Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 5 (Đã hoàn thành)

Chương 5: Chim Gõ Kiến

1 Bình luận - Độ dài: 6,199 từ - Cập nhật:

Chúng tôi chạy băng qua vùng hoang vu từ lúc hoàng hôn cho đến đêm khuya, và đến được một con sông vào lúc rạng sáng. Chúng tôi lần theo dòng nước ngược lên thượng nguồn suốt cả ngày, và đến khi mặt trời bắt đầu lặn, một vách đá khổng lồ hiện ra, như một bức tường vững chãi chắn hết cả lối đi.

Vách đá trải dài hai bên, không thấy lối vòng, cũng chẳng thể leo lên. Nước chảy ào ạt từ khe giữa, tạo thành một thác nước nhỏ.

“Hửm. Vậy là con sông bắt nguồn từ đây. Vậy cái hang của phù thủy đâu?”

“Ở đằng kia.” Lily chỉ vào thác nước.

Tò mò không biết cô bé chỉ gì, tôi vòng ra sau thác nước thì phát hiện ra lối vào hang động bí mật.

Trong hang có nhiều ngã rẽ. Tôi có cảm giác nếu rẽ sai một lần thôi, thì chúng tôi sẽ lạc mãi không ra. Dơi và chuột ẩn nấp khắp nơi. Mặt đất phủ đầy côn trùng ăn phân của chúng. Rêu bám trên đá hút nước ngầm, khiến mặt đá trơn trượt.

Nhưng Lily dẫn đường rất chính xác, chúng tôi không lạc đường lấy một lần.

Khi ra khỏi hang, chúng tôi bước vào một khu vườn đầy hoa như bước ra từ trong truyện cổ tích. Không, nói “ra khỏi” thì không đúng, xung quanh toàn là vách đá. Đúng hơn là chúng tôi đến ngõ cụt, nhưng rộng đến bất ngờ.

Tôi há hốc mồm khi thấy ngôi đền khổng lồ đứng sừng sững ngay giữa.

“Oa… To quá,” Lily thốt lên.

“Nó phải lớn ngang Đại Giáo Đường.”

Trước mắt thì không có vật cản nào. Một cánh đồng hoa. Một ngôi đền ở giữa. Vài cỗ xe ngựa, và con sông chảy len giữa vách đá.

Lily chuẩn bị lao ra thì tôi túm cổ áo cô bé kéo trở lại hang.

“Bình tĩnh,” tôi nói. “Chờ đến tối đã.”

“Nhưng mà…”

“Không giống em, anh to xác, và dễ bị chú ý. Với lại giờ chỉ còn một cánh tay, và anh đã hai ngày không ngủ. Em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Lily hậm hực, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn buông người thõng xuống tay tôi. Chúng tôi rẽ vào một ngách nhỏ không có dấu vết con người. Tôi kéo mũ trùm đen xuống và chờ đến khi đêm buông.

Lily đi qua đi lại một lúc, rồi khi thấy tôi không có ý định rời đi, cô bé ngồi xuống cách tôi một đoạn.

“Này,” tôi gọi.

Lily giật mình.

“Lại gần một chút,” tôi nói. “Nếu có chuyện gì xảy ra, anh không bế em chạy kịp đâu.”

Do dự một lát, Lily nhích lại gần một chút.

“Em đùa anh à?”

“K-Không!” Lily lắc đầu, mân mê sợi dây chuyền. “Em đã giết họ,” cô tự dưng thốt lên.

Tôi chẳng hiểu cô bé đang nói gì, nên đảo mắt nhìn quanh. “Có cái xác nào quanh đây đâu.”

“Không phải vậy.”

“Thế là gì?”

“Ba mẹ em. Ba mẹ đã mất.”

À, những người đã chết trong dịch bệnh. Tôi thở dài.

“Đúng vậy,” em nói. “Ba mẹ bảo không phải lỗi của em, nhưng nó thật sự là lỗi của em. Sự thật là như vậy.”

“Chúng ta có cần phải nói chuyện này lúc này không?”

Lily gật đầu. Được thôi…

“Nói anh nghe đi.”

“Vào sinh nhật sáu tuổi, em muốn chơi với mấy đứa trẻ khác. Như là chơi đuổi bắt hay tìm kho báu. Mẹ bảo không được… nhưng em không chịu nổi. Em nói muốn chơi cùng. Thế rồi chúng bắt đầu trêu chọc, gọi em là chuột, xô đẩy em. Chúng bảo em kinh tởm.” Giọng em run rẩy, đôi mắt đỏ mở to như đang nhìn về quá khứ tăm tối.

“Họ ném đá vào em. Em đã rất sợ và buồn bã. Em chỉ muốn chạy trốn. Nhưng rồi họ lại nói nhiều điều tồi tệ về mẹ em. Bảo rằng mẹ là người xấu nên mới sinh ra quái vật như em. Em giận quá, cắn một đứa. Hôm sau, nó phát bệnh và chết. Sốt không dứt!”

“Chắc chỉ là trùng hợp—”

“Sau đó thì bệnh lây từ nhà đứa trẻ đó… sang các trẻ khác, rồi người lớn, rồi tới ba mẹ em. Họ đều chết vì cùng một bệnh. Khi bác sĩ đến, ông hỏi có phải bị chuột cắn không!” Em ôm lấy đầu gối, cố gắng ghìm cơn run rẩy.

Tôi từng hỏi Zero về việc Đọa Thú chuột thì làm được gì. Giờ thì tôi đã biết. Là để phát tán dịch bệnh.

Một cô bé Đọa Thú yếu ớt thế này có thể lén lút cắn ai đó rồi rút lui. Nếu mọi việc thuận lợi, em có thể giết nhiều người mà chả mất tí công sức nào.

Liza từng nói Lily không bao giờ dùng chung đồ ăn. Không để ai chạm vào chén đũa của mình.

Hôm nọ tôi cắn miếng trái cây con bé ăn dở, con bé giận đến khóc thét lên.[note75745]

Giờ thì tôi hiểu. Nếu nước bọt của Lily đi vào cơ thể Liza, cô sẽ nhiễm bệnh và chết. Nếu cô bé thật sự thương ba mẹ, em sẽ không bao giờ muốn ăn cùng bàn với họ.

“Vì vậy em mới không muốn lại gần anh?” tôi hỏi.

“Nếu anh chết, không còn ai cứu ba mẹ.”

“Vậy nếu em có thể tự cứu ba mẹ, thì anh chết cũng không sao?”

“Không… không phải… không phải vậy đâu…”

Tôi bật cười nhìn em cuống quýt tìm lời giải thích. Nhận ra mình bị trêu, Lily phồng má, ném một viên đá nhỏ vào tôi.

Oái. Cũng đau đấy. Nhưng lũ chuột sau lưng cô bé, với ánh mắt sắc lạnh còn đáng sợ hơn cả đá.

“Em có kể cho Liza chuyện đó không?” tôi hỏi.

Tai Lily giật lên, rồi khẽ lắc đầu. “Em đã định nói. Em đã cố, nhưng không thể. Em sợ họ sẽ ghét em. Nhưng sau khi cứu họ xong, em sẽ kể hết. Em không còn là con nít nữa. Dù họ có ghét em, em vẫn sẽ sống được một mình. Em sẽ nói lời xin lỗi.” Em nhìn tôi, ánh mắt đầy quyết tâm. Cô bé trông như thể sẵn sàng đi cứu ba mẹ một mình nếu tôi chết.

“Anh hiểu rồi. Giờ thì lại đây.”

“Gì cơ?! Em vừa mới kể với anh mà…”

“Anh đâu phải người bình thường đâu? Anh từng bị chuột cắn cả chục lần, trúng tên độc, mà vẫn không sốt. Anh là quái vật mà.”

“N-Nhưng…”

“Sao nữa?”

“Anh là con trai…”

“…Thì sao?”

Hả? Tự dưng nhắc đến chuyện giới tính là sao? Trong đầu con nhóc này đang nghĩ gì vậy?

Chắc mặt tôi lộ ra thắc mắc, nên Lily ném đá mạnh hơn trước.

“Đồ ngốc! Em ghét anh!”

“Ái! Yên lặng cái nào!”

“Em mười bảy tuổi rồi đấy! Em là người lớn!”

“Ồ… Khoan đã, mười bảy á?! Nhưng trông em nhỏ xíu mà!”

“Cơ thể em không lớn hơn được nữa.”

Ừm, chuột mà, nhỏ là đúng. Nhưng mười bảy thật sao? Vậy là trưởng thành rồi. Có lẽ vì thế mà em không muốn lại gần tôi.

Dù không thích, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

“Nếu em mười bảy tuổi, thì vẫn là trẻ con,” tôi nói, quyết định nói dối. “Anh không để mắt đến mấy đứa mười bảy đâu.”

Xét về kích cỡ, Lily còn chưa đủ tiêu chuẩn là phụ nữ trong mắt tôi. Vậy mà cô vẫn nhìn tôi nghi ngờ, nên tôi quay lưng lại, nằm nghiêng.

“Chỉ cần nằm trong tầm với là được.”

Cô bé kêu khẽ, lo lắng. Một lúc sau, tôi cảm nhận được lớp lông mềm mại trên lưng, cùng hơi ấm đặc trưng của động vật.

Em đang run, có lẽ vì lạnh. Tôi kéo áo choàng ra một chút. Sau một lúc do dự, cô bé chui vào trong.

“Ấm quá,” em thì thầm. Hơi thở bắt đầu nhẹ dần.

Khi tôi mở mắt ra, trời đã về khuya. Tôi lay Lily dậy rồi bò ra khỏi hang.

Tôi quỳ gối xuống, lặng lẽ bò sát mặt đất tiến gần khu đền. May mắn thay, đêm nay là đêm trăng non. Trời tối đen như mực. Nếu tôi quấn mình trong chiếc áo choàng đen, chẳng ai nhìn ra tôi.

Không có lính gác nào trong tầm mắt, có lẽ vì hang động đã đóng vai trò như một hệ thống phòng thủ tự nhiên.

“Giờ thì làm sao vào được trong?”

Tôi không biết bên trong đền thế nào. Liệu có cửa sau không? Nếu Zero bị giam trong này, cô ấy sẽ bị giữ ở đâu?

“Lối này.” Lily chạy vụt đi.

“Đ-Đợi đã!” Tôi vội đuổi theo.

Lily chạy đến gần một bức tượng và hàng cột bao quanh đền, rồi chỉ xuống đất. “Ở đây.”

Khi tôi nhìn kỹ hơn, phát hiện ra một cánh cửa gỗ mục nát bị dây thường xuân che khuất. Một con chuột nhỏ thò đầu ra từ kẽ hở và kêu chít chít.

“Lối đi bí mật?”

“Bạn em bảo trong đó có đồ ăn.”

Ra vậy. Lối vào kho lương thực. Các nhà thờ và đền thờ thường có những thứ như vậy. Có vẻ điều này đã có từ nhiều thế kỷ trước.

Tôi lặng lẽ dùng dao cắt dây leo, lách mình vào đường hầm và đi xuống cầu thang. Ở điểm cuối là một cánh cửa gỗ. Sau khi dùng mũi và tai xác nhận không có ai quanh đây, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa mở. Với một cánh cửa gỗ, nó nặng một cách kỳ lạ.

Rồi tôi nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống, còn có tiếng vỡ ra nữa.

“Chết tiệt. Cái cửa này ngụy trang thành kệ đồ à?!”

Dạng cửa ngụy trang như kệ đồ không phải là hiếm. Có vẻ như người không biết chuyện đã xếp đầy chai lọ lên kệ. Tôi vội nhảy vào trong và đóng chặt cửa bí mật lại.

Tôi phóng vội vào vào sau mấy bao tải ngũ cốc. Một lúc sau, có hai người đàn ông bước vào kiểm tra.

“Con mẹ nó!” một người kêu lên. “Lọ muối vỡ mẹ rồi!”

“Chắc lại là lũ chuột,” tên còn lại lầm bầm.

Tôi nín thở nhìn chúng miễn cưỡng dọn lọ muối vỡ.. Thì  nghe thấy tiếng leng keng quen thuộc.

Chìa khóa.

Đương nhiên rồi. Chỉ người được tin tưởng mới được giao chìa khóa kho lương thực. Có lẽ hắn còn giữ chìa của nhiều phòng khác.

Tôi thở nhẹ. Tôi chỉ có một cánh tay, còn bọn chúng có tận hai người. Giờ sao đây? Tôi liếc sang Lily, thấy em đang cố im lặng, rồi nhìn lên đống bao gạo.

Tôi búng trán Lily một cái. Cô bé bật ra tiếng “chít” nhỏ.

Nghe thấy tiếng động, một trong hai tiến lại gần, không chút cảnh giác.

“Ra mày trốn ở đây à, con chuột chết tiệt.”

“Này, làm gì thế? Còn đang cá cược mà. Quay lại đi.”

“Cá vụ ‘gã kia chịu được bao nhiêu móng tay bị rút trước khi tè ra quần’ á? Tra tấn người khác thì có gì vui chứ? Về trước đi. Tao phải xử lý con chuột này cái đã. Lỡ chúng phá hỏng đồ ăn thì ả phán quan sẽ giết chúng ta mất. Cứ bắt vài con rồi treo xác lên, chúng sẽ biết sợ mà tránh xa.”

“Ờ, chúc may mắn.”

Một người rời khỏi kho. Người còn lại tiến đến gần hơn, và tôi lập tức đẩy ngã đống bao gạo lên hắn.

“Cái đéo—”

Bị đè bởi đống bao gạo nặng trịch, hắn gục xuống không kịp kêu la.

“H-Hắn chết rồi à?” Lily hỏi.

“Chỉ bất tỉnh thôi. Khi tỉnh dậy, hắn sẽ tưởng mình bị trượt chân. Và khi phát hiện mất chìa khóa, hắn sẽ cố giữ kín chuyện.”

“Chìa khóa?”

“Đây, cầm lấy.” Tôi tháo chùm chìa khóa từ thắt lưng hắn và đưa cho Lily.

Tôi lặng lẽ bước ra hành lang, liền ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi.

“Bao nhiêu móng tay trước khi tè ra quần à? Cá cược trong lúc tra tấn người khác, đúng là bọn khốn.”

Tôi lần theo mùi máu xuống hành lang. Tiếng cười nói rộn ràng vang lên. Chúng đã say khướt, vỗ tay cười đùa. Tôi không phải vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện đâu, mà do chúng nói quá to.

“Gã này điên thật! Không kêu rên lấy một tiếng!”

“Nghe nói phán quan không biết đau. Nếu rút hết hai mươi cái móng mà còn chịu được, chắc khỏi cá tiếp. Giờ làm gì nữa? Dí sắt nóng?”

“Miễn là không hỏng mặt là được. Dù sao cũng phải khiến hắn van xin, nếu không thì chúng ta tiêu đời.”

Tôi khựng lại. Phán quan? Đó chắc là tên linh mục mù phản bội bọn tôi. Nhưng sao hắn lại bị tra tấn?

Tôi từ từ tiến lại gần cánh cửa gỗ và nhìn qua khe hở. Trong phòng có một cái bàn, vài cây nến. Đồng xu và trang sức—chắc là để cá cược—lấp lánh dưới ánh nến.

Bên cạnh là các dụng cụ tra tấn quen thuộc: kim, dũa, kềm còn dính móng tay tươi rói.

Tôi liếc qua và thấy một người đàn ông tóc xanh bị trói vào ghế. Đám người có vẻ biết rõ thân phận tên linh mục. Căn phòng sáng chói, ngay cả tôi cũng thấy chói mắt. Tất nhiên, chúng đã tháo băng che mắt của hắn.

Áo linh mục bị lột bỏ, thân trên chi chít dấu roi. Máu từ những vết thương, đầu ngón tay và chân nhỏ thành vũng dưới ghế.

Vũ khí của hắn—một cây trượng—được dùng để trói hai cổ tay, chắc vì không thể gỡ nó ra khỏi tay hắn.

Lily định nhìn vào, nhưng tôi nhẹ nhàng đẩy em ra. “Đừng nhìn,” tôi nhép miệng. Em lùi lại, ánh mắt hoảng sợ.

Làm gì đây? Chúng tôi vẫn chưa biết Zero ở đâu. Xông vào lúc này chẳng khác gì tự tố cáo.

Căn phòng tra tấn có vẻ còn sâu hơn. Tôi nghe thấy tiếng nức nở và rên rỉ từ phía sau. Nhìn phản ứng của Lily, có lẽ ba mẹ cô bé đang bị giam ở đó. Nếu bỏ qua bây giờ, có khi sau này không còn cơ hội cứu họ.

Đột nhiên, tên linh mục bắt đầu thì thầm gì đó. “Zero… ở tầng hầm… Tha Hóa… giữ chìa khóa…”

Đám tra tấn nhìn ông, ngơ ngác.

“Hắn vừa nói gì thế? Nãy giờ im thin thít mà.”

“Hình như là phù thủy dưới tầng hầm?”

“Trong đền có… hai mươi ba con chó… Năm ở đây… Hai canh cổng chính…”

“Này.” Một gã túm tóc linh mục. “Lảm nhảm cái gì thế?! Mày chỉ được phép van xin thôi. Còn không thì câm mồm lại!”

“Còn một… phù thủy… điều khiển xác chết…”

Điều khiển xác chết? Sanare cũng ở đây sao? Phán quan đã chiếm được ngôi đền, sao ả lại ở đây?

Nhưng nghĩ kỹ thì… bãi cứt nào chẳng có ruồi bâu. Ở đâu cũng thấy mặt ả.

Nếu thật là ả, thì đúng là phiền phức lớn. Khỉ thật.

Một tên đấm vào mặt linh mục. “Mày nói chuyện với bạn tưởng tượng à?! Mày đang—”

“Bạn tưởng tượng tới đây.” Tôi bước vào phòng.

Một con thú đột nhiên xuất hiện khiến con người bình thường sững sờ.

Tôi vung kiếm, gặt phăng đầu hai tên đang ngồi.

Bước tiếp theo: tôi đâm tên sắp hét lên để bịt miệng hắn.

Bước ba: Hai kẻ còn lại nhận ra tình thế và rút vũ khí. Nhưng chỉ còn hai đứa.

“C-Cứu—”

Tôi phóng kiếm vào tên định kêu cứu, kết liễu hắn. Sau đó, tôi rút dao, chém bay đầu kẻ cuối cùng. Xong việc.

“Làm tốt lắm,” tôi tự khen.

“Mọi rợ” linh mục lầm bầm.

“Ờ, nghe vậy quen rồi.” Tôi rút thanh kiếm ra khỏi xác và tra vào vỏ. “Còn có một tay nên chém hơi lệch.. Cảm giác vung kiếm cứ khang khác. Định hành động lén lút, mà cuối cùng lại làm rối tung lên. Mà chúng ta còn chưa tìm thấy phù thủy đâu.”

“Vì thế ta mới nói về vị trí của Zero và tình hình an ninh. Ngươi xông vào hoàn toàn vô nghĩa.”

“Ta cũng muốn cứu phù thủy lắm, nhưng có chuyện riêng phải làm. Ta được nhờ giúp một cặp vợ chồng bị giam ở phía sau. Họ còn sống chứ?”

Tôi không cần nói rõ là ai.

“Người chồng bị tra tấn trước khi ta đến. Không nhìn rõ, nhưng e là ông ta không thể tự đi nổi. Nhân tiện, ngươi có thể mở xích giúp không?”

“Ngươi đã phản bội bọn ta!”

“Ta chỉ giả vờ thôi! Đừng có giỡn nữa, mau—”

Một tiếng hét vang lên từ bên ngoài. Trước khi kịp nhận ra là Lily, tôi đã rút kiếm và quay người lại.

Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy Tha Hóa, cô ta đã lao đến với một cú bổ toàn lực từ trên xuống.

“Phong cách chiến đấu của ngươi nhàm chán quá đấy, phán quan!” Tôi chặn cú vung xẻng của cô ta bằng thanh kiếm của mình.

Ả phán quan hất thanh kiếm sang một bên, rồi lùi lại, vác cây xẻng trên vai và nhìn tôi như thể thứ cặn bã.

“Nếu biết ngươi có thể thoát khỏi hố cát và lần mò tới tận đây, ta đã giết ngươi từ sớm rồi,” cô ta nói. “Chỉ nghĩ tới chuyện một tên Đọa Thú bẩn thỉu dơ dáy làm ô uế ngôi đền xinh đẹp này là ta đã muốn nôn. Đây là sự báng bổ. Chết đi!”

Tha Hóa lại lao lên một lần nữa. Tôi đã từng mất một cánh tay vì chủ quan, nên lần này tôi không dại gì mà giao chiến ở cự ly gần. Tôi né cú đánh và lăn ra hành lang. Cô ta sẽ gặp khó khăn khi vung xẻng trong không gian chật hẹp.

Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy.

Tha Hóa vẫn theo sát tôi ra hành lang, nét mặt đầy đắc ý. “Hừ. Tự dồn mình vào góc chết rồi còn gì.” Cô ta cúi thấp người, chĩa đầu xẻng về phía tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi vào khoảng mười bước chân. Hiện tại chưa có gì đáng báo động. Nhưng ngay lúc đó, tôi lập tức nằm rạp xuống sàn.

Một tiếng nổ vang lên trong hành lang, kèm theo âm thanh của lưỡi dao xé gió. Một vật gì đó lao vụt qua đầu tôi với tốc độ kinh hoàng.

“Trượt rồi sao?! Đồ sâu bọ chết tiệt!”

Tôi chợt thấy một sợi xích mảnh lướt qua ngay trước mắt—rõ ràng trước đó nó chưa hề xuất hiện. Ánh mắt tôi lần theo sợi xích, đến ả phán quan rồi đến tấm kim loại nằm dưới sàn. Miếng kim loại đó trông y hệt phần đầu của chiếc xẻng.

Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra, tôi bật cười.

Chết tiệt. Trước là cây trượng biến hình của tên linh mục, giờ lại đến cái xẻng có thể bắn nhờ thuốc súng?

“Giáo Hội đúng là có nhiều đồ chơi thú vị thật đấy!”

Tôi từng thắc mắc làm sao cô ta có thể chặt đứt tay tôi với cánh tay nhỏ bé ấy. Nhưng nếu dùng thuốc súng để bắn đầu nhọn đi với tốc độ cao thì lại là chuyện khác. Cô ta không tấn công tiếp vì còn phải nạp lại thuốc súng và cuộn dây xích về.

Khi cô ta đang kéo xích lại, tôi nhanh tay chộp lấy nó. Một tiếng xèo vang lên. Khói bốc lên từ bàn tay tôi. Da thịt tôi bắt đầu phồng rộp và tan chảy. Tôi hét lên trong đau đớn.

Tha Hóa bật cười như một đứa trẻ. “Ngươi đúng là ngu như một con thú thật. Nghĩ ta không chuẩn bị gì để phòng trường hợp có kẻ tóm lấy dây xích sao? Sợi xích đấy được tẩm độc ăn mòn da thịt đấy. Nếu ngươi không buông ra, thì nói lời tạm biệt với cánh tay còn lại luôn đấy.”

Cô ta kéo mạnh dây xích, khiến nó trượt ra khỏi phần thịt đã rữa của tôi. Tôi buộc phải buông tay, rồi lập tức đạp lên dây xích. Ả phán quan nhăn mặt khó chịu, nhưng tôi chỉ đang cố câu giờ.

Khi tôi đang tìm lối thoát, tôi thấy thần chết đang đứng sau lưng ả phán quan—tên linh mục với lưỡi hái giương sẵn của hắn.

Làm sao hắn thoát được? Rồi tôi nhớ tới Lily. Đúng rồi. Mình đã đưa chìa khóa cho con bé.

Tôi đã tưởng ả ta sẽ chết.

Lưỡi hái sáng loáng kề sát cổ của ả đàn bà.

“Ẩn Giả… tên phản bội!”

Ả phán quan gầm lên như một con thú, xoay người né lưỡi hái của tử thần. Trên tay cô ta là một cái bay [note75744] sắc như dao. Cô ta cố đâm tên linh mục khi xoay người, nhưng lưỡi dao chỉ chém vào không khí. 

Với lưỡi hái trong tay, linh mục bay người một cách tao nhã như thường lệ, hạ xuống ngoài tầm với của Tha Hóa.

“Chấm hết rồi, Tha Hóa,” hắn nói. “Ngươi không còn đường lui đâu. Nếu không chống cự, ta hứa sẽ để ngươi ra đi thanh thản.”

_________________________________

“Sự phản bội của ngươi giờ đã rõ như ban ngày,” hắn tiếp lời. “Ta đến đây theo lệnh của Đức Giám Mục để xét xử tội dị giáo của ngươi.”

Đột nhiên, các đuốc trong tầng hầm đồng loạt tắt. Bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Ngay cả tôi—một Đọa Thú—cũng khó lòng nhìn thấy rõ. Chỉ có linh mục là vẫn có thể di chuyển trong tình trạng này.

“Giáo Hội chính thức tước đoạt quyền được sống của ngươi. Lệnh hành quyết sẽ thi hành ngay lập tức.”

“Đừng tưởng giết được ta dễ như thế!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng bừng lên chói lòa khiến tất cả bị bất ngờ.

Đó là một tiếng nổ giả từ chiếc xẻng lớn của cô ta. Dù không gắn đầu xẻng, cô ta vẫn có thể kích nổ thuốc súng bằng cách đánh mạnh. Tha Hóa bỏ chạy khỏi tầng hầm, và tên linh mục lập tức đuổi theo.

Tôi cố đuổi theo họ, nhưng chân loạng choạng.

“Khốn kiếp. Chân mình…”

Mất máu bắt đầu gây ảnh hưởng. Tôi giận dữ đập vào chân mình.

“Anh ơi!” Lily chạy tới, cố gắng đỡ tôi dậy.

Tôi biết ơn lòng thành của cô bé, nhưng con bé nhỏ bé thế kia thì sao đỡ nổi tôi?

Lúc ấy, có ai đó thắp lại các đuốc. Ngẩng lên, tôi thấy những người bị giam đang tụ lại nơi hành lang, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. Tất cả đều là những cô gái trẻ.

Tôi nhíu mày. Rất có thể họ là nạn nhân của sở thích bệnh hoạn của Tha Hóa. Chắc cô ta đã lừa họ đến đây dưới một cái cớ nào đó, rồi định chôn sống họ.

Tính sao với họ đây?

“Lily, dẫn họ ra ngoài theo đường hang. Dọc theo con sông, em sẽ tới một ngôi làng nhỏ. Ở đó có các Thánh Kị Sĩ. Hãy kể lại mọi chuyện và nhờ họ trợ giúp.”

“Còn anh thì sao? C-Chúng ta phải đi thôi!”

“Anh tới đây để đón chủ thuê của mình. Anh không thể bỏ cô ta lại được.”

“Nhưng… Em không thể đi một mình…”

“Em có những người bạn cơ mà. Chỉ có em mới có thể dẫn mọi người vượt qua hang an toàn. Hãy bảo vệ họ.”

“Em sẽ… bảo vệ…”

“Không!” một người phụ nữ hét lên và ôm chặt lấy Lily như để bảo vệ con bé. Chính là Liza. “Anh bị điên à? Sao lại giao mọi người cho một đứa bé? Hơn nữa, tất cả chuyện này là do anh gây ra! Chồng tôi bị tra tấn cũng là tại anh!”

Tôi nhìn sang đám người và thấy Credo đang được một người khác đỡ. Như lời linh mục nói, anh ta bị tra tấn đến mức không thể tự đứng vững.

“Giờ anh còn lôi cả Lily vào chuyện này?!”

“Mẹ, không! Con đã…”

“Yên nào, con gái!” 

Liza chẳng buồn nghe con bé nói. Dù chính Lily là người đã cứu họ khỏi nhà giam, bà vẫn chọn cách phớt lờ sự thật ấy.

“Này, đồ to xác. Chúng tôi sẽ không đi đâu hết,” cô tiếp tục. “Nếu tự khóa cửa lại từ bên trong, sẽ không ai vào được. Đào Mộ đang bị xử tử, đúng không? Vậy thì cứ chờ Thánh Kị Sĩ đến là xong.”

“Cô nghĩ đám tay chân của Tha Hóa sẽ để yên cho các người chắc?” tôi nói.

Liza ngơ ngác.

“Nếu tôi là Tha Hóa, tôi sẽ giết hết mọi người trước khi các người kịp làm chứng. Có phải rời khỏi nơi này trước khi chuyện đó xảy ra có phải khôn ngoan hơn không? Trong lúc ả ta còn đang đối đầu với tên linh mục.”

Tiếng xì xào nổi lên trong nhóm tù nhân. Không ai trong số họ có vẻ lạc quan.

“Nhưng Lily thì…”

Lily siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Không còn thời gian để tranh cãi. Con bé biết rất rõ điều đó.

“Chắc các người cũng hiểu rồi, dù có hợp sức lại thì cũng không ai sánh được với thính giác và khứu giác của Lily. Con bé là người duy nhất có thể phát hiện kẻ địch sớm nhất. Lúc này đây: chỉ có tôi và Lily nhận ra bọn chúng đang đến gần!” Tôi xé vải buộc chặt thanh kiếm vào tay mình.

Lily đang trừng trừng nhìn về cuối hành lang, bộ lông dựng đứng cả lên.

“Dội rượu và dầu lên người chúng rồi châm lửa! Đừng để đứa nào sống sót! Giết hết bọn nó!”

Tôi nghe tiếng bước chân. Một nhóm đàn ông cầm kiếm xông vào. Đám tù nhân hoảng loạn chạy về lại phòng giam.

Liza kéo tay Lily, nhưng con bé lắc đầu, hất tay cô ra và lao về phía tôi.

“Lily!”

“Em sẽ bảo vệ anh… bảo vệ ba… và cả anh nữa!”

“Đồ ngốc! Đừng lo chuyện đó! Mau quay lại!”

Nhưng Lily không nghe. Đôi mắt đỏ rực của con bé gườm gườm nhìn đám người đang lao xuống bậc thang. Cả người em run rẩy vì sợ hãi, hơi thở ngắn và gấp.

Tiếng bước chân dồn dập. Rất rất rất nhiều. Cả hành lang như thu hẹp lại. Lũ chuột nhiều đến mức sàn nhà như đang co lại.

Đám tay chân lùi lại trước cảnh tượng quái dị. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ rút lui. Hai mươi con chuột đã đủ gây hỗn loạn rồi. Mà ở đây, có đến hàng ngàn con.

“Em ghét người xấu,” Lily nói. “Biến đi!”

Khi em ấy ra hiệu, một đàn chuột tràn ra và lao vào nhóm người có vũ khí. Chúng la hét và bỏ chạy về phía cuối hành lang. Nhưng chẳng ai kịp thoát, chúng hoảng sợ khi lũ chuột cắn xé họ.

Khi đàn chuột biến mất cũng không còn thấy bóng dáng của tên tay chân nào nữa. Chỉ còn sự im lặng đến đáng sợ. Tôi thở hổn hển vì ngạc nhiên và cả vì kinh hãi.

“Thật kinh khủng… Chuột quả thật rất đáng sợ…”

“Em không muốn chúng quá sức… Chúng sẽ bị thương mất.” 

Dù vừa mới đuổi được đám người xấu, Lily trông vẫn buồn bã.

Tôi đoán cô bé đang nói đến lũ chuột. Nếu sai chúng lao vào tấn công con người, chắc chắn sẽ có vài con phải bỏ mạng, và đó là điều Lily không muốn xảy ra.

Sau một lát suy nghĩ, tôi rút con dao của Theo và đưa cho Lily.

“Cái gì đây?” cô bé thắc mắc.

“Em có thể mượn con dao này. Nó thuộc về một cậu bé mới chỉ mười tuổi thôi, nhưng đã chiến đấu vì gia đình bằng cả trái tim. Đây là con dao của một cậu bé mạnh mẽ và dũng cảm, hơn cả anh. Em bảo vệ những người này, và nó sẽ bảo vệ lại em.”

Trong tất cả vũ khí tôi mang theo, đây là thứ phù hợp nhất với tầm vóc nhỏ bé của Lily. Ngay cả khi không dùng tới, việc cầm nó trên tay cũng sẽ tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho cô bé.

Lily miễn cưỡng cầm lấy và nắm chặt con dao.

“Anh sẽ lấy lại sau," tôi nói. "Nên em phải bảo đảm trở về an toàn. Giờ thì đi đi!”

Lily gật đầu. “Mọi người theo em! Em biết lối bí mật.”

“Ồ, nhân tiện…” tôi cản cô bé khi cô chuẩn bị chạy. Lily quay lại. “Vẫn còn tiền công đấy. Đừng quên nguyên liệu bí mật nhé?!”

“Vâng! Mẹ không nói thì em sẽ nói cho anh!”

Lily kéo tay mẹ mình, còn Liza thì trông chẳng hiểu chuyện gì.

Đến khi chắc chắn tất cả đã đi vào kho lương thực, tôi mới từ từ đứng dậy.

“Giờ tìm phù thủy ở đâu nhỉ?”

Theo lời linh mục, phải có một cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Tôi lần theo hành lang, men sát vào tường, và sớm phát hiện một cánh cửa đá khác hẳn với các phòng khác.Những bức bích họa trên tường dọc lối đi xuống gợi ý rằng nơi này từng là kho bảo vật.

Dưới chân cầu thang là một dãy song sắt. Tôi ghé mắt nhìn vào bên trong, bắt phải đôi mắt tím huyền ảo của một phù thủy xinh đẹp đang ngồi giữa căn buồng giam.

“Chào,” tôi gọi. “Trông tàn tạ thế phù thủy.”

Tay chân của Zero bị khóa chặt bằng xiềng xích sắt nặng, xích được cố định chắc chắn xuống sàn. Chúng ngắn đến mức cô thậm chí không thể đứng nổi.

Cô ấy thản nhiên nghịch ngợm một cánh tay của tôi. Tôi cũng chẳng biết nên bật cười hay nổi giận nữa.

“Anh cũng thế,” Zero mỉm cười nhìn tôi. “Anh cẩu thả quá. Ả Tha Hóa kia đáng lẽ không thể đẩy anh vào tình trạng này. Cô ta còn chặt mất một tay và làm bị thương cả tay còn lại.”

“Đố thằng nào mà đoán được cái xẻng của ả lại có thể bắn ra bằng thuốc súng chứ. Mấy món đồ chơi của Giáo Hội toàn hàng khủng.”

Tôi nhìn song sắt một lúc rồi thở dài—hiện giờ mình chẳng tài nào phá được nó. Dù có thuốc súng trong tay, cũng chẳng ích gì nếu tôi không thể phá được xiềng xích đang trói Zero xuống sàn.

“Để chắc ăn,” tôi nói, “cô không thể tự thoát ra, đúng chứ?”

“Ta đã thử rồi, nhưng không thể. Cần phải có chìa khóa.” Zero vừa nói vừa lắc xích.

Được rồi. Vậy thì tôi sẽ phải là người giải thoát cho cô ấy.

“Tôi sẽ đi tìm chìa khóa. Cô cứ chờ đấy. Tôi sẽ quay lại ngay.”

“Ta sẽ đợi. Dù có mất đến cả thập kỷ đi nữa.”

_________________________________

Dấu tích chiến đấu trải dài suốt hành lang, xác bọn côn đồ bị chém nát. Chắc tên linh mục đang thận trọng vì Sanare.

Tôi chạy lên cầu thang, rồi đến một đại sảnh rộng lớn. Giữa sảnh là một bồn nước khổng lồ đã vỡ vụn, nước bắn tùm lum khắp nơi. Có một cầu thang dẫn lên tầng hai và một cánh cửa lớn hướng ra bên ngoài ngôi đền. Nửa trên của cánh cửa đã bị phá hủy hoàn toàn.

Ngay bên cạnh cửa, tôi thấy linh mục đang cúi mình nép vào tường.

“Chết rồi sao?” tôi thì thầm.

Hắn tặc lưỡi. Vậy là vẫn còn khỏe chán.

Tôi tiến tới gần cửa, và đúng lúc đó linh mục hét:

“Lùi lại! Đồ ngu! Tránh xa cửa ra!”

Tôi ngẩng đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và có thể nhìn thấy bên ngoài qua phần cửa bị phá. Trước mắt tôi là một cỗ xe đơn sơ, phía trên gắn một khẩu pháo với nòng súng mỏng bất thường, không giống pháo thông thường chút nào.

Cùng lúc đó, ngọn lửa phun ra, rồi là những làn nổ vang chói tai. Tôi vội lăn xuống dưới cửa.

Thứ gì đó nảy khắp nền đá và văng tứ tung. Tiếng va đập như trận mưa trút nước đập xuống tấm thép mỏng.

Khói bốc lên nghi ngút cùng mùi đá vỡ lan tỏa cả đại sảnh. Cả nền đá bị phá hủy nát bét bởi một cuộc tấn công tầm xa.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy?!"

"Là cái thứ mà chúng dùng để áp chế ta trên đường đi đó! Hiện giờ ta không thể thoát khỏi chỗ này!"

À, cái lần hộ tống Zero đến Lutra. Nó ảo ma quá sức nên tôi đã tưởng nó là Ma Thuật.

Khi tiếng súng ngừng lại, tôi cẩn trọng nhìn lên. Qua làn khói, tôi thấy nền đá bị khoét rỗng, và những mảnh kim loại nhỏ bằng ngón út nằm rải rác khắp nơi. Có vẻ ban đầu chúng tròn trịa, nhưng giờ đã méo mó vì va đập.

Đạn chì chăng?

“Ả thật sự bắn mấy thứ đó vào chúng ta sao? Ở tầm đó, với tốc độ bắn đó? Rốt cuộc đây là thứ vũ khí gì vậy?!”

“Đó là nguyên mẫu của "Thần Cơ Diệt Vong" do Giáo Hội phát triển để tiêu diệt phù thủy. Gọi là Gõ Kiến—một loại súng hỏa lực nhỏ, bắn liên thanh.”

“Tên gì kỳ cục vậy? Nghe chẳng oách chút nào. Càng nghĩ càng thấy ảo.”

“Súng ống chỉ mới xuất hiện không lâu. Loại lớn thì gọi là đại bác, còn nhiều dạng khác thì vẫn đang được Giáo Hội thử nghiệm và phát triển. Ngươi cũng thấy vũ khí của Tha Hóa rồi đấy.”

“Ý ngươi là cái này?” Tôi ném cây xẻng xuống đất.

“Sao ngươi có nó?”

“Tôi giẫm lên sợi xích nên ả không kéo theo được lúc bỏ chạy. Tôi nhặt theo, lỡ đâu có ích. Nhưng mà với thứ Gõ Kiến kia thì vô vọng rồi.”

Tên linh mục trông đầy lo lắng. “Cô ta lại bỏ rơi một thánh khí mà Giáo Hội ban cho sao?" hắn lẩm bẩm. "Cô ta chẳng nghĩ gì đến hậu quả nếu bí mật của Giáo Hội bị lộ à.”

“Tôi vẫn không thể hiểu ai lại nghĩ ra ý tưởng bắn đầu xẻng bằng thuốc súng,” tôi nói.

“Vô số ý tưởng điên rồ cuối cùng đã tạo nên những khẩu súng ổn định và an toàn hơn. Giờ thì đến ý tưởng súng liên thanh.”

“Và đó là kết quả?” Tôi chỉ vào lưỡi hái của linh mục. Trên phần thép sáng bóng phản chiếu hình ảnh Tha Hóa, đang giữ khẩu súng như một con quái vật.

Xoay nhẹ tay cầm, kéo theo các nòng súng xoay tròn. Có vẻ như khi xoay, những viên đạn liên tục được nạp vào, cho phép khai hỏa không ngừng nghỉ mà không cần thay đạn.

Tôi nhặt một mảnh cửa bị phá nát và ném ra ngoài. Trước khi kịp chạm đất, nó đã bị Gõ Kiến bắn nát thành bụi. Không còn lại chút dấu vết nào. Lao ra ngoài lúc này chẳng khác nào tự sát.

Tựa lưng vào tường, tôi thở dài và nhìn lên trần. “Dù có cầm cự thì cũng chẳng khá hơn. Trong ngôi đền đá này, dù lửa lan chậm, nhưng sớm muộn gì cũng bị dồn ra ngoài. Lúc đó, ả ta chỉ việc biến chúng ta thành tổ ong.”

“Ta sẽ không thể nhìn thấy gì khi mặt trời mọc. Phải giải quyết chuyện này khi trời còn tối.”

“Cái đó... có bao giờ hết đạn không?”

“Cỗ xe của họ chất đầy đạn. Nếu muốn, ả có thể bắn suốt cả đêm.” Rồi hắn đột nhiên ngẩng lên. “Chân ngươi ổn chứ?”

“Gì cơ?”

“Chuyện này rất quan trọng. Với tình trạng hiện tại, ngươi còn có thể chạy bao xa?”

Ghi chú

[Lên trên]
Giống cái xẻng làm vườn nhưng nhỏ hơn
Giống cái xẻng làm vườn nhưng nhỏ hơn
[Lên trên]
Trích dẫn từ chương trước
Trích dẫn từ chương trước
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận