Shōshimin Series
Yonezawa Honobu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 5 - Bí ẩn bánh Macaron Paris

Chương 1: Bí ẩn bánh Macaron Paris (Phần 6)

0 Bình luận - Độ dài: 1,638 từ - Cập nhật:

Cô gái mới ngồi vào bàn của chúng tôi tự giới thiệu mình là Kogi Cosmos, hiện đang học năm ba sơ trung. Tên của cô có lẽ được viết bằng hán tự cùng tên một loài hoa cúc[note78330]. Cô có mái tóc xoăn nhuộm màu hạt dẻ, đôi mắt to lấm tấm tàn nhang, nhưng hiện tại chúng đang chúc xuống đất với vẻ yếu ớt. Nếu chỉ xét ngoại hình, Osanai trông sẽ giống người ít tuổi hơn bất kể người nhìn có thiên vị đến mức nào đi nữa. Tuy nhiên, kỳ lạ thay, trong tình cảnh này, tôi chỉ có thể nói rằng Osanai mang dáng vẻ một học sinh cao trung học và Kogi là nư sinh cấp dưới.

"Xin chào."

Kogi mở lời, rồi dừng lại, có vẻ như đang lúng túng. Cô bé hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục.

“Làm sao chị biết?”

“Bởi vì em nghe lén bọn chị.”

Lời buộc tội của Osanai gay gắt.

“Từ nãy đến giờ, có vệt sáng cứ quanh quẩn phản chiếu hết trên mặt bàn rồi trên mặt của Kobato, và nó thực sự rất gây mất tập trung. Kobato đã cố gắng suy luận rằng thủ phạm để lại chiếc macaron sẽ nhìn trộm bọn chị để xem bọn chị sẽ làm gì với nó, vì vậy chị ngay lập tức nhận ra rằng người đó đang theo dõi qua một chiếc gương. Trên hết… em đã giật mình khi chị đứng dậy, đúng không?”

Sự nhanh bén và chủ động của nhỏ vượt xa tôi. Kogi trông như sắp khóc đến nơi, vai cô bé run rẩy.

"Em xin lỗi."

“Sao em lại làm thế? Đây là nhẫn của bố em mà, đúng không?”

Khi nghe Osanai khiển trách cô bé như vậy, tôi nhận ra ý của nhỏ khi nói "hướng suy nghĩ khác" về thủ phạm. Tôi đã nghĩ rằng người cố gắng can thiệp vào mối quan hệ của Kogi Haruomi và Tasaka Ruriko là một người làm việc tại Patisserie Kogi, ghen tị với lòng tin và tình yêu giữa bọn họ. Tuy nhiên, Osanai lại nghĩ về gia đình của Kogi Haruomi từ cùng những manh mối. Một người biết rõ tính cách của ông ấy, nắm bắt được lịch trình của ông và nhận ra ý định tặng chiếc nhẫn... thì khả năng cao người đó là một người thân trong gia đình của Kogi Haruomi. Không nhìn ra điều này là một thất bại của tôi.

"Bố…"

Kogi mở đầu bằng một tiếng lầm bầm yếu ớt.

“… Bố em luôn mang theo nhẫn cưới bên mình, ngay cả khi đi làm. Em đã nghĩ bố hẳn rất trân trọng mẹ… nhưng chưa đầy nửa năm sau khi mẹ em mất, bố đã mở cửa hàng này và còn đặt tên là Kogi Ruriko, thật kinh tởm! Bố nói rằng bố sẽ đến Nagoya mặc dù không phải nghỉ làm, nên em nghĩ rằng bố hẳn có lý do khác… Em đã tới chào hỏi các nhân viên ở đây khi cửa hàng mới mở cửa, vì vậy nay em đến và nói rằng muốn đến lấy đồ mà bố em đã để lại, rồi em vào phòng chờ.”

Ánh mắt e thẹn của cô bé thỉnh thoảng liếc về phía chiếc nhẫn, rồi lại nhanh chóng né đi.

“Em tìm thấy một chiếc hộp đựng một cái bánh macaron trong tủ lạnh, lại còn là món bánh Kogi, em đã mở nó ra vì nghĩ rằng đó là quà tặng dành cho người phụ nữ đó, để rồi lại thấy một chiếc nhẫn nằm bên trong… Mẹ em đã phải rất khổ sở chịu đựng căn bệnh của mình, nhưng không ngờ bố lại qua lại với một người phụ nữ khác ngay sau khi mẹ qua đời… Em, em nghĩ rằng cửa hàng này nên đóng cửa đi thì hơn, và bố đáng phải chịu điều tiếng…”

“Vậy, tại sao em lại chọn chị?”

Osanai hỏi bằng giọng cực kỳ nhẹ nhàng. Kogi giơ ngón tay lên và chỉ vào tôi.

“Em chưa từng thấy kiểu đồng phục đó, nên em nghĩ hai người không phải là học sinh của trường nào ở gần đây. Và nếu anh chị không biết trước về khu vực này, thì sẽ bị giật mình và quay lại nhìn khi có tiếng nhạc phát ra. Còn nữa… có thể chắc chỉ có người lớn mới lấy trộm chiếc nhẫn luôn.”

Nói cách khác, Osanai và tôi bị chọn vì chúng tôi là những khách hàng có vẻ như sẽ không bỏ trốn cùng với chiếc nhẫn. Cô bé có con mắt tinh tường đấy chứ, hay chỉ là chúng tôi bị coi thường nhỉ?

Osanai thở dài.

“…Chị hiểu rồi. Vậy là em cũng có thể làm bánh ngọt à?”

Câu hỏi đột ngột khiến Kogi chớp mắt.

“Ờ, à, vâng ạ. Bố em dạy em vào những ngày nghỉ…”

"Ồ, vậy thì lần sau em phải để chỉ thử một chút nhé. Chị sẽ quên hết những gì đã xảy ra hôm nay."

Osanai xé một trang trong cuốn sổ tay và lấy bút bi từ trong túi ra, viết số điện thoại di động của mình vào đó rồi đưa cho Kogi. Cô bé nhìn dãy số với đôi mắt mở to như thể đang nhìn vào một phát hiện khảo cổ chưa từng được khám phá, rồi Osanai đưa cho cô bé cái bánh Kogi có chứa chiếc nhẫn.

“Chị hiểu lý do em tức giận, nhưng không nên kéo người khác vào. Trước tiên em nên nói chuyện rõ ràng với bố mình đi. Em hiểu chứ?”

Kogi gật đầu liền mấy cái.

“Vâng… Ừm, cảm ơn chị đã cản em lại.”

“Được rồi. Bây giờ đi đi, hơi muộn đối với một học sinh sơ trung rồi đấy.”

   

Giữ chặt chiếc bánh macaron có chứa nhẫn, Kogi Cosmos rời khỏi Patisserie Kogi Annex Ruriko, cố bé cứ đi được vài bước là quay người lại và cúi đầu. Mãi khi thấy bóng lưng cô bé cuối cùng cũng khuất khỏi tầm nhìn, tôi mới lên tiếng.

“Lúc nãy cậu tử tế thật.”

Mặc dù Kogi Cosmos đã phá hỏng khoảng thời gian thiêng liêng thưởng thức macaron mà Osanai đã mong chờ bao lâu nay, nhỏ vẫn không ra tay gì với cô bé. Tôi cũng đã nghĩ trước đủ mọi cách có thể để ngăn cản nếu nhỏ định bắt đầu làm gì đó.

“Tớ đã nghĩ chắc là cậu sẽ nói với con bé.”

“Nói gì cơ?”

Nhỏ trả lời một cách uể oải.

“Rằng Kogi Haruomi không phải bắt đầu qua lại với Tasaka Ruriko từ sau khi mẹ của cô bé qua đời.”

“Hừm…”

Việc Osanai chẳng có chút ngạc nhiên gì có nghĩa là nhỏ cũng nhận ra được điều đó.

Theo Cosmos, Kogi Haruomi luôn đeo chiếc nhẫn bên người, ngay cả khi ông ấy đang làm việc. Tuy nhiên, Osanai đã đề cập rằng mình chưa bao giờ thấy một thợ bánh ngọt ở Nhật nào đeo nhẫn khi làm việc. Đặt hai thông tin đó cùng nhau, cũng như bài giảng mà tôi đã nhận được trên tàu cao tốc, tôi có thể suy ra một câu trả lời… Kogi Haruomi gắn nhẫn cưới của mình vào một chiếc vòng cổ và đeo nó trên người.

Nhưng chiếc vòng cổ đó đã không có trong bức ảnh chụp Kogi Haruomi vào tháng Giêng vừa qua, tức là được chụp tám tháng trước tình từ ngày hôm nay, và trong cuộc phỏng vấn đó, ông đã thông báo rằng tên cửa hàng mới của mình sẽ là Patisserie Kogi Annex Ruriko. Trong thế giới đồ ngọt phương Tây, nơi nhiều thợ làm bánh rèn giũa kỹ năng của mình tại các cửa hàng nổi tiếng và sau đó tự mình mở lên những nhà hàng của riêng họ, việc chèn tên Tasaka Ruriko vào tên cửa hàng, như Kogi Cosmos đã nói, là có ý nghĩa của nó. Vì một lý do nào đó, ông dường như hoàn toàn chắc chắn rằng Tasaka Ruriko sẽ gắn bó với Patisserie Kogi trong một thời gian dài. Có lẽ vào thời điểm đó, ông đã ngừng việc đeo chiếc nhẫn cưới cũ của mình và bắt đầu chuẩn bị cho một chiếc nhẫn mới.

Mẹ của Kogi Cosmos qua đời còn chưa đầy nửa năm, vậy nên Kogi Haruomi hẳn đã nghĩ đến người vợ tiếp theo của mình từ hai tháng trước đó. Đây hẳn là một kết luận đau đớn đối với Kogi Cosmos.

Chậm chạp cử động những ngón tay, Osanai uể oải đưa tách trà đen, mà giờ này đáng lẽ đã nguội lạnh, lên môi.

“Tớ biết chứ, nhưng…”

Nhỏ thở dài.

“Cô bé đó không làm gì xấu với tớ cả…và dù sao thì tớ cũng là một người chị tốt.”

Tôi bật cười như gà mái kêu con, và bắt chước Osanai, cầm tách trà của mình lên. Sau một hồi lâu nói chuyện, cổ họng khô khốc của tôi đã được làm ẩm với chút trà còn hơi hơi ấm.

Cuối cùng, có một câu tôi muốn hỏi, mặc dù có thể hơi ác ý một chút.

“Vậy, Osanai, cậu có thấy thất vọng về Kogi Haruomi không?”

Nhỏ với những ngón tay thon bé của mình ra, từ từ cầm chiếc bánh macaron màu xanh lá cây lên.

“Tất nhiên là không… cậu biết mà, đúng không, Kobato?”

Khi chiếc macaron đã đợi chờ bao lâu nay chạm vào môi, Osanai nở một nụ cười duyên dáng.

“Tớ quan tâm đến những chiếc bánh macaron này hơn là chuyện tình cảm của người khác.”

Ghi chú

[Lên trên]
Hoa sao nhái hay hoa rau nhái, còn có tên trong tiếng Anh là Cosmoe, garden cosmos hay cúc Mexico. Tên loài hoa này được viết hán tự là 秋桜 (âm Hán Việt đọc là Thu Anh hoặc Thâu Anh - hoa anh đào mùa thu).
Hoa sao nhái hay hoa rau nhái, còn có tên trong tiếng Anh là Cosmoe, garden cosmos hay cúc Mexico. Tên loài hoa này được viết hán tự là 秋桜 (âm Hán Việt đọc là Thu Anh hoặc Thâu Anh - hoa anh đào mùa thu).
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận