• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 : Trải nghiệm học lớp khóa dưới và trận chiến sinh tử

Chương 103: Kunon – Hóa ra đây chính là Mỹ Nhân Kế trong lời đồn.

2 Bình luận - Độ dài: 1,808 từ - Cập nhật:

Quan trọng nhất là khung giờ, cơ mà Kunon sống mà chẳng quan tâm đến thời gian nên sáng hay trưa cũng chả quan trọng lắm. Thực ra thì do cậu bị khiếm thị nên yếu tố sáng–tối chẳng ảnh hưởng gì đến tiến độ công việc cả, đói thì ăn còn buồn ngủ thì đắp chăn đi ngủ.

Nếu xung quanh cậu không có chị hầu gái hay ai đó nhắc nhở thì cậu chỉ hoạt động khi cơ thể ra tín hiệu thôi. Và rồi trong chính hôm nay, những chuyện ngẫu nhiên nối tiếp nhau một cách kỳ lạ, cứ như được bánh răng vận mệnh sắp đặt.

“---Xin thất lễ!!”

“Vâng?”

Khi Kunon đang đặt món sandwich để mang đi với đầu bếp ở nhà ăn thì đột nhiên cậu bị ai đó gọi lại.

“Tôi nhận thấy đồng chí chính là Kunon-dono, Thủy Ma Thuật Sư lớp đặc cấp!”

“… À, vâng.” – Kunon phản ứng khi bị gọi tên, cơ mà…

Cậu chả biết gì về đối phương cả, có lẽ cậu đã từng gặp cô gái này ở đâu rồi chăng? Mặc dù cậu chẳng có ký ức liên quan nào.

“Tôi [note73075] là Iruhi Boraille của lớp nhị cấp hệ Hỏa năm ba!!”

“…Vâng.”

[Mình không biết người này! Cũng chẳng từng gặp hay biết tên nữa!]

Hơn nữa, tông giọng của cô quá đáng sợ, khiến cậu có cảm giác bị áp bách đến mức không thể nói mấy lời bông đùa như thường ngày nữa.

“Cậu định đi ăn trưa đúng không!? Xin hãy đi cùng với tôi!! Tuy có hơi vô lễ với người gặp mặt lần đầu nhưng xin hãy đáp ứng yêu cầu của tôi!!”

“… Vâng.”

Dù bị áp bách, nhưng khi Kunon được phái nữ mời thì đáp án chỉ có một mà thôi.

“--Em ơi, bé bé cái giọng thôi, em làm tôi thót tim rồi đấy.”

Khi người đầu bếp trẻ — người đã mang bánh sandwich ra — không thể chịu nổi nữa và lên tiếng nhắc nhở, Iruhi khẽ ho rồi thì thầm “xin lỗi”.

“Cả nhà em đời đời làm 'nhân viên dân sự phục vụ trong quân đội' nên có gia huấn là ‘phải chào hỏi thật to’. Xin lỗi vì đã không đúng mực sai chỗ ạ.”

‘Thuộc quân đội’ – Hèn chi giọng nói và phong thái đều thật nghiêm trang. Dáng đứng chắp tay và ưỡn ngực ấy không khác gì của một quân nhân thực thụ cả.

“Tôi có thể gọi nàng là 'quân nhân tiền bối' không?”

“Đó là điều trong tương lai, còn tôi hiện tại chỉ là một Ma Thuật Sư tập sự thôi… Cơ mà, đáp án của cậu là gì?”

“À vâng, dĩ nhiên thưa tiểu thư. Tôi đây không biết những từ ngữ để từ chối phái nữ bao giờ.”

Hồi nãy thì là do phản ứng cơ thể, còn lần này là câu trả lời chính thức dù đáp án là giống nhau.

“Cảm ơn cậu rất nhiều!! Thế thì xin hãy theo tôi!! Hãy để tôi giữ giùm miếng sandwich!!”

Iruhi nhận lấy chiếc sandwich từ anh đầu bếp, còn Kunon thì lẽo đẽo theo sau cô gái này, dù sao thì đây là một niềm vui khôn siết khi được ăn với phái nữ. Để một người không quen biết cất công bắt chuyện như thế này hẳn đối phương có chuyện gì đó quan trọng.

Mấy công chuyện liên quan đến Ma Thuật Sư vừa phiền toái vừa đáng mong đợi, “ăn cơm với phái nữ” và “công chuyện liên quan đến ma thuật”… Tình hình gấp đôi hạnh phúc như thế này dù có ghét thì cũng phải trở nên kỳ vọng.

Nhưng đáng tiếc thay, mang trong mình sự kỳ vọng to lớn là vậy, Kunon đã bị phản bội --- cô gái này lại mang cậu đến chỗ của một đám đực rựa.

Một căn phòng riêng nằm sâu bên trong nhà ăn, Kunon thì toàn mua sandwich để đem đi nên chẳng buồn sử dụng nơi này, dù vậy cậu vẫn nghe nói có phòng riêng ở đây.

“… Cái này là 'Mỹ Nhân Kế' trong lời đồn hay sao?”

Hiện tại đã quá buổi trưa hơi lâu nên những chiếc bàn ăn ở căn tin cũng có chút trống trải, bởi vì cô gái kia không dừng lại ở chỗ bàn ăn mà dẫn cậu về phía sâu hơn nên cậu cũng lờ mờ đoán ra là hướng phòng riêng.

Căn phòng riêng nơi cô dẫn cậu đến đã có người tới trước, đứng ở trước cửa, cô hét to:

“Iruhi Boraille đây ạ!! Em đã dẫn khách tới rồi ạ!!”

Khi nghe những câu này Kunon biết chắc rằng có ai đó ở bên trong.

“Vào đi.” – tiếng của một người đàn ông phát ra.

Cậu không nghĩ là có tận năm tên đực rựa ở bên trong.

[Chốn đô thị, đáng sợ quá đi!] – Cuối cùng thì cậu cũng trải nghiệm được cảm giác đáng sợ ở đô thị của Liya.

[Bị lừa rồi!] [Đây là Honey Trap sao?] [Đô thị đáng sợ quá!]

Hiện tại Kunon mới nhận thức được độ đáng sợ của chốn đô thị phồn hoa này.

“À, tôi nhớ ra mình còn có việc gấp.”

“Nào, xin mời cậu vào bên trong!! Xin cậu hãy vào thẳng bên trong!!”

Tẩu thoát thất bại, trước khi cậu kịp xoay gót chân bỏ chạy thì đã bị Iruhi giữ tay, ôm vai lại, lôi vào sâu bên trong. Giống một chàng trai yếu đuối bị một cô gái tán tỉnh đầy mạnh bạo bằng cách kéo vào trong tiệm.

“---Kunon đấy à?”

Đám đực rựa tập trung ánh mắt về phía Kunon, --- trong đó có một người đàn ông mở miệng đưa ra lời khen.

“Làm tốt lắm, Iruhi.”

“Vâng! Thật vinh dự khi nghe được lời khen của ngài!”

Theo như những gì cậu quan sát và nghe được, dường như Iruhi không phải là người mời cậu tới đây, chính là người đàn ông vừa mới mở miệng hồi nãy.

Càng ngày cậu càng cảm thấy giống Mỹ Nhân Kế, cơ mà đây rõ ràng là một Honey Trap không cần phải bàn cãi, tuy mặt hình thức có khác nhau một chút nhưng giống nhau về mặt kết quả.

“Em chính là học sinh lớp đặc cấp? Thủy Ma Thuật Sư ấy nhỉ?”

“À vâng, etou… Mỹ Nhân Kế?”

“…??? Mỹ… Mỹ gì cơ?”

Có vẻ đây là từ mà cậu ta chưa nghe bao giờ nên não vẫn còn đang load, còn những người khác, cụ thể là hai người đàn ông đã phì cười.

Đúng là thế, khi một người đàn ông bị một người phụ nữ bắt chuyện rồi sau đó cứ lẽo đẽo đi theo người phụ nữ đó đến nơi một đám đực rựa đang chờ sẵn. Nếu nhìn một cách khái quát thì nó thực sự là Mỹ Nhân Kế thật.

“Này nhóc, nếu là Mỹ Nhân Kế thì phải có Mỹ Nhân tương xứng chứ.”

“Đúng đó đúng đó, Iruhi có phải Mỹ Nhân đâu.”

“Bực đó nha. Sao cậu lại thất lễ với tớ như vậy hả?”

Iruhi thì bực mình, còn Kunon tiếp tục thể hiện tài năng của cậu.

“Vâng, nàng ấy là một cô gái thu hút đến mức em phải muốn đi theo đấy.”

