"Khi tôi nghĩ rằng ‘nên nói chuyện với ai đây’ thì hình bóng của ngài đã hiện lên trong đầu tôi."
Những điều mà Kunon có thể trả lời lúc này có lẽ là: “Lần đầu tiên trong đời cháu được một ông chú trung niên mời đến tận 2 lần.”
Lần gặp gỡ với quản gia già là 4 ngày sau cuộc gặp lần trước, và là 3 ngày sau khi cuộc viễn chinh kết thúc.
Giống như lần trước, ông đã đứng canh ở cổng trường, bằng câu “Tôi còn có chuyện muốn đàm luận với ngài” + thêm một áp lực vô hình khiến cậu phải đồng ý rồi bị dẫn tới quán nước lần nữa.
“Cho tôi một phần bánh scone và hồng trà của Đế Quốc. Có mứt táo không? Không? Vậy thì phết chút thôi.
Còn bác Ruzin thì sao ạ? Chỉ có trà thôi ạ?”
Kunon gọi món với tâm thế khá nhẹ nhàng, dù khuôn mặt nhặng xị của ông lão trước mặt khiến cậu nghĩ [Chẳng lẽ ổng gom hết tiền tiết kiệm đi đánh bạc rồi à?] nhưng cậu vẫn sẽ tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
“--- Là chuyện về tiểu thư Seraraphira ạ?”
Sau khi nhân viên phục vụ vừa rời đi, Kunon ngay lập tức bắt đầu câu chuyện.
“Cháu cũng từng đàm luận với bác Ruzin rồi, cháu cũng khá để ý đến chuyện của cô ấy.
Nhưng cháu có gặp cô ấy lần nào sau khi chuyến viễn chinh kết thúc đâu ạ?”
[Ừ thì là vậy.]
“Tiểu thư Seraraphira-sama sau khi trở về không hề đến trường một ngày nào cả... Trong 3 ngày này, ngài ấy cứ ở lì trong phòng thôi.”
“Ể? Tại sao? Tương tư ai đó ư?”
--- [Nếu thế thì tốt.] – ông nghĩ.
Nguyên nhân, nếu ông hiểu được căn nguyên đằng sau thì ông có thể dễ dàng ‘loại bỏ’ nó rồi. Nhưng mà ông chả hiểu chuyện gì cả nên mới thấy khó xử.
“Lần đàm luận này là về chuyện đó, nhưng có vẻ Kunon-sama cũng chẳng có manh mối nào cả.”
Tuy lần trước sự tồn tại của Kunon không khác gì một hung phạm, tên đầu sỏ cho tất cả mọi chuyện, nhưng lần này thì cậu dường như chả biết gì cả.
“Không chịu ra khỏi phòng ạ?”
“Vâng, dù cho có bắt chuyện với ngài ấy bao nhiêu lần thì cũng nhận lại một câu hét ‘để con yên’... Tiểu thư là một người không bao giờ dùng những từ nặng lời với những người hầu cả.
Vậy mà từ lúc trở về, ngài ấy lúc nào cũng quát tháo ầm ĩ lên cả...”
“Hmmm... Tại sao vậy nhỉ? Không phải do ‘tương tư’ à?”
“Tôi không nghĩ là nó.”
“--- Nàng nghĩ sao?”
Kunon đặt ra câu hỏi với nhân viên phục vụ vừa đưa những món đã đặt tới, nhưng mà bắt cô phải trả lời một câu chuyện không đầu không đuôi thì thứ cô có thể thốt ra chỉ là:
“Vâng?”
Cô gái khoảng 20 tuổi với vẻ ngoài điềm tĩnh, cô được chọn chỉ đơn giản là cả hai đang muốn lắng nghe ý kiến của ai đó và cô trùng hợp lại xuất hiện đúng lúc.
Thực ra thì cô sau đó đã được giải thích đơn giản về chuyện của Seraraphira, nhưng đây là một câu chuyện nặc danh.
“Tương tư?... Theo ý kiến của tôi thì một cô gái khi yêu sẽ trông khá hạnh phúc.”
“Hm hm.” – Thiếu niên và ông lão gật đầu.
Đây là một tư liệu tham khảo quý giá với những người không rõ về trái tim của phụ nữ.
“Theo như phán đoán của tôi về cô gái tự nhốt mình trong căn phòng ấy thì – chẳng phải nó càng gần hơn với việc thất tình hơn sao? Bị đá hoặc bị vứt bỏ bởi người mình thích ấy.”
“Hả?”
“Bác Ruzin ơi, bình tĩnh lại đi ạ! Bác đang phóng ra sát khí đấy ạ.”
Cô nhân viên phục vụ – người phải hứng chịu toàn bộ sát ý kia – rời đi với thái độ điềm tĩnh.
Quả là thành phố của các ma thuật sư, cô ấy không chỉ gan dạ mà còn vững vàng.
“Thật là vô lễ mà! Tiểu thư mà bị đá ư? Bị vứt bỏ ư? Đúng là sỉ nhục nhà Quoll mà!”
“Mà mà, quên vụ gia đình đi thôi, đây là Dirasix mà bác.”
Kunon dỗ dành ông quản gia già đang làu bàu, rồi tiếp tục nói:
“Dù cho đó có là thất tình hay tương tư đi nữa thì chúng ta cũng không ở bên cạnh cô ấy trong cuộc viễn chinh.
Vậy thì sao ta lại không nói chuyện với người nào đã đồng hành cùng cô ấy cho nhanh nhỉ?”
“Chính là vị tên là Elva kia ư?”
--- ‘Bọn cháu sẽ đi thu thập nguyên liệu trong một khoảng thời gian, và sẽ trở về vào 2 tuần sau. Trong khoảng thời gian này xin phép được mượn Seraraphira, bác đừng lo.’
Ngay sau khi chuyến viễn chinh bắt đầu thì có bức thư với nội dung như thế chuyển đến tay ông. Tuy không ghi tên, nhưng với ông – một quản gia già ưu tú – đã điều tra ra ai là người đã gửi đến bức thư ấy.
Trong 2 tuần đó, tuy không thể đuổi theo Seraraphira, nhưng đổi lại những việc có thể làm thì ông đã làm rồi.
--- Seraraphira đã trở lại an toàn.
Đó là lý do ông đã nhắm mắt làm ngơ với chuyện của Elva, vì nội dung trong bức thư không phải là giả.
Nếu như đây là quy tắc vận hành của ngôi trường này thì ông cũng phải tuân theo nó.
Nhưng thực tế thì thật khó để nói rằng Seraraphira đã bình an vô sự quay trở lại hay không nữa, vậy thì... đúng vậy...
Chỉ còn cách gặp trực tiếp cái người mà ông đã nhắm mắt cho qua này để hỏi cho ra lẽ.
“Vậy, vị tên Elva kia rốt cuộc là một người như thế nào?”
Vấn đề ở đây chính là ‘Elva là người như thế nào?’. Nếu có vấn đề về nhân cách thì ông tuyệt đối sẽ không cho cả hai tiếp xúc suốt đời.
Nói đơn giản thì “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, người bạn của con gái nhà Quoll phải có gì đó tương xứng. Cuộc gặp gỡ này sẽ cho ông thông tin để đánh giá về chuyện đó.
Tuy ông đã điều tra một chút nhưng chỉ biết đó là một ma thuật sư lớp đặc cấp, chính vì vậy nên ông quyết định hỏi thử Kunon xem người tên là Elva rốt cuộc có tính cách như thế nào.
“Tiểu thư Elva là một người rất tuyệt vời, cô rất hợp với biển cả.”
[Biển cả? Chả hiểu gì cả.] – ông Ruzin chỉ biết rằng người này không có vấn đề về nhân cách.
--- Sau đó, ông đã nhờ Kunon gọi Elva đến.


1 Bình luận
YAAI