Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 109.1: Lời Cảnh Báo

0 Bình luận - Độ dài: 1,296 từ - Cập nhật:

Trong thoáng chốc, tôi cứ tưởng mình vẫn còn mắc kẹt trong câu chuyện ma của Giáo Hội Vô Minh Huy Hoàng.

Nhưng rồi đầu óc tỉnh táo hoàn toàn nhanh chóng đánh giá lại tình hình.

‘Cái này thì khác.’

Người đứng trước mặt tôi lúc này không còn là Đội phó Eun Haje, vị sếp bảnh bao mặc vest mà tôi nhớ hồi còn làm văn phòng nữa.

Thay vào đó, cô ấy trông giống một thám tử vừa trải qua ba ngày nằm vùng… hoặc cũng có thể là một phóng viên điều tra.

Thực tại tạt vào tôi như gáo nước lạnh.

‘Tình huống gì thế này?’

Tôi lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

“Đội phó.”

“Ừ.”

Eun Haje gật đầu.

“Trước hết, chị xin lỗi vì đã tự tiện đột nhập vào nhà cậu. Chị không thể để ai thấy mình lúc này, nhưng chị có chuyện quan trọng cần nói.”

Người từng biến mất suốt hai tháng trời, giờ đang đứng trong phòng người khác như một tên trộm, ánh mắt cảnh giác lia về phía cửa sổ.

Như thể cô ấy đang bị truy đuổi.

“…Không thể để bị thấy là ý chị đang bị theo dõi à?”

“Cỡ đó, nhưng cậu nghe chị nói đã.”

Eun Haje gạt câu hỏi của tôi đi và hít một hơi thật sâu.

“Ngày 2 tháng 1, khi cậu đi làm, cậu sẽ được phân công một Bóng tối… trên giấy tờ thì hoàn toàn bình thường: Đánh giá cấp C, có đầy đủ hướng dẫn, và không chỉ mình cậu nhận nhiệm vụ đó. Nhưng mà…”

Nhưng mà.

“Đừng vào đó.”

“...”

“Tìm mọi cách để tránh. Xin nghỉ bệnh cũng được, nghỉ việc luôn càng tốt. Bởi vì…”

Cô nghiến răng, rồi lại mở hai hàm.

“Nếu cậu bước vào, cậu sẽ chết.”

“...!”

“Đừng hỏi làm sao mà chị biết. Chỉ cần làm theo lời chị là được.”

“Là Kwak Jekang phải không?”

“…!”

Sắc mặt cô ấy là sự khẳng định rõ ràng hơn bất kỳ lời nào.

Mới tỉnh dậy đã nhận giấy báo tử à? Vãi thật.’

Tôi đưa tay lên trán, cố gắng tiêu hóa hết mớ thông tin.

“Hắn ta có thù oán gì với em à?”

“Cả phòng đều biết hắn là thằng tâm thần mà.”

Tôi không thể cãi lại câu đó.

Eun Haje cay đắng phun ra từng lời.

“Nhưng cậu giỏi và từng làm được không ít trò xuất sắc. Lần này, chắc ông ta muốn ném cậu vào một tình huống chắc chắn chết để xem cậu sống sót kiểu gì.”

Ra là thế, mấy trò gen y tôi phô diễn từ trước đến giờ giờ phản đòn rồi.

Chết tiệt.’

Đúng là với loại người như hắn, việc biến tôi thành chuột bạch trong một câu chuyện ma kỳ dị chẳng khác gì trò tiêu khiển.

Tuy nhiên…

“Nhưng mà Đội phó à, em vẫn còn cơ hội sống đúng không?”

“...”

“Nếu hắn ta muốn xem tôi thoát kiểu gì, thì chắc phải chọn một Bóng tối mà còn có đường sống chứ?”

Phải thừa nhận, tôi là một nhân viên tinh anh đang leo thang cực nhanh.

Quan hệ cũng tốt, Giám đốc Cheong có cảm tình với tôi (vì lý do bí ẩn nào đó), Giám đốc Ho cũng khá ưu ái với tôi.

‘Xét về mặt nào cũng không thấy chuyện này chỉ có mỗi Trưởng Bộ phận muốn là được phê duyệt.’

Việc bị phái đến nơi nguy hiểm là bình thường, nhưng câu chuyện ma vốn đã là rủi ro nguyên bản rồi.

Chưa kể chính trưởng nhóm Eun Haje cũng nói là cấp C, có đầy đủ hướng dẫn.’

Chỗ này có gì đó không khớp.

“Vậy tại sao chị lại chắc chắn em sẽ chết?”

Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, im lặng chờ một lời giải thích. Eun Haje nhíu mày và ấn tay lên trán như muốn kìm tiếng thở dài.

“Chỉ có một điều chị chắc chắn.”

Cô ấy chỉ tay vào tôi.

“Ngày 2 tháng 1, cậu được ghi nhận là đã chết.”

“...”

“Tôi đã xác nhận điều đó… trong một Bóng tối cho thấy tương lai.”

“…!”

Chết tiệt.

Một câu chuyện ma có khả năng tiên đoán tương lai? Tôi lập tức nhớ ra vài mục trên wiki.

Nhưng bỏ qua chuyện Eun Haje, người đang trong thời gian nghỉ phép, làm thế nào mà tiếp cận được một Bóng tối kiểu đó...

‘Có gì đó không ổn.’

“Chị kiểm tra xem ngày 2 cậu sẽ nhận nhiệm vụ nào xong là tới đây liền. Em từng cứu mạng chị, nên đây là điều tối thiểu mà chị có thể làm để trả ơn.”

“Khoan đã. Đội phó, vẫn có chỗ không hợp lý.”

“Sao cơ?”

“Em cũng từng thấy tương lai của mình. Nhớ cái câu chuyện ma em đang phụ trách không? Cái với bộ bài tarot ấy?”

“…Chị nhớ.”

“Gần đây tôi rút được một lá rất tốt. Và lời tiên đoán đó vẫn chưa xảy ra.”

Tôi nhớ lại lá Mặt Trời mà mình từng rút.

Mặt Trời lật ngửa thì lá bài đảm bảo hạnh phúc.

“Chết rồi thì sao còn hạnh phúc được?”

“Có thể hạnh phúc rồi mới chết chứ.”

“...”

Nghe vẫn vô lý.

Nhưng thấy Eun Haje căng thẳng như vậy, tôi biết cô ấy không có lý do gì để nói dối, nên tôi gật đầu.

“Được rồi. Tôi sẽ tìm cách.”

“Trời ạ, được rồi.”

Eun Haje ngẩng lên nhìn bầu trời như trút được gánh nặng. Rồi cô ấy lẩm bẩm như để tự bào chữa:

“Hươu, chị không định đột nhập kiểu này đâu. Chỉ là… mọi thứ gấp quá. Tha lỗi cho chị nhé. Gặp lại người đã rời khỏi nhóm đúng là cảm giác kỳ cục…”

“Không sao. Em có hơi bất ngờ, nhưng thấy chị vẫn khoẻ mạnh là em mừng rồi.”

“…Hừm. Hươu à, với cái tính cách này thì em định sống sót kiểu gì ở công ty vậy…?”

“Haha.”

Tính cách tôi thì bình thường thôi, tính cách của đám nhân viên trong công ty này mới là chuyện ma đó.

‘Ý tôi là, nếu tôi đối xử tệ hơn với một sếp cũ tới tận nhà cảnh báo mình khỏi chết, tôi mới là đứa điên thực sự…’

Chưa kể, vấn đề lớn nhất của tôi không phải tính cách, mà là tôi nhát.

Dù sao thì Đội phó Eun Haje có vẻ nhẹ nhõm, cô nở nụ cười mệt mỏi rồi ra hiệu bằng cằm.

“Thôi được, chị đi đây. Em nghỉ ngơi đi.”

“Khoan đã.”

“Sao nữa?”

“À thì… tay của chị…”

Tôi cẩn thận liếc sang tay áo trái trống không của cô ấy.

Eun Haje thản nhiên vung tay.

“Gì nữa, vẫn lo chuyện này à? Hươu, chị nói rồi, chị không dùng『Dược Thể Phục Hồi』đâu. Em cứ dùng đi.”

“Không phải chuyện đó.”

Gần đây tôi nghĩ ra một cách có thể giúp.

“Chị từng truyền lại cho em một thiết bị liên lạc, nhớ không?”

“À, nhớ. Nhưng lúc đó là vì chị không cần nó nữa…”

“Nên giờ, em muốn giới thiệu lại một thiết bị khác cho chị.”

Tôi lật đồng xu, thứ cũng trang bị cá nhân của tôi.

Một cánh tay thứ ba hiện ra giữa không trung. Với giá 500 won, tôi có thể sử dụng thiết bị này.

『Đồng Xu Găng Tay』

Tức là một vật phẩm cho phép mọc thêm một cánh tay.

“Sao chị không dùng cái này làm vật phẩm gốc rồi tùy biến lại theo nhu cầu riêng hả, đội phó?”

“…!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận