Web Novel (Phần 1: 102 - 200)
Chương 110.1: Đồng Đội Này Nguy Hiểm Quá!
0 Bình luận - Độ dài: 1,674 từ - Cập nhật:
Dự án của Giám đốc Ho.
Một dự án tuyệt mật với phần thưởng không gì sánh bằng - mỗi thành viên trong đội sẽ nhận được 『Tấm Vé Ước Nguyện』 nếu dự án thành công.
‘Và mình đã từ chối tham gia.’
Rủi ro quá cao, mà mọi thứ lại mờ ám.
Nhưng giờ đây, Đội phó Eun Haje, người vừa xin tạm nghỉ việc, lại đang làm ở đó ư?
“Nhìn cái mặt của em kìa, Hươu. Phải, chị biết là em từng được mời vào đội đó rồi từ chối thẳng thừng.”
Nụ cười trên mặt Eun Haje tắt hẳn.
“…Em làm đúng đấy. Đừng bao giờ tham gia. Đó là một cái ổ đau đầu.”
“...”
Nhưng chẳng phải chính chị cũng đang làm ở đó sao, Đội phó…?
“Công việc của chị trong đội đó là gì vậy…?”
“Chị không thể nói.”
“...”
Có nên ép không?
Ép thôi.
“Thật ra, em từng được mời làm đội trưởng của dự án.”
“Cái gì?!”
“Ừ thì, chắc chỉ là kiểu đề nghị mang tính tinh thần thôi, nhưng em cũng từ chố—”
“Khoan đã. Để chị nói cái này trước khi em có suy nghĩ vớ vẩn nào.”
Đội phó Eun Haje hạ giọng xuống, thì thầm:
“Giám đốc Ho là một kẻ điên.”
“…!”
“Chị còn chẳng biết các thành viên khác trong đội đang làm gì. Nếu công việc không liên quan nhau, ông ta không cho tụi chị nói chuyện với nhau luôn.”
Chị ấy nuốt nước miếng rồi nói tiếp.
“Chị nghĩ lý do duy nhất khiến chị bị kéo vào là vì chị vừa xin tạm nghỉ. Việc đó khiến chị tàng hình với phần còn lại của công ty, quá hoàn hảo để ông ta lôi vào.”
“...Nên chị mới phải lén lút trốn tránh như vậy?”
“Ừ, đó là yêu cầu.”
Bảo sao chị ấy mò vào căn hộ tôi như một hồn ma.
“Chị còn lo bạn cùng phòng của em phát hiện nữa kìa.”
“Chị đừng lo. Cậu ta không có nhà đâu.”
“Ồ? Uổng công chị lo sốt vó.”
Baek Saheon đã khôn khéo xin nghỉ trùng dịp Tết Dương lịch nên hiện không có ở đây.
“Dù sao thì, tôi không thể tiết lộ thêm gì nữa đâu. Cứ chấp nhận vậy đi.”
Và đúng như lời, Đội phó Eun Haje không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào của tôi, về lý do chị cần 『Tấm Vé Ước Nguyện』, về công việc cụ thể trong đội, hay cả chuyện chị được tuyển vào bằng cách nào.
Chị ấy chỉ nói:
“Chị từng sống nhờ việc moi móc bí mật của mấy tên điên. Chuyện này không mới với chị đâu.”
Nhưng họ là người bình thường, còn đây là một công ty toàn chuyện creepypasta đó, Đội phó…!
“Bảo trọng nhé, Hươu.”
Chị ấy mỉm cười nhạt.
“Đừng lo chuyện người khác quá. Bất kể là công ty này hay xã hội ngoài kia, không gì vắt kiệt sức nhanh hơn điều đó đâu.”
“...”
“Chị biết nói vậy nghe có vẻ mâu thuẫn, nhất là khi chị là người từng được em giúp, nhưng chị nghiêm túc đấy.”
“Không hề mâu thuẫn gì đâu. Cảm ơn chị.”
“…Ha, em vẫn chẳng thay đổi gì cả.”