“Nghe đi! Kunon-dono đã nói gì hả? Chỉ có mọi người ở đây ‘không có mắt nhìn người’ gì cả! Dù không phải thích khoe khoang nhưng tớ cũng được người ta nói là ‘có bờ mông đẹp đấy’ nhiều lần rồi nha!---”

“---Mặc dù không biết mọi người đang nói về cái gì nhưng đừng có bơ ta sang một bên mà tiếp tục câu chuyện chứ.”

Người đàn ông bị đá khỏi cuộc trò chuyện đã khiến nơi này yên tĩnh trở lại.

“Kunon.”

“Vâng… Mỹ Nhân Kế?”

“Không phải, thật ra hồi trước ta từng ra lệnh cho Iruhi và những người khác là ‘ta muốn nói chuyện với Kunon, nhìn thấy được thì dẫn về cho ta’.”

“À vâng, anh muốn nói chuyện…”

Quả nhiên cậu đã đoán đúng, người đàn ông này mới là người đã mời cậu.

[Cách làm thật bẩn thỉu! Chơi cái trò dùng phái nữ mời mình như thế! Nếu mà dùng đực rựa thì mình đã không dính bẫy rồi!]

“Tên của ta là Jioerion.”

[---Không, có lẽ mình sẽ chấp nhận bị dính bẫy không chừng.]

Jioerion, cậu biết cái tên này.

“…Không lẽ anh là, Cuồng Viêm Vương Tử…?”

Jioerion F. Ruvan Ashion là tên của đệ nhị hoàng tử của đế quốc Ashion, cậu đã được nghe nhiều lời đồn về cái tên này nhưng lại chẳng có duyên gặp mặt bao giờ.

Kích hoạt Nhãn Kính, cậu quan sát đối phương trong khoảnh khắc.

Cậu thiếu niên có mái tóc đen mượt mà và đôi mắt xanh, vóc dáng hơi mảnh khảnh, có lẽ lớn hơn Kunon một hoặc hai tuổi. Khuôn mặt rất khôi ngô, đôi môi mím chặt trông nghiêm nghị rất hợp với cậu ta. Kunon có thể cảm nhận được vẻ uy nghiêm của một người thuộc hoàng tộc.

[Đúng là mang lại ấn tượng của tầng lớp đế vương có khác.]

Cơ mà thứ Kunon muốn nhìn thấy – chính là thứ sau lưng cậu ta, còn việc gặp mặt một hoàng tử để sau vậy.

[---Tuyệt ghê.]

Theo những kinh nghiệm cậu quan sát được về những thứ ám trên lưng, hễ là Hỏa thì sẽ là tia lửa, ngọn lửa hoặc một sinh vật nào đó màu đỏ. Và không ngoại lệ, thứ ám Jioerion chính là một con sói khổng lồ, nó có một cơ thể luôn tỏa ra một luồng nhiệt sáng cháy bỏng, đó là một ngọn lửa sâu thẳm sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám nhìn lâu.

Một ngọn lửa tuyệt đẹp, đẹp đến mức khi nhìn càng lâu thì thứ sâu thẳm bên trong nó cũng sẽ nhìn về phía ta vậy. Dù biết nó không có thật nhưng Kunon vẫn có cảm giác bị đốt cháy khi nhìn vào dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dĩ nhiên là cậu cũng chẳng cảm nhận được sự gia tăng nhiệt độ phòng đột ngột hay gì cả.

Chỉ đơn giản là một sinh vật mang tới cảm giác tồn tại mạnh mẽ, không phải là thứ mà những Hỏa Ma Thuật Sư khác có thể với tới được.

[Có lẽ là tam tinh, hoặc tứ tinh cũng nên.]

“Em biết tên của ta à?... Thế à. Sự nổi tiếng không phải là thứ mà ta nhắm vào cả.”

Ghi chú

[Lên trên]
(jibun: một cách xưng khá kỳ, mặc dù tôi đã coi Zenkaiger và có nhân vật xưng như vậy)
(jibun: một cách xưng khá kỳ, mặc dù tôi đã coi Zenkaiger và có nhân vật xưng như vậy)
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Cảm giác ráng dịch kịp trước khi hết tg nghỉ ngơi kích thích phết. Đi làm đây, mai nghỉ dịch nhé.
Xem thêm