Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 108.2: Người Đưa Mảnh Giấy

1 Bình luận - Độ dài: 1,297 từ - Cập nhật:

Trung sĩ An Ninh khẽ lẩm bẩm, mắt hướng về phía cửa nơi Park Minseong vừa rời đi.

“Người đó… trong vụ [Kẻ Treo Cổ Thèm Khát] đã bị ô nhiễm hoàn toàn. Anh ta không nên tiếp xúc với bất kỳ loại tờ quy định công việc nào nữa… Vì vốn dĩ anh ta đã từng bị cùng một dạng Bóng tối nhiễm vào rồi…”

“...!!”

Khoan đã, đúng rồi!

‘Giám sát viên Park Minseong đã bị ô nhiễm qua cuốn cẩm nang huấn luyện ở nhà trẻ, vậy thì bất kỳ loại văn bản nào tương tự đều có thể nguy hiểm.’

Dù mức độ có khác nhau, thì việc anh ta từng trải qua một loại ô nhiễm giống thế thôi cũng đủ khiến tôi lạnh gáy.

Cấm tiếp cận bất cứ thứ gì có thể kích hoạt ô nhiễm quả thật hợp lý.

Nhưng người trung sĩ chưa dừng lại. Anh ta còn sắp nói ra một điều kinh hoàng hơn nữa.

“Giám sát viên Lửng có thể làm ô nhiễm bất kỳ cuốn sổ quy định nào… chỉ bằng cách đọc nó.”

“…”

Cái gì cơ?

“Nếu anh ta tự nhận ra, mức độ ô nhiễm còn có thể tăng tốc vì bị ý thức quá mức. Nhưng dựa theo hành động của anh ta cho đến giờ, chắc anh ta vẫn chưa biết đâu.”

Vậy thì…

“Ý anh là có người cố tình đưa tờ ghi chú cấm kỵ đó cho anh ta? Buộc anh ta đọc và làm nó bị ô nhiễm?”

Trung sĩ khẽ gật đầu.

☾ Aha, thật là một cái bẫy kinh điển! Quen thuộc ghê! ☽

Tôi đáp trả cũng theo kiểu kinh điển: bám sát theo những cái cơ bản nhất.

“Có thể xem lại băng giám sát không?”

“Ở khu ký túc của Bộ phận An ninh thì không có CCTV đâu… Nguy cơ ghi lại mấy thứ nguy hiểm là quá lớn.”

“Kẻ đó chắc chắn biết rõ điều này.”

“Có lẽ vậy…”

Ai có thể làm chuyện này?

Đây là một đòn nhắm thẳng vào nhiệm vụ của Giám sát viên Lửng. Không thể chỉ là trùng hợp hay xui rủi mới dẫn đến việc tín đồ của Giáo phái Bắt Chước thoát ra được. 

‘Có phải đây là một phe khác trong Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng đang hoạt động trong công ty không?’

Nhưng với phương pháp này, trông cũng chẳng giống là họ có thể giúp tên tín đồ trốn khỏi phòng cách ly một cách trọn vẹn. Nó chỉ khiến tình hình hỗn loạn thôi.

‘Vậy mục tiêu thật sự không phải để ai đó bỏ trốn…’

Nếu đối tượng nhắm đến là nhân viên vệ sinh đang trực đêm đó…

‘Thì chẳng lẽ mục tiêu thật sự của hung thủ là để chơi khăm tôi?’

“Jay - ssi.”

“Sao?”

“Có khả năng thành viên nào trong Bộ phận Nghiên Cứu biết nhiều về các khu ngầm của Bộ phận An ninh không?”

“Hmm… Cũng tùy nhóm thôi…”

Đôi mắt trung sĩ hơi nheo lại.

“Có ai trong Bộ phận Nghiên Cứumà anh nghi ngờ không?”

“…Có chút.”

“Là ai?”

“…”

Tôi do dự một chút.

Nhưng trung sĩ là người phụ trách an ninh nơi này tối nay, anh ta có quyền được biết.

‘Và anh ta có thể là nhân chứng của toàn bộ sự việc.’

Được rồi. Tôi quyết định nói thẳng.

“Trưởng phòng Kwak Jekang.”

“…”

“Hắn ta chính là người đã xếp tôi vào nhiệm vụ kỷ luật này ngay từ đầu, vì tôi không chịu nghe lệnh. Hắn ta muốn tôi bỏ mặc một thành viên đội Bổ Sung lại ở chỗ nguy hiểm, nhưng tôi đã không làm.”

“…”

“Tôi không buộc tội trực tiếp, chỉ đang xét theo chứng cứ gián tiếp thôi…”

“Tôi hiểu.”

“…??”

“Chờ một chút.”

Bíp-bíp-bíp.

Trung sĩ bước đến chiếc điện thoại bàn trong phòng nghỉ, nhấc ống nghe, dừng lại vài giây như suy nghĩ gì đó rồi cố ý bấm vài phím.

Tiếng chuông ngắn vang lên, sau đó ‘cạch’ một tiếng.

– Alo-alo, Kwak Jekang nghe đây! –

“…!!”

Thấy trung sĩ ngang nhiên gọi thẳng cho trưởng phòng của bộ phận khác ngay giữa đêm, tôi sững sờ, mắt trừng to.

Nhưng vẻ mặt anh ta chẳng hề thay đổi.

“Ờm… đây là J3, Trung sĩ Đội An Ninh số 3.”

– …J3? …Khoan- cậu là ai nhỉ?? Ủa, là Đội trưởng Đội B đúng không? …À, quên, quên, giờ cậu đâu còn ở đội tinh nhuệ nữa, nhỉ? Haha, giờ ngay cả Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa, cậu cũng chẳng còn trong đó nhỉ! –

“…”

– Mà cũng lâu rồi nhỉ. Tôi có nghe nói cậu giờ làm trung sĩ An ninh. Ghê thật~ Mấy nhân viên tài năng như cậu đúng là nổi bật! Tiếc nhỉ, giờ thì chẳng vào được Bóng tối nữa. –

‘Tên này rõ ràng cố tình gây sự.’

Thật ra cũng chẳng cần phải thắc mắc. Quá hiển nhiên rồi…

– Thế cuộc gọi này là sao? Cậu đang trực hả? Đó là số từ khu An ninh mà, đúng không? –

– Có vụ gì à? Ủa, đừng bảo là cậu gọi để xin được vào An Ninh lại nhé. Nếu vậy thì xin lỗi, tôi chẳng giúp gì được đâu. Haha! –

Tôi liếc nhìn trung sĩ với vẻ bồn chồn.

“Ờm.”

– Sao? –

“Chỉ nhắc cho anh biết thôi… Tôi có thể không vào được Bóng tối nữa… nhưng tôi vẫn có thể giết người.”

– …! –

“Chỉ là nói vậy thôi.”

Rồi anh ta gác máy.

“…”

Ối giời ơi.

“Anh chắc làm vậy… ổn chứ?”

“Ừm… thì cũng cũng.”

Trung sĩ nhún vai.

“Nhưng có lẽ chẳng có tác dụng gì đâu. Mấy kẻ cấp cao trong Bộ phận Nghiên Cứu thì… ừm.”

Anh ta lựa lời một chút.

“Bọn họ điên hết rồi.”

“…”

Ờ thôi, chắc cũng chẳng lựa lời gì mấy đâu.

Tôi cố gắng lên tiếng, “Dù sao, dựa vào phản ứng của hắn ta, ừm… có vẻ như nghi ngờ của tôi đúng thật…”

Vì hắn ta gián tiếp hỏi: ‘Trong ca trực ở khu An Ninh hôm nay có xảy ra chuyện gì à?’

Nói sao thì nói, Kwak Jekang chắc chắn có dính líu.

‘Tôi tưởng hắn ta đã chán mấy trò thanh niên gen Y của tôi và bỏ qua rồi.’

Nhưng xem ra chưa hắn ta vẫn chưa xong.

‘Mệt mỏi thật sự…’

Tôi sẽ phải tính lại đường đi nước bước.

Dù vậy, tôi vẫn gật đầu với trung sĩ.

“Cảm ơn anh, Jay - ssi.”

“Ừm… lần sau…”

Aha.

“Tôi sẽ mang ít đồ ăn vặt qua, như donut chẳng hạn.”

“Được.”

Hóa ra hối lộ anh ta cũng dễ thật.

“Dù sao… cẩn thận nhé… Chẳng biết ông ta sẽ giở trò gì đâu…”

“…”

Tôi ngập ngừng rồi hỏi,

“Jay - ssi, tôi có thể hỏi anh một chuyện không? Anh từng gặp rắc rối gì với Bộ phận Nghiên Cứu chưa? Hay từng xung đột gì đó?”

“…”

Trung sĩ tránh ánh mắt.

“Chuyện đó thì… chẳng thú vị gì đâu.”

Một thoáng lặng im.

“Tôi từng bị kẹt trong một câu chuyện cổ tích kỳ lạ… và mãi, mãi sau này mới thoát ra được.”

Anh ta không nói thêm gì nữa.

“…”

‘Một creepypasta cổ tích do Bộ phận Nghiên Cứu gây ra.’

Tôi chẳng cần nghe thêm chi tiết cũng đoán được là cái nào.

Nhiêu đó đủ để tôi tìm được Bóng Tối nào đã ô nhiễm trung sĩ.

Và tất nhiên, cái tên quen thuộc từ Đội Tinh Nhuệ chợt hiện lên trong đầu tôi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Cô bé quàng khăn đỏ :)))) câu chuyện cổ tính nổi tiếng nhất về Sói. Thứ hai thì chắc là Sói và ba con lợn
Xem thêm