Trung sĩ của Đội An Ninh đưa tôi một cái khăn để lau sạch bộ đồng phục bê bết máu.
Tôi lau một cách cứng nhắc, tránh không nhìn sang bên cạnh. Nằm bên đó là cái xác dị dạng của tín đồ thuộc Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng, cái đầu của hắn bị Trung sĩ đập nát bấy.
☾ Hừm. Trông chẳng nghệ thuật gì cả! Máu me bẩn thỉu vương vãi khắp sàn… Ồ! Anh Hoẵng này, có chuyện thú vị đang xảy ra kìa! ☽
“...??”
Tôi theo phản xạ quay đầu lại.
Đống thịt nhão nhoẹt và cái đầu nát bấy đang nằm bên kia bắt đầu tan chảy.
Như thể thời gian đang bị tua ngược lại, những vệt máu trên sàn khô dần, rồi teo tép một cái xác khô quắt, biến dạng đến mức chẳng thể nhận diện được nữa.
Từ cái miệng há hốc của xác chết khô héo ấy, một mẩu giấy cũ kỹ được cuộn tròn rơi ra.
Khi ánh mắt tôi lướt qua, từ ngữ phía trong tờ giấy, những ký tự màu vàng, vốn dĩ không thể đọc được lập tức quằn quại và chuyển hóa thành tiếng Hàn.
〔Kinh Thánh của Giáo Phái Mô Phỏng, Câu thứ 4〕
〔Kẻ Cắp Câu Chuyện〕
“...!”
Một thánh luật.
Về cơ bản, thứ này là cái máy tạo truyện ma của Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng: Thánh Luật
Tín đồ có thể nuốt những mảnh kinh thánh, rồi thông qua tế lễ nghi thức tại bàn thờ mà kích hoạt quyền năng tương ứng.
========================
Trung sĩ An Ninh từ tốn tiến đến, rồi ngồi xuống như định nhặt thứ đó lên.
“Cấp bốn à… Này, anh có muốn giữ không?”
Hở?
“Công ty… hình như vẫn thu mua mấy cái này với giá khá cao. Cứ bảo là nhặt được ở chỗ khác rồi bán lại.”
“…Jay - ssi, anh là người xử lý vụ này mà. Tôi giữ riêng có ổn không vậy?”
“Không sao đâu…”
“...”
“Tôi cũng… đâu cần tiền làm gì.”
Thật ra, ý tôi là liệu có ổn không khi giữ đồ sau một vụ can thiệp chính thức của Đội An Ninh, nhưng… nếu anh ấy đã nói thế thì tôi nhận ngay.
“Cảm ơn anh.”
Ngay lúc đó, ngoài việc bán lại cho công ty thì một vài cách sử dụng đã nảy ra trong đầu tôi.
‘Càng có nhiều con bài trong tay thì càng tốt.’
Huống chi sau khi chịu đủ khổ sở thế này, tôi xứng đáng mang về một thứ gì đó.
Để đề phòng mọi hiệu ứng bất ngờ, tôi bọc món đồ lại bằng『Giấy Gói 12B357(B)』, giả vờ nhét vào túi rồi lén chuyển nó vào kho đồ trong hệ thống cá nhân.
Huu.
“Cảm ơn anh lần nữa vì đã cứu tôi. Tôi nợ anh một mạng.”
“Không có gì đâu…”
Cùng lúc đó, ký ức hai ngày vừa rồi dần dần trở lại.
Chỉ là một chuỗi sinh hoạt thường nhật vô vị.
Những ngày cứ trôi tuột đi, chẳng có gì đáng ghi vào nhật ký.
Khoảng thời gian mà tôi chẳng nhớ nổi chi tiết nào, ba ngày qua, tua nhanh y như một đoạn nhảy thời gian trong tiểu thuyết.
Nghĩ lại mà tôi thấy lạnh sống lưng.
Nó cảm giác như thời gian đã bị hút cạn khỏi tôi.
‘Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng… bọn này đúng là tệ hại.’
Tôi vốn đã không muốn dính dáng đến bọn này nhất trong ba thế lực lớn.
‘Một creepypasta hòa lẫn vào hiện thực một cách trơn tru…’
Ai mà nghĩ đang dọn dẹp lại đụng trúng chúng được chứ.
Tôi biết tụi nó đã thâm nhập vào Tập đoàn Daydream, nhưng tôi không ngờ lại gặp mặt một thực thể đào thoát từ phòng biệt giam, mà bản thân thì chẳng có tí chuẩn bị gì.
‘Mình còn sống là may mắn lắm rồi.’
Tôi thở phào một hơi thật dài.
Giờ tôi chỉ muốn về nhà và nằm vật ra, rồi nghỉ ngơi…
“Ồ, tìm thấy anh ta rồi. Ở ngay hành lang luôn.”
Két.
Phía sau cánh cửa Khu Cách Ly B mà Trung sĩ An Ninh vừa mở ra, một người mặc đồng phục dọn dẹp màu cam đang bất tỉnh nằm trên sàn.
Đó là người nhân viên dọn dẹp còn lại đã vào đây cùng tôi.
“…Giám sát viên Lửng!”
Trời má!
Hóa ra anh ấy cũng ở đây vào ngày thứ ba luôn à!
***
May mắn là Giám sát viên Park Minseong tỉnh lại không lâu sau khi được chuyển tới phòng nghỉ.
“…Hả? Gì vậy? Lúc đó… có ai đẩy tôi thì phải…”
“Có một vụ vượt ngục xảy ra từ khu cách ly.”
“Hở?!”
Tôi thuật lại toàn bộ những gì mình đã trải qua.
Trung sĩ An Ninh thì chỉ thỉnh thoảng gật đầu khi được hỏi, chứ không tỏ vẻ muốn khai thác thêm gì về chuyện tôi biết Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng.
Thành thật mà nói, anh ấy trông như chỉ muốn làm đại cho xong chuyện.
‘Cũng đúng thôi… Người có thâm niên mà, chẳng ai muốn dính rắc rối làm gì.’
Tôi hiểu mà.
Sau khi nghe xong, mặt Giám sát viên Park Minseong trầm hẳn xuống.
“Giờ cậu nhắc thì… tôi thật sự không nhớ cậu đã làm gì mấy ngày đầu luôn. Trong đầu tôi chỉ còn lại mỗi chuyện là hai đứa mình dọn xong mọi thứ suôn sẻ.”
“...”
“Ghê thật. Bọn tà đạo đúng là đáng sợ.”
“Chuẩn luôn.”
Tên tín đồ thuộc Giáo Phái Mô Phỏng của Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng đã hấp thụ và vô hiệu hóa cả sự kiện do chính nó gây ra.
Mọi chuyện cứ như chưa từng tồn tại. Tĩnh lặng và vô sự.
‘Và đó mới chỉ là cấp bốn thôi à?’
Nói trắng ra thì nó đã thao túng hiện thực.
Nếu so theo thang phân loại của Tập đoàn Daydream, tôi ước chừng nó rơi vào hạng B hoặc C, nghĩa là nó không hề yếu.
Vấn đề là trong Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng có vô số tín đồ sở hữu các creepypasta được xem là ‘quyền năng’ từ cấp 4 trở lên.
Nghĩ lại hình dạng kỳ dị, chẳng còn giống người của tên tín đồ ban nãy, tôi vô thức nuốt nước bọt.
Xin trời, đừng để tôi đụng độ bọn chúng lần nữa cho đến khi tích đủ điểm để đổi điều ước.
“Ừm… Dọn dẹp xong rồi, anh cũng nên đi thay đồ đi chứ.”
“À, đúng rồi. Anh sẽ thay nhanh thôi, Hươu. Đợi chút nha!”
“Vâng.”
Tôi tiễn Giám sát viên Park Minseong ra khỏi phòng.
Bên cạnh tôi, Trung sĩ An Ninh đang cúi nhặt đống giấy tờ mà ông ấy đánh rơi, gom lại và quẳng vào thùng rác.
Trong đó có cả tờ mẹo công việc kỳ lạ kia.
“...”
“À mà, cái tờ mẹo này…”, Trung sĩ bắt chuyện như thể anh ta đang đợi để có cơ hội hỏi về tờ mẹo vặt.
“Tôi cũng đang định hỏi, nó kỳ quặc thật. Đây thực sự là tờ mẹo đang lưu hành trong Bộ phận An Ninh à?”
“Phải… là thật đó. Nhưng… bọn tôi sẽ không bao giờ đưa nó cho người đó đâu.”
“…Gì cơ?”
“Cho Giám sát viên Lửng ấy.”


1 Bình luận