất an cứ quặn trong lòng.

Sau khi tiêu diệt các phù thủy, Tha Hóa tìm thấy cuốn Ma Pháp Thư trong đền thờ, thì bỗng có một giọng nói vang lên bên tai cô.

Ngươi đã được chọn để hỗ trợ cho Cestum.

Cô ta tự xưng là Sanare. Một thực thể kỳ quái, không có hình hài xác thịt. Vừa bật cười điên loạn, cô ta áp sát bên vị phán quan.

Nếu hợp tác cùng bọn ta, ngươi sẽ được toàn quyền hành động. Địa vị của ngươi trong Giáo Hội cũng sẽ được đảm bảo. Một khi Giáo Hội sụp đổ, bọn ta sẽ chào đón ngươi như một thành viên.

Một thỏa thuận không tồi. Cô đã chán ngấy với những lời khiển trách sáo rỗng từ Giáo Hội rằng cô nên “cải tà quy chính”. Lời mời của Sanare chẳng khác gì mỡ dâng miệng mèo, vừa kích thích lại vừa hấp dẫn.

Nhưng điều thực sự mê hoặc cô ta chính là phù thủy có tên Zero. Thiêu sống một phụ nữ xinh đẹp đến thế chỉ để khẳng định uy quyền của Giáo Hội thì quá đỗi thô thiển.

Cô ấy cần phải được chôn sống để vẻ đẹp cô trường tồn mãi với thời gian.

Cũng giống như người mẹ xinh đẹp của cô, người đã ra đi khi còn tuổi đôi mươi. Ngay cả lúc chết bà cũng rất thanh tao.

Nằm yên trong cỗ xe tang lộng lẫy, vận bộ y phục đẹp nhất, vùi mình giữa biển hoa tươi. Trong mắt Tha Hóa khi ấy, hình ảnh đấy còn thuần khiết, đẹp đẽ hơn bất kỳ nghi lễ nào..

“Mẹ con đang ngủ,” ba cô nói. “Mẹ con chỉ đang say giấc, mơ về con trong trong nấm mồ ấy.”

Vậy à, cô nghĩ. Kể từ ngày hôm đó, hình ảnh người mẹ đẹp đẽ mãi in sâu trong tâm trí cô.

Còn ba cô ngày càng già nua, xấu xí. Ông lâm bệnh Khi ông chết, ông chỉ còn là một cái xác xấu xí, hoen ố.

Sau tang lễ của cha, cô khao khát được thấy những tang lễ đẹp đẽ như thế. Mỗi khi thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi dạo trên phố, thì cô lại không kìm được lòng mà muốn cứu rỗi họ. Khỏi già nua. Khỏi bệnh tật. Khỏi nỗi đau xác thịt.

Cô đã tin rằng Thần đã ban cho cô một sứ mệnh, để giải thoát cho họ. Dù có khinh thường Giáo Hội, cô vẫn chưa bao giờ nghi ngờ Nữ Thần xinh đẹp kia.

Đám người trong Giáo Hội đã quá mục nát, không còn nghe thấy tiếng gọi của Thần. Nếu muốn tiêu diệt bọn chúng, cô cần phải sống sót.

Không rời mắt dù chỉ một khoảnh khắc, Tha Hóa dán chặt mắt về phía cửa đền. Cô xoay vòng tay nạp đạn đưa từng viên chì vào băng đạn của Gõ Kiến. Tốc độ quay phải hoàn hảo, chậm quá hoặc nhanh quá sẽ khiến vũ khí gặp trục trặc.

Đừng hoảng loạn, cô thầm nhủ. Địch mới là kẻ phải hoảng loạn không phải mình. Cô đã châm lửa phóng hỏa đền. Chúng sẽ phải chui ra sớm thôi.

Chỉ mình cô có chìa khóa phòng giam phù thủy và xiềng. Không có nó, thì chúng không thể giải thoát Zero.

Miễn là phù thủy và Ma Pháp Thư vẫn nằm trong tay, miễn là giết được tên linh mục, cô có thể bịa ra hàng ngàn lý do với Giáo Hội.

Có động tĩnh. Một bóng đen lao về phía cô, Tha Hóa lập tức bóp cò.

Một bóng trắng lao ra khỏi đền. Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mịt mù phủ kín màn đêm.

“Khốn khiếp. Thuốc nổ!”

Vụ nổ cuốn tung bụi đất khô cằn dưới nền đất khô nứt. Trong màn đêm bao trùm, một nhóm lửa thì chẳng thể thắp sáng nơi này. Nhưng cô ta không cần ánh sáng. 

“Ngươi chỉ đang phí sức mình thôi, Ẩn Giả! Chết đi! Chết đi! Chết hết đi!”

Điên cuồng xoay vòng nạp, Tha Hóa nã đạn vào làn bụi. Nòng súng nóng dần, sưởi ấm cơ thể cô.

Khác với đại bác truyền thống, Gõ Kiến có thể đổi mục tiêu trong lúc bắn. Nòng súng lia qua, càn quét cả một vùng.

Tiếng giật lại, cùng âm thanh rung chuyển màng nhĩ khiến cô mê mẩn trong khoảnh khắc đó.

“Ngươi đang bắn cái gì vậy, Tha Hóa? Không thấy ta sao?”

Cô nghe thấy giọng nói phát ra từ hướng khác với hướng cô đang bắn. Không thể nào, cô vừa nghĩ vừa vội chỉnh lại tâm ngắm.

Trong khóe mắt, cô thấy một bóng trắng. Không phải đó là thứ vừa nhảy ra khỏi đền trước đó sao? Nhưng Ẩn Giả mặc áo choàng đen.

Vậy cái thứ màu trắng đó là gì chứ?

Một âm thanh xé gió quen thuộc. Rồi một tiếng kim loại khiến gõ kiến ngừng hoạt động.

“Cái quái gì -”

“Hiệu quả rồi! Lên đi, linh mục!”

Tha Hóa trông thấy chiếc xẻng lớn quen thuộc, đầu nhọn cắm chặt vào cơ xoay của Gõ Kiến, làm nó ngừng hẳn. Một sợi xích nối từ lưỡi xẻng kéo dài đến, một con Đọa Thú trắng toát, mất một cánh tay, đang quỳ gối.

Con thú hoang đó! Nó dám dùng xẻng của ta để đánh lại ta sao!

Tha Hóa phát điên. Cô rút mạnh xẻng ra, nhắm vào tiếng bước chân đang lao đến.

"Đừng hòng!" Cô xoay vòng tay nạp một lần nữa. Nhưng không viên đạn nào rời nòng. "Cái gì?! Sao lại không bắn chứ?!"

Khi nhận ra nòng súng đã đỏ rực vì quá nhiệt, thì mọi chuyện đã quá muộn..

Mình phải làm nguội nó trước. Không, phải lấy viên đạn bị kẹt ra trước. Nhưng cũng không kịp nữa rồi.

Đôi mắt Tha Hóa mở lớn, phản chiếu hình ảnh vị phán quan trong áo choàng đen, tay giơ cao lưỡi hái, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

Ngươi chưa bao giờ nhìn ta. Dù chỉ một lần.

“Chỉ khi định giết ta, ngươi mới nhìn như vậy sao?”

Lưỡi hái chém xuống, máu tươi văng ra. Cô tưởng hắn đã chém lìa đầu mình, nhưng lưỡi hái lại xé toạc bụng cô ra. 

Tha Hóa văng khỏi xe và lăn lộn trên đất. Cô thấy lạnh nơi cổ. Khi chạm vào, cô thấy một sợi chỉ.

Ẩn Giả có thể kết thúc mạng sống cô chỉ bằng một cái búng tay.

“Cuốn Ma Pháp Thư Zero và chìa khóa phòng giam.”

Không phải câu hỏi. Mà là mệnh lệnh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận