Tập 5 - Bí ẩn bánh Macaron Paris
Chương 1: Bí ẩn bánh Macaron Paris (Phần 3)
1 Bình luận - Độ dài: 3,513 từ - Cập nhật:
Có một bài hát có lời rằng khi ta đập vào túi bánh sẽ làm cho số lượng bánh quy bên trong tăng lên[note76066]. Tôi không nhớ là mình có đập vào thứ gì, nhưng giờ thì có thêm một chiếc macaron nữa trên đĩa của Osanai.
Tuy nhiên, nhỏ không tỏ vẻ mừng rỡ cho cam. Dẫu Osanai có mong đợi được ăn những chiếc bánh macaron này đến thế nào đi nữa, nhỏ vẫn ngần ngại khi đưa một chiếc bánh vào miệng trong khi không rõ nguồn gốc của nó từ đâu ra. Ví dụ, nó có thể đã bị rơi xuống đất trước khi được đặt lên đĩa của nhỏ ấy.
“Nhân viên phục vụ có nói gì không?”
"Không."
“Và để chắc chắn, chuyện này không phải do cậu làm, đúng không, Kobato?”
Nhỏ nghi ngờ tôi cũng là điều tự nhiên thôi. Dù sao thì tôi cũng là người gần đống bánh macaron nhất mà.
“Đúng. Trước hết, họ không bán macaron lẻ, nên tớ không thể nào mua chỉ một chiếc được.”
“Hừm…”
Nhỏ lừm rừm.
Tôi từng thích giải quyết những bí ẩn. Thích đến mức nó cản trở các mối quan hệ của tôi, vì vậy tôi đã quyết định, và ước không bao giờ phát ngôn như thể tôi hiểu hết mọi thứ nữa. Nhưng không tính đến mong muốn đó ở đây, tôi đâu có cố gắng suy nghĩ về chiếc macaron tự sinh ra của Osanai đâu… bởi vì tôi cho rằng không có lý do nào khác ngoài việc đây một lỗi đơn giản của nhân viên phục vụ.
“Tớ gọi phục vụ nhé?”
Không đợi câu trả lời, tôi giơ tay lên. Nhưng Osanai đáp lại bằng giọng nhỏ và đanh.
“Khoan! …Đợi chút. Tớ không nghĩ đây là lỗi của nhân viên.”
Đúng là vậy, có vẻ dễ hiểu nếu như do mắc lỗi mà khiến số lượng macaron tăng từ mười lên mười một cái, nhưng thật khó để tưởng tượng rằng một nhân viên tại cửa hàng này sẽ không nhận ra rằng ba chiếc macaron đã trở thành bốn. Nhưng dù sao, thế giới này luôn có biết bao sự kiện không ngờ tới mà vẫn xảy ra đấy thôi, đó là lý do tại sao tôi tự nhiên nghĩ rằng việc đầu tiên cần làm là xác nhận với nhân viên cửa hàng.
“Tại sao tớ không nên gọi người phục vụ?”
Câu hỏi thẳng của tôi khiến cho vẻ mặt của Osanai có chút bối rối. Từ biểu cảm mơ hồ đó, tôi cảm nhận được sự khó chịu hướng vào mình vì không hiểu một điều đơn giản đến như vậy, cũng như sự bực bội trong nhỏ do không tìm được từ ngữ nào để giải thích.
“Ừm, tất nhiên tớ nghĩ rằng có thể một trong những nhân viên đã mắc lỗi, nhưng tớ cũng nghĩ khả năng đó khá thấp.”
Tôi gật đầu thể hiện sự đồng ý.
"Và nếu không phải nhân viên đã phạm sai lầm đó, thì hẳn là có người khác đã đặt nó vào đĩa, đúng không? Người đó hẳn có mục đích gì đó khi làm vậy."
“Tớ cho là vậy.”
“Nếu vậy thì việc bất cẩn đi gọi nhân viên phục vụ tới sẽ khiến người đó nghi ngờ.”
Tôi cố nhịn cười. Đúng là Osanai mà.
Cũng như khi tôi muốn sửa lại ham muốn suy luận của mình, Osanai cũng muốn kiềm chế bản tính của nhỏ lại. Chúng tôi đã thề sẽ trông chừng và giúp đỡ lẫn nhau, để chúng tôi có thể trở thành những tiểu thị dân không đem rắc rối đến cho mọi người, những công dân nhỏ bé chọn con đường dễ dàng trong hòa bình và vô hại. Dù có phải nuốt đi lời hứa đó, nhỏ dường như không thể chịu đựng được việc bị người khác thao túng trong khi mình lại chẳng biết gì.
Sự kiêu hãnh này không liên quan đến tính cách mà nhỏ đã hứa sẽ kiềm chế. Cho nên tôi sẽ không bảo nhỏ thôi ương bướng. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra trạng thái tinh thần của Osanai sau khi bị ăn đá hội nghị, khi những chiếc bánh macaron mà nhỏ mong chờ được thưởng thức nằm ngay trước mặt, bên trong tiệm bánh ngọt mà nhỏ hộc tốc đi tới sau giờ học. Ngay cả khi động lực của nhỏ là không muốn rơi vào âm mưu kỳ lạ của người nào đó, tôi cũng không muốn la mắng hay ngăn cản nhỏ lại.
“Được rồi, tớ hiểu rồi. Chúng ta sẽ chỉ gọi nhân viên tới khi không còn cách nào khác.”
Nhỏ gật đầu nhẹ để đáp lại.
Tôi quan sát bốn chiếc macaron. Có một chiếc màu xanh lá cây, một chiếc màu nâu, một chiếc có vân màu và một chiếc có đến hai màu. Osanai và tôi ngồi đối diện nhau, và từ vị trí của tôi, chiếc gần phía tôi nhất là chiếc có hai màu, rồi tới hai chiếc macaron vân màu và màu nâu. Chiếc gần Osanai nhất là cái màu xanh lá cây. Nói cách khác, bốn chiếc macaron tạo thành một hình thoi dài.
“Vậy cái nào được thêm vào?”
Tôi bình tĩnh hỏi. Khách hàng tới cửa hàng này có thể chọn ba hương vị. Thay vì bảo rằng Osanai đã quyết định trước hương vị mình muốn, sẽ chính xác hơn khi nói rằng nhỏ đã đi cả chặng đường dài đến Nagoya chỉ để thử những hương vị đó, vì vậy nhỏ có thể ngay lập tức biết được mình đã gọi món gì và không gọi món gì.
Nhưng nhỏ vẫn im lìm và chăm chú nhìn những chiếc bánh macaron trước mặt mãi một lúc, sau đó từ từ giơ tay lên chỉ vào chiếc bánh macaron màu xanh lá cây.
“Đây là vị hạt dẻ cười. Nó chỉ có vào mùa thu bắt đầu từ tháng Chín, nên đáng lẽ phải đến tháng Mười Một họ mới bán nó.”
Sau đó, nhỏ di chuyển ngón tay đến chiếc bánh macaron màu nâu.
“Chắc cậu cũng biết, đây là marron[note76067]. Nó sử dụng hạt dẻ từ Nagano, và mặc dù tớ nghĩ là hơi sớm so với mùa hạt dẻ, nhưng nó cũng là một món giới hạn trong mùa thu.”
Đối với bánh macaron có màu vân, thì nhỏ đã nói thế này.
“Đu đủ dừa. Nó dành cho mùa hè, nhưng họ vẫn bán vào tháng Chín. Hạt dẻ thì đầu mùa, còn cái này thì cuối mùa.”
Cuối cùng, nhỏ chỉ vào chiếc bánh macaron hai màu.
“Đây là Kogi.”
“Lúa mì á[note76068]?”
“Không, Kogi. Đó là một vị đặc biệt, mang tên Patisserie Kogi.”
Tôi biết là bánh thì có hương vị, nhưng cái tôi muốn biết cái macaron nào là thứ thừa ra mà Osanai không có gọi. Tôi mở miệng định hỏi, nhưng chợt nhận ra một quầng đau khổ ánh lên trên hàng lông mày nhỏ. Đừng nói với tôi là...
“Cậu quên mất mình đã gọi món gì à?”
Một khoảng lặng ngắn tiếp nối.
"…Ừ."
“Thật sao? Tại sao?”
Osanai trả lời trong khi chiếu ánh mắt lạnh lùng vào những chiếc bánh macaron, như thể điều đó sẽ giúp nhỏ nhìn thấu được sự thật.
“Hôm nay tớ muốn thử hạt dẻ cười, marron, đu đủ dừa và hồng. Nhưng tớ thực sự rất muốn ăn Kogi. Tớ quan tâm bởi lẽ đây là món macaron đã làm lên thành công của Haruomi Kogi, và luôn được nhắc đến khi tới Patisserie Kogi. Tuy nhiên, họ sử dụng một số nguyên liệu khó chế biến cho vị này, nên nó đáng ra chưa bán tại Annex Ruriko. Tớ đã nghĩ mình sẽ thử các hương vị theo mùa, sau đó quay lại đây khi Kogi bắt đầu được bán.”
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Osanai lại mất nhiều thời gian trước tủ trưng bày đến như vậy. Kế hoạch của nhỏ đã tan nát khi nhận ra mục tiêu tối thượng của mình nằm ngay trước mắt, trong khi nó đáng ra không được xuất hiện.
“Tâm can tớ bị giằng xé. Nếu phải từ bỏ một trong ba loại macaron đã định gọi, thì đó sẽ là đu đủ dừa. Nhưng món này chỉ có vào mùa hè, vì vậy có thể họ sẽ không bán vào lần tới tớ đến đây nữa. Cũng như vậy, quả hạt dẻ cười và marron đều chỉ có vào mùa thu, trong khi Kogi sẽ trở thành món thường xuyên một khi các nguyên liệu được chuẩn bị đầy đủ. Tớ không biết nên chọn vị nào trong số Kogi, vị mà tớ muốn thử ngay lập tức dù sau này sẽ dễ dàng được ăn thôi, và ba vị khác mà tớ không ngại bỏ qua nếu đem so sánh với Kogi, nhưng nếu không ăn bây giờ thì có thể sẽ không còn cơ hội nữa.”
Osanai đưa hai tay ôm đầu.
“Đúng là tớ đã đưa ra lựa chọn. Lựa chọn mà tớ thực sự mong chờ! Nhưng ngay bây giờ, tớ lại không chắc chắn về món nào là món tớ đã từ bỏ…”
“…Osanai.”
Cậu đâu cần phải tỏ ra buồn bã như vậy…
Kiểu nào đi nữa thì rõ ràng là chúng tôi không thể kiểm tra với nhân viên cửa hàng, và Osanai cũng không nhớ mình đã gọi món gì.
Nếu có ai đó cố tình đặt thêm một chiếc macaron vào đĩa của nhỏ, nhỏ sẽ không chịu được việc xuôi theo ý muốn của người đó. Tóm lại, tôi sẽ phải diễn giải rõ ràng lý do tại sao chiếc macaron lại được đặt ở đó. Tuy nhiên, sẽ hợp lý khi coi bước đầu tiên của câu đố là tìm ra chiếc macaron được thêm vào là chiếc nào trong bốn chiếc.
Bây giờ, làm sao tôi có thể xác định được chiếc macaron thứ tư đã không được chọn?
Theo quan điểm của tôi, vấn đề có thể được giải quyết bằng việc quan sát.
“Ban đầu đĩa của tớ có ba chiếc macaron, và sau đó chiếc thứ tư mới được thêm vào phải không?”
Bằng giọng đều đều, Osanai hỏi.
"Hay là đĩa của tớ đã bị đổi với một đĩa khác có bốn chiếc macaron? Tớ không thể tưởng tượng được vì tớ không có mặt ở đây khi sự việc xảy ra. Cậu nghĩ là cái nào, Kobato?"
Ồ?
Hai chúng tôi được liên kết bởi một lời hứa, một mối liên kết cộng sinh trong đó chúng tôi sẽ kiểm tra lẫn nhau những thói quen xấu của người kia, giúp đỡ lẫn nhau để chúng tôi không xa đà lại vào những thói quen xấu đó nữa, cũng như sử dụng nhau như lối thoát để tránh khỏi rắc rối. Từ quan điểm đó, liệu có vấn đề gì khi Osanai lại đặt ra câu hỏi như vậy cho tôi không?
…Ờ thì, chắc là không sao. Đâu còn ai khác ở đây, hơn nữa, điều này thậm chí không thể được coi là một mẩu suy luận. Tôi chìm vào suy nghĩ trong một thoáng ngắn ngủi.
“Tớ không nghĩ là trường hợp sau. Nếu đúng như vậy, ba trong bốn chiếc macaron sẽ phải trùng hợp ngẫu nhiên với đơn hàng của cậu, và khả năng đó là quá thấp. Ngay cả khi không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, người đứng sau chuyện này cũng phải biết cậu đã gọi món gì, và đó chỉ có thể là người phục vụ đã nhận đơn của cậu. Họ không có lý do gì để tặng cậu một chiếc macaron miễn phí cả, và thậm chí nếu như thế thật, họ cũng sẽ nói gì đó với cậu.”
Osanai rõ ràng đã nghĩ đến điều đó rồi.
“Chính xác. Vậy thì chắc hẳn có ai đó đã đặt một chiếc macaron lên đĩa của tớ, đúng không? Có khả năng điều đó xảy ra không?”
“Ừm, tớ không thực sự chú ý đến đĩa macaron của cậu. Tớ lo lắng cho đồ đạc của cậu bị lấy mất hơn…”
Nói vậy thôi, chứ chỗ ngồi của Osanai ở ngay trước mặt tôi, và trong điều kiện bình thường, mọi thứ vẫn phải nằm trong tầm mắt của tôi. Nếu ai đó cố gắng đặt chiếc macaron thứ năm lên đĩa của nhỏ ngay bây giờ, tôi không thể nào không thấy được. Một trò đùa như vậy hẳn là không thể xẩy ra nếu tôi không bị phân tâm vì một lý do nào đó.
Dòng suy nghĩ của tôi tiếp tục, có một thứ trồi lên vướng lấy tôi.
“Lúc cậu đi vệ sinh, món của tớ được đặt lên bàn trước. Một lát sau, món của cậu được mang đến. Tớ không nhớ lúc đó trên bàn có bao nhiêu chiếc macaron. Nhưng rồi có một tiếng chuông điểm giờ đột nhiên vang lên.”
“Chuông điểm giờ?”
“Cái đồng hồ kia kìa.”
Tôi chỉ ra đằng sau nơi có chiếc đồng hồ khổng lồ gắn trên tòa nhà phía bên kia đường.
“Khi đồng hồ điểm năm giờ, chiếc đồng hồ đó bắt đầu phát bài ‘Ồ, đồng cỏ xanh tươi’ với âm lượng khá lớn. Nó làm tớ giật mình, nên đã quay lại và xem cảnh những con rối nhỏ chặt củi trong một lúc vì những chuyển động chi tiết kỳ lạ của chúng.”
Tôi tiếp tục sau một hồi im lặng.
“Nếu có người nào đã làm thì phải làm vào thời điểm đó.”
Osanai không nhúc nhích, rồi đột nhiên nghiêng đầu một cái.
“Nghe có vẻ bất thường.”
“Bất thường?”
“Việc tớ đi rửa tay chỉ là ngẫu nhiên, cậu quay lại nhìn đồng hồ cũng là trùng hợp. Tức là thủ phạm tình cờ phát hiện ra mọi điều kiện đều đã vào đúng chỗ, và theo bản năng đặt chiếc bánh macaron vào đĩa của tớ… Nếu là đĩa của người khác thì liệu có được không.”
Vì tiếng nhạc quá lớn, nên có thể dự đoán khả năng cao rằng tôi sẽ quay người lại. Tuy nhiên, việc cái macaron nằm trên bàn đúng thời điểm trước năm giờ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì vậy có cơ sở cho bình luận của Osanai.
“Nhưng chiếc macaron thứ tư phải được mua trước đó, có dấu hiệu của một kế hoạch được vạch sẵn. Đó là lý do của cái cảm giác bất thường.”
Nghĩ lại thì, quả thực có một cảm giác lệch lạc kỳ lạ, giống như một sự khác biệt khi thay đổi nhiệt độ, hoặc một mâu thuẫn còn chút lấn cấn. Osanai nhắm mắt lại và chìm sâu vào suy tư, như thể nhỏ đang cố gắng nhập mình vào trạng thái tinh thần của kẻ bị ám ảnh bởi việc đặt bánh macaron vào đĩa của người khác, kẻ mà chúng tôi thậm chí còn chưa hề biết là ai. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, nhỏ đánh một tiếng thở ngắn.
“Nhưng hãy để chuyện đó sau.”
Nhỏ tiếp tục.
“Đầu tiên, chúng ta phải tìm ra chiếc macaron thứ tư, hay nói cách khác…”
“Cậu nói đúng, bắt đầu thế hay đấy.”
“Tớ không được ăn bất kỳ cái nào trong bốn cái này cả.”
À, tôi cho rằng đó cũng là một vấn đề.
Osanai lại đăm đăm nhìn chiếc đĩa nhỏ.
“Nếu tớ đặt một chiếc bánh macaron lên đĩa trong lúc cậu không để ý thì chắc sẽ là cái ở xa cậu nhất… đúng không?”
Nhỏ chỉ vào chiếc bánh macaron vị hạt dẻ cười, nhưng nhỏ cũng hoàn toàn hiểu rằng tuyên bố đó không có căn cứ, nên giọng nhỏ mới mất đi vẻ tự tin. Tôi liền phản bác.
“Chúng ta sẽ không đi đến đâu cả nếu chỉ suy nghĩ. Cần phải quan sát.”
"Quan sát?"
Thành thật mà nói, tôi đã nhận ra một manh mối quan trọng để xác định chiếc macaron thứ tư. Tôi có thể giải thích ngay lúc này, nhưng tôi đang đợi thời điểm thích hợp để chỉ ra manh mối cho nhỏ.
Một nhân viên phục vụ đang tiến đến một bàn khác, bưng trên tay là khay đựng thứ trông giống như set Trà và Macaron. Tôi chỉ ngón tay hướng sự chú ý của Osanai về phía người phục vụ đó.
“Cảm ơn vì đã đợi.”
Thực khách tại bàn đó là một cặp phụ nữ trẻ có vẻ là nhân viên văn phòng, vì cả hai đều mặc váy công sở giống nhau. Ánh mắt mong đợi, long lanh hướng về những thức đồ được đặt trên bàn. Người phục vụ đặt ấm trà, tách, bình sữa và lọ đường xuống, sau đó xoay nhẹ chiếc đĩa nhỏ và đặt nó lên bàn. Sau khi nhìn hai khách hàng mỉm cười, Osanai quay lại nhìn tôi.
“…Lúc nào cũng thế này sao?”
Đúng là Osanai, nhỏ ngay lập tức hiểu được điều tôi muốn nói.
“Đúng, lúc nào cũng vậy.”
Chúng tôi đang nói về hành động xoay đĩa, việc mà người phục vụ luôn làm trước khi đặt đĩa xuống bàn.
Họ làm như vậy vì cần phải làm vậy, hay nói cách khác, những cái đĩa phải được đặt theo một hướng đã quy định trước, có lẽ là để làm nổi bật những chiếc bánh macaron, khiến chúng trông ngon miệng hơn đối với thực khách.
Tuy giờ chúng tôi không thể nhìn thấy những chiếc macaron đó từ chỗ ngồi của mình, nhưng cũng không nhất thiết. Nếu hướng đặt đĩa bánh đã được quy định, những chiếc macaron trên đĩa của tôi hiển nhiên nhiên cũng phải được đặt theo vị trí đó. Hơn nữa, tôi vẫn đang đợi đi rửa tay, cho nên chưa động một ngón tay nào lên những chiếc macaron hay cái đĩa.
Không đợi giải thích, Osanai đã săm soi vào những chiếc macaron của tôi. Theo hướng mắt tôi nhìn, ở phía trước là bánh vị hồng, trong khi banane và ca cao được xếp thành hàng ở phía sau, tạo thành một hình tam giác lộn ngược. Nếu phải sắp xếp những chiếc macaron theo hình tam giác ngược hướng về phía khách hàng là quy định mà cửa hàng này làm, thì việc tìm ra chiếc macaron thứ tư không cần phải suy nghĩ gì cả.
“…Là cái này phải không?”
Osanai đưa tay phải về phía chiếc bánh macaron hai màu hồng trắng, đó chính là chiếc bánh macaron mang tên Kogi của Kogi Haruomi.
“Cũng may là tớ đã bỏ Kogi. Tớ có thể thử nó trong tương lai mà không gặp vấn đề gì, nên chọn thế cũng phải…”
Tôi muốn thở dài quá.
Tôi đã thề sẽ trở thành một tiểu thị dân, và tôi không có ý định phá vỡ lời hứa đó. Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi thất vọng khi thấy Osanai rơi vào tình huống khó xử mà chẳng thể dùng khả năng phán đoán và suy luận của mình để giúp nhỏ, vì trong trường hợp này chỉ cần quan sát là đủ giải quyết vấn đề. Mặc dù tôi không khẳng định rằng bằng quan sát mà nhìn ra chân tướng sự thật là chuyện dễ dàng, nhưng có vẻ như với tốc độ này, chẳng có gì vượt ngoài sức tưởng tượng có thể xảy ra lần này!
Osanai cầm chiếc Kogi lên.
Đột nhiên, nét khôn ngoan trở lại trên khuôn mặt nhỏ. Ngón tay nhỏ ngừng cử động, rồi lại từ từ lắc chiếc bánh macaron.
“…Có chuyện gì vậy?”
Có phải nhỏ đang thực hiện một nghi thức trừng phạt nào đó đối với cái bánh Kogi, thứ đã làm vấy bẩn đĩa macaron linh thiêng? Ngay cả khi tôi đang nhìn một cách đầy ngạc nhiên, nhỏ vẫn tiếp tục lắc chiếc bánh thêm vài lần nữa, trước khi cầm chiếc macaron hạt dẻ cười lên và lắc nó theo cùng một cách, chỉ để cuối cùng lẩm bẩm trong sửng sốt.
“Nó nặng lắm. Trọng tâm cũng rất lạ.”
“Trọng tâm của bánh macaron là cái gì?”
Nhỏ đặt chiếc bánh macaron hạt dẻ cười xuống và đặt chiếc Kogi vào lòng bàn tay. Sau một thoáng do dự, nhỏ gỡ lớp bánh quy trên cùng của chiếc bánh macaron, khuôn mặt nhỏ méo xẹo đi vì đau buồn.
“Cậu đang làm gì…”
Tôi định mở lời, nhưng vô tình nuốt lại câu nói của mình xuống cổ họng.
Nhân của chiếc macaron thứ tư không chỉ có sô cô la. Trong đó là một chiếc nhẫn đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh màu vàng.


1 Bình luận