Tập 10: Công quốc Alcrem
Chương 204: Hướng thẳng đến nơi đăng kí tạm thời
7 Bình luận - Độ dài: 7,287 từ - Cập nhật:
Vandalieu mỉm cười mãn nguyện khi nhìn thấy bản thân mình đang từ từ hình thành trở lại — được tái tạo rồi lại bị phá vỡ, hết lần này đến lần khác — giữa sự góp mặt đông đảo của những người đang giúp đỡ quá trình này.
Cậu có cảm giác như số người tham gia đã tăng lên lúc nào không hay, nhưng thay vì bận tâm, cậu lại thấy việc này vui đến kỳ lạ.
“Van, cái thứ dính đen đen này không chịu tróc ra nè” Pauvina nói, vẻ mặt hơi cau có.
Vandalieu nhận ra rằng cô bé và một vài người khác vừa phát hiện ra một thứ gì đó lẫn trong các mảnh vỡ — chính là những mảnh linh hồn của cậu.
“Có một số mảnh bị lẫn chất đen, dính nhớp rất mạnh... Danna-sama, chuyện này là sao ạ?” Bellmond hỏi, giọng nghiêm trọng.
“Chúng ta có thể chắc chắn một điều — thứ đó không giống Vandalieu-sama chút nào” Eleanora thêm vào, gương mặt thoáng nét khó hiểu.
Vandalieu nhìn vào những mảnh vỡ mà họ chỉ, qua vô số nhãn cầu và mắt kép mọc khắp nơi xung quanh, và thấy rằng giữa những mảnh ấy có thứ gì đó như bắp thịt màu đen.
Những vệt đen ấy đan xen giữa các mảnh vỡ, trông giống như đường gân trắng trong những miếng thịt cao cấp. Vừa trông thấy, Vandalieu đã cảm nhận được một cảm giác ghê tởm khó tả.
Mỗi con người, mỗi cá thể có ý thức đều mang trong mình một phần đen tối mà họ không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác mà cậu có được từ thứ này lại hoàn toàn khác. Tuy nhiên, dù cố thế nào, cậu vẫn không thể nhớ ra đó là gì.
“Thôi thì, diễn lại lần nữa vậy” Vandalieu lẩm bẩm, rồi quyết định để Kanako tiếp tục nhảy múa bên trong mái vòm được tạo nên từ chính hộp sọ của mình.
Mỗi bước chân của cô đều để lại vết rạch trên những khối thịt màu xám, mang lại cho Vandalieu sự kích thích vừa đủ.
“Hmph, ta cũng không thể chịu thua được!” Bone Man nói lớn, bắt đầu dùng kiếm cắt lên những mảnh trước mặt mình. Mức kích thích này thì... có hơi quá đà một chút.
Nhưng rồi, cuối cùng Vandalieu cũng nhớ ra chất đen kia là gì.
Đó chính là ba lời nguyền mà Rodcorte đã áp lên cậu.
Rodcorte đã áp ba lời nguyền lên Vandalieu — “Không được giữ lại kinh nghiệm từ kiếp trước” “Không thể học các chức nghiệp đã tồn tại” và “Không thể tự mình tích lũy điểm kinh nghiệm.”
Những lời nguyền ấy vẫn còn hiệu lực, nhưng... chúng hầu như chẳng còn gây khó khăn gì cho Vandalieu.
Thậm chí, có thể chính nhờ những lời nguyền đó mà lượng Mana của cậu mới có thể đạt đến mức này.
“Vậy, giờ tính sao đây, nhóc? Việc này sẽ khá mất công đấy, nhưng thử gỡ bỏ hết mớ kia luôn không?” Zadiris hỏi.
Vandalieu phân vân không biết có nên tạm ngưng việc tái tạo để thử loại bỏ những lời nguyền, hay cứ tiếp tục mà phớt lờ chúng.
Đã hơn mười năm trôi qua kể từ khi Vandalieu được tái sinh ở Lambda, nên lời nguyền “Không giữ lại kinh nghiệm từ kiếp trước” về cơ bản chẳng còn ý nghĩa gì. Còn lời nguyền “Không thể học các chức nghiệp đã tồn tại” thì cũng không gây trở ngại gì lớn, vì vẫn còn rất nhiều chức nghiệp chưa ai khám phá ra.
Chỉ có lời nguyền “Không thể tự tích lũy điểm kinh nghiệm” là vẫn còn ảnh hưởng chút ít, nhưng nếu cẩn thận một chút, cậu vẫn dễ dàng xoay xở được nhờ vào 【 Tử Linh Ma Pháp 】 và các Gia quyến ma vương.
Vậy thì có đáng để trì hoãn việc tái tạo linh hồn chỉ để xóa những lời nguyền này không?
Và nếu có làm vậy thật, liệu có thể gỡ bỏ chúng được không?
Dùng một bàn tay đã tái tạo hoàn chỉnh, Vandalieu nhặt lên một mảnh linh hồn gần đó và tách ra, để lộ mặt cắt ngang chi chít những chấm đen li ti.
“… Xem ra không thể loại bỏ hoàn toàn được rồi” Công chúa Levia thở dài, giọng chán nản.
Muốn gỡ bỏ hoàn toàn mớ chất đen này, họ sẽ phải kiểm tra từng mảnh một trước khi sử dụng — từ những mảnh nhỏ cỡ lòng bàn tay đến cả những mảnh mà cần bốn cánh tay của Vigaro mới nhấc nổi.
Tổng thể tích của đống mảnh vỡ ấy tương đương cả một tòa nhà chọc trời. Dù số người tham gia đã tăng lên thì vẫn không đủ để làm hết đống này.
“Với lại, việc tiếp tục đập nhỏ mấy mảnh này chắc chắn sẽ để lại ảnh hưởng tiêu cực, dù có là nhóc đi nữa. Giờ này mà tay chân còn cử động được là kỳ tích rồi đấy” Borkus nói, lắc đầu.
Đúng như Borkus nói, chẳng có gì đảm bảo rằng sau khi bị nghiền nhỏ hơn nữa, linh hồn của Vandalieu sẽ không bị tổn thương nghiêm trọng.
Chưa kể, việc cậu không thể cử động tay chân trong thời gian dài cũng là vấn đề lớn. Bởi cậu đến thành phố Morksi là để dụ Murakami và Birkyne xuất hiện.
“Vậy thì chỉ cần gỡ lớp đen trên bề mặt mảnh vỡ là được chứ gì? Dù gì cũng có ích phần nào” Schneider lên tiếng, không biết từ lúc nào đã tham gia vào việc này.
Dù không thể loại bỏ hoàn toàn, nhưng nếu gỡ được một phần thì ảnh hưởng của lời nguyền chắc chắn sẽ suy giảm.
Chút an ủi nhỏ, nhưng để mặc những thứ đen ngòm kia thì thật chẳng dễ chịu chút nào.
“Được rồi, vậy gỡ sạch lớp đen trên bề mặt rồi gom lại một chỗ. Nếu thấy khó quá thì phối hợp với người bên cạnh mà làm!” Schneider hô to.
Mọi người làm theo chỉ thị của anh... dù chuyển động có phần chậm chạp, vì tất cả đang ở trong trạng thái mơ màng.
Một lúc sau, Knochen mang đống chất đen đã gom lại đến cho Vandalieu.
Biết rằng sẽ rất nguy hiểm nếu thứ này dính vào ai khác, Vandalieu quyết định dùng kỹ năng 【 Phệ linh 】 để tiêu hủy nó. Không phải nuốt chửng, mà là trực tiếp phá vỡ nó, khiến nó tan biến khỏi thế giới.
Và cậu đã dễ dàng tiêu diệt một phần lời nguyền của mình.
-------------------------------------------------
Vào lúc này, khi trở lại Thần Giới, Rodcorte lập tức dồn toàn bộ tâm trí vào việc xử lý linh hồn của “Ám kiếm” Edgar — một thành viên trong nhóm Ngũ Sắc Kiếm.
“… Không biết việc này có đáng làm không nữa?” hắn lẩm bẩm.
Bình thường, Rodcorte chẳng bao giờ đi hàn gắn... hay "chữa lành" một linh hồn đã tổn thương. Vì đơn giản, điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Một khi linh hồn đã rơi vào tay Rodcorte, nghĩa là cơ thể mà nó thuộc về đã chết. Tức là vòng đời của nó đã kết thúc.
Và như thế, Rodcorte chỉ cần đưa linh hồn vào hệ thống luân hồi, và hệ thống sẽ lo chuyện chuyển kiếp, bất kể mức độ tổn thương. Quá trình ấy sẽ tự động phục hồi phần lớn tổn hại của linh hồn.
Nếu linh hồn đó đầu thai làm người, có thể nó sẽ phản ứng khác thường hơn so với một đứa trẻ bình thường — nhưng chỉ vậy thôi. Chỉ vài năm sau là mọi thứ lại trở về như cũ.
Nếu nó đầu thai thành một loài khác không phải con người, ngay cả những ảnh hưởng nhỏ ấy cũng chẳng còn.
Lý do Rodcorte vẫn quyết định chữa trị linh hồn của Edgar, bất chấp tất cả, là bởi Alda — thần luật lệ và định mệnh — đã đích thân yêu cầu. Nếu Edgar chết hẳn, sức mạnh tổng thể của Ngũ Sắc Kiếm sẽ sụt giảm nghiêm trọng, và Alda không thể để điều đó xảy ra.
“Phải thừa nhận, Ngũ Sắc Kiếm đã từng dồn ép Vandalieu đến mức đáng kể. Trong tất cả những kẻ từng đối đầu với hắn, họ là nhóm làm được nhiều nhất” Rodcorte lẩm bẩm.
Ít nhất thì, họ còn làm tốt hơn nhiều so với mấy kẻ được Rodcorte đưa sang từ thế giới khác — như “Gungnir” Kaidou Kanata hay “Death Scythe” Konoe Miyaji.
Qua những ghi chép về chuỗi trận đấu của Heinz và đồng đội, hắn cảm thấy họ... có lẽ có một phần vạn cơ hội đánh bại Vandalieu.
Sức mạnh của Vandalieu đã bị hạn chế rất lớn trong mê cung ấy. Có thể không bị giảm tới phân nửa, nhưng Rodcorte chắc chắn hắn không thể phát huy đến hai phần ba sức mạnh ban đầu.
Và nếu không có sự can thiệp của Curatos — thần ghi chép — thì không chỉ Edgar, mà cả Delizah và Heinz — nhân vật quan trọng nhất — cũng đã bị linh hồn của Vandalieu nuốt chửng.
Hơn nữa, mê cung đã bị phá hủy gần như toàn bộ trong trận chiến. Giờ thì cũng chẳng rõ Heinz và đồng đội liệu còn có thể mạnh hơn nữa hay không.
“Bắt ta phải tốn công khôi phục một kẻ chẳng hề có khả năng cheat nào... rồi còn yêu cầu ta ‘không làm điều gì không cần thiết’, chỉ tập trung sửa lại linh hồn hắn. Ta cứ ngỡ Alda sẽ yêu cầu ta thêm vào mấy năng lực kiểu cheat như bọn tái sinh” Rodcorte lẩm bẩm.
“... Tôi nghĩ vị thần Alda đó có vài quyết định khá sáng suốt đấy. Cảnh báo ông đừng làm điều thừa thãi là đúng phóc rồi, mấy quyết định khác của ông ta cũng vậy” Aran nói, ánh mắt chăm chú nhìn linh hồn Edgar với vẻ ái ngại hiện rõ trên gương mặt.
Aran giờ đây là một linh thể – một dạng sinh mệnh tinh thần. Với anh, việc chứng kiến một linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng như thế này hẳn không dễ chịu chút nào.
Những gì Rodcorte đang làm chẳng khác nào cấy ghép một Edgar bị mất hơn 90% lớp da ngoài vào lớp da trống rỗng của anh linh Luke dưới trướng Niltark, rồi tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ dựa theo hồ sơ về ngoại hình trước kia của Edgar.
Thế nhưng, dường như bị thu hút bởi công việc sửa chữa linh hồn, Aran chẳng hề có ý định ngoảnh mặt làm ngơ.
Rodcorte thì chẳng bận tâm đến việc bị quan sát, nên ông ta cũng không có lý do gì để ngăn Aran theo dõi.
“Cậu nói là những quyết định khác?” ông hỏi lại Aran.
“Ý tôi là ông ta chẳng kỳ vọng gì vào đám người tái sinh chúng tôi cả” Aran đáp. “Trừ nhóm Murakami, tất cả những người mà ông cử đi đến giờ đều thất bại hết, đúng không? Với tình hình đó, từ góc nhìn của Alda, ông ta chỉ không muốn mất mấy lá bài mạnh nhất trong tay—những kẻ được ông ta tự tay bồi dưỡng mà thôi.”
Nghe Aran nói, Rodcorte mới sực nhớ ra quả đúng là như vậy. ‘Gungnir’ và ‘Death Scythe’ thì bại trận thảm hại, ‘Venus’ cùng hai kẻ khác thì phản bội. ‘Noah’ thì từ chối tham chiến rồi bỏ trốn khỏi lục địa Bahn Gaia, còn ‘Super Sense’ cũng đang tìm đường đào tẩu.
Số còn lại đến giờ vẫn chưa đạt được thành tựu gì.
Với kết quả như thế, chẳng có gì lạ khi Alda không còn tin tưởng vào bọn người tái sinh nữa.
“Mà nghĩ đến vậy thì cái việc ông ta giao một lá bài mạnh cho ông xử lý lại càng khó hiểu” Aran nói tiếp. “Không phải mấy vị thần khác cũng có thể can thiệp sao? Họ ban Thần hộ, rồi cho linh thể giáng lâm qua kỹ năng đó... chắc cũng có dính dáng tới linh hồn chứ nhỉ?”
Đó có lẽ là suy nghĩ của Aran, người chỉ biết đến các vị thần khác ngoài Rodcorte qua thông tin chứ chưa từng tiếp xúc trực tiếp.
Đúng là việc ban Thần hộ hay cho linh thể giáng lâm thông qua kỹ năng 【 Quyến thần giáng trần 】 đều có liên quan đến linh hồn.
Tuy nhiên, việc Rodcorte đang làm hiện tại là ở một tầm hoàn toàn khác.
“Nếu Alda và thuộc hạ của hắn tin rằng họ có thể tự làm việc này, họ đã chẳng nhờ đến ta” Rodcorte đáp. “Việc họ cầu cứu ta chứng tỏ họ tự biết là mình không đủ khả năng.”
Dù sao đi nữa, việc cần làm là khôi phục linh hồn Edgar—vốn gần như đã vô dụng—trở lại trạng thái gần giống như ban đầu. Không chỉ là tính cách hay ký ức, mà còn phải khiến hắn có thể sử dụng lại toàn bộ kỹ năng từng sở hữu như trước đây.
Theo như Alda biết thì Rodcorte là vị thần duy nhất có khả năng thực hiện điều này.
… Tuy cũng có khả năng là phe Vida có một vị thần như vậy, Rodcorte thầm nghĩ.
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến ông ta thấy khó chịu, nhưng thực tế Vida sở hữu cả một hệ thống luân hồi riêng, nên khả năng nàng hoặc các thuộc hạ có chuyên môn về linh hồn là điều hoàn toàn có thể.
Dĩ nhiên, việc Alda phải đi nhờ vả đám Vida còn khó xảy ra hơn cả chuyện cầu cứu Rodcorte.
“Điều khiến ta khó hiểu hơn là thái độ của cậu—việc cậu nói chuyện với ta. Cậu đang tò mò về những gì được quyết định trong cuộc họp các vị thần, và trận chiến giữa Vandalieu và Ngũ Sắc Kiếm sao?” Rodcorte hỏi.
“… Dĩ nhiên là tôi tò mò rồi” Aran lẩm bẩm.
“Ta hiểu rồi. Vì thế nên cậu cố moi thông tin từ ta, còn hai người kia thì phân tích dữ liệu từ các bản ghi liên quan đến Vandalieu” Rodcorte nhận xét. “Sao không để cho ‘Inspector’ làm việc đó? Cậu đâu có gì để đảm bảo là ta không nói dối.”
“Nếu là Izumi ở đây thì chắc ông đã chẳng hé răng câu nào rồi” Aran chỉ ra.
“… Ừ, đúng thật” Rodcorte gật đầu.
Phải giữ kín bí mật trong khi chữa trị cho Edgar, lại còn phải trả lời câu hỏi mà không được nói dối để tránh bị năng lực 【 Kiểm tra (Inspector) 】 phát hiện, thì đúng là phiền toái không cần thiết. Tốt hơn hết là im lặng luôn thì nhẹ người hơn.
Nhưng trong buổi họp hội đồng—cuộc trao đổi giữa ông và Alda cùng thuộc hạ—cũng chẳng có thông tin gì mà ông cần giấu khỏi mấy linh thể. Aran và hai người kia vốn đã đoán trúng nội dung cuộc họp từ trước rồi.
“Về đám tái sinh, nếu chúng không thể hiện ý định chiến đấu với Vandalieu, ta sẽ xóa ký ức của chúng. Sau đó sẽ hoặc tái sinh chúng trong cơ thể người lớn ở các giáo hội do Alda kiểm soát, hoặc tước bỏ năng lực và tái sinh chúng thành trẻ sơ sinh” Rodcorte nói.
“Tôi đoán được khả năng đầu, nhưng sao lại chọn cả khả năng sau?” Aran hỏi.
“Bởi vì Alda và thuộc hạ của hắn tin rằng mỗi người tái sinh đều có thứ phù hợp và thứ không phù hợp với họ” Rodcorte trả lời. “Dù ta có xóa ký ức và biến họ thành Dũng sĩ, nếu họ không có tố chất chiến đấu thì vẫn chẳng thay đổi được gì, bởi tính cách vốn có vẫn sẽ được giữ lại.”
Nếu Rodcorte xóa ký ức tới mức làm mất cả nhân cách, thì họ sẽ quên luôn cả cách nói chuyện hay đi đứng, chẳng khác nào trẻ sơ sinh. Để biến đám người tái sinh thành lực lượng chiến đấu, ông cần giữ lại kiến thức cơ bản như ngôn ngữ khi xóa ký ức. Nhưng làm vậy đồng nghĩa với việc tính cách cũ vẫn còn.
Nếu tính cách còn lại của họ là kiểu không thích chiến đấu hay không tin tưởng vào tôn giáo lạ, thì chúng sẽ trở thành gánh nặng.
“Có vẻ như Alda cho rằng sẽ phiền toái nếu chúng bắt đầu nghi ngờ người của Giáo hội và bỏ trốn. Với tình hình đó, ông ta tin rằng khả năng thành công sẽ cao hơn nếu ta cứ thu hồi năng lực của chúng rồi ban cho người khác” Rodcorte kết luận.
“Tôi hiểu rồi. Có lẽ đó là cách tốt nhất” Aran khẽ nói, trong lòng nghĩ đến những người bạn vẫn còn sống ở Origin.
Ký ức sẽ bị xóa, năng lực cũng bị tước bỏ. Nhưng điều đó là lẽ thường tình đối với những ai sắp chết và tái sinh. Không một ai trong số họ biết rằng một cuộc đời thứ ba đang chờ đón.
Ít ra thì... nó vẫn còn dễ chịu hơn nhiều so với việc bị ép lao vào một cuộc chiến không mong muốn, để rồi linh hồn có nguy cơ bị Vandalieu nuốt chửng. Có quá nhiều điều mà họ không biết có lẽ lại là điều tốt, đặc biệt là với "Thiên sứ" Narumi.
“Nhắc đến mấy người tái sinh, có chuyện gì xảy ra ở Origin à? Ta cảm nhận được luồng suy nghĩ của ngươi có chút lệch hướng” Rodcorte lên tiếng.
Hắn tranh thủ lướt qua hồ sơ của Aran và các quyến thần khác trong lúc điều trị cho Edgar, nhưng Aran vẫn giữ được vẻ bình thản.
“Ngài đang nói gì thế?” anh ta đáp lại bằng giọng điềm tĩnh.
Aran giờ đã là một quyến thần dưới trướng Rodcorte. Dù bên ngoài tỏ ra bình thản, Rodcorte thừa biết bên trong anh đang dao động. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: có lẽ nên xem xét kỹ hồ sơ của các quyến thần, cho dù việc này có làm chậm trễ quá trình hồi phục của Edgar đi chăng nữa.
Nhưng lý do khiến Rodcorte tạm ngưng điều trị cho Edgar lại là một điều khác.
Hắn cảm nhận được một phần cực nhỏ quyền năng của chính mình… đang bị phá hủy.
“… Vandalieu vừa phá vỡ một phần lời nguyền ta đặt lên hắn? Quả là vô ích” hắn lẩm bẩm.
Những lời nguyền hắn đặt lên linh hồn của Vandalieu giờ đây đến cả hắn cũng không thể gỡ bỏ, phần lớn là do chính Vandalieu đã biến đổi linh hồn của mình đến mức không còn nguyên vẹn.
Rodcorte từng thấy trong hồ sơ của Ngũ sắc kiếm rằng Vandalieu không chỉ có thể nghiền nát linh hồn người khác mà còn có thể hấp thụ chúng. Chính vì thế, linh hồn của cậu đã biến dạng nghiêm trọng.
Cách duy nhất còn lại để xóa bỏ lời nguyền chỉ có thể là Vandalieu tự hủy cùng với linh hồn của mình, hoặc Rodcorte dùng chính phương pháp ấy để gỡ bỏ. Nhưng nếu Vandalieu đã thử gỡ bỏ chúng, điều đó đồng nghĩa với việc—kể cả khi linh hồn bị thương nặng tới mức phải tự nuốt lấy chính mình—cậu vẫn có thể hồi phục ngay lập tức.
“Có vẻ ta không thể cứ chần chừ mãi được nữa” Rodcorte thì thầm.
Rất có thể trong vài năm tới, “Avalon” Rikudou Hijiri sẽ ra tay, gây ra cái chết cho nhiều người tái sinh hơn cả lần trước. Nhưng... Rodcorte không chắc liệu hắn có đủ thời gian để chờ đến lúc đó hay không.
Với tình hình hiện tại, Edgar—người đang trong tay hắn—là quân bài quan trọng hiếm hoi còn lại trong lực lượng chống Vandalieu.
“Nhưng thế này thì việc đưa Edgar trở về Lambda sẽ tốn khá nhiều thời gian. Ta đã dùng hết những mảnh hồn có thể dùng được của anh linh này rồi… Cũng đành chịu vậy” Rodcorte thở dài như buông xuôi.
“Hả? Khoan đã, cái quái gì thế kia?!” Aran hét lên.
Rodcorte lôi ra từ trong túi một số mảnh vỡ linh hồn của Ma Vương Guduranis… hay đúng hơn là vài mẩu ký ức và ý nghĩ còn sót lại, nhỏ đến mức không thể đặt tên hay phân loại.
Hắn rắc chúng lên Edgar để tiếp tục quá trình điều trị.
“Này! Tôi nhìn màu của thứ bột đó thôi là biết nó nguy hiểm rồi! Ngài vừa rắc nó lên người Edgar đúng không?!” Aran gào lên.
“Đây không phải thứ mà ngươi cần biết” Rodcorte đáp lạnh lùng.
Dù đó quả thực là những mảnh hồn của Ma Vương, nhưng việc chữa lành một linh hồn đang tan vỡ bằng cách cấy ghép hồn của một anh linh vốn đã là chuyện chưa từng có. Nếu có chút tác dụng phụ thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng để bận tâm.
Chỉ cần không phải là mảnh hồn quan trọng của Guduranis đã bị Alda phong ấn—như lõi linh hồn của Ma Vương, thứ dùng để gom các mảnh lại và tái sinh hắn, hay sinh mệnh của Ma Vương, thứ giúp các mảnh này hoạt động theo ý hắn thay vì ký sinh lên sinh vật khác—thì không đáng lo.
