• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06 : Bắt đầu năm hai.

Chương 181 : Đồng loại.

1 Bình luận - Độ dài: 1,500 từ - Cập nhật:

Kunon – người đang ở tại phòng nghiên cứu của mình, đã quyết định đồng ý lời mời của Shiroto. Cậu đi tới tòa tháp lùn, nơi cũng là cứ điểm của phái Điều Hòa, sau khi đã trau chuốt vẻ ngoài bản thân.

Leader của các phe phái luôn bận rộn, chỉ riêng việc gặp mặt tốn nhiều hay ít thời gian thì cũng cần phải hẹn lịch từ trước.

Lần gọi này mới chỉ vừa xảy ra nên Kunon mới có thể đến gặp ngay lập tức mà không gặp vấn đề gì.

"Ể!? Không phải là lời mời hẹn hò ư!?"

Mà, trong lần gặp đầu tiên có nói thế thật.

--- Vậy nên cả hai đã chọn bàn luận trong căn tin của cứ điểm.

Trong lúc bữa trưa được dọn ra, cả hai ngồi xuống bàn. Thực đơn khá đơn giản, chỉ có soup và bánh mì. Nhưng điều quan trọng nhất hiện tại không phải là "ăn gì?" mà là "ăn cùng với ai?".

Dù đã từng tiếp xúc với cô, nhưng cậu gần như chẳng có bao nhiêu cơ hội để trò chuyện với cô cả.

Chuyện luôn kiểu... xoay quanh việc Kunon làm gì đó, và cô phải dọn dẹp mớ hỗn độn ấy giùm cậu. Gần như chẳng có khoảnh khắc nào dành riêng cho hai người cả.

Mà xung quanh đều là những học sinh của phái Điều Hòa nên làm gì có không gian riêng tư cho hai người chứ.

"Hồi sáng tôi đã đến chỗ nhóc nhưng chẳng thấy đâu, cho nên tôi đã viết thư để lại trong hòm thư."

Tuy cảm thấy việc viết thư là tốt, nhưng với tính cách ngăn nắp của mình, Shiroto còn bỏ cả vào phong bì.

Cô cũng hay đem theo giấy note, phong bì lẫn giấy viết thư nên không tốn thời gian mấy.

"Để Shiroto tiểu thư trực tiếp tới gặp thế này... Xin lỗi, kẻ hèn này có việc bận lúc ấy."

Vì lý do kinh doanh nên buổi sáng Kunon luôn có mặt trong phòng. Nhưng vì cuộc đàm luận với Seraraphira khá tốn thời gian nên cậu đã rời phòng hơi lâu.

Đen đủi thay khi Shiroto lại đến đúng lúc đó. Leader của ba phe phái vốn rất bận, vậy mà cô ấy còn cất công tới.

Cũng có nghĩa là—

"Chuyện quan trọng đến mức Shiroto tiểu thư đến gặp trực tiếp... Quả nhiên là lời mời hẹn hò ư?"

"Tôi rất trân quý thời gian nên sẽ không làm mấy việc đó đâu."

Shiroto với khuôn mặt nghiêm túc đáp lại câu bông đùa của Kunon. Câu trả lời này đúng là ra dáng một người nghiêm túc về mọi mặt như cô ấy thật.

"A? Hay là nàng đợi lời mời từ phần đàn ông của tôi? Hay là nàng đang đợi phần quý ông của kẻ hèn này mời nàng?"

"Mặc dù không biết nhóc có phải là quý ông hay không nhưng tôi sẽ không chấp nhận lời mời của nhóc đâu.

--- Hơn nữa, tôi muốn nhóc nghe câu chuyện của tôi."

"Câu chuyện của Shiroto tiểu thư...?" Kunon nghiêng đầu.

"Là về chuyện những người đàn ông mà tiểu thư đã từng thích ư?"

"Cũng được, nhưng cũng sẽ nhanh chóng kết thúc thôi."

"Là vậy ư?"

"Aa, vô nghĩa cả thôi."

Cậu thấy đúng như mong đợi, cũng có chút buồn vì chuyện đó.

Mà, tóm lại thì tiểu thư Shiroto hầu như chẳng hứng thú mấy đến chuyện yêu đương nhăng nhít.

"Quay lại chủ đề ban nãy --- Tôi và nhóc đều là đồng loại."

Nói xong, cô dùng cánh tay trái chạm vào tay phải của mình. Vì cô mặc áo dài tay nên hành động đó không hề gây cảm giác khó chịu gì cả.

--- Chỉ người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt.

"Đây là bẩm sinh. Tôi cũng nghe rằng đôi mắt đó của nhóc từ khi sinh ra đã vậy."

Nét mặt của Kunon trở nên hơi căng thẳng. Nếu biết cô ấy nói đến chuyện này thì cậu đã không hỏi về "lịch sử tình cảm" của Shiroto rồi.

Kunon có thể nghiêm túc bàn luận về một vấn đề gì đó, dù bình thường cậu chỉ toàn cợt nhả là chính.

--- Chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu ý của Shiroto rồi, rằng cánh tay phải của cô ấy không tồn tại.

Bởi vì hay mặc áo dài tay nên nhìn vào rất khó để nhận ra. Cậu không biết "nó" đã tái hiện được bao nhiêu phần trăm chức năng, nhưng chắc rằng nếu người khác chỉ nhìn lướt qua thì rất khó nhận ra cánh tay phải kia thực sự không tồn tại.

Nhưng những thứ không tồn tại vẫn sẽ không tồn tại. Shiroto biết Kunon luôn để ý đến nó, dù sao thì không ai thích bị xát muối lên vết thương cả. Kunon hoàn toàn lý giải điều đó, bởi vì chính cậu cũng cùng hoàn cảnh như thế.

Dù cậu đã cố tỏ ra rằng mình không hề để ý đến điều ấy, nhưng bằng cách nào đó Shiroto đã biết được.

"Kẻ hèn này có nghe về cách ứng xử không được tốt đẹp lắm với những người mang 'ấn tích anh hùng' ở Tân Vương Quốc...."

Vương Quốc Huglia và Thánh Giáo Quốc rất hoan nghênh những ai sở hữu "ấn tích anh hùng". Nhưng "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", khác quốc gia tức là khác biệt về nhận thức, cũng khác luôn về văn hóa.

Tân Vương Quốc – tổ quốc của Shiroto – gọi nó bằng danh xưng "Lời Nguyền Của Ma Vương". Nghe thôi cũng biết họ tẩy chay thế nào rồi.

"Ừ, hồi nhỏ có nhiều chuyện đã xảy ra nhưng hiện tại thì sao cũng được."

Tuy Shiroto nói "sao cũng được", nhưng trong lòng cô ấy thực sự nghĩ gì thì chỉ có cô ấy biết mà thôi.

Kunon sẽ không động chạm gì đến chuyện đó nữa, còn Shiroto vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:

"Tôi được phát hiện ra mình là một ma thuật sư từ năm 7 tuổi, mọi người xung quanh cũng phản ứng với điều này. Lúc đó tôi thấy mình cực kỳ bất mãn với hoàn cảnh hiện tại và cảm giác bất an.

Ngay sau khi có chứng cứ xuất hiện trên cơ thể chứng minh tôi là một ma thuật sư, thì tôi đã rời khỏi Tân Vương Quốc, cũng coi như là bỏ nhà ra đi vậy.

Sau đó, cuối cùng tôi đã đến được Dirasix."

"Ể? 7 tuổi ư?"

"Tôi nghĩ nếu mình ở lại thì cũng bị gia đình đem đi bán thôi. Sở hữu 'Lời Nguyền Của Ma Vương' đi nữa thì tôi vẫn là một ma thuật sư, sẽ bán được với giá khá cao đó."

"...."

"Nhóc cũng có lúc thể hiện ra khuôn mẫu này ha. Xin lỗi vì đã kể ra một câu chuyện nhàm chán, nhưng nếu từ đầu kể ra chuyện này thì mọi chuyện đã nhanh hơn rồi. Từ giờ hãy nghĩ là vào chủ đề chính đi.

Vả lại, đừng có để ý đến quá khứ của tôi đến vậy. Cũng như nhóc thôi, giờ thì tôi đã khắc phục được ở một mức độ nào đó rồi. Hiện tại thì có rất nhiều chuyện quan trọng như vậy, cho nên không thể cứ bám víu vào quá khứ mãi được."

"Hiểu rồi thưa tiểu thư." – Kunon gật đầu.

--- Những gì mà Shiroto nói khá tương đồng với nội tình của cậu. Cho đến hiện tại, cậu vẫn muốn sở hữu "con mắt", và không nói quá khi toàn bộ ma thuật là bàn đạp để cậu hướng tới mục tiêu đó.

Nhưng tình hình hiện thời thì cậu đã khắc phục được phần nào đó, đồng thời cậu có thể mang theo sự hứng thú đến những vấn đề và nghi vấn khác không liên quan đến "con mắt".

Cậu đã trở nên yêu thích ma thuật. Giờ đây, ma thuật không còn là phương tiện để cậu đạt đến mục đích là "con mắt" nữa, mà chính "con mắt" đã trở thành phương tiện cho mục đích là ma thuật.

Sự lưu luyến vẫn tồn tại, chỉ là cậu không còn cố chấp nữa.

Đây là cách giải thích đơn giản theo cảm nhận của cậu.

"Thế, chủ đề chính là gì thưa tiểu thư?"

"Ừm."

Shiroto hơi hạ giọng xuống, để cậu phải tập trung nghe cô nói.

"--- Kunon, nhóc có biết về Tạo Ma Học không?"

Ngay khi xác nhận những lời mình nghe được—

"Không thể nào...!"

Đôi mắt của Kunon trợn to dưới lớp bịt mắt.

Tạo Ma Học – một lĩnh vực cấm kị về khả năng tạo ra sinh mệnh mới thông qua ma thuật.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận