Tập 06: Náo động tại Origin
Chương 127: Ngọn núi không thể lay chuyển ngay lúc này
2 Bình luận - Độ dài: 6,352 từ - Cập nhật:
Một tiếng gào thét đau đớn đến tận xương tủy. Những kẻ tái sinh – vốn đã từng trải qua biết bao chiến trường khốc liệt ở Origin – không còn xa lạ gì với tiếng gào ấy.
Thế nhưng, tiếng hét tuyệt mệnh của “Death Scythe” Konoe Miyaji vang vọng trong Thần giới lại thê lương đến mức khiến ai nấy đều phải bịt tai.
“Ta cứ tưởng ít nhất kết quả sẽ khá hơn chút… Nhưng thôi, thế này vẫn có thể chấp nhận được” Rodcorte bình thản lên tiếng, liếc nhìn Miyaji khi hắn bắt đầu tan rã thành từng hạt sáng lấp lánh rồi tiêu biến. Cùng lúc, ông dừng việc cưỡng ép truyền Mana vào ‘Clairvoyance’ Tendou Tatsuya.
Tendou chao đảo, suýt đổ gục nếu không có Asagi và Akaki lao tới đỡ kịp thời.
Hình ảnh Vandalieu – đôi mắt rớm máu đen lẫn đỏ – cũng theo đó biến mất.
“Oi, Miyaji… chết thật rồi à?”
“S-sao lại thế được?! Đây là Thần giới mà! Vandalieu không thể ra tay với tụi mình mới phải chứ?!”
Bầu không khí căng như dây đàn vỡ òa. Đám tái sinh, đặc biệt là ‘Marionette’ Inui Hajime và ‘Venus’ Tsuchiya Kanako, rối loạn la hét.
“T-tôi tiêu rồi! Lại bị giết nữa mất!”
“H-hả?! Tôi… tôi sẽ ổn chứ?! Tôi không chết đâu đúng không?!” Tsuchiya hoảng loạn hét lên.
“T-tôi làm sao biết được?! Mà thôi! Chuyện này không liên quan tới tôi đâu nha!” Hajime cũng la toáng, hoảng hốt không kém.
“Bình tĩnh lại đi, tất cả! Tendou đã ngưng sử dụng 【 Clairvoyance 】rồi! Hắn không còn nhìn thấy chúng ta nữa!” Asagi gào lên, cố kéo mọi người trở về với lý trí. Nhờ vậy mà sự náo loạn tạm thời lắng xuống.
Trên thực tế, chỉ có duy nhất Konoe Miyaji là bị tiêu diệt. Tendou thì kiệt sức là vì bị Rodcorte cưỡng ép truyền Mana để duy trì 【 Clairvoyance 】quá lâu.
“Giờ hai người có thể cử động được chưa?” ‘Oracle’ Endou Kouya hỏi Izumi và Aran.
Cả hai cùng thở dài đầy mệt mỏi.
“Ừ, vì Rodcorte giờ không còn làm gì nữa… Phù, khiếp thật” Izumi lẩm bẩm.
“Nhưng hơn hết, ông tính giải thích chuyện này kiểu gì đây hả?!” Aran gắt, ánh mắt như muốn đâm xuyên Rodcorte.
“Hửm? Nếu các ngươi không phiền thì ta sẽ vừa bảo trì hệ thống vừa nói” Rodcorte đáp tỉnh rụi.
Linh hồn của Konoe Miyaji bị tiêu diệt đã gây ra một lỗi nhỏ trong hệ thống luân hồi, khiến Rodcorte phải lập tức bắt tay vào bảo trì. Ông vừa làm việc vừa điềm nhiên bắt đầu lời giải thích, thậm chí chẳng buồn nhìn những người xung quanh.
“Vandalieu dường như đã có được một kỹ năng đặc biệt phản hồi hiệu ứng từ các kỹ năng kích hoạt thông qua thị giác – nói cách khác là năng lực liên quan tới ánh nhìn. Nhờ đó, hắn có thể nhìn ngược trở lại qua 【 Clairvoyance 】và thấy được cả Thần giới của ta, rồi phản hồi sức mạnh của 【 Death Scythe 】– một kỹ năng yêu cầu nhìn thấy mặt mục tiêu để ngưng hoạt động các cơ quan nội tạng – quay lại giết Konoe Miyaji.”
Có lẽ cũng chính nhờ kỹ năng này mà hắn phản hồi được cả 【 Ma Nhãn Hủy Diệt 】 của con Vampire thuần huyết kia, Rodcorte thầm nghĩ, cảm thấy hài lòng với phân tích của mình.
“C-cái gì?! Chẳng lẽ chỉ cần nhìn hắn qua ánh mắt của người dân ở Lambda là hắn có thể tấn công ngược lại chúng ta?!” Izumi thốt lên.
“Thế tại sao tôi vẫn ổn? Nếu hiệu ứng bị phản lại, thì Miyaji chết còn tôi thì không… chúng ta chỉ là linh hồn thôi mà, có tim phổi gì đâu?” Tendou ngơ ngác hỏi.
Mặc cho những câu hỏi dồn dập, Rodcorte vẫn thản nhiên đáp lời.
“Vì các ngươi là Quyến thần nên khả năng bị hắn nhận ra ánh nhìn là rất thấp. Nếu quá lo lắng, các ngươi có thể quan sát thông qua ký ức quá khứ thay vì thị giác hiện tại của con người. Việc Vandalieu nhìn được vào Thần giới là do phản hồi từ 【 Clairvoyance 】 của Tendou Tatsuya, bởi hắn đang ở trong Thần giới của ta. 【 Clairvoyance 】 là năng lực ta ban cho, chỉ là đã được chỉnh sửa để con người sử dụng được mà thôi.”
Xem ra từ giờ không nên dùng 【 Clairvoyance 】để do thám nữa, Rodcorte thầm cân nhắc khi trả lời câu hỏi kế tiếp.
“Còn lý do Konoe Miyaji – một linh hồn không có tim phổi – bị tiêu diệt… để giải thích dễ hiểu, là vì sát thương phản lại từ Vandalieu đã vượt quá Sinh lực, hay nói cách khác là HP tối đa của hắn. Ta không rõ Vandalieu cố ý hay vô thức làm vậy, nhưng không phải vì ngừng tim phổi, mà là do sát thương phản lại từ kỹ năng gây ra.”
“M-maximum HP?” Tendou lặp lại, vẻ mặt ngơ ngác.
Có vẻ do không chơi game nhiều, cả cậu ta lẫn một vài người khác đều lộ rõ vẻ bối rối.
“Khái niệm này không có ở Earth hay Origin, nhưng ở Lambda thì có đấy, nên đừng tỏ vẻ xem thường mà hãy nghe cho kỹ” Izumi nói.
“Tôi biết… nhưng, ta chỉ là linh hồn thôi mà? Bị phản sát thương là tan rã luôn sao?” Asagi nghi hoặc.
Có vẻ cậu ta từng nghĩ linh hồn thì mạnh mẽ và bất khả xâm phạm hơn thể xác.
Nhưng Rodcorte phủ nhận: “Các ngươi đang tồn tại mà không có thân xác. Sát thương gây ra sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn. Dễ hình dung thì các ngươi giống như những con sò không có vỏ. Dù vậy, ta cũng đã bảo vệ Miyaji ở một mức độ nhất định để hắn còn chịu được sát thương từ một mình Vandalieu. Nhưng việc hắn tấn công những người khác nữa đã là giọt nước tràn ly.”
Ngay cả khi có kỹ năng 【 Thù địch 】 tăng lượng sát thương, Miyaji vẫn chống đỡ được lúc chỉ tấn công mình Vandalieu. Nhưng khi hắn nhắm tới cả Zadiris và hai người kia, thì không còn cầm cự nổi nữa.
Trong lúc Rodcorte nói, công việc bảo trì cũng vừa hoàn tất. Không chỉ vì đã quen với việc sửa lỗi, mà còn may mắn là linh hồn Konoe Miyaji đã được tách khỏi dòng luân hồi chính và chưa có điểm tái sinh cố định.
Giải quyết xong cả hai vấn đề, Rodcorte quay lại nhìn đám người tái sinh. Dù đã trả lời mọi câu hỏi, nhưng từ họ cho đến các Quyến thần (Familiar Spirit) như Izumi và Aran, ai nấy đều tái mặt nhìn ông chằm chằm.
“Nói cách khác, ông đã bắt Miyaji – kẻ giống như một con sò không có vỏ – đi tấn công. Rồi giữa chừng nhận ra Vandalieu đang phản đòn, nhưng vẫn không ngăn hắn lại?” Izumi gằn giọng.
“Đã thế còn bảo vệ hắn nữa? Vậy thì lẽ ra ông có thể cứu hắn, đúng không? Nếu gia tăng bảo hộ, hoặc thậm chí che chắn bằng chính cơ thể ông… Việc ông không làm gì nghĩa là… ông cố tình để hắn chết?” Asagi nói, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Cả hai đều nhìn Rodcorte như thể chính ông là kẻ đã giết Miyaji.
“Đúng vậy. Thì sao?” Rodcorte điềm nhiên đáp.
Đám người tái sinh rùng mình.
“Ô-ông! Chẳng phải chính miệng ông từng nói không muốn quân số giảm đi một cách vô ích sao?!” Inui Hajime hét lên, mặt tái mét.
“Phải. Nhưng đổi lại, chúng ta đã thu được một phần thông tin về năng lực của Vandalieu” Rodcorte nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
Với Rodcorte, đám người tái sinh chẳng đáng để ông phải bảo vệ bằng mọi giá. Họ chỉ là công cụ để hoàn thành mục tiêu – và như bao công cụ khác, miễn là có ích, thì hi sinh cũng là điều bình thường. Một số còn hữu dụng hơn số còn lại. Với những kẻ như Inui Hajime đang la hét kia, hay Konoe Miyaji, thì chẳng cần thiết phải giữ lại nếu có thể tận dụng.
【 Death Scythe 】 của Miyaji mạnh thật, nhưng giống như 【 Marionette 】, nó lại khắc tinh với ma thuật thuộc tính tử vong của Vandalieu, nên khó lòng dùng làm sát thủ đơn độc.
Mà nếu nói tới việc kiến tạo thế giới trong tương lai thì hắn càng vô dụng. Kiến thức hắn sở hữu có thể dễ dàng được thay thế bởi bất kỳ kẻ tái sinh nào khác.
Đúng là Miyaji sẽ hữu dụng nếu dùng để săn quái vật cấp cao. Nhưng việc đó hoàn toàn có thể giao cho cư dân Lambda, bằng cách ban phúc hoặc năng lực cho họ – điều mà các vị thần ở Lambda như Alda, thần luật pháp và định mệnh, vẫn đang làm.
Trong mắt Rodcorte, như vậy là không xứng đáng với công sức đã bỏ ra để đưa Miyaji tới Lambda.
Chính Miyaji còn là người đề xuất dùng 【 Clairvoyance 】để ám sát Vandalieu. Nên Rodcorte chẳng có lý do gì để ngăn cản.
Thành công thì tốt. Mà nếu thất bại – kể cả xác suất thấp nhất – ông cũng sẽ hiểu thêm được về năng lực của Vandalieu.
Đó là toàn bộ tính toán của Rodcorte… Dù cuối cùng, khả năng thành công lại là điều viễn vông hơn.
Nhân tiện, đúng là Rodcorte hoàn toàn có thể cứu được Konoe Miyaji nếu muốn. Việc Miyaji có thể sử dụng 【 Death Scythe 】dù chỉ là linh hồn là nhờ Rodcorte cấp Mana và cho phép hắn dùng.
Thế nhưng vì vẫn còn cơ hội giết được Vandalieu nếu để Miyaji tiếp tục, nên ông đã không dừng lại.
Nếu Rodcorte chịu gia cố thêm lớp bảo vệ cho Miyaji, đúng là tính cách và ký ức của hắn có thể bị ảnh hưởng. Nhưng ông hoàn toàn có thể dùng chính thân mình để che chắn. Mà nếu có bị thương, cùng lắm cũng chỉ như gãy một ngón tay út. Xa lắm mới đến mức chí mạng.
Dù vậy, với Rodcorte, Konoe Miyaji còn chẳng đáng giá bằng một ngón tay út của ông.
Chưa kể, chẳng ai đảm bảo thương tổn sẽ dừng lại ở mức ấy. Mà ngay cả khi linh hồn Miyaji tan vỡ, Rodcorte vẫn đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều đó.
Vẫn còn đến chín mươi lăm người tái sinh, và trong vô số thế giới ông cai quản, số lượng linh hồn lên tới hàng trăm… hàng nghìn… hàng triệu tỷ – không thể đếm xuể. Nếu sự biến mất của Miyaji không làm ảnh hưởng đến hệ thống, thì chẳng có lý do gì để tiếc nuối.
“Giờ thì, với những thông tin vừa thu được, ta muốn các ngươi cân nhắc kỹ càng quyết định của mình” Rodcorte nói. “Tùy thuộc vào từng người, năng lực sẽ có mức độ hữu dụng khác nhau, nhưng ta cho phép tất cả sử dụng kỹ năng ngay tại đây. Dựa vào đó để đưa ra lựa chọn đi. Tuy nhiên, Mana các ngươi tự lo.”
Nói xong, ông bỏ mặc đám tái sinh và các Quyến thần đang chết lặng, tiếp tục trở về với công việc và thiền định.
Dĩ nhiên, sau chuyện vừa rồi… ta nghĩ mọi lựa chọn ngoài việc giết Vandalieu đều trở nên vô nghĩa.
Với Rodcorte, sự kiện này chẳng khác nào vận may từ trên trời rơi xuống. Với cú đánh của “Death Scythe” Konoe Miyaji, không khó để tưởng tượng rằng Vandalieu giờ đã chính thức xem những kẻ tái sinh là kẻ địch.
Xét đến tính cách tàn nhẫn của Vandalieu, hắn sẽ không nghĩ rằng đó chỉ là hành động bốc đồng của riêng Death Scythe. Dù có nghĩ vậy đi chăng nữa, hắn cũng sẽ quy trách nhiệm cho những kẻ còn lại vì đã không ngăn cản y. Những người tái sinh khác hẳn cũng hiểu điều đó, chẳng cần ta phải lên tiếng nhắc nhở.
Nhờ vậy, số người chọn không trở thành sát thủ sẽ giảm đi. Và sẽ không còn ai phản bội nhóm tái sinh để quay sang theo phe Vandalieu nữa.
Và một khi ngày càng có nhiều người tái sinh trở thành kẻ thù của Vandalieu, thì những người tái sinh từ Origin trong tương lai cũng sẽ khó mà không đứng về phía đối nghịch với hắn. Dù sao thì Rodcorte cũng mong Vandalieu chết trước khi chuyện đó xảy ra, nếu có thể.
“Chắc chắn họ sẽ ra quyết định ngay khi Vandalieu bắt đầu buông lỏng cảnh giác.”
Vandalieu lúc này đang tô vẽ lên phần mái cao nhất của hoàng thành Talosheim, dùng mực được tạo ra từ túi mực của Ma Vương.
“Lâu hơn mình tưởng.”
Cậu bay lơ lửng bằng đôi cánh côn trùng gắn lên cơ thể nhờ kỹ thuật 【 Ràng buộc côn trùng 】, nên công việc cũng không đến nỗi quá kém hiệu quả. Không quá tệ, nhưng diện tích mái quá lớn so với sức của một mình Vandalieu.
“Van-kun, cơ thể em vẫn đang hồi phục mà. Chị giúp em được đấy… nếu em chỉ cách” Orbia lên tiếng. Cô vốn là một Scylla, giờ là Hồn ma hệ Thủy. Cô đang nhìn vào phần cậu đã vẽ xong, giọng có chút ngập ngừng.
Cô nhìn vào thứ không sao diễn tả nổi được vẽ bằng những gam màu rực cháy đến nhức mắt.
Thoạt nhìn, nó như một bức tranh trừu tượng. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra đó là một bức chân dung vẽ một người đang đứng trong khung cảnh toàn màu cơ bản, với những đường nét vặn vẹo và méo mó.
Ấy vậy mà, kỳ lạ thay, chỉ cần chăm chú nhìn nó thôi là đã thấy lòng nhẹ bẫng, dễ chịu đến lạ. Đó chính là bức tranh Orbia đang ngắm.
“Hmm… Giá như có thể nhờ ai đó làm thay mà kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 vẫn có tác dụng thì tốt biết mấy” Vandalieu lẩm bẩm.
“Chiếm đoạt…trí? Gì cơ?” Orbia hỏi. “Chị tưởng em vui sướng quá vì nụ hôn đầu nên mới thành ra lập dị như thế chứ.”
“Trời đất, hiểu lầm gì mà khủng khiếp vậy. Zadiris chỉ làm hô hấp nhân tạo thôi mà.”
Mà hô hấp nhân tạo thì không tính là hôn, nhất là kiểu thổi thẳng không khí vào phổi qua ống kim loại.
“Cái này là biện pháp đối phó với 【 Thấu thi (Clairvoyance) 】,” Vandalieu giải thích. “Nó sẽ bào mòn tâm trí những ai nhìn vào.”
Giờ linh hồn của “Death Scythe” Konoe Miyaji đã bị phá vỡ, khả năng nhóm tái sinh còn lại tấn công bằng 【 Clairvoyance 】 không còn cao.
Nhưng dù không thể tấn công, cũng không có lý do gì để cho địch tự do thu thập thông tin.
Đây là một cái bẫy tinh thần được dựng lên nhằm ngăn cản điều đó.
“Mà thật ra cũng chẳng có bằng chứng chắc chắn nào nói 【 Clairvoyance 】từ Thần giới nhìn xuống từ trên cao đâu” Vandalieu nói.
Dù là 【 Thấu thị 】từ góc nhìn của thần, và cả tối qua địch cũng nhìn từ phía trên, nên cậu nghĩ có lẽ góc nhìn đó là từ trên cao.
… Và thật ra, nhận định đó khá chính xác.
“Thật à? Nhìn thì đúng là tranh lạ thật, nhưng… chị không ghét nó” Orbia nói, có vẻ còn nghi ngờ hiệu quả của bức tranh.
Nhưng chính điều đó lại chứng minh là nó có tác dụng.
“Ừ, vì chị đang chịu ảnh hưởng từ 【 Dẫn lối: Ma đạo 】 và 【 Cám dỗ: Ma đạo 】, nên sẽ không bị tác động gì cả” Vandalieu gật đầu.
Bức tranh được vẽ trên mái cao nhất của hoàng thành, nên chỉ ai nhìn từ trên không mới thấy. Mà trong Talosheim thì có khối kẻ biết bay.
Sẽ rất phiền nếu Orbia cùng các Hồn ma khác, bầy Pteranodon Zombie và Cemetery Bee ngã rạp mỗi lần thấy mái hoàng thành.
“Vậy nên… em định thay đổi hình dạng tường thành cũng để đối phó với 【 Clairvoyance 】 à?” Orbia hỏi.
Dù Vandalieu đã dùng ma pháp triệt tiêu tiếng động từ công trường, một bản thể linh hồn tách ra từ cơ thể cậu vẫn đang thay đổi vị trí và hình dạng của tường thành – vốn trước kia là hình tròn.
Cậu thêm vào nhiều tường hơn, xây thêm các tháp canh mới.
“Ừ” Vandalieu đáp. “Em đang dùng 【 Kiến tạo Golem 】, cố tạo ra một vòng tròn đá khổng lồ bao quanh Talosheim để khuếch đại hiệu ứng của 【 Chiếm đoạt tâm trí 】.”
Tranh thì nếu mực phai – cụ thể là mực của Ma Vương – thì hiệu quả cũng mất theo. Nhưng vị trí và cách sắp xếp công trình thì vẫn giữ hiệu ứng miễn là chúng không bị phá hủy.
Phải nhìn từ vị trí cao hơn cả mái hoàng thành thì mới thấy được toàn cảnh, nhưng nếu là 【 Clairvoyance 】 nhìn từ Thần giới thì sẽ chẳng thành vấn đề.
“Có điều muốn tận dụng hết hiệu quả thì phải làm thêm nữa… Thôi để khi mấy người kia trở về từ Công quốc Sauron rồi tính” Vandalieu kết luận.
“Ừ ừ, vậy cũng ổn đó” Orbia gật đầu.
Những ngày sau đó, hoàng thành Talosheim vốn một màu đá xám đã được khoác lên lớp áo nghệ thuật, còn tường thành thì được xếp lại theo phong cách avant-garde đầy lạ lẫm.
『 Cấp độ kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 và 【 Kiến tạo Golem 】 đã tăng lên! 』
-------------------------------------------
Baron Cuoco Ragdew lúc này chắc đang cố làm vẻ mặt nghiêm nghị lắm.
Iris có thể thấy rõ nỗ lực đó qua nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của ông… chỉ tiếc là công sức đó chẳng hiệu quả gì, khi mà hai má ông đỏ lựng vì phấn khích, cánh mũi phập phồng còn cổ họng thì như đang cố nuốt đống nước bọt trào ra vì chờ mong.
“Iris Bearheart-dono. Xin cô hiểu cho hoàn cảnh của ta. Hiện tại, ta đang ở trong một tình thế… cực kỳ, cực kỳ khó xử,” Cuoco nói bằng giọng như đang đè nén cảm xúc.
Gương mặt ông hơi vuông, đường chân tóc có dấu hiệu thưa đi, nhưng nhìn chung vẫn được xem là ưa nhìn. Đôi mắt ông đang nhìn Iris, rực cháy khát vọng.
“Tất nhiên rồi” Iris gật đầu. “Ta và toàn bộ lực lượng Giải phóng Sauron đều ghi nhận nỗ lực và sự chân thành của ngài, Cuoco-dono. Việc có được sự hợp tác từ một quý tộc thấu hiểu như ngài, giữa lòng Đế quốc Amid, đúng là vận may hiếm có.”
Baron Cuoco Ragdew không phải quý tộc của Vương quốc Orbaume, cũng chẳng thuộc hạ của cố Công tước Sauron. Ông là một quý tộc của Đế quốc Amid, được phái sang khi đế quốc xâm lược và chiếm đóng Công quốc Sauron.
Gia tộc Ragdew là một dòng họ mới nổi. Ông của Cuoco từng là một mạo hiểm giả, được một gia đình nam tước không có người kế thừa cho phép cưới một tiểu thư nhận nuôi từ nhà quý tộc khác, từ đó khôi phục danh hiệu nam tước.
Trong Đế quốc Amid – nơi vẫn còn tư tưởng độc tài nặng nề – những gia tộc như thế bị khinh rẻ, gán mác “dòng máu hạ đẳng của lũ mạo hiểm giả” trừ vài trường hợp đặc biệt như 【 Lôi Minh 】 Schneider.
Và do một thói quen tồi truyền từ thời ông nội Cuoco, cả gia tộc bị đưa đến Công quốc Sauron – nơi tiền tuyến giao tranh với Vương quốc Orbaume – dù không phải gia tộc quân sự, để lo việc chiếm đóng còn chưa ổn định.
Đó là xuất thân của Cuoco, nhưng lý do ông hợp tác với quân kháng chiến, lực lượng Giải phóng Sauron, không phải vì căm ghét đế quốc hay có tinh thần phản kháng.
Mà vì cái thói quen tồi truyền đời đó.
“Ta vẫn chưa được phong tước hiệp sĩ, nhưng ta sẽ khiến Vương quốc Orbaume phải chính thức thừa nhận gia tộc Ragdew chúng ta được tiếp tục. Ta thề bằng cả mạng sống mình” Iris nói.
“Không, không, tất nhiên rồi, ta không nghi ngờ gì cô hay tổ chức của cô, Iris-dono. Dù sao, việc cô tiết lộ thân phận thật – điều đáng lý phải giấu kín – cũng đã là minh chứng cho sự tin tưởng rồi. Tuy nhiên…” Cuoco nói, rồi tiếp tục, “Lòng tin là thứ cần được bồi đắp qua những lần trao đổi thiện chí, có phải không?”
“… Tất nhiên là ta hiểu điều đó” Iris đáp. Cô đưa tay che mắt, rồi đưa tay xuống đai lưng – đúng hơn là hướng đến chiếc lọ sứ nhỏ treo bên hông, rồi đặt nó lên bàn.
Thông thường, lọ như thế sẽ đựng thuốc hồi phục nào đó. Nhưng trong trường hợp này, nó không phải thuốc.
“Ồ, chính là cái này!” Cuoco không kiềm chế nổi nữa, lao tới như một con thú đói, giật nút lọ rồi đổ thứ bên trong ra lòng bàn tay.
Chất lỏng sánh như đờm, mang màu hổ phách, nhỏ ra từ chiếc lọ khiến hắn bật ra một tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
“Ồ… màu sắc này, hương thơm này… ta không bao giờ thấy đủ!”
Rồi hắn liếm luôn thứ chất lỏng ấy bằng lưỡi! Thông thường, một quý tộc đầu não của một gia tộc phải để người khác thử độc trước, nhưng Cuoco thì không. Với kỹ năng 【 Kháng Độc (Poison Resistance) 】đạt cấp cao, hắn chẳng hề do dự.
Cuoco thả hồn thả vía tận hưởng vị ngọt tan chảy nơi đầu lưỡi và hương thơm đậm đà lan tỏa khắp khoang mũi. Đến cả nước dãi chảy xuống khóe miệng cũng chẳng khiến hắn bận tâm.
“Tuyệt vời… Ta đã từng được thưởng thức nhiều loại Ent Syrup chiết từ nhựa Ent, nhưng loại này thì thật sự vượt trội. Vị ngọt đậm đà, chất lỏng mượt mà, và mùi thơm đầy mê hoặc… Thứ này chính là mật của thiên đường!”
“… Có vẻ ngài thích nó lắm nhỉ” Iris nhận xét với giọng hơi ngao ngán, ánh mắt dừng lại trên người đứng đầu gia tộc nam tước Ragdew—gia tộc từng nổi tiếng khắp Đế quốc vì cái tật háu ăn mà dẫn đến suy tàn.
Ông nội của Cuoco từng trở thành mạo hiểm giả chỉ vì một lý do hết sức đơn giản: “Ta muốn được ăn đồ ngon!” Sau khi được phong làm nam tước danh dự, khẩu vị và niềm đam mê với ẩm thực vẫn không suy giảm chút nào ở thế hệ con trai, và đến thời Cuoco, gia tộc đã nhiều lần rơi vào cảnh nợ nần chồng chất.
Thông thường, một gia tộc nhỏ yếu như Ragdew mà ngập trong nợ nần thì chỉ có nước diệt tộc. Nhưng Cuoco lại có tài năng quân sự không tồi, dù không bằng tổ phụ hắn, và sở hữu một lực lượng vũ trang tư nhân đáng gờm cùng mối quan hệ thân thiết với các mạo hiểm giả.
Bề ngoài, hắn trông như một quý tộc quan liêu bảo thủ, nhưng thực chất lại rất thân thiện, chẳng bận tâm đến địa vị xã hội, hoàn toàn không màng đến tranh quyền đoạt vị, và chỉ có hứng thú duy nhất là đồ ăn ngon. Có thể nói hắn là người chẳng vướng một chút âm mưu nào.
Vì vậy, công việc chính của đội lính riêng hắn là thu thập những con quái vật và nông sản ngon lành từ các Tổ quỷ và Hầm ngục, đồng thời mua nguyên liệu từ những vùng xa xôi. Các nhiệm vụ hắn giao cho mạo hiểm giả cũng toàn là thu thập nguyên liệu thực phẩm.
Làm việc lâu dài với hắn thì hơi khó đấy, nhưng làm ngắn hạn thì hắn là chủ nhân rất dễ chịu. Đó chính là Cuoco.
Thế nên, để đổi lấy việc xóa nợ, cả gia tộc và đội lính riêng của hắn đã chuyển về Công quốc Sauron.
Quả thật là may mắn khi một nam tước sẵn sàng rời bỏ quê hương chỉ vì đồ ăn ngon lại bị cám dỗ thành công bởi vật phẩm tiếp tế do Vandalieu cung cấp.
Mỗi lần nói chuyện với hắn, bọn ta lại thu được kha khá thông tin. Dù vậy thì cũng khá mệt thật.
“Thuộc hạ của ta cũng mang theo vài bình siro này” Iris nói. “Coi như là tấm lòng tri ân của bọn ta gửi đến ngài, thưa Nam tước.”
“À, Iris-dono, thực phẩm do cô cung cấp thật là tuyệt vời như mọi khi. Nhưng mà… làm thế nào mà các cô có được thứ sản phẩm như thế này vậy?” Cuoco hỏi. “Loại siro này còn thượng hạng hơn cả loại thu từ Treant, chủng tiến hóa của Ent nữa. Không lẽ Mặt trận Giải phóng Sauron đã thuần hóa được một giống đột biến mới của quái vật hệ Ent sao?”
Hắn không chỉ là kẻ cuồng ăn. Có vẻ hắn thật sự đang thắc mắc làm cách nào Mặt trận Giải phóng Sauron có thể cung cấp được Ent Syrup này… tức là nhựa cây (hay “máu”) đã qua tinh luyện của Eisen, một Skogsrå.
“Thứ lỗi cho ta, thưa Nam tước, nhưng ta e là… mối quan hệ giữa ta và ngài chưa đủ thân thiết để chia sẻ bí mật ấy” Iris đáp.
Nam tước này có vẻ sẵn sàng phản bội cả Đế quốc chỉ để được di cư sang Talosheim, nhưng… đó không phải chuyện ta có thể tự quyết định.
Cuoco chỉ cười nhạt trước câu trả lời của Iris, rồi rút ra một mảnh giấy từ túi ngực, đưa ra trước mặt cô. Trên đó là một bản mật mã.
“Xem ra ta thật thất lễ khi cố ép một tiểu thư tiết lộ bí mật” hắn nói. “Đây là tuyến đường hành quân của quân đội. Như thường lệ, hãy ghi nhớ ngay tại đây.”
Và thế là, thông tin về quân đội Đế quốc Amid đã được bán đi… đổi lấy một ít siro.
“Nam tước Cuoco đó, nghe giống Luciliano ở vài điểm nhỉ? Chỉ là hai người ưu tiên những thứ khác nhau thôi” Vandalieu—người tài trợ cho Mặt trận Giải phóng Sauron—vừa cẩn thận khuấy nồi cà ri đang sôi lục bục, vừa nói.
“Người đồ đệ mà ngài dạy riêng ấy ạ? Thần không rõ lắm nên không dám nói… nhưng, hắn kỳ lạ đến thế sao? Hay là… tài giỏi đến thế?” Iris hỏi, có phần bối rối, trong lúc băm rau lá chuẩn bị làm salad.
Sau khi xong việc với kẻ phản bội, cô đã quay về tái hợp với Vandalieu cùng đồng đội, những người mang tiếp tế đến căn cứ của cô. Họ đang trao đổi thông tin, thảo luận sơ lược về kế hoạch tương lai, rồi Vandalieu đề nghị: “Ăn trưa muộn một chút đi.”
Bữa trưa rất quan trọng. Một bát cà ri có thể giữ vững tinh thần cho đội trưởng Haj cùng đội Huấn Quái Giáp Sĩ của cậu.
“Không phải là tài giỏi… mà là bước hẳn vào hàng dị nhân rồi” Vandalieu nói.
“Vậy thì quả thật có thể hợp với Nam tước đấy” Iris nhận xét.
“Ừ, tên đó cũng có chút hứng thú với chuyện ăn uống mà. Thôi, tới giờ dọn cơm rồi.”
Ngay trước mắt Iris và những người khác, linh thể của Vandalieu tách khỏi cơ thể, rồi phân tách dần để tạo ra vô số bản sao Vandalieu khác nhau. Cảnh tượng những Vandalieu nhỏ xếp từng đĩa cơm cà ri lên bàn gỗ trông vô cùng kỳ ảo… nhưng chắc chắn không phải là thứ ai đó muốn thấy vào ban đêm.
“Nếu Brownie thật sự tồn tại thì chắc hẳn cũng sẽ là loại linh thể như Boss thôi” Miles vừa nói vừa giúp bày salad.
Đó là cách mọi người thể hiện sự khâm phục trước tài năng của Vandalieu.
*Chú thích: Brownie là linh thể trong truyện dân gian Anh và Scotland, thường giúp việc nhà khi chủ nhân đang ngủ.
“Ta sẽ không làm việc chỉ để đổi lấy một ly sữa đâu” Vandalieu nói, ý là điều kiện như thế thì không đáng để làm.
Nhưng Iris lại hiểu nhầm theo nghĩa khác. “Đúng vậy… đến một ly sữa cũng không thể khiến bệ hạ động tâm.”
“Ngài thật sự không có dục vọng gì cả” Debis gật đầu nói.
“Phải rồi, sao ngài không thâu tóm luôn cả Công quốc Sauron đi?” Haj chen vào.
“Ể? Mọi người hiểu vậy sao? Mà nè, Iris, mấy người cũng đâu phải thuộc hạ của ta, nên đừng gọi ta là ‘Bệ hạ’ nữa. Cứ gọi là Vandalieu-san đi” Vandalieu lên tiếng.
Cậu sẽ buồn nếu họ đột nhiên chuyển sang gọi trống không, nên muốn họ giữ hậu tố “-san” cho thân thiện. Nhưng tất cả thành viên kháng chiến dưới quyền Iris lập tức phản đối, đồng thanh hét lớn: “Không thể nào!”
“… Vậy gọi tên ta trống không cũng được.”
“Sao ngài lại nói vậy chứ?! Ngài có biết mình đang làm ra những chuyện phi thường đến mức nào không?!”
“Cung cấp tài chính, vật tư, lực lượng quân sự… và nấu cà ri ngon.”
Món cà ri gần như đã được chuẩn bị hoàn chỉnh ở Talosheim và bảo quản bằng kỹ năng 【 Bảo quản 】. Vandalieu chỉ đơn giản là ninh lại qua đêm. Trong toàn Công quốc Sauron, chỉ có Iris và các đồng đội mới được ăn món này.
“Thần rất biết ơn vì điều đó. Nhưng làm ơn, xin ngài hãy xem lại giá trị thật sự của số tài chính, vật tư và quân lực mà ngài đã cung cấp đi ạ!” Iris nói, gần như muốn khóc.
“À… không phải là ta không hiểu đâu” Vandalieu đáp.
Vandalieu đang viện trợ cho Mặt trận Giải phóng Sauron một cách vượt quá mức cần thiết. Dù không có Amids – đơn vị tiền tệ đang lưu hành tại Công quốc Sauron – cậu vẫn cung cấp tài chính dưới dạng vàng, bạc và đá quý. Cậu đã huấn luyện Haj cùng các thành viên kháng chiến giả mạo trước đây trong các Dungeon, trang bị cho họ nhiều bộ Dark Copper Living Armor được ngụy trang, thậm chí còn phái cả Miles – một Abyssal Vampire cấp 9 – đến hỗ trợ.
Ngay cả vũ khí trang bị cũng thuộc loại chất lượng cao, dù chỉ được rèn bằng sắt thường và Obsidian. Thực phẩm như cà ri và nhiều vật dụng sinh hoạt thiết yếu cũng được cung cấp đầy đủ. Chính nhờ vậy mà họ mới có thể dụ dỗ Cuoco một cách dễ dàng đến thế.
Nếu quy đổi toàn bộ giá trị số vật phẩm ấy theo thị trường thì… con số ấy hẳn là vượt xa mức cần thiết cho một tổ chức kháng chiến. Nếu quân đội của Đế quốc Amid phát hiện ra chuyện này, họ chắc chắn sẽ cho rằng Mặt trận Giải phóng Sauron chỉ là quân đội tư nhân của Vandalieu.
Chính việc Vandalieu vẫn muốn duy trì mối quan hệ bình đẳng sau khi đã hỗ trợ đến mức đó mới là điều kỳ lạ.
Giả như Iris là con cháu của cố Công tước Sauron hoặc có liên hệ máu mủ với gia tộc công tước, thì việc nghĩ đến khả năng Công quốc Sauron trở lại quyền sở hữu của Vương quốc Orbaume cũng có cơ sở. Nhưng đáng tiếc thay, dù gia tộc Bearheart nổi tiếng nhờ thành tích quân sự, thì cũng chỉ là một dòng dõi kỵ sĩ—tầng lớp thấp nhất trong giới quý tộc của Orbaume.
Dù Mặt trận Giải phóng Sauron có lập bao nhiêu công trạng, dù Iris có được ca ngợi đến mấy, nàng vẫn sẽ không bao giờ trở thành Công tước Sauron mới.
Bởi những người con ruột thịt có quyền thừa kế của gia tộc Sauron đã chạy sang các công quốc khác từ lâu.
“Điện hạ, nếu ngài kỳ vọng gì vào tương lai của thần, thì xin thứ lỗi, nhưng thần không thể đáp lại kỳ vọng ấy” Iris cất lời, giọng bình thản. “Dù có mang đầu của một tướng quân Đế quốc Amid về đây, dù có nhận một quý tộc làm con nuôi trong gia tộc, thì Bearheart cùng lắm cũng chỉ vươn lên thành gia đình nam tước là cùng.”
“Không đâu, Ojou. Nếu cô lập được chiến công kiểu đó mà lại nhận nuôi một quý tộc có họ hàng xa với dòng dõi Sauron, thì tôi nghĩ chí ít cũng được phong làm bá tước đấy” Debis nói, chen vào như thể không chịu nổi cách nàng hạ thấp bản thân.
“Nhưng đúng là kỳ lạ thật. Tại sao Bệ hạ không dùng vũ lực chiếm lấy Công quốc Sauron? Chúng ta đã xác nhận rằng 【 Lôi Minh 】 Schneider mà ngài lo ngại không phải kẻ địch rồi mà, đúng không?” Haj hỏi, vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện.
Thần nữ Merrebeveil – thần hộ mệnh của chủng tộc Scylla – đã thông báo với Vandalieu rằng 【 Lôi Minh 】 Schneider, nhà thám hiểm hạng S của Đế quốc Amid, thực chất lại là đồng minh của các chủng tộc Vida.
Dù biết điều đó, Vandalieu vẫn không thay đổi quyết định.
“Thứ nhất, dù 【 Lôi Minh 】 Schneider là đồng minh của chủng tộc Vida thì điều đó cũng không đồng nghĩa với việc hắn là đồng minh của ta. Thứ hai, ta cảm thấy khó lòng được người dân ủng hộ. Và cuối cùng là lý do địa chính trị – ta khó mà chiếm giữ rồi cai trị được Công quốc Sauron” Vandalieu, khi ấy đã quay về cơ thể vật lý, giải thích.
Cậu không muốn chủ quan tin rằng Schneider không phải kẻ địch cho đến khi được gặp và nói chuyện trực tiếp với hắn.
Theo những gì Merrebeveil tiết lộ, Schneider là tín đồ của Vida, từng giải cứu nhiều chủng tộc dưới trướng Vida, bao gồm cả Scylla sống trong Đế quốc Amid. Tuy nhiên, nếu Schneider đánh giá rằng hành động của Vandalieu sẽ mang lại tai họa cho những người mà hắn từng cứu, thì việc hắn quay sang đối đầu cũng hoàn toàn có thể xảy ra.
Vandalieu không thể khẳng định Schneider là đồng minh.
Tiếp theo là vấn đề dân chúng có ủng hộ hay không… điều đó thậm chí chẳng cần bàn đến. Là một người hoàn toàn xa lạ với vùng đất này, lại chỉ huy một đoàn quân Undead – thứ bị coi là cấm kỵ – Vandalieu có lẽ sẽ bị coi là ác quỷ cần bị tiêu diệt hơn là anh hùng giải phóng.
Dù cậu có ý định mang đến thói quen ăn uống phong phú của Talosheim và chính sách thuế nhẹ nhàng, thì điều đó cũng chẳng khác nào tuyên chiến với các tầng lớp có đặc quyền đặc lợi.
Lý do cuối cùng là địa thế chiến lược… Nếu Talosheim – một quốc gia thứ ba – chiếm lĩnh Công quốc Sauron, vốn nằm kẹp giữa Vương quốc Orbaume và Đế quốc Amid, thì về mặt chiến lược, họ sẽ phải đối mặt với hai đại cường quốc cùng lúc ở cả phía đông lẫn phía tây.
Ngay cả việc đi lại giữa Talosheim và nơi đây cũng đã là cả vấn đề lớn vì Dãy núi Biên Giới chắn ngang. Dù có dịch chuyển qua các Dungeon bằng kỹ năng 【 Kiến tạo mê cung 】, hay để Knochen và Sam bay lượn trên bầu trời, thì việc duy trì chuỗi tiếp tế và vận chuyển quân lực vẫn là điều rất khó thực hiện.
“Không đơn giản tí nào ha. Vậy còn biến một phần Dãy núi Biên Giới thành Golem để thay đổi địa hình thì sao?” Miles nói nửa đùa nửa thật.
Vandalieu chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Dãy núi Biên Giới.
Cậu ta thực sự định làm thật sao?! – Mọi người cùng nín thở nhìn Vandalieu.
Nhưng Vandalieu chỉ lặng lẽ đáp, “Không, hiện tại thì chưa làm được.”
“P-phải ha…”
Haj và Debis cùng thở phào, trong khi Iris và Miles khẽ rùng mình, quên cả mùi thơm ngào ngạt của món cà ri đang tỏa ra quanh họ.
“Hiện tại, ngài ấy nói… tức là một ngày nào đó sẽ làm được thật ư?” Iris lẩm bẩm.
“Ý tưởng là của mình, nhưng việc ngài ấy không phủ nhận lại khiến người ta thấy lạnh sống lưng” Miles thì thào.


2 Bình luận
Thay vì ở lỳ trong nhà nghịch ngu thì thằng chả lên ra ngoài chạm cỏ cho khôn ra đi