Vì rủi ro Edgar bị Vandalieu nuốt mất vẫn lớn hơn nhiều so với rủi ro những điều kia xảy ra, nên chẳng có lý do gì để ngần ngại.
“Với thứ này, ta có thể rút ngắn thời gian điều trị cho Edgar. Ba ngươi hãy trông nom hệ thống thay ta một thời gian” Rodcorte ra lệnh.
“… Hiểu rồi” Aran đáp lại, buông xuôi không cố hỏi xem thứ bột kia là gì nữa rồi quay lưng bước đi.
Rodcorte mải chìm trong suy nghĩ, chẳng buồn nhìn theo bóng lưng Aran.
Ba quyến thần này, dù chẳng trung thành gì mấy, lại khá hữu dụng. Nhờ có chúng trông nom hệ thống, ta mới có thể tham dự hội đồng của Alda, và giờ mới có thể toàn tâm toàn ý lo cho Edgar. Nếu chỉ có mấy quyến thần vô tri vô giác thì điều đó là bất khả thi, hắn nghĩ. Tốt nhất là cứ để mặc chúng một thời gian. Ít ra thì chỉ cần trông chừng Trái Đất và Origin là đủ. Dù sao thì Vandalieu cũng chỉ tồn tại ở Lambda mà thôi.
Và thế là Rodcorte ưu tiên việc điều trị cho Edgar, bỏ qua việc kiểm tra hồ sơ của ba quyến thần—và vì vậy, hắn đã bỏ lỡ cơ hội phát hiện ra rằng, dù Vandalieu không tồn tại ở Origin… nhưng Banda thì có.
----------------------------------------
Khi tỉnh dậy trong quán trọ, Vandalieu lập tức kiểm tra lại Status—nhưng lời nguyền vẫn còn đó.
Dẫu vậy, cảm giác tê bì nơi tay chân đã thuyên giảm rõ rệt so với hôm qua. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình có thể cử động bình thường trở lại.
Việc đầu tiên sau khi cùng Darcia rời khỏi quán trọ, là… mua một xe đẩy bán đồ ăn.
“Vandalieu, con chắc là ổn đấy chứ?” Darcia hỏi.
“Không sao đâu, mẹ à” cậu đáp.
Nhờ vào mạng lưới thông tin của tổ chức tội phạm mà Eleanora và các thành viên khác đã xâm nhập và nắm quyền, Vandalieu biết được có một ông lão đã về hưu và không bán hàng rong nữa từ năm ngoái. Cậu mua lại chiếc xe đẩy cũ ấy với giá gấp ba lần thị trường—bao gồm cả phí bịt miệng—và ông lão rời đi trong niềm vui rạng rỡ.
“Chỉ cần lau dọn một chút là dùng ngon lành” Vandalieu nói.
Ông lão ấy chăm sóc chiếc xe rất cẩn thận. Chỉ cần tẩy rửa kỹ càng là có thể mang ra bán ngay trên đường lớn.
“Ý mẹ không phải chuyện đó. Mẹ lo tay chân con vẫn còn tê, mà Mana thì chưa hồi phục hoàn toàn nữa” Darcia nhăn mặt nói.
Quả thật, Vandalieu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Tay chân còn hơi tê, Mana cũng chưa trở lại như trước.
“… Nhưng nướng xiên thì đâu có khó. Với lại Mana của con cũng hồi lại khoảng một nửa rồi” Vandalieu đáp.
Tình trạng này xảy ra là vì linh hồn cậu vẫn đang trong quá trình tái tạo.
Dù chỉ mới khôi phục một nửa, lượng Mana còn lại vẫn là khoảng… 3 tỷ rưỡi. Nên đúng là chẳng có gì đáng lo, nhưng Darcia vẫn không khỏi thấp thỏm.
“Nhưng nếu có chuyện xảy ra thì nguy hiểm lắm… Hay là con gọi Bellmond-san tới và uống máu cô ấy đi?” Darcia thì thầm đề xuất.
Máu của Bellmond—người sở hữu đặc kỹ 【 Dâng hiến (Offering) 】—có khả năng phục hồi Mana cực kỳ nhanh chóng cho người uống. Trong điều kiện bình thường, chỉ cần uống máu cô ấy là Vandalieu đã có thể hồi phục hoàn toàn.
“Nhưng mẹ ơi, Bellmond giờ đang đóng vai thư ký kiêm tình nhân của thủ lĩnh tổ chức tội phạm, nên bảo cô ấy ra mặt bây giờ thì hơi… Mà dù sao, đây chắc là vấn đề liên quan đến linh hồn nên có uống máu cô ấy cũng chưa chắc khỏi đâu” Vandalieu nói rõ.
Cậu đã dày công thâm nhập và nắm quyền điều hành một tổ chức tội phạm mà không để ai phát hiện. Để Bellmond phải lộ diện chỉ vì máu của cô ấy không có tác dụng thì thật chẳng đáng chút nào.
“Con nói đúng. Nếu liên quan đến linh hồn thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa... À, hay là uống máu mẹ thử xem? Mẹ là hiện thân của Vida mà, biết đâu lại có tác dụng! Veld-sensei cũng từng dặn mẹ phải cẩn thận, đừng tùy tiện cho máu mình cho tàn dư của quân đội Ma Vương đang âm mưu hồi sinh các ác thần đó!” Darcia nói.
Quả là hiện thân của nữ thần sự sống và tình yêu—máu của cô dường như quý giá đến mức khó mà hình dung.
“Mà mẹ cũng rất tự tin vào khả năng hồi phục của mình. Có uống đến no căng bụng thì cũng chẳng sao, mẹ sẽ trở lại bình thường ngay thôi” Darcia nói thêm với nụ cười nhẹ nhàng.
Kỹ năng 【 Tái tạo siêu tốc 】 của cô đã đạt cấp 5—máu sẽ nhanh chóng được tái tạo.
“…Vậy thì, để về phòng trọ rồi thử nhé” Vandalieu đáp.
Dù đang giữ giọng nói nhỏ, nhưng máu me giữa đường thế này thì rõ ràng là không hợp chút nào. Sau khi dọn dẹp xe đẩy đồ ăn và quay về phòng trọ, cậu mới định uống máu của Darcia.
“Cứ mạnh dạn cắn sâu vào nhé, con yêu. Cắn nông quá là vết thương sẽ liền lại ngay đấy” Darcia dặn dò.
“Vâng, mẹ” Vandalieu gật đầu, làm theo lời mẹ và cắm răng nanh vào cổ cô.
Dòng máu ấm nóng tràn vào khoang miệng, khiến đôi mắt Vandalieu mở to ngay khi nếm được vị của nó.
Đậm đà, ngầy ngậy, nhưng lại không hề có cảm giác cản trở khi nuốt vào—thứ này như thấm thẳng vào cơ thể cậu. Một luồng sức mạnh tuôn trào từ sâu trong nội thể.
“Mmm… Mẹ nhớ lại hồi cho con bú khi xưa quá” Darcia thì thầm.
Bình thường, nghe câu này là Vandalieu sẽ đỏ mặt đến tận mang tai, nhưng hiện tại cậu đang chìm ngập trong sức mạnh đến mức chẳng còn để tâm đến mấy lời đó.
Cảm giác tê dại từ sáng giờ ở tứ chi cũng tan biến.
『 Bạn đã lĩnh hội kỹ năng 【 Tăng cường sinh lực 】 !』
『 Cấp độ kỹ năng 【 Tăng cường sinh lực 】 và 【 Nghiệp huyết 】đã tăng lên! 』
Sức mạnh tràn ngập cơ thể cậu do máu của Darcia—chỉ cần uống thôi cũng đã lĩnh hội được kỹ năng mới và tăng cấp kỹ năng khác. Nếu chỉ một ngụm máu đã có hiệu quả thế này thì, không chừng máu của cô có thể giải phong ấn vài vị ác thần cũng nên. Hiện thân của Vida quả thật là phi thường.
“Con ổn rồi, mẹ” Vandalieu nói. “Nếu con uống thêm nữa, chắc sẽ phát điên mất vì sức mạnh dâng tràn quá mức” cậu vừa nói vừa rút răng nanh ra khỏi cổ Darcia.
Trước khi câu nói kết thúc, những vết cắn trên làn da Darcia đã hoàn toàn lành lặn, không để lại dấu vết nào.
“Vậy thì nghỉ một lát rồi đem xe đồ ăn đến Hội thương mại nhé” Darcia nhẹ nhàng nói.
“…Giờ con cảm thấy mình có thể kéo xe và chạy thẳng tới tận chân trời luôn ấy. Nhưng mà tuy đã hết tê liệt, Mana thì vẫn chưa hồi lại” Vandalieu đáp.
“Xem ra đúng là do linh hồn rồi. Nhưng máu mẹ đã có tác dụng với tê liệt, có thể sẽ giúp được phần nào. Từ giờ con nên uống máu mẹ mỗi ngày đi” Darcia đề nghị.
“…Sau khi làm xong thủ tục đăng ký tạm thời ở Hội thương mại, mình sẽ mua hoặc thuê nhà càng sớm càng tốt” Vandalieu quyết định.
Dù nhà trọ hiện tại tốt hơn chỗ đầu tiên cậu từng ở—quán trọ Starling—nhưng cũng không thể gọi là có cách âm hay an ninh tốt gì cho cam. Sẽ rắc rối nếu nhân viên dọn phòng bước vào lúc cậu đang uống máu của Darcia.
Để bảo vệ sự riêng tư giữa hai mẹ con, Vandalieu quyết định đẩy nhanh kế hoạch.
Khác với Hội mạo hiểm giả nằm gần cổng thành, Hội thương mại tọa lạc ở trung tâm thành phố… gần cả trụ sở chính quyền lẫn tư dinh của Bá tước Morksi—thành chủ nơi đây.
Vị trí của Hội thương mại quả thật rất lý tưởng, nằm đúng ranh giới giữa khu dân cư buôn bán của thường dân và khu dân cư cao cấp của quý tộc, thương nhân thành đạt cùng mạo hiểm giả tên tuổi.
Trên đường đến đó, Darcia và Vandalieu kéo xe hàng đi ngang qua đã thu hút vô số ánh nhìn từ người dân trong thành.
“Dark Elf đúng là nổi bật thật ha?” Darcia khẽ nói.
“Vâng. Lúc nhìn quanh, con thấy có mấy Elf, nhưng không thấy Dark Elf nào cả” Vandalieu đáp.
“Nhưng mẹ không thể dùng kỹ năng 【 Hỗ mang 】 để làm da mình trắng ra được… À, đáng lẽ nên làm tai tròn thì hơn nhỉ” Darcia lẩm bẩm.
Thực chất, người thu hút ánh nhìn là Darcia. Dù Morksi là một trung tâm thương mại lớn của Công quốc Alcrem, Dark Elf vẫn là chủng tộc hiếm gặp.
Việc một mỹ nhân Dark Elf đi giữa phố xá thu hút ánh nhìn là chuyện quá đỗi bình thường.
“…Chắc làm tai tròn cũng chẳng giúp ích gì” Darcia thở dài.
Ngay cả khi đã dùng ảo thuật để làm tròn tai như người thường, thì với nước da nâu sẫm, cô vẫn nổi bật giữa một thành phố miền bắc đại lục Bahn Gaia, nơi người dân da trắng như tuyết.
Còn về phần Vandalieu, người ta chỉ nhìn lướt qua rồi cho rằng cậu là người hầu của Darcia, chẳng ai ngờ rằng hai người là mẹ con cả.
“Có lẽ từ mai mẹ nên trùm mũ kín mặt?” Darcia đề xuất.
“Chúng ta gây chú ý cũng không hẳn là xấu đâu. Murakami thì có 【 Target Radar 】 có thể xác định vị trí của con, nhưng Birkyne sẽ không để ý nếu không có ai báo rằng con đang ở đây” Vandalieu nói.
Trong kế hoạch lần này, cậu và Darcia cần thu hút sự chú ý ở mức độ vừa phải. Nên việc Darcia nổi bật cũng không hoàn toàn là điều xấu.
Tuy nhiên, nổi bật cũng dễ gây rắc rối.