Trước khi rời khỏi khu phụ, cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại lời khuyên: hãy tự lo cho bản thân.
“Cảm ơn lần nữa. Và nhớ nhé. Ngày 2 tháng 1.”
Rồi cô ấy biến mất vào màn đêm như một cơn gió.
“...”
Dự án của Giám đốc Ho.
‘Chỉ nghe thôi đã thấy nguy hiểm rồi.’
Hiện tại, tôi còn quá nhiều chuyện phải lo ngay lập tức, nhưng vẫn ghi nhớ nó trong đầu.
☾ Ồ, ta đã gom được khối chuyện hấp dẫn rồi đấy, đúng không! Ngày 2 tháng 1, âm mưu xoay quanh Anh Hoẵng…☽
☾ Thế bây giờ sao, anh bạn thân mến? Anh có kế sách gì để thoát khỏi cái thông báo tử vong ấy không? Và hãy nhớ, khi khó khăn, người bạn tốt Braun luôn ở bên anh. ☽
“Ừ, cảm ơn.”
☾ Chuyện nhỏ! ☽
Và thế là, mục tiêu đầu tiên của tôi cho năm mới đã được đặt ra: tìm cách thoát khỏi thứ Bóng tối đang chờ mình vào ngày 2 tháng 1.
Kế hoạch ấy lại vận hành trơn tru đến bất ngờ trong suốt kỳ nghỉ Tết Dương lịch…
Và rồi, ngày đi làm cũng tới.
***
Ngày 2 tháng 1.
Y như dự đoán, ngay khi tôi đến công ty, một nhiệm vụ thám hiểm Bóng tối mới đã được giao.
Và lần này là chỉ mình tôi.
“Ý anh là, Đội trưởng hôm nay có cuộc họp với Ban Điều Hành nên không đi cùng tôi được?”
“Vâng.”
“Và tôi sẽ vào Bóng tối… một mình?”
“Không. Để tuân thủ quy định nhóm ba người, sẽ có hai nhân sự hỗ trợ tham gia cùng cậu vào buổi chiều.”
Tất nhiên rồi. Tôi đoán ngay được điều đó.
Đến nước này, tôi nghi ngờ Trưởng Phòng Kwak Jaekang đang âm thầm giật dây phía sau.
‘Hắn ta cố tình nhét cho tôi mấy người kỳ cục à?’
Kiểu người phản diện trong các dự án nhóm luôn biết cách tạo ra những tình huống tồi tệ nhất ấy.
‘Tốt nhất, mình nên chuẩn bị tinh thần.’
Nhưng rồi, mọi chuyện bắt đầu rẽ hướng kỳ lạ.
Ngay từ sáng sớm, trước cả khi nhiệm vụ Bóng tối được giao, một thông báo đã được dán lên:
〔Thông Báo Tái Cấu Trúc Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa〕
Đề xuất táo bạo của Giám Đốc Cheong cuối cùng cũng được công bố rộng rãi.
Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa, vốn đã râm ran tin đồn từ lâu, giờ chính thức xác nhận tin sốc, toàn bộ đội D được nâng cấp thành đội tinh nhuệ.
Toàn bộ phận náo loạn vì phấn khích.
Hơn thế nữa, vẫn còn một suất trong đội tinh nhuệ D được dành cho nhân viên phổ thông dưới hình thức tạm thời, kèm theo đầy đủ quyền lợi của đội tinh nhuệ!
Và dĩ nhiên, những người tò mò về lựa chọn nhân sự này… lập tức nhắm đến người có cấp bậc thấp nhất, kinh nghiệm ngắn nhất trong nhóm.
Vâng.
Là tôi đấy.
“...”
Ting ting ting ting!
[Chào sếp ~ ^^ Chúc mừng được vào đội tinh nhuệ! Em có thể hỏi vài điều được không ạ…]
[Lần đầu em nhắn riêng cho sếp ngoài nhóm chat đó ạ! Em muốn hỏi về suất cuối cùng trong đội tinh nhuệ…]
‘Trời ơi, áp lực thật sự…’
Đây đã là tin nhắn thứ bảy rồi.
Ước gì ai cũng chịu khó động não một chút, cỡ tôi thì làm gì có quyền quyết định nhân sự.
☾ Ủa? Nhưng Bạn tôi ơi, chẳng phải anh từng có cơ hội chọn đồng đội khi nhận được lời mời kia sao? Braun nhớ rõ khoảnh khắc ấy mà…☽
Nhưng tôi đã không chọn và cơ hội đó đã đi qua.
Tôi đã từ chối trái táo độc đó, nên chuyện này không liên quan gì tới tôi.
‘Tôi không có quyền hành gì đâu.’
Cả buổi sáng, tôi chỉ biết trả lời lại bằng một câu duy nhất: “Tôi cũng chỉ là một giám sát viên quèn như các vị thôi, không có quyền thế gì đâu.”
Dù vậy, dòng tin nhắn dồn dập này giúp tôi nhận ra một điều quan trọng:
‘Mình không thể bị đẩy vào vụ Bóng tối lần này một cách ngẫu nhiên được.’
Bóng tối ngày 2 tháng 1 có tính biểu tượng rõ ràng.
Nó là buổi thử nghiệm đầu tiên của đội tinh nhuệ D mới được tái cấu trúc.
Với cả Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa theo dõi, họ sẽ không dại gì mà giao tôi cho những nhân viên vớ vẩn thiếu năng lực.
Làm thế sẽ phá hỏng hình ảnh khởi đầu của một đội tinh nhuệ.
‘Có vẻ Kwak Jaekang không can thiệp vào nổi lần này.’
Nhưng tôi vẫn không ngừng thắc mắc…
‘Hai người sẽ hỗ trợ tôi là ai?’
Và đến đúng 2 giờ chiều–
“Cùng làm việc vui vẻ nhé, Giám sát viên Hươu~!”
Tôi suýt toát mồ hôi lạnh khi thấy nhân sự tươi rói bước vào văn phòng Đội D.
Giám sát viên Cá Heo đến từ đội C.
Một thành viên đội tinh nhuệ!
“À mà, anh có biết người hỗ trợ còn lại là ai không? Tôi tò mò quá!”
“…Tôi cũng vậy.”
Tôi bắt đầu thấy linh cảm chẳng lành.
Và mười phút sau, đúng giờ y hẹn, cánh cửa mở ra, xác nhận nỗi lo của tôi.
“Cả hai ta đều đúng giờ nhỉ.”
Qua cánh cửa là những bước chân tự tin, bộ vest ôm dáng hoàn hảo, tóc búi cao, và chiếc mặt nạ bướm nổi bật.
Đội phó Jin Nasol từ đội A.
‘Thôi chết rồi.’
Họ nhét cho tôi hai thành viên tinh nhuệ!
Chỉ cần nhìn bóng dáng chị ấy, một tiền bối nổi tiếng lạnh lùng, khắt khe và thực dụng, là tôi đã choáng váng rồi. Tôi lập tức chuẩn bị cúi chào, nhưng chưa kịp cúi đầu thì–
“Lâu rồi không gặp, Đội phó—”
“Biết rồi. Tôi nghe nói cậu từ chối lời mời của Giám Đốc Ho.”
“...”
“Cậu lại ra một quyết định ngốc nghếch nữa, vậy mà cuối cùng vẫn chui được vào đội tinh nhuệ? Nếu ai cũng năng lực như cậu, công việc của tôi đỡ phiền biết bao. Ít nhất hôm nay tôi không phải nghe ai than vãn rồi.”
…Vâng.
Rất vui được gặp lại chị, Đội phó.
“Cảm ơn chị đã khen.”
Tôi gắng đáp lại.
Linh hồn tôi như muốn bay khỏi cơ thể, nhưng miệng tôi vẫn hoạt động đúng chuẩn phong cách công sở.


0 Bình luận