Hai gã đàn ông to lớn bất ngờ bước ra chặn đường Darcia.
“Yo, Nee-chan. Đi với bọn anh một chút chứ?” một tên cười đểu nói.
“Bọn anh vừa làm xong việc nặng. Đi uống với tụi anh một ly ăn mừng đi” tên còn lại cười hềnh hệch, vẫy vẫy cái túi tiền phồng căng.
Cả hai đều mang vũ khí bên hông—có vẻ là lính đánh thuê hoặc mạo hiểm giả. Cánh tay của chúng to gấp đôi bắp đùi Darcia.
“Xin lỗi, bọn tôi đang rất bận. Nếu muốn tìm người ăn mừng cùng, mời các anh tìm người khác” Darcia vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt và giọng nói lại kiên quyết, đứng thẳng đối diện hai tên đàn ông.
“Này này, lạnh nhạt quá đấy” một tên nói rồi vươn tay định nắm lấy tay cô.
Tên còn lại thì dán mắt vào ngực Darcia như thể muốn nuốt trọn bằng ánh nhìn.
“Bọn anh nổi tiếng lắm ở Hội lính đánh thuê đấy—”
Nhưng đột nhiên, tên vừa vươn tay bỗng khựng lại. “X-xin lỗi đã làm phiền khi cô đang bận! Bọn tôi xin phép đi ngay!” hắn lắp bắp, vội kéo tay gã bạn.
“Gì vậy? Tới đoạn hay rồi mà…” gã còn lại còn đang ngơ ngác.
“Im đi rồi đi theo tao! X-xin lỗi nhé!” gã đầu tiên kéo bạn chạy trối chết.
Nếu thực sự bị chạm vào, Darcia đã định bắt lấy cánh tay hắn và vặn cho đau chơi, không đến mức gãy. Nhưng khi thấy hai tên bỏ chạy, cô chỉ biết chớp mắt ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn Vandalieu với vẻ khó hiểu.
“Vandalieu, con làm gì à?”
“Con vẫn chưa làm gì cả. Cũng không ai khác làm gì hết” Vandalieu trả lời.
“…Đuổi theo không, phân bón?” Eisen hỏi.
“Không được đuổi theo, Eisen” Vandalieu bảo cô.
Cả Vandalieu, Darcia lẫn những người xung quanh đều không rõ vì sao hai tên kia lại bỏ chạy. Không mấy quan tâm, họ nhanh chóng gác lại chuyện đó và tiếp tục hành trình đến Hội thương mại. Những người xung quanh chỉ nghĩ rằng gã quấy rối kia chắc nhận ra Darcia là cựu mạo hiểm giả nên sợ quá mà chạy mất.
Sự thật là tên bỏ chạy kia có kỹ năng 【 Trực giác 】 cấp 5, nhờ đó mà sống sót nhiều lần ngoài chiến trường. Ngay khi định vươn tay chạm vào Darcia, kỹ năng ấy đã báo động rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm nếu làm thế. Tin tưởng vào trực giác, hắn quyết định bỏ chạy.
Dù có hơi nhục nhã khi bị một mỹ nhân làm cho chạy mất dép trước mặt bao người, nhưng đó vẫn là lựa chọn tốt hơn việc bị Darcia vặn tay hay bị Vandalieu "xử lý".
Thoạt nhìn, Hội thương mại trông không khác gì một văn phòng hành chính của chính phủ.
“Con cứ tưởng nó phải hoành tráng hơn chứ” Vandalieu nhận xét.
“Hội thương mại đâu có trực tiếp buôn bán gì đâu, nên thế này là đủ rồi” Darcia đáp.
Vandalieu dừng chiếc xe đẩy bán đồ ăn lại rồi bước vào bên trong, nơi mà không khí có phần vắng vẻ, một phần vì lúc này đã gần trưa.
Với tình hình như vậy, thủ tục đăng ký tạm thời tại Hội sẽ diễn ra nhanh chóng. Tuy nhiên, cậu vẫn không khỏi cảm thấy bất an, bởi cậu còn mù tịt về Hội thương mại hơn cả Hội mạo hiểm giả.
Đó là lý do cậu đã chuẩn bị sẵn một cố vấn đáng tin cậy cho hôm nay.
Chính là “Khuyển tinh tế” Chipuras – đồng nghiệp cũ của Bellmond và Isla, một trong “Ngũ Khuyển” của Vampire thuần huyết Ternecia… hay đúng hơn là, hồn ma của ông ta.
“Những kẻ ra vào chốn này không phải khách hàng thông thường, mà là thương nhân, nhân viên của họ và cả quan thuế” Chipuras lên tiếng.
Tuy đã bị Heinz tiêu diệt, nhưng trước đó ông từng xâm nhập vào xã hội loài người và đảm nhiệm vị trí Phó hội trưởng hội thương mại tại Công quốc Hartner suốt mười năm. Giờ là lúc để kinh nghiệm và tri thức ấy phát huy tác dụng.
“Ngài đừng lo. Đăng ký tạm thời hiếm khi gặp trục trặc lắm. Cứ tự tin trả lời các câu hỏi của lễ tân như thể bản thân chẳng có gì khuất tất là được” Chipuras nói với nụ cười hiền từ, dáng vẻ như một ông lão phúc hậu.
Thân hình rắn chắc của ông khiến người ta có cảm giác ông rất đĩnh đạc và đáng tin cậy, nhờ đó mà nỗi lo trong lòng Vandalieu cũng vơi bớt.
“À mà… trí nhớ của ta có hơi trục trặc một chút vì lúc bị Heinz giết thì ta bị chém làm đôi” Chipuras buông thêm một câu như đùa.
Nghe vậy, nỗi lo trong lòng Vandalieu lại rục rịch trở lại khi cậu tiến đến quầy lễ tân.
“Xin lỗi, tôi muốn làm thủ tục đăng ký tạm thời” cậu nói.
“Tất nhiên rồi. Nhưng theo quy định thì chủ cửa hàng phải tự điền đơn đăng ký…” cô lễ tân đáp.
“Vâng, tôi chính là chủ cửa hàng.”
“Hả? Cậu chứ không phải vị tiểu thư Dark Elf kia à? Cậu nói thật đấy chứ?”
“Vâng, tôi thật sự là chủ cửa hàng.”
“Phải đó, giờ là lúc thể hiện khí thế đó!” Chipuras cổ vũ một cách đầy nhiệt huyết.
Hội thương mại chỉ đăng ký thông tin của chủ cửa hàng, nhân viên thì không cần. Do đó, Vandalieu định sẽ là người duy nhất đăng ký, còn Darcia sẽ được tính là nhân viên làm việc tại xe đẩy xiên nướng.
“… Được rồi. Mời cậu điền vào mẫu đơn này” cô lễ tân nói.
Dù có vẻ vẫn còn nghi ngờ lời Vandalieu, nhưng ở Công quốc Alcrem không có điều luật nào cấm người chưa thành niên làm ăn kinh doanh.
Vandalieu vừa làm theo lời Chipuras – những lời mà lễ tân không nghe thấy – vừa nhận lấy tờ đơn và cây bút từ tay cô, dáng vẻ như thể cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc đưa nó cho cậu.
“Cậu có cần người điền thay không?” cô hỏi thêm.
“Không cần đâu” Vandalieu đáp, rồi bắt đầu viết tên, tuổi, chủng tộc và chi tiết công việc kinh doanh của mình.
“Xin lưu ý, nếu cửa hàng không hoạt động liên tục trong suốt ba tháng hiệu lực của đăng ký tạm thời, hồ sơ sẽ bị xóa bỏ” cô lễ tân nhắc.
“Vậy trong ba tháng đó, tôi phải mở hàng mỗi ngày sao?” Vandalieu hỏi lại.
“Không cần thiết, cậu được tự quyết định ngày nghỉ. Tuy nhiên, cuối kỳ ba tháng, cậu phải nộp sổ sách doanh thu. Nếu chúng tôi nhận thấy cửa hàng không có khả năng duy trì, hồ sơ sẽ bị hủy.”
Cô không đưa ra tiêu chuẩn cụ thể, nhưng có lẽ miễn là việc buôn bán đủ để nuôi sống bản thân thì sẽ không sao.
“Xe đẩy đồ ăn?” cô lễ tân nhướn mày khi liếc qua tờ đơn đã điền xong. “Vị trí đặt xe sẽ do Hội quyết định, mời cậu đợi chút.”
“Vậy là tôi không được tự chọn chỗ đặt xe” Vandalieu nói.
“Không. Trước đây từng có tranh chấp giữa các chủ xe đẩy về vị trí buôn bán, nên giờ Hội sẽ phân bổ vị trí để tránh chuyện đó. Và… cậu là một Dhampir” cô nói tiếp, ngẩng đầu khỏi tờ đơn.
“À, vâng. Như cô thấy, tôi là một Dhampir” Vandalieu đáp, vừa tháo tấm vải che mắt mà nãy giờ cậu đã quên mất.
Cậu nhìn thẳng vào lễ tân, để lộ đôi mắt hai màu tím và đỏ đầy kỳ dị.
“Chuyện này… Cậu có thể cho tôi xem răng nanh và móng vuốt được không?” cô lễ tân có vẻ bất ngờ hỏi.
“Tất nhiên” Vandalieu đáp, rồi chìa ra cặp răng nanh và móng vuốt đúng như yêu cầu.
“T-Tôi hiểu rồi. Cậu đúng là một Dhampir… Đây là lần đầu tôi thấy một người thật sự như vậy” cô nói.
Trong Vương quốc Orbaume, Dhampir duy nhất được công nhận công khai chỉ có Selen – người đang được Ngũ Sắc Kiếm bảo vệ. Vậy nên phần lớn dân chúng nơi đây chưa từng thấy Dhampir ngoài đời, cô lễ tân này cũng không ngoại lệ.
“Việc tôi là Dhampir có gây rắc rối gì không?” Vandalieu hỏi.
“Hay lắm, cứ vậy mà tiếp tục!” Chipuras thì thầm khích lệ.
Vandalieu và Chipuras vẫn cảnh giác, sợ lặp lại sự việc từng xảy ra ở Công quốc Hartner.
Nhưng cô lễ tân chỉ lắc đầu. “Không, hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Mời cậu chờ một lát.”
Cô mang tờ đơn của Vandalieu đi vào phía sau văn phòng, chắc là để quyết định xem cậu được phép đặt xe đẩy ở đâu.
“Có vẻ mọi chuyện đang suôn sẻ đó, Vandalieu” Darcia nói.
“Dạ” Vandalieu gật đầu.
“Ta đã bảo rồi mà, đúng như ta nói, phải không?” Chipuras tỏ vẻ đắc ý.
Dù trước đó tổ chức ngầm mà Vandalieu thâu tóm đã điều tra luật lệ của Hội thương mại, nhưng cậu và Darcia vẫn không khỏi lo lắng. Giờ thấy thủ tục có vẻ thuận lợi, cả hai mới phần nào yên tâm.
Thế nhưng, thời gian dần trôi qua mà cô lễ tân vẫn chưa quay lại.
“… Có khi xe đẩy nhiều hơn dự đoán nên khó sắp xếp chỗ đứng chăng?” Darcia đoán.
“Cũng có thể cô ấy đang cố tránh sắp xếp chúng ta gần sạp của một tín đồ Alda” Vandalieu suy đoán.
“… Ta có linh cảm chẳng lành” Chipuras khẽ lẩm bẩm.
Cuối cùng, cô lễ tân cũng quay lại – phía sau là một người đàn ông trung niên râu rậm, thân hình to lớn, vạm vỡ.
“Chào mừng đến Hội thương mại. Ta là Joseph, Phó hội trưởng” ông ta tự giới thiệu. “Ta có vài chuyện cần trao đổi, xin mời chủ cửa hàng theo ta vào văn phòng.”
Không có bất kỳ phản ứng nào từ kỹ năng 【 Cảm ứng nguy hiểm: Tử vong 】 của Vandalieu. Nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an trước người đàn ông này.
Không phải ai cũng có được kỹ năng 【 Trực giác 】… và Joseph thì chắc chắn không phải người sở hữu nó.


7 Bình